Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 183




“Ha ha, em vẫn như vậy thôi còn có thể thế nào chứ? Ngược lại gần đây sắc mặt chị ngày càng hồng nhuận không ít nga, rất vui vẻ đi?” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười chân thành. Chuyện của cô và Nghiêm Tuấn Trạch không có bất kỳ quan hệ nào tới Nhã Thiến.

Tống Nhã Thiến nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng trong lòng cũng không dễ chịu. Bây giờ mình rất tốt nhưng Hiểu Đồng thì… Lúc trước vẫn nhờ có hai người Hiểu Đồng giúp cô mới có thể ở cùng một chỗ với Nghiêm Tuấn Minh.

“Hiểu Đồng, chuyện của hai người chị cũng biết, em cũng biết trong lòng Nghiêm Tuấn Trạch có nỗi khổ.” Mặc dù biết chuyện này Nghiêm Tuấn Trạch phải xin lỗi Hiểu Đồng. Nhưng nhìn Nghiêm Tuấn Trạch cả ngày mang bộ dáng không có tinh thần âm thầm đau khổ, cô vẫn không nhịn được mà nói giúp hắn.

“Ngồi xuống rồi nói đi.” Nụ cười trên mặt Dương Hiểu Đồng nhạt đi mấy phần, hiển nhiên cô không muốn ý đề cập tới đề tài này. “Nhã Thiến, chị đã qua đây thăm em thì đừng nói tới những chuyện không liên quan khác!”

Cô đã quyết tâm sau này tuyệt đối không có bất kỳ dính dáng tới Nghiêm Tuấn Trạch, sự tình có liên quan Nghiêm Tuấn Trạch cô cũng không muốn biết, tha thứ hay không tha thứ đã không còn quan trọng.

“Hiểu Đồng, chị cũng không muốn, nhưng em không biết Tuấn Trạch hắn…”

Lời còn chưa nói hết Dương Hiểu Đồng đã cắt ngang lời Tống Nhã Thiến: “Hiện tại em và hắn đã không còn quan hệ. Nhã Thiến, nếu như lần này chị tới đây chỉ vì muốn giải thích cho Nghiêm Tuấn Trạch thì hiện tại em rất bận, không có thời gian tiếp chị.” Nói xong Dương Hiểu Đồng đi về phía bàn bên cạnh, nghiễm nhiên chuẩn bị xử lý công việc.

Thấy tình trạng đó, Tống Nhã Thiến thở dài, xem ra Hiểu Đồng đã quyết tâm không để ý tới Nghiêm Tuấn Trạch, quen biết Dương Hiểu Đồng lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kiên quyết như thế của cô ấy, nhiều lời cũng vô ích, hiện tại cô đã nhìn thấy. Cuộc sống của Hiểu Đồng vẫn như bình thường cũng không phải không gượng dậy nổi, không có thương tâm, nghĩ, sau khi Tuấn Trạch biết, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

“Được rồi, chị không nói chuyện này nữa, đã lâu không gặp, em có thể dành chút thời gian đưa chị đi đâu chơi vui vẻ được không?”

Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng buông văn kiện trong tay xuống: “Cái này còn được, đi thôi, chị muốn đi đâu?”

Khiến Dương Hiểu Đồng kinh ngạc chính là nơi Tống Nhã Thiến muốn cô đưa đi chơi, chỉ có điều cô cũng không cự tuyệt, cô biết Tống Nhã Thiến muốn cho cô thả lỏng tâm tình.

Đó là núi Lăng Sơn, đều nói Ngũ Nhạc trở về không nhìn sơn, Lăng Sơn trở về không nhìn nhạc. Dương Hiểu Đồng cũng đang muốn kiến thức một phen, có lẽ sẽ có một phen cảm ngộ khác cũng không nhất định.

Đứng dưới chân núi Lăng Sơn ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao chót vót, trong lòng Dương Hiểu Đồng không khỏi cảm khái, nơi đây tụ tập rất nhiều du khách các nơi, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười thoải mái vui vẻ, hoặc đi cùng người yêu hoặc người một nhà. Nói chung thoạt nhìn hết sức ấm áp khiến trên mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi hiện lên nụ cười.

Hai người không chọn cáp treo đi thẳng lên núi mà cô và Tống Nhã Thiến quyết định đi bộ lên núi, niềm vui leo núi và quá trình leo lên đỉnh núi rất có cảm giác thành tựu. Dương Hiểu Đồng là người tu chân, điểm ấy đối với cô mà nói thật sự rất dễ dàng nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là Tống Nhã Thiến, cô ấy leo núi mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

“Em… đến giữa sườn núi a, Hiểu Đồng sao em một chút cũng không mệt vậy?” Trước đây số lần cô leo núi cũng không ít, có thể được như vậy cũng rất bình thường, nhưng Hiểu Đồng thoạt nhìn so với đi đất bằng cũng không có khác biệt gì.

“Ha ha, thân thể khỏe mạnh, cho tới bây giờ cũng không có đến chơi đùa, bây giờ nhìn lại thực sự không tệ a, đứng giữa sườn núi nơi này, con người đứng dưới chân núi nhỏ bé giống như con kiến vậy!” Cô chỉ cảm giác tâm tình có chút kiềm chế, hiện tại đã tốt hơn nhiều.

“Đúng vậy, thoạt nhìn đây là nơi thả lỏng rất tốt, chỉ có thể nhìn một chút, căn bản không biết bọn họ đang làm cái gì?”

“Thế nào, ra ngoài chơi một chuyến, tâm tình tốt hơn không ít chứ?” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Hiểu Đồng, Tống Nhã Thiến cũng cười nói: “Đích xác không tệ, cám ơn em.”

Hai người tiếp tục leo lên phía trên, khi đang chuẩn bị đi qua cầu treo bằng dây cáp trong lòng Dương Hiểu Đồng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, cho nên Dương Hiểu Đồng kéo Tống Nhã Thiến chuẩn bị đi lên lại.

Trong mắt Tống Nhã Thiến hiện lên vẻ nghi hoặc: “Hiểu Đồng?”

Dương Hiểu Đồng chỉ cau mày nói: “Trước tiên chị đừng đi lên.” Đem Tống Nhã Thiến ở lại tại chỗ, Dương Hiểu Đồng đi sang bên cạnh, đột nhiên “Xé kéo” một tiếng, kèm theo tiếng du khách thét chói tai, hóa ra cây cầu cáp treo gần Dương Hiểu Đồng bọn họ bên này bị đứt!

Trong lúc mọi người kinh hoảng thét chói tai, đột nhiên mọi người sửng sốt, bởi vì bọn họ không có ngã xuống. Dương Hiểu Đồng nắm lấy một bên dây cáp của cây cầu, mà bên cạnh Dương Hiểu Đồng còn có một đôi tay khác.

Khi vừa phát hiện ra cô đã lập tức nắm lấy dây cáp, mà đồng thời cùng lúc đó còn có một người khác cũng cấp tốc nắm lấy dây cáp, vào giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng biết người bên cạnh cô cũng giống như cô đều không phải người bình thường.

Nhìn về phía bên cạnh, khiến Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì cô chưa từng gặp người đàn ông nào xinh đẹp như vậy! Không sai, chính là xinh đẹp.

Hắn có mái tóc màu rám nắng dài tới vai, không giống với thanh niên bình thường có kiểu tóc đầu cua, tóc của hắn cũng không có rườm rà lại càng không làm cho người ta cảm thấy hắn không giống đàn ông, ngược lại có một cảm giác nói không nên lời, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.

Diện mạo so với Phan An, làn da quả thực còn hoàn hảo hơn so với con gái, đôi môi mỏng đỏ tươi, dáng người cao to, một đôi mắt màu rám nắng lại có chút sắc tím, nhưng màu tím cũng không rõ ràng, chỉ có điều ở dưới ánh mặt trời lại rất bắt mắt.

Khiến Dương Hiểu Đồng cảm thấy kỳ quái chính là cô xác định mình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người này, thế nhưng cô lại không hề có lòng phòng bị với người này, thậm chí còn có cảm giác muốn thân cận, đây là vì sao? Dương Hiểu Đồng rất nghi hoặc.

Diệc Hy nhìn cô gái trước mặt đang cùng mình nắm lấy dây cầu, nhẹ nhàng khoan khoái lại xinh đẹp tao nhã, không giống những nữ sinh bình thường khác khiến cho mình giống như hoa hồ điệp hay cây thông Noel. Cách ăn mặc của cô đơn giản lại có phẩm vị, khiến người ta liếc mắt nhìn cũng thấy thoải mái, ngũ quan xinh xắn còn đẹp hơn so với bất cứ minh tinh nào.

Lúc này cô ấy đang nhìn chằm chằm hắn nhưng hắn có thể nhìn ra trong mắt của cô gái hiện lên vẻ nghi hoặc, tuyệt đối không phải loại ánh mắt hoa si, chính vì vẻ nghi hoặc đó khiến hắn cũng nhìn cô.

Hắn – Diệc Hy tự cho mình siêu phàm, đối nữ sinh bình thường cũng không quan tâm, nên cho dù xung quanh hắn có rất nhiều phụ nữ nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa có bạn gái, hoa si hắn càng không buồn để ý tới, chỉ có điều cô gái này lại khác, không hiểu sao hắn có cảm giác muốn thân thiết với cô gái này.

Không phải cảm giác thích giữa nam và nữ, nó tương tự như tình cảm anh em với nhau. Ở trong nhà, hắn chỉ có một người em gái là Diệc Đồng, tính cách Diệc Đồng cũng giống như hắn đều cao ngạo, chưa bao giờ đối đãi với nhau như anh em bình thường, phương thức ở chung giữa hắn và Diệc Đồng giống bạn bè hơn, nhưng nhìn cô gái trước mặt hắn thực sự rất muốn xem cô như em gái của mình.

Loại cảm giác kỳ lạ lại vô cùng khó hiểu này lại không khiến người khác phản cảm, lần đầu tiên gặp mặt đã có loại cảm giác này, Diệc Hy cũng rất hứng thú.

Ngay lúc hai người nhìn đối phương, những người khác lại càng ngây ngốc sửng sốt, bọn họ nhìn thấy cái gì?

Dây cáp cầu treo to như vậy mà trên cầu còn đứng hơn trăm du khách, vậy mà bọn họ có thể dùng hai tay kéo lại? Điều này quả thực đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Không khỏi xem lại hai mắt của mình rồi cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, càng xác định chính mình không hề nhìn lầm, đây là người sao? Trọng lượng mỗi người bọn họ gánh chịu cũng phải đến năm nghìn cân đó. “Mọi người mau trở về a!” Sau đó một người kịp phản ứng rất nhanh hô lên.

Nghe hắn nói, mọi người mới phản ứng từ trạng thái xuất thần nhao nhao chạy về phía hai đầu. Lông mày Dương Hiểu Đồng lập tức nhíu lại, trạng thái yên lặng vốn hoàn hảo, hiện tại mọi người cùng nhau chạy khiến trọng lượng gia tăng không ít, dù là cô cũng có chút cố hết sức.

Diệc Hy nhìn Dương Hiểu Đồng nhăn lông mày, cũng biết ý nghĩ của cô. Tay hắn liền dùng lực, khiến phần lớn sức nặng đều dồn lên trên người hắn, đồng thời nói với người phía sau: “Mau tìm nhân viên phụ trách qua đây.”

Dương Hiểu Đồng rõ ràng cảm giác được gánh nặng nhẹ hơn một chút, không khỏi nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy người đàn ông có gương mặt tuyệt mỹ vô song bên cạnh kia đang nở một nụ cười nhợt nhạt, không khỏi có chút sửng sốt.

“Tiếp tục kiên trì thêm một lát, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.” Diệc Hy cười nói, chẳng biết tại sao dường như hôm nay tâm tình của hắn cực kì tốt, bình thường làm gì có chuyện hắn chủ động nói chuyện trước.

Dương Hiểu Đồng gật đầu, rất nhanh, trên cầu treo đã không còn người. Lúc này này nhân viên công tác cũng đã chạy tới, hai người giao sự tình cho nhân viên công tác sau đó trở về, các du khách được cứu nhao nhao nói cám ơn với hai người.

Hai người đều là tuấn nam mỹ nữ khó gặp, đẹp tới mức không dời mắt được, thậm chí có người còn vội vàng lấy máy ảnh ra chụp ảnh hai người, còn có người hỏi hai người bọn họ có thể kí tên hay không khiến Dương Hiểu Đồng hơi thẹn thùng.

Lúc này Tống Nhã Thiến mới chạy đến bên cạnh Dương Hiểu Đồng, một màn vừa rồi quá mức rung động, dù cho cô phản ứng chậm chạp cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Dương Hiểu Đồng giống như Nghiêm Tuấn Minh đều là người tu chân, hơn nữa thực lực tuyệt đối không thấp!

Giữa cô và Nghiêm Tuấn Minh không hề có bí mật nào, biết được chuyện này cũng rất bình thường, nhưng sức mạnh như vậy thật sự khiến cho người ta chấn động.

“Hiểu Đồng, đây là?” Tống Nhã Thiến cũng nhìn thấy Diệc Hy, đồng thời trong lòng cũng rung động thật lớn một phen, người đàn ông này thực sự là cực phẩm a. Quả thực không giống như người trong hiện thực.

Nghe thấy câu hỏi của Tống Nhã Thiến, Dương Hiểu Đồng lập tức xấu hổ nói: “Cái này…”

Diệc Hy lại cười nói: “Tôi tên Diệc Hy, rất hân hạnh được biết hai người.” Diệc Hy đưa đôi tay thon dài lại có lực ra, hai người cùng bắt tay nhau.

Nghe thấy tên này Dương Hiểu Đồng Lập tức sửng sốt hỏi: “Diệc hay là Dịch?” Chẳng lẽ hắn là người một nhà với Diệc Tuyết? Vừa rồi cô cũng cảm giác được rõ ràng thực lực của người này không đơn giản, so với mình còn mạnh hơn một cấp, nhìn tuổi của hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, từ chỗ Du Du chỗ cô biết tốc độ tu luyện của mình tuyệt đối siêu viễn so với người bình thường. Mà hắn lại có thể đạt được cảnh giới như vậy cũng đã nói lên sau lưng của hắn tuyệt đối có một thế lực lớn.

Điều cô nghĩ tới đầu tiên chính là Diệc gia.

Nghe cô nói, Diệc Hy lắc đầu nói: “Là Diệc Hy, có vấn đề gì sao?”

“Nha, không có, tôi tên Dương Hiểu Đồng, cô ấy là Tống Nhã Thiến chị em tốt của tôi.” Dương Hiểu Đồng cười giới thiệu, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy người đàn ông này có quan hệ với Diệc gia.

Trong lòng Diệc Hy lại cực kì kinh ngạc, ở Trung Quốc người biết Diệc gia cũng không nhiều, mà câu đầu tiên cô hỏi lại là mình có phải người của Diệc gia hay không? Chẳng lẽ cô có liên quan tới gia đình mình? Trong lúc nhất thời, Diệc Hy đối với cô gái này tràn đầy hứng thú.

“Không để ý thì cùng nhau đi chơi được chứ?” Diệc Hy cười nói, nụ cười sáng lạn thật sự khiến cho thiên địa buồn bã, khiến cho không người nào có thể chống cự, cuối cùng buổi đi chơi hôm nay từ hai người đi biến thành ba người.

Cho tới tận tối muộn Dương Hiểu Đồng bọn họ mới chia tay Diệc Hy. Tống Nhã Thiến thì trực tiếp đi máy bay chuyến đêm để trở về. Dương Hiểu Đồng cũng không ở Thụy Thành mà tới công ty chi nhánh, sắp tới rất nhanh sẽ khai trương, vừa lúc mượn cơ hội này tới thị sát một phen.

Trong trung tâm thành phố, một tòa nhà công ty cao ngất, kiến trúc không hề ngoại lệ trở thành nơi bắt mắt nhất thành phố, toàn bộ công ty vẫn như trước dùng màu vàng làm chủ đạo, cao nhã mà xa hoa, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy đẳng cấp tăng lên.

Đối với thiết kế của công ty chi nhánh Dương Hiểu Đồng cũng không tốn nhiều tâm tư. Cô phân cho cấp dưới đi làm. Hôm nay vừa nhìn thấy cũng không tệ, đến lúc đó khai trương hiệu quả hẳn cũng không tồi.

Thời điểm Dương Hiểu Đồng đi trên đường đều nghe thấy người đi đường nói chuyện.

“Nghe nói đó là chi nhánh công ty của Ám Kim Mai Côi đấy, thật đúng là xa hoa a, vừa nhìn cũng biết không bình thường.”

Một nữ sinh cảm khái nói: “Đúng vậy, cậu nhìn kiến trúc này xem, màu vàng cách điệu không phải là tác phong của Ám Kim Mai Côi sao, cũng chỉ có Ám Kim Mai Côi mới có thể xây dựng công ty xa hoa như thế. Tớ còn chưa được tới nhìn tổng công ty Ám Kim Mai Côi ở Thụy Thành đâu, ở đó còn khiến cho mọi người chấn động hơn, những người ra vào đó đều là tầng lớp thượng lưu chân chính, tớ cũng không dám đi vào, đi vào thì có loại cảm giác nhà quê ra thành phố, haizz.”

“Vị chủ tịch Ám Kim Mai Côi tuổi cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu nha, nhìn đẹp lại có năng lực như vậy, cùng là người sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?”

“Đúng vậy, tớ thật bội phục cô ấy, người với người quả nhiên không giống nhau, chỉ có điều có mấy người được như thế chứ? Chúng ta vẫn nên cố gắng làm chuyện của mình thôi. Tớ hi vọng sau này tớ cũng có thể làm việc ở Ám Kim Mai Côi.”

Lúc nói tới đó trong mắt cô gái hiện lên khát vọng.

Cuộc sống như Dương Hiểu Đồng dường như cách cô quá xa, cô chỉ hi vọng mình có thể làm việc ở Ám Kim Mai Côi, phải biết rằng hiện tại ở trong mắt mọi người, làm việc ở Ám Kim Mai Côi so với làm công chức còn tốt hơn.

Mặc dù công chức làm việc rất nhẹ nhàng nhưng công việc của Ám Kim Mai Côi cũng không mệt, có lúc mệt thì sau đó sẽ được tiền thưởng kinh người, trước khi Ám Kim Mai Côi xuất hiện thì không có, chưa từng có người nghĩ tới sẽ có công việc như vậy.

“Đúng vậy, tớ cũng muốn. Tỡ cũng quen biết một người làm việc trong đó đấy, nhìn bộ dáng tự hào của cô ta lúc nhắc tới công việc của mình, chậc chậc, nếu như tớ cũng có thể như vậy thì tốt rồi.”

Nữ hài cười nói. “Cho nên chúng ta phải cùng nhau nỗ lực!” Lâm Lâm cười nói. “Thế nhưng không được rồi, với tình hình hiện tại của nhà tớ, tớ căn bản không thể học đại học, hiện tại bằng cấp quan trọng như thế, tớ chỉ là một học sinh trung học, sao Ám Kim Mai Côi có thể thuê tớ chứ? Phải biết rằng hiện tại tiến sĩ, trên tiến sĩ đều là tranh nhau vào đó.” Trên mặt cô gái hiện lên vẻ thất vọng.

“Đan Đan, cậu chớ nhụt chí a, chỉ cần nỗ lực tớ tin nhất định có thể, thành tích của cậu rất tuyệt, chỉ là nguyên nhân trong nhà…” Nói đến đây, ngay cả trong lòng cô cũng có chút khổ sở.

“A, không có việc gì, xe đến trước núi ắt có đường!” Trái lại Đan Đan có vẻ rất lạc quan, chỉ có điều sâu trong mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng để Dương Hiểu Đồng nhìn thấy.

Trong lòng Dương Hiểu Đồng dường như bị xúc động trở lên mềm mại, chênh lệch giữa Đan Đan và Tiểu Nhã thực sự quá lớn, từ việc nhận thức đơn giản Dương Hiểu Đồng đã biết Đan Đan là một cô gái tốt, hơn nữa cũng là người chịu nghiêm túc làm việc, nghĩ đến bởi vì trong nhà có khó khăn cho nên mới không được đi học đại học.

Nghĩ tới đây, Dương Hiểu Đồng lập tức bước nhanh tới trước mặt Đan Đan, trên mặt mang theo tươi cười thân thiện nói: “Thời điểm công ty khai trương cầm cái này tới đó.” Đưa danh thiếp của mình cho Đan Đan và Lâm Lâm.

Đan Đan và Lâm Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy thần tượng Dương Hiểu Đồng các cô đang đàm luận, lập tức từ kinh ngạc chuyển thành mừng như điên: “Cảm ơn, cảm ơn.”

“Tôi chỉ cho hai người một cơ hội, có được hay không còn phải dựa vào sự cố gắng của hai người! Cố lên.” Tay phải Dương Hiểu Đồng nắm lại tạo một thủ thế cố lên.

“Chúng ta sẽ!” Đan Đan và Lâm Lâm cười nói, đáy mắt hiện lên sự kiên định.

Sau đó Dương Hiểu Đồng liền trở lại Ám Kim Mai Côi. Đan Đan và Lâm Lâm thì lại nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng tới sững sờ: “Đan Đan, tớ không có nằm mơ chứ? Vừa rồi thật sự là Dương Hiểu Đồng sao?”

Đan Đan cũng không dám tin, chợt nhìn danh thiếp trong tay, cười nói: “Không sai, là thật đó, nhìn danh thiếp này xem.” Hai nữ hài cười rồi cùng ôm nhau.

Diệc Hy nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười, không chỉ là một cô gái thú vị mà còn là một cô gái có tấm lòng lương thiện.

Mà cùng lúc đó, sau khi Lam Toàn nói với Diệc Vĩnh Khôn chuyện này lập tức vội vàng tới Thụy Thành. Diệc Vĩnh Khôn tạm thời có việc không rời khỏi được nên không thể đi cùng bà, đợi sau khi Lam Toàn có tin tức hắn sẽ lập tức chạy tới.

Khoảng cách giữa Diệc gia và Thụy Thành không ngắn, một đường đi tới cũng phải mất hai ngày hai đêm, người bình thường có lẽ sẽ rất mệt mỏi nhưng Lam Toàn lại không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào. Hiện tại trong lòng bà cực kì kích động, nếu như Dương Hiểu Đồng thật sự chính là Ly nhi, vậy thì thật tốt quá!

Qua nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn tìm kiếm nhưng lại không có tin tức gì. Lần này cậu út của mình mang cho mình tin tức, mặc dù Diệc Vĩnh Huyền không có khẳng định nhưng bà biết dựa vào tính cách của Diệc Vĩnh Huyền phải khẳng định rồi mới nói cho bà.

Điều này nói lên, rất có thể bà có thể tìm được con gái đã thất lạc nhiều năm của bà! Chính mình nhiều năm áy náy như vậy, nỗi nhớ con sâu biết bao.

Ngày mai là bà có thể nhìn thấy cô nhưng càng tới gần trong lòng Lam Toàn lại càng khẩn trương và phức tạp. Bà sợ hãi, vạn nhất không phải thì chính mình nên như thế nào? Lại một lần nữa thất vọng nhưng nếu là thật thì sẽ như thế nào? Đứa nhỏ đó có thể hận bà hay không? Có thể không để ý tới bà hay không?

Chính mình nên giải thích thế nào? Nghĩ tới những chuyện này trong lòng bà liền có chút bối rối, có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ là bà muốn gặp được cô gái đó, nhìn thấy con gái của mình.

Ở một nơi khác trong Diệc gia, hai người Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang đang cùng thương lượng sẽ xử lí Dương Hiểu Đồng thế nào, ngày mai bọn họ bắt đầu chuẩn bị khởi hành.