Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 137: Khi Dễ





Hai tay Lam Hòa căng thẳng, ôm Lạc Tiểu Y nhỏ nhắn vào trong ngực, nói thêm, chỉ trong chốc lát, Lạc Tiểu Y đã thở hào hển.
Dần dần, hai mắt Lạc Tiểu Y chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ. Nhận thấy được sự rung động của nàng, Lam Hòa nghiêng đầu, rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn kia.
Lạc Tiểu Y chậm rãi mở to mắt, liền thấy Lam Hòa đang nghiêng đầu, vô cùng hứng thú đánh giá vẻ mặt của mình. Mái tóc đen của hắn xõa tung trên bờ vai, biểu tình trên gương mặt tuấn nhã không tỳ vết vô cùng đáng giận.
Không đợi Lạc Tiểu Y nổi khùng, Lam Hòa ta tay trước in một nụ hôn lên môi của nàng, cười hì hì nói: “Nương tử động tình.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y đỏ bừng đến gần chuyển thành màu tím. Lam Hòa còn vui vẻ nói: “Muốn vi phu tiếp tục không?”
“Vù” một tiếng, Lạc Tiểu Y vươn nắm tay nhỏ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về hướng hốc mắt Lam Hòa. Lam Hòa đưa tay cản lại, chuẩn xác ngăn nắm tay nhỏ của nàng giữa không trung.
Bàn tay chập lại, Lam Hòa bao hết nắm tay của Lạc Tiểu Y. Vẻ mặt hắn đau khổ, thở dài nói: “Ai ai, sao có thể ác như vậy chứ? Đánh phu quân, Tiểu Y không đau lòng sao?”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y tức giận đến đỏ rừng rực, hai mắt sáng kinh người. Lam Hòa mừng rỡ trong lòng, hắn kéo Lạc Tiểu Y lại, chôn đầu mình trong hốc cổ của nàng, dịu dàng thủ thỉ : “Tiểu Y, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, nàng hãy ngủ chung với ta đi.”

“Không!” Tiếng quát đanh thép của Lạc Tiểu Y vừa mới ra khỏi miệng, giọng nói kiên định cứng rắn của Lam Hòa đã lập tức truyền đến: “Chuyện này nàng không được phản kháng. Nàng yên tâm, bản công tử chính là đại hiệp giang hồ, chính nhân quân tử, có mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn. Nhưng nếu người nào đó động tình, nhất định phải chà đạp bản công tử, bản công tử cũng sẽ không phản đối.”
Lạc Tiểu Y tất nhiên là hiểu được, hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn mình chằm chằm, tuy rằng Lam Hòa luôn hi hi ha ha, nhưng thực tế thái độ của hắn rất kiên quyết, không cho mình phản kháng.
Dù vậy lời này nghe vào tai, thật sự rất kỳ cục. Lạc Tiểu Y tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt đỏ thoạt xanh. Hơn nửa ngày mới lý trí trả lời: “Kê thêm một cái giường trong phòng đi.”
Lam Hòa nhẹ nhàng mỉm cười, không tranh cãi về phương diện này với nàng.
Nhìn thấy Lam Hòa lâng lâng vui sướng, Lạc Tiểu Y im lặng tựa vào ngực hắn, thầm nghĩ: hiện tại thì hay quá rồi, không có cách nào tránh né cả. Phải tìm cách giúp Lam Hòa mau chóng xử lý đám người Bạch Y giáo này mới được.
Đảo mắt nàng lại muốn nói: gần nửa năm qua những người đó luôn ở thần đô giả thần giả quỷ, còn cấu kết với một ít vương hầu công tử, tính toán rất nhiều nha. Nếu thật sự muốn dẹp yên bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nàng càng nghĩ càng đau đầu, nhịn không được thở một tiếng thật dài. Tiếng thở dài này kinh động đến Lam Hòa, hắn cúi thấp đầu xuống, ân cần hỏi han: “Nàng phiền muộn chuyện gì?”
“Ai ——” Lạc Tiểu Y lại thở dài một tiếng, khổ sở nói: “Tiểu Y chợt phát hiện làm anh hùng chẳng vui chút nào. Nói cho cùng sự phụ tùy tiện vẫn nói đúng. Trên đời này, chỉ có gây sự chơi đùa mới khiến người ta vui vẻ.”
Lam Hòa dở khóc dở cười: “A, hóa ra nàng tính không gây sự chơi đùa nữa. Chuẩn bị chuyên tâm làm anh hùng rồi sao?”
“Tiểu Y mà ngốc như vậy sao?” Lạc Tiểu Y liếc xéo hắn, vươn tay nhỏ níu lấy áo Lam Hòa, kéo đến khi hắn cúi đầu tựa vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình thì nàng mới yếu ớt nói: “Chưởng quầy , ngày mai tiểu nhân bắt đầu làm việc. Tiếp tục làm tiểu nhị được không?”
Giọng nói nũng nịu, mềm mại, kéo âm cuối thật dài. Mềm nhũn đến tận xương. Ngay khi Lạc Tiểu Y dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Lam Hòa, chờ thu hoạch thì Lam Hòa lạnh lùng, hừ một cái thật mạnh, nói: “Không biết sống chết!”
Lạc Tiểu Y vội vàng bĩu môi, chuẩn bị phát động chiêu thức thứ hai thì Lam Hòa đã nâng nàng lên, tinh tế đánh giá nàng một lát, sau đó nói: “Lại thấy nhàm chán rồi sao? Không bằng, chúng ta chơi đùa với đám người Bạch Y giáo nhé?”
Đối diện với đôi mắt lập tức trở nên sáng trong suốt của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa cười dài nói: “Nàng suy nghĩ một chút đi, trong Bạch Y giáo này, có sát thủ không ai địch nổi như Thiên diện yêu sát, cũng có tiểu thư khuê các như Lê tiên tử, còn có một ít vương hầu ẩn thân sau lưng. Chơi đùa với những người này, chẳng lẽ Tiểu Y còn cảm thấy nhàm chán?”

Lạc Tiểu Y chớp mắt to vài cái, đẩy bàn tay của Lam Hòa ra, dùng bàn tay nhỏ bé của mình thay thế, chống cằm trầm tư. Sau một lúc lâu, ánh sáng trong mắt nàng bắt đầu ảm đạm, tiếp theo, lắc lắc đầu nói: “Không được, ngay cả công tử danh môn như Lưu Thập Nhị những người đó cũng có thể phát động, chuyện này quá lớn, Tiểu Y còn nhỏ, chơi không nổi.”
Lam Hòa gật gật đầu, nói: “Không sai, việc này quả thật quá lớn, nàng chơi với lửa có ngày chết cháy. Trong lúc mấu chốt này, nàng ở bên cạnh ta có gì không tốt? Tại sao cứ muốn từ tối đi ra ngòai sáng, khiến tất cả mọi người chú ý đến một tiểu nhị nho nhỏ?”
Lam Hòa bấm nhẹ lên mặt Lạc Tiểu Y, thở dài nói: “Thật không biết trò đó có gì hay ho, mà khiến nàng đến lúc nguy hiểm thế này rồi còn nhớ tới nó. Được rồi, ngủ một giấc đi. Mấy ngày nay có khi còn có náo nhiệt cho nàng xem đấy.”
Một lát sau, Lam Hòa sai người đặt một cái giường nhỏ trong sương phòng, cứ thế nằm xuống.
Đèn đã thổi tắt, trong bóng đêm, nghe tiếng hít thở mềm nhẹ của Lam Hòa và tiềng nói chuyện ồn ào từ các phòng khác mơ hồ truyền đến. Lạc Tiểu Y bỗng nhiên thầm nghĩ: cũng không biết Liễu công tử và hai mỹ nhân áo trắng kia có trở về nghỉ ngơi hay không? Còn có Chu Nhạ.
Vừa nghĩ tới Chu Nhạ, lòng của nàng liền dâng lên từng đợt cảm giác kỳ quái, vừa buồn vừa rối loạn.
Rạng sáng ngày thứ hai Lạc Tiểu Y bị đánh thức, Lam Hòa kéo nàng ngồi dậy, muốn nàng rửa mặt chải đầu xong lập tức cùng mình rời khỏi tửu lâu. Lúc này mới là giờ Dần.
(Giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)
Lạc Tiểu Y cúi đầu, quay lưng lại, im lặng rửa mặt chải đầu. Phía sau nàng, một ánh mắt đầy ý cười vẫn gắt gao bám theo. Ánh mắt kia không phải là ai khác, chính là gia nô Lam Hòa tín nhiệm nhất, Lý đầu bếp.
Lý đầu bếp cười ha hả nhìn Lạc Tiểu Y không chớp mắt. Lam Hòa đang dùng khăn sạch lau tay, lúc này mới chú ý tới sự kỳ quái của Lý đầu bếp. Hắn không khỏi buồn cười quát: “Lý đại thúc, đừng nhìn chằm chằm nữa.”
Lý đầu bếp cười ha ha, thấp giọng nói: “Công tử gia, đây là thiếu phu nhân mới đến sao?”
Lam Hòa ừ một tiếng, cười nói: “Thúc đừng nhìn chằm chằm nữa, còn nhìn tiếp, nàng sẽ nổi giận đó.”
Lý đầu bếp không tin, nhưng vẫn là thu hồi ánh mắt. Mặc dù nói là thu hồi, thỉnh thoảng vẫn cười ha hả đánh giá Lạc Tiểu Y. Ánh nến không sáng, mắt ông lại hơi mờ, bởi vậy, chỉ có thể nhìn đại khái. Chính là chỗ đại khái này, cũng làm ông ta mở cờ trong bụng.

Sau khi xem xét thêm vài lần, Lý đại thúc lẩm bẩm nói: “Thể cốt hơi mảnh mai, may mà mông lớn, hẳn là mắn đẻ.”
Tuy rằng giọng ông không lớn, vẫn rõ ràng truyền vào tai Lạc Tiểu Y và Lam Hòa. Lập tức, Lạc Tiểu Y liếc xéo xem thường mấy cái, Lam Hòa lại cười nhẹ hai tiếng.
“Í, nhìn bộ dáng này, tựa hồ có điểm tương tự với Lạc Tiểu Nhất kia. Thì ra công tử gia thích loại hình này, trước kia không rõ, thì ra đã hiểu lầm sở thích của công tử.”
Đối với Lý đầu bếp mà nói, ông thật sự đang thì thào lẩm bẩm, ông tưởng hai người kia không nghe rõ, bởi vậy nói xong thì có vẻ khá là khoan khoái. Lại đánh giá Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới, ông càng lắc đầu nhanh hơn: “Là một mỹ nhân bại hoại, nhưng tại sao công tử gia đối diện với mỹ nhân như thế còn có thể tách ra ngủ chứ? Chẳng lẽ công tử gia thật sự bị bệnh khó nói như lời tên du côn Lạc Tiểu Nhất kia nói?”
Lời này vừa thốt ra, Lạc Tiểu Y“Phì” một tiếng bật cười. Nàng vội vàng bịt chặt miệng, sợ tiếng cười của mình kinh động đến Lý đại thúc.
Ngay lúc Lam Hòa xanh cả mặt, Lạc Tiểu Y híp mắt cười tủm tỉm, Lý đầu bếp lại lẩm bẩm nói: “May quá may quá, tên du côn Lạc Tiểu Nhất kia đã cút đi rồi. Hắn mà còn ở đây, công tử gia chịu được, nhưng trái tim của lão già này thì chịu không nổi nữa rồi.”
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tủm tỉm của Lạc Tiểu Y cứng đờ. Vèo một tiếng, nàng oán hận quay đầu, nhảy tới trước mặt Lý đại thúc.
Kề mặt mình tới sát Lý đại thúc, chỉ cách khoảng một thước, cũng đủ để cặp mắt mờ của ông ta thấy rõ ngũ quan của mình. Lạc Tiểu Y nghiêng mặt một cái, giương ngón tay uốn thành hình hoa lan lên, dùng giọng nói trong trẻo chỉ khi làm tiểu nhị mới có, nói: “Lý đại thúc, thúc không nhận ra cháu à? Cháu là Tiểu Nhất a!”
Nhìn khuôn mặt béo phệ bỗng nhiên trợn trừng, vô cùng kinh hãi của Lý đại thúc, Lạc Tiểu Y thẹn thùng cúi đầu, tay nhỏ vò vò vạt áo của bản thân, lúng ta lúng túng nói: “Công tử gia cảm thấy cháu mặc trang phục nữ đẹp, đi ra ngoài cũng sẽ không bị người ta mắng là đồng tính, bởi vậy, công tử ép buộc cháu mặc quần áo này vào.”
Ngẩng đầu, nhìn Lý đại thúc lung la lung lay, gần như muốn té xỉu, hai mắt Lạc Tiểu Y cong cong, lại thêm một mồi lửa: “Tiểu Nhất không ở đây, nhất định đại thúc luôn nhớ tới cháu phải không? Kỳ thật Tiểu Nhất luôn ở cùng công tử gia.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, lộ vẻ quyến rũ: “Công tử gia đã thề với Tiểu Nhất rồi, ngoại trừ Tiểu Nhất, công tử gia không cần bất kỳ nữ nhân nào trên đời này!”