Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 207: Bị lộ hãm?




 
- Tối hôm qua anh đi đâu?
 
Bị Tô San hôi một câu, trong lòng Trần Phàm không khỏi chấn động, nhưng tố chất tâm lý của hắn rất tốt, gương mặt không hề phát sinh biến hóa, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt cũng không hề biến mất.
 
- Ngô, tối hôm qua Tiêu Phong bọn họ gọi anh cùng đi uống rượu, kết quả về muộn sợ đánh thức em cùng dì Điền, cho nên không trở về, nên ở tạm trong ký túc xá một đêm.
 
Trần Phàm mặt không đối sắc, tim cũng không nhảy mạnh thản nhiên giải thích, cảm giác như chuyện này thật sự đã xảy ra, rất có khả năng lừa gạt.
 
Vào lúc trước. Trần Phàm nói như vậy Tô San đều không chút do dự tin tường.
 
Mà tối hôm qua, nàng thấy Trần Phàm thật muộn không về, gọi điện thoại cũng không thông - di động của Trần Phàm đã tắt máy. Rơi vào đường cùng. Tô San đành phải gọi điện thoại cho Tiêu Phong, hòi Trần Phàm đang ở đâu.
 
Không giống như Ngu Huyền còn khờ khạo với tình yêu, hoặc khác với vua lý luận như Chu Văn. Tiêu Phong bởi vì từng chịu đả kích, lựa chọn sa đọa, trà trộn trong những quán bar, ở phương diện tán gái có được kinh nghiệm phong phú, từng có lúc một chân đạp thật nhiều chiếc thuyền tình.
 
Vì thế sau khi nhận được điện thoại của Tô San, tuy rằng Tiêu Phong không biết Trần Phàm đi đâu, nhưng vẫn trả lời Tô San Trần Phàm cùng họ ở lại uống rượu, uống say đã ngủ lại trong ký túc xá.
 
Tô San từ nhỏ đã tinh ranh, kế hoạch lớn hại người có lẽ chưa bao giờ dùng qua, nhưng chù ý chinh người phá hư ùn ùn, làm sao có thể dễ dàng tin tường Tiêu Phong?
 
Lúc ấy nghe được Tiêu Phong nói như vậy, Tô San không hề tin tường mà bảo Tiêu Phong 2pi tinh Trần Phàm, nói chuyện điện thoại với nàng.
 
Kết quả...Tiêu Phong không nói dối được nữa. đành phải nói buổi tối không hề gặp Trần Phàm, cũng không biết rốt cục Trần Phàm đã đi đâu.
 
- Anh uống rượu với những ai?
 
Mặc dù biết Trần Phàm đang nói dối, nhưng Tô San cũng không lập tức vạch trần, mà là tiếp tục chất vấn.
 
Mụ nội nó, nha đầu này sao cử truy hôi kỹ càng sự việc như vậy?
 
Trong lòng Trần Phàm cả kinh, không biết ý đồ của Tô San như thế nào, đồng dạng cũng không dám khinh thường, vẫn giữ bộ dáng thành thật:
 
- Ngô, là Tiêu Phong cùng Chu Văn bọn họ.
 
Nói xong. Trần Phàm tựa hồ cảm thấy còn chưa đũ, lại bổ sung nói:
 
- Vốn tửu lượng của Tiêu Phong không bằng anh, nhưng hôm qua nói chuyện cao hửng, kết quả lại uống nhiều, thật sự làm anh quá chén.
 
- Vậy vì sao anh không nghe điện thoại?
 
Tô San tiếp tục hôi, giống như người vợ nhỏ đang thầm vấn người chồng đi thâu đêm không về nhà, rất có tư thế phải hỏi đến tột cìma.
 
Trần Phàm ngây ra, theo bản năng lấy ra điện thoại di động, rõ ràng thấy đang khóa máy - tối hôm qua sau buối luận võ kết thúc, hắn trực tiếp mặc luyện võ phục rời khỏi quyền tràng ngầm, quần áo cùng di động đều để lại trong Văn phòng tại quyền tràng, sáng hôm nay mới đến lấy về.
 
Cầm di động trong tay, Trần Phàm tường bị hết pin, hiện giờ nghe Tô San hôi mới cảm thấy được không thích họp, vội vàng lấy ra di động khởi động máy nhìn xem, lúc này mới thấy hơn bốn mươi cuộc gọi nhờ, trong đó có hơn mười tin nhắn... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Ngô, này...
 
Phát hiện điểm này, biểu tình Trần Phàm hơi có vẻ xấu hổ, cố aẳng tiếp tục che lấp.
 
Nhưng lúc này Tô San không tiếp tục cho hắn cơ hội, mà là lạnh lùng nói:
 
- Trần Phàm, anh đang nói dối, tối hôm qua em đã gọi cho Tiêu Phong, hắn cũng không ở chung với anh, anh thành thật khai báo, rốt cục đã đi đâu?
 
Hôi qua sao?
 
Nghe Tô San vừa nói như thế, Trần Phàm giật mình, hắn thật không ngờ Tô San tâm tư cẩn mặt. đồng thời áy náy trong lòng cũng tãng hơn trước thật nhiều.
 
Dù sao, tối hôm qua khi hắn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt. Tô San lại ở trong
 
nhà lo lăng cho hãn đên ngủ không yên.
 
- Được rồi, anh nói thật.
 
Trong lòng áy náy, Trần Phàm cũng biết tuyệt đối không thể để cho Tô San biết rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, vì thế tiếp tục nói dối:
 
- Em cũng biết tiểu Qua bái anh làm thầy, muốn theo anh học tập đua xe cùng công phu cách đấu, tối hôm qua hắn kéo anh đi đua xe, mà lúc đua xe thời gian đã khuya, đua xong trời đã rạng sáng, cho nên...
 
- Cho nên không trở về, bởi vì anh sợ đánh thức em cùng dì Điền, đúng không?
 
Tô San xem thường nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói, nói dối còn không có trình độ như vậy, hai lần dùng từ cơ hồ không khác nhau bao nhiêu.
 
Vẻ mặt Trần Phàm ngạc nhiên, theo bản năng cảm thấy được không thích họp.
 
- Hừ.
 
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, nháy đôi mắt nhìn mình. Tô San ngầng đầu lên, hừ lạnh nói:
 
- Anh cũng không cần đem Sở Qua ra làm tấm mộc cho anh, nói thật cho anh biết, tối hôm qua em cũng đã liên hệ với Sở Qua, hắn cũng nói không biết anh đã đi đâu.
 
Ngay tiểu Qua cũng đã liên hệ rồi sao?
 
Trần Phàm hoàn toàn không nói gì.
 
Hắn không biết, tối hôm qua lúc Tô San gọi điện cho Sở Qua, vừa vặn buổi luận võ mới chấm dứt, lúc đó hắn đã cùng Lý Dĩnh rời khỏi quyền tràng ngầm, mà Sở Qua quả thật không biết hắn đi đâu nên đã nói thật là không biết.
 
Sở dĩ nói thật, bởi vì tính của Sở Qua cơ hồ không thích nói dối với người khác, thuộc loại người chưa từng cần dối trá, lại thêm có quan hệ với Trần Phàm, cho tới nay, Sở Qua rất tôn kính Tô San, tự nhiên sẽ không nói dối lừa gạt Tô San.
 
Hai lần nói dối bị vạch trần. Trần Phàm nhiều ít có chút buồn bực. đồng thời cực nhanh vận chuyển đại não, suy tư lời nói dối tiếp theo.
 
Lúc Trần Phàm mới đến Đông Hải, dù đêm không về ngủ. Tô San cũng không hề quan tâm, bởi vì khi đó nàng không cần Trần Phàm. Trần Phàm đối với nàng mà nói, chỉ là một người lạ có danh nghĩa hôn phu, nói khó nghe một chút, chẳng sợ Trần Phàm ở bên ngoài xảy ra chuyện 21, nàng cũng sẽ không thương tâm khó sống, nhiều nhất chỉ cảm thấy giật mình mà thôi.
 
Hiện giờ thì lại khác, trong lòng nàng đã bắt đầu thừa nhận vị hôn phu này, nhất là thời gian gần đây, Trần Phàm liên tiếp mang đến vui mừng cho nàng, làm cho nàng hoàn toàn lâm vào mê muội, hoàn toàn sa vào bế tình.
 
Tối hôm qua. Trần Phàm thật muộn không về nhà, ngoại trừ nàng giận dỗi, hơn nữa là lo lắng, lo lắng có phải Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì bên ngoài. Lo lắng quá nhiều, nàng giống như gặp ma, càng không ngừng gọi điện thoại cho Trần Phàm, gọi không được, liền gọi cho bạn của Trần Phàm, cuối cùng lại gọi điện cho Tô Thanh Hải. để Tô Thanh Hải dùng mạng lưới quan hệ trong tay đi điều tra hướng đi của Trần Phàm, cứ như vậy dây dưa mãi tới sáng.
 
Cuối cùng Tô San không biết được hướng đi của Trần Phàm, kết quả suốt một đêm chưa NGŨ; cho tới bây giờ đôi mắt xinh đẹp đã có hai vành mắt màu đen, con ngươi cũng thoáng phiếm hồng. đó chính là di chửng thức đêm.
 
Đối với việc Trần Phàm vừa mới trở về, trong lòng Tô San vui mừng nhiều hơn là tức giận, dù sao bất kể như thế nào Trần Phàm cũng đã bình an trở về, nhưng...sau thoáng vui mừng, nàng khó tránh sẽ giống như những nữ nhân bình thường mà liên tục truy hỏi nguyên nhân.
 
Lúc ban đầu, nàng cũng chỉ vì tức giận mà hôi, hiện giờ thấy Trần Phàm ấp úng, liên tục nói dối, trực giác nói cho nàng biết đêm qua Trần Phàm đã làm chuyện gì đó không dám gặp người. ít nhất là chuyện mà không muốn để cho nàng biết, cho nên mới có biểu hiện như vậy.
 
- Trần Phàm, em nói thật cho anh biết, hết thảy hành vi tối hôm qua của anh hiện tại em đã biết, anh không cần nghĩ sẽ qua loa cho qua là được, tốt nhất nên thành thật khai báo.
 
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tô San liền hạ xuống một liều thuốc mạnh, cố aắng dọa nạt Trần Phàm.
 
Quả nhiên, nghe được Tô San nói như thế, trong lòng Trần Phàm rung mạnh, khóe mắt cũng nhảy nhanh, cũng may gương mặt vẫn bình thường.
 
Chẳng lẽ, Lý Dĩnh đem hết thảy chuyện tối hôm qua nói với Tô San sao?
 
Nhìn biểu tình vé mặt "lão nương đã nắm hết thảy sự thật trong tay" của Tô San.
 
trong lòng Trần Phàm toát ra dấu chấm hỏi thật to.
 
Ngay sau đó, Trần Phàm trực tiếp đẩy ngã ý tường có vẻ hơi vớ vần này.
 
Theo hắn xem ra, với tính cách của Tô San, nếu thật sự đã biết mình ở dưới quyền tràng giết chết Tá Đằng Dụ Nhân, sau đó lại đi ra ngoài quan hệ với Lý Dĩnh, tuyệt đối sê không thế hờ hừng được như hiện tại, ngược lại với tính khí của Tô San, hơn phân nửa sẽ không để ý tới mình.
 
về phương diện khác. Lý Dĩnh tính khí nhu nhược, cùng mình phát sinh loại sự tình này, còn chưa làm rõ được quan hệ sau này, không bài trừ nguyên nhân xen lẫn Tô San bên trong, tự nhiên không có khả năng đem sự thật nói cho Tô San.
 
Suy nghĩ cẩn thận tất cả chuyện này, Trần Phàm thở dài:
 
- Lão bà a, em cũng không cần làm anh sợ, anh đành nói thật với em đây.
 
- Hừ.
 
Tô San thấy bị Trần Phàm nhìn thấu, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn kiệt lực biếu hiện ra bộ dáng thật trấn định:
 
- Em có hù anh hay không, trong lòng anh tự nắm chắc. Nói đi. đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu anh tiếp tục lựa chọn lừa gạt em, tự gánh lấy hậu quả.
 
Dù Trần Phàm không thích bị người uy hiếp, nhưng nghe được lời uy hiếp này của Tô San, khôngkhỏi vuivẻ.
 
Mụ nội nó, tiều nha đầu rất có kinh nghiệm dọa người a, một bộ lại một bộ.
 
Hiển nhiên Trần Phàm hiểu được, nếu không phải mình thông qua tính cách hai nàng mà phân tích ra Tô San chỉ là đang dọa người, lấy phương pháp này của Tô San, thật đúng là sẽ lâm vào nmy hiểm khai ra lời nói thật.
 
- Tối hôm qua, anh bị đoàn đại biểu của đại học Tokyo trả thù.
 
Trần Phàm dùng một loại giọng nói phẫn nộ vừa phải nói ra. đồng thời khóe mắt nhìn chằm chằm Tô San, quan sát biểu tình biến hóa của nàng.
 
Quả nhiên, hết thảy đúng như trong lòng Trần Phàm đang nghĩ, nguyên gương mặt Tô San đang bình tĩnh, nghe được những lời này của Trần Phàm, trực tiếp luống cuống, sắc mặt cũng đại biến:
 
- Cái gì? Bọn họ lại trả thù anh sao?
 
- Ân.
 
Trần Phàm gật gật đầu:
 
- Anh làm bị thương người kia, thân phận của hắn ở bên Nhật không thấp, cho nên sau đó bọn hắn áp dụng biện pháp trả thù.
 
- Vậy...anh không sao chứ?
 
Thấy Trần Phàm thừa nhận. Tô San sợ tới mức hồn phi phách tán, khuôn mặt trắng bệch, khân trương đi tới bên người Trần Phàm, nắm lấy cánh tay hắn, vẻ lo lắng trong con ngươi hiện rõ không thể nghi ngờ, thậm chí bởi vì quá mức khẩn trương lo lắng, đã dần hiện ra nước mắt.
 
Nguyên bản. Trần Phàm phát sinh loại sự tình kia với Lý Dĩnh, nhiều ít cảm thấy được có chút xin lỗi Tô San, trong lòng còn đang áy náy, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Tô San, càng thêm không yên tâm.
 
- Không có việc gì, bọn hắn cũng không phải đối thủ của anh.
 
Trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài. đồng thời nhẹ lắc đầu, vuốt ve mái tóc phiêu dật của Tô San nói:
 
- Tối hôm qua ngủ không ngon phải không? Đôi mắt đều đõ hết, một hồi ăn cơm xong đi ngủ một giấc cho khỏe lại.
 
- Bọn hắn thật quá vô si, lại siỡ trò trả thù.
 
Sau khi biết được Trần Phàm không có việc gì, một cảm giác phẫn nộ xuất hiện trên mặt Tô San:
 
- Không được, chuyện này tuyệt đối không thế bò qua như vậy, vừa lúc cha của em từ Hong Kong trở về, bảo chúng ta chiều nay qua đó. Em để cha em tìm cục trường cục cảnh sát Đông Hải nói chuyện, em cũng khôngtin, nơi này là đại lục, khôngphải bên nước họ, bọn họ dựa vào cái gì vô pháp vô thiên như thế?
 
Tô Thanh Hải đã trở lại?
 
Hơn nữa còn gọi mình cùng Tô San chiều nay đi qua?
 
Hay là Tô Thanh Hải biết hết thảy phát sinh với mình tối hôm qua?
 
Nghe được Tô San vừa nói như thế, đôi mày Trần Phàm không khỏi nhíu lại, gương mặt cũng trở nên phức tạp đến cực điểm.
 
Bởi vì hắn biết, làm thương gia nổi tiếng trong thương giới, năng lượng của Tô Thanh Hải ở Đông Hải không nhò, nếu muốn biết hết thảy phát sinh với mình tối hôm qua. đều khôngphải là việc khó.