Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 30: Ta Là Pho Tượng.





Lạc Tiểu Y hơi chuyển thân, một chân nhấc lên thò ra ngoài, làm một cái tư thế tùy thời chuẩn bị chuồn đi. Hắn biết công phu Lam Hòa cực kỳ cao minh, chẳng biết bao thuốc mê bình thường này, có phát huy nổi tác dụng với hắn không.
Nào biết đâu rằng, hắn còn chưa suy nghĩ xong, Lam Hòa liền ngã xuống đất thật mạnh, thân hình cao lớn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là hôn mê bất tỉnh.
Di?
Lạc Tiểu Y chớp mắt vài cái, thuốc mê này dùng tốt như vậy? Được, xem ra thuốc lấy từ nhà tên trùm háo sắc đó cũng xài được, về sau phải ghé thăm vài lần.
Hắn cẩn thận nhón hai bước, thử kêu lên: “Công tử, công tử?”
Vừa kêu, vừa đi từ từ hướng tới Lam Hòa.

Lam Hòa vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, nhìn đến bộ dáng, rõ ràng là bị hôn mê bất tỉnh.
Lạc Tiểu Y sau khi kêu hai tiếng, liền nghênh ngang tiêu sái đi tới. Đi thẳng đến trước mặt Lam Hòa, Lạc Tiểu Y từ bên cạnh kéo qua một cái ghế, hiên ngang ngồi xuống!
Khuỷu tay đặt ở trên đầu gối, hai tay chống cằm, Lạc Tiểu Y dò xét cẩn thận Lam Hòa ngủ dưới đất, thì thào lẩm bẩm: “Tiểu tử này bộ dạng thật sự là tuấn tú a, ta vào Nam ra Bắc lâu như vậy, cũng chưa có gặp qua nam nhân tuấn tú như vậy. Ai, nhìn hắn như vậy, ta hiện tại lại có điểm muốn cướp sắc một phen?”
Mới nói được tới đây, chính hắn liền rùng mình một cái, run run lẩm bẩm: “Ta cướp sắc của hắn? Ta thật sự là càng nghĩ càng đáng sợ, chủ ý như vậy cư nhiên cũng nghĩ ra?”
Sau khi oán hận mắng mình hai câu, Lạc Tiểu Y hai mắt sáng ngời, sau đó toàn bộ lực chú ý đều chuyển đến trên ngọc bội bên hông hắn. Đưa tay qua, đem ngọc bội kéo xuống, Lạc Tiểu Y thì thào nói: “Cái này hẳn là đáng giá bảy tám trăm lượng bạc.”
Đưa tay vàotrong ngực của hắn, ở bên trong sờ sờ, Lạc Tiểu Y lấy ra một cái ví tinh xảo. Sau khi đem cái ví lăn qua lộn lại nhìn một lần, Lạc Tiểu Y thở dài: “Cái ví thật tinh xảo a, trên người một đại nam nhân cư nhiên đem theo đồ vật tinh xảo như vậy, lại con tránh hai vị tiểu mỹ nhân ba thước, nói không chừng tiểu tử này thực sự thích chuyện Long Dương.”
Nói tới đây, hắn run run, vỗ về mặt mình khiếp đảm nói: “Hắn sẽ không nhìn trúng ta chứ? Thử nghĩ ta đây bộ dạng ngọc thụ lâm phong, lông mày như Thái Sơn, ánh mắt như nước Hoàng Hà, hắn nếu có chuyện Long Dương , làm sao lại buông tha ta? A! Đúng rồi, tiểu tử này là thái giám! Hắn không thể …!”(Myu:Ai ya, ta thay bằng ba chấm đó. Đừng bắt ta nói thẳng, ta sẽ thẹn thùng:)))
Sau khi trằn trọc xuất ra cái kết luận này, Lạc Tiểu Y yên tâm thoải mái đánh giá cái ví . Bên trong rất ít ỏi, thứ nhất không có ngân lượng, thứ hai không có châu báu gì, cư nhiên chỉ có một cái chìa khóa tinh xảo cùng một mảnh gỗ đen kịt cổ quái.
Sau khi đem hai thứ đồ này lăn qua lộn lại nhìn một lần, Lạc Tiểu Y bắt bọn nó thả lại trong ví, sau đó lại thả lại trong lòng Lam Hòa.
Lại mò mẫm vài cái, cũng không có lục soát được cái gì. Lạc Tiểu Y cầm lấy ngọc bội, xoay người liền đi ra ngoài. Hắn mới vừa đi hai bước, liền có một tiếng động nho nhỏ vang lên. Bất quá thanh âm này cực kỳ nhỏ bé, Lạc Tiểu Y cũng không có nghe được.

Vừa đi đến cửa, cước bộ Lạc Tiểu Y ngừng một chút, thân mình bỗng nhiên xoay lại, lại lần nữa lộn vào trong phòng: “Ta thật là đần! Lam Hòa tiểu tử này suốt ngày uốn éo trong phòng này, nói không chừng là làm cái gì bí mật. Đúng rồi! Hắn đích thị là phía sau cánh cửa đóng kín, vụng trộm đếm bạc! Bạc, bạc! Bạc a! Ở đâu có bạc nào?”
Thật mạnh nuốt một chút nước miếng, hai mắt tỏa sáng Lạc Tiểu Y vừa đảo qua từng địa phương trong phòng, vừa không ngừng thì thào tự nói: “Ngọc bội kia còn không biết có thể bán ra hay không. Nếu có thể tìm được bạc thì thật tốt a? Ta cõng trên lưng một bao bạc, lập tức bỏ chạy về Hàng Châu, sau đó ta cũng mở tửu lâu như Thiên Lý hương, mỗi ngày ngồi ăn, ăn no thì ngủ, khi đó ta khẳng định sẽ hạnh phúc giống như Lam Hòa!”
Hắn lật tới lật lui, thật lâu cũng không tìm được cái gì đáng tiền, đang bận bù đầu tìm kiếm, kiên trì nỗ lực không ngừng, một thanh âm thanh nhã êm tai truyền đến trong tai của hắn: “Đừng lật nữa, tất cả bạc đều ở trong phòng kế toán, nơi này không có một lượng bạc!”
“Một lượng cũng không có?” Lạc Tiểu Y vừa nghe, lập tức không tin, hắn vội vàng trả lời: “Tại sao ngươi quá đáng như vậy, cư nhiên một lượng bạc cũng không cất?”
Vừa mới trả lời xong, thân ảnh Lạc Tiểu Y vốn như ong mật chuyển đến chuyển đi đột nhiên ngừng một chút, sau đó, thấy cơn lạnh tỏa ra cả người từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, lên tới đỉnh đầu, xông đến hắn lông tóc dựng đứng, tứ chi lạnh như băng, trái tim thình thịch nhảy bắn không ngớt!
Tiếng một người từ dưới đất ngồi dậy truyền đến, sau đó, là tiếng nâng ghế dựa dậy, lại sau đó, là tiếng người nọ ngồi trên ghế dựa. Từng tiếng động đều rõ ràng truyền đến trong lỗ tai Lạc Tiểu Y, nhưng hắn không có biện pháp quay đầu. Bởi vì cực độ sợ hãi, làm cho tứ chi của hắn nháy mắt đều mất đi năng lực hành động!
Chậm rãi ngồi trở lại ghế dựa, Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y sắp biến thành pho tượng , chậm rãi nói: “Bản công tử gọi ngươi đến, ngươi còn chuẩn bị thuốc mê mang theo?”
Thanh âm hắn chậm mà lạnh như băng, đương nhiên, pho tượng chắc là không biết nói chuyện .
“Bản công tử bộ dạng tuấn tú, ngươi còn muốn cướp sắc?”
Nếu Lạc Tiểu Y bây giờ không phải là pho tượng hắn có khả năng nghe được, trong những lời này ẩn ẩn mang theo ý cười. Đáng tiếc, Lạc Tiểu Y bây giờ là một pho tượng.
“Bản công tử mang theo một cái ví tinh xảo, bởi vậy thích chuyện Long Dương?”

Thanh âm đằng đằng sát khí lao thẳng mà đến, toàn bộ trong phòng, ngay cả màn cửa sổ bằng lụa mỏng cũng ở trong sát khí sợ tới mức phát run bay lên, đương nhiên, nếu không tính gió bên ngoài thổi tới.
“Bởi vì bản công tử không nhìn trúng ngươi, cho nên khẳng định bản công tử không thể …?”
Những lời này rất chậm rãi , từng chữ từng chữ nhổ ra! Lam Hòa vừa nói, vứa hướng Lạc Tiểu Y hóa thành pho tượng chậm rãi đi tới. Hắn đi rất chậm, quá chậm!
Đi thẳng đến phía sau Lạc Tiểu Y, Lam Hòa tao nhã vươn tay phải, rất chính xác chụp sau cổ của hắn nhấc lên! Sau đó, pho tượng Lạc Tiểu Y mềm thành một đoàn liền bị hắn giơ lên trước mắt mình!
Vừa mới làm, Lam hòa mới phát hiện Lạc Tiểu Y cả người mất thăng bằng, trong lòng hắn căng thẳng, tay phải khẽ động, toàn bộ thân hình Lạc Tiểu Y xoay lại, tiếp theo, mặt của hắn liền rõ ràng xuất hiện trước mặt Lam Hòa.
Nhìn đến con ngươi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn chuyển động nhanh như chớp, Lam Hòa thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại là buồn cười, tiếp theo lại là tức giận không thôi!
Gật gật đầu, Lam Hòa nhìn hai mắt hắn chậm rì rì nói: “Được, rất thông minh, lúc này còn muốn giả bộ câm điếc!” Hai hàng lông mày hắn dựng lên, nhẹ buông tay, Lạc Tiểu Y bịch một tiếng rớt xuống đất đồng thời, tiếng quát lạnh như băng thấu xương của hắn truyền đến: “Lạc Tiểu Nhất, ngươi thân là hạ nhân, cư nhiên dùng thuốc mê mê đảo chủ tử, có hành vi ăn cắp, bản công tử muốn đem ngươi đưa đến trong nha môn, ngươi còn có gì để nói?”