Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 39: Oa, Náo Nhiệt Nha!





Khóe miệng Lam Hòa hơi mỉm cười nhìn hắn, thẳng đến khi Lạc Tiểu Y đi đến bên cạnh, hắn mới hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vị khách mà ngươi tiếp đãi tối hôm qua, cùng với bốn người hôm nay, đều là người giang hồ. Những người giang hồ đó thực tùy hứng, Tiểu Quang đối phó không nổi, thôi thì toàn bộ giao cho ngươi hầu hạ . Nhớ kỹ, nếu có gì bất thường, lập tức tới tìm bản công tử là được.”
Nói tới đây, khóe miệng Lạc Tiểu Y méo một cái, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, gương mặt lớn cỡ bàn tay đau khổ. Lam Hòa mỉm cười, lại nhỏ giọng nói: “Chẳng qua là bốn kẻ giang hồ mà thôi, bản công tử tin tưởng lấy năng lực cùng trí tuệ của Tiểu Nhất, nhất định mọi việc đều thuận lợi, sống càng thêm dễ chịu!”
Quả nhiên, những lời này vừa ra khỏi miệng, Lam Hòa liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y một khắc trước còn đau khổ, nét mặt lập tức trở nên toả sáng, thần thái phấn chấn .
Vươn tay vỗ thật mạnh trên ngực bản thân, tròng mắt Lạc Tiểu Y quay tròn vừa chuyển, cũng hạ giọng nói: “Đúng rồi, Lạc Tiểu Nhất ta là loại người gì chứ? Loại người giang hồ này ta không thèm sợ đâu!”
Ai ya , ta có rất nhiều rất nhiều lời…, muốn cùng chưởng quầy nói nói, làm cho hắn biết ta không phải một người đơn giản, càng thêm kính ngưỡng ta!

Nào biết đâu rằng, Lạc Tiểu Y vừa mở mồm, Lam Hòa liền vungtay áo, tư thái tao nhã từ bên cạnh hắn thản nhiên rời đi. Ngơ ngác nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của hắn, lời nói của Lạc Tiểu Y nghẹn giữa yết hầu, trừng mắt hai mắt hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội nhìn Lam Hòa . ***, hôm nay ta tâm tình tốt, đang chuẩn bị cho ngươi biết thế nào gọi là nhân tài. Ngươi tiểu tử này nghe cũng không nghe xong, rất không nể mặt rồi! ! !
Đảo mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lại khổ sở: thảm, thảm, ta vừa rồi sao lại đáp ứng hắn? Làm sao mà tiểu tử này tùy tiện nói hai câu nịnh hót chẳng đâu vào đâu, ta liền đem bản thân vứt xuống trong hố lửa rồi? Ai ya, ta xưa nay cũng không phải là người như thế, đích thị là trúng mỹ nhân của kế của tiểu tử Lam Hòa này rồi!
Sai cũng sai rồi. Bởi vậy Lạc Tiểu Y mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, nhanh chóng hướng bàn bốn mỹ nhân đi đến. Đúng lúc này, một cô gái cao gầy trong đó cầm chén đũa để xuống thật mạnh trên bàn, hướng về phía Tiểu Quang quắc mắt nhìn trừng trừng quát: ” Tiểu nhị này ngươi có biết làm việc hay không? Bảo ngươi rót rượu, ngươi đem toàn bộ rượu hất ra ngoài bát, có phải muốn tìm cái chết không!”
Dứt lời, nàng đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y nhìn đến, khi nói chuyện, tay nhỏ bé của nàng đã nắm lấy bội kiếm bên hông , chính là cô gái mặt tròn ngồi bên cạnh nàng vươn tay đè chuôi kiếm xuống, nàng mới không rút kiếm ra.
Ôi! Tính tình thật nóng nảy!
Trái tim Lạc Tiểu Y tâm đột nhiên nhảy tới cổ họng, ***, loại người giang hồ này a, động một cái là đòi đánh đòi giết, ngay cả người đàn bà diễm lệ cũng như vậy, thật là phu nhân hơn cả đại nhân.
Vọt tới trước mặt Tiểu Quang, Lạc Tiểu Y cúi người hướng bốn nàng cười nói: “Bốn vị tiên nữ, chưởng quầy kêu tiểu nhân đến hầu hạ .” Dứt lời, khuỷu tay hắn tay nhẹ nhàng chọt Tiểu Quang một cái!
Tiểu Quang đã sớm khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy lưng, khóc không ra nước mắt. Thấy vậy làm sao không vui mừng ? Lập tức hắn vội vàng cầm bầu rượu trong tay đưa cho Lạc Tiểu Y, cúi người vội vàng lui ra. Lạc Tiểu Y nghiêng mắt nhìn thấy, tiểu tử này vì khẩn trương quá độ, khi lui ra chân trái dẫm lên chân phải nhiều lần, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Tiểu tử đáng thương , thật là nhát gan a. Ai, ai, loại nữ nhân này, cũng chỉ có ta xuất mã mới có thể trị được. Trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y thẳng lưng một cái, ***, ta thật quá thiện lương! Tiểu Quang a Tiểu Quang, ta cứu ngươi một cái mạng nhỏ, ngươi cũng không nên quá cảm kích ta nha.

Cầm bầu rượu, vững vàng rót cho bốn nàng, Lạc Tiểu Y cười đến mắt cong cong, ngũ quan tinh xảo thanh tú như hoa: “Các vị tiên tử, rượu rót xong rồi, mời dùng!”
Bốn nàng cũng không ngẩng đầu lên, nhưng Lạc Tiểu Yvẫn rõ ràng cảm giác được, sát khí trên người các nàng đã giảm đi một chút.
Cô gái nhỏ nhắn nhất bên trái nhìn Lạc Tiểu Y, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, chậm rãi hỏi: “Tiểu nhị, chưởng quầy nhà ngươi cũng là người giang hồ sao?”
Hử!
Con quỷ nhỏ này hai gò má ửng đỏ, sóng mắt ướt át, Khổng phu tử từng viết, cái này gọi là hoài xuân. A ha ha ha ha, lại tới một người đàn bà hung ác tâm động với chưởng quầy ta nữa rồi. Chưởng quầy a chưởng quầy, không phải Lạc Tiểu Y ta không đồng tình ngươi, thật sự là ngươi cũng quá trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Hơn nữa còn mời đến một đám ong vò vẽ, bươm bướm ác nữ! Hì hì, không có biện pháp, sư phụ ta từng nói qua, khi có náo nhiệt không xem là đồ ngốc. Bởi vậy, dưới sự sai sử của hắn, ta chỉ có thể quyết định bán đứng ngươi thật tốt!
Trên mặt Lạc Tiểu Y nhanh chóng chất đầy nụ cười, hai mắt tỏa sáng nói: “Tiểu nhân không biết chưởng quầy có phải người giang hồ không. Bất quá chưởng quầy ta tuyệt đối không phải người thường.”
Thấy bốn nàng đồng thời lộ ra ánh mắt thắc mắc, Lạc Tiểu Y trừng lớn cặp mắt to đen trắng rõ ràng, thần thái sống động nói: “Chưởng quầy ngọc thụ lâm phong, khí chất bất phàm như thế, đây không giống như người thường a. Tiểu nhân đây, nếu bàn về ngũ quan, so với chưởng quầy cũng không kém.” Nói tới đây, hắn gồng cánh tay bé như chiếc đũa của mình lên.
“Luận dáng người, chưởng quầy tuy rằng cao lớn, tiểu nhân cũng tinh tế thon dài. Cái này gọi là mỗi người mỗi vẻ.” Nói tới đây, Lạc Tiểu Y dùng sức hất đầu về phía sau, lại nhìn tới trước, giống như cảm khái nói: “Nhưng mà, chưởng quầy ta vừa đi r , sẽ được vạn người chú ý, ánh mắt mọi người dính vào trên người hắn bứt không ra. Tiểu nhân vừa đi ra ngoài, lại chỉ có thể làm cái cây khô bị mối gặm bên cạnh đại thụ, không ai thèm chú ý tới. Cho nên tiểu nhân khẳng định, gia tuyệt đối không phải người thường.”

Lạc Tiểu Y nói tới đây thì liên tục thở dài không thôi.
Bốn nàng nhìn thân thể nhỏ bé của hắn, lại nhìn thân ảnh Lam Hòa đi trong bóng rừng trên đường tới nội viện. Nghĩ tới một đứa bé trai, lại dám nói dáng người mình cùng Lam Hòa mỗi người mỗi vẻ, bỗng nhiên đều cười. Nụ cười này cực nhẹ, nhưng cuối cùng cũng đã cười.
***, cuối cùng đã khiến sát khí của những nữ nhân này mất đi hơn phân nửa. Đầu ta tạm thời còn có thể đặt trên cổ!
Nữ tử yêu kiều nhỏ nhắn có ý với Lam Hòa kia, nghe Lạc Tiểu Y hình dung mị lực Lam Hòa như thế, không biết tại sao, gương mặt thanh tú lại đỏ như máu, ánh mắt nhìn về phía Lam Hòa càng thêm long lanh ba phần.
Ai ya, không thích hợp! Con quỷ nhỏ này vì sao hỏi chưởng quầy có phải người giang hồ không? Chẳng lẽ, nàng muốn cậy mạnh đến chinh phục chưởng quầy ta, mạnh mẽ đến cướp sắc chưởng quầy?
Oa ha ha ha, cướp sắc tốt, cái chủ ý này thật sự là tuyệt không thể tả. ***, vì thưởng thức loại tình cảnh khó có được này, ta nhất định sẽ theo sát bốn vị tiên tử, kêu đâu có đó ! Ta nhất định phải nhìn lén phen nhiệt náo này đầu tiên!