Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 42: Phạm Một Lỗi Nho Nhỏ





Lạc Tiểu Y sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Chu công tử thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, không khỏi nhíu mày, tay chợt lóe, một đĩnh bạc lóng lánh bóng nhoáng xuất hiện ở trước mắt Lạc Tiểu Y. Hắn chưa kịp phản ứng thì Chu công tử bỗng nhiên vươn bàn tay, cầm tay trái của hắn, sau đó, đĩnh bạc vút một tiếng, liền chạy tới trong tay áo Lạc Tiểu Y.
Nhìn Lạc Tiểu Y hai mắt trợn thật lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cơ bắp kích động nhảy vài vòng, hai tròng mắt Chu công tử hiện lên một tia ý cười đùa cợt, thản nhiên nói: “Chút nữa ngươi tới phòng của ta, đem những chuyện công tử nhà ngươi làm nói, kể tường tận cho ta nghe.” Thấy Lạc Tiểu Y còn ngơ ngác nhìn tay phải của mình, hắn không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Thế nào, còn chê ít?”
“Không, không không phải.” Lạc Tiểu Y hai mắt lưu luyến không rời lại liếc nhìn tay phải của hắn chằm chằm. Thống khổ nhắm mắt lại: ***, đừng nói là kể chuyện một chút, cho dù đem hắn đóng gói bán cho ngươi, ta cũng nhất định làm, cầu còn không được. Nhưng là, nhưng là, tay của lão nhân gia ngài, lau đi sạch sẽ bột phấn ngứa trên tay ta vừa rồi ta còn chưa chùi đi a!
Vô tình lui sang một bên, Lạc Tiểu Y đứng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra.
***, vốn thần không biết quỷ không hay làm ra trò này . bây giờ thì hay rồi, trúng một cái thầu lớn, hơn nữa thầu này, lại là một tên băng nam khôn khéo không thua chưởng quầy nhà ta! Xem ra, trò hay không thành, lại còn phải biểu diễn miễn phí cho người ta xem thần công chạy trối chết của Lạc Tiểu Y ta.
Ai ya , sao thời gian này ta lại xui xẻo như vậy? Chuyện gì đến trong tay ta, đều trở nên lộn xộn lung tung a?
Lúc trong lòng Lạc Tiểu Y đang lo lắng đề phòng, Chu công tử dùng cơm xong, trởvề gian phòng của mình. Hắn vừa động thân, một bàn bốn nàng giống nhau nhìn thoáng qua, sau đó đem bát đũa đẩy tới trước mặt, đứng dậy đi theo.

Các nàng vừa mới đứng lên, cô gái cao gầy bỗng nhiên động thân, hai tay vịnh trên bàn, hai mắt trợn thật lớn. Mà cái mông của nàng, lơ đãng lung lay hai cái.
Bỗng nhiên!
Phát tác!
Làm sao lại phát tác? Đúng rồi, ta phóng thuốc nhiều lắm!
Cúi đầu, thân mình lui về phía sau, vèo một tiếng, giống như lơ đãng, Lạc Tiểu Y đã có mặt trong góc. Hai mắt hắn giờ này sáng dị thường, bên trong phát ra hào quang mãnh liệt!
Thiếu nữ cao gầy biểu lộ khác thường, ba nữ kia cũng đã phát hiện. Các nàng thân thiết nhìn cô ta, trong ánh mắt hiện lên nghi vấn.
“Đi, đi.” Cắn răng gian nan phun ra hai chữ, cô gái cao gầy đi giữa tỷ muội của mình, nhờ họ che dấu, bước nhanh lên lầu hai.
Lạc Tiểu Y xuyên thấu qua cây Tùng, liếc mắt ngắm cái mông không ngừng vặn vẹo. Lại nhìn lên, chỉ thấy cô ta, vốn dĩ có ba phần tư sắc, có chút xinh đẹp giờ phút này ngay cả mang tai đều ửng đỏ . Oa oa nha , rất là sướng mắt nha!
Lạc Tiểu Y hưng trí bừng bừng đưa mắt nhìn bốn thân ảnh biến mất, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng , đã hoàn toàn tràn ngập ý cười!
***, ta lần này làm cho ngươi biết, trên đời này còn một loại khổ, tên là” Khổ mà không thể nói khổ” ! Oa ha ha ha ha, quá tốt quá tốt, đàn bà ác độc chắc cho là bản thân trúng dâm độc, sẽ tìm thuốc giải, nhưng ngứa càng thêm ngứa, hơn nữa định kỳ phát tác, không có thuốc nào chữa được!
Hắn vừa nghĩ tới từ nay về sau, đàn bà thúi này phải núp ở trong phòng, mỗi ngày ở trên mông không ngừng gãi a gãi, thật hưng phấn mở cờ trong bụng, tim gan đụng nhau loạn xà ngầu!
Oa ha ha ha, đàn bà thúi, ai bảo ngươi đắc tội ta, không nghe lời Khổng phu tử. Ai ya , không đúng, ta là tiểu nhân, nàng là nữ nhân, chúng ta đều là cao nhân đến Khổng phu tử cũng phải sợ!
Đang lúc hắn vui vẻ xoay a xoay chùi cái bàn, thanh âm ôn nhu của Lưu Thập Nhị ở bên cạnh truyền đến: “Tiểu Nhất a, khách nhân đều đã đi gần hết. Nhìn ngươi này, mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, lại đây cùng ta ăn một chút gì đi.”

A?
Tên đồng tính này vẫn còn chưa đi?
Lạc Tiểu Y dừng động tác, chống lại hai mắt mong chờ của Lưu Thập Nhị, bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng: “Oa, Chu công tử còn muốn tìm ta có việc, thiếu chút nữa quên mất.”
Kêu thì kêu, chứ hai chân hắn, nhanh chóng xông lên trên lầu, lưu lại Lưu Thập Nhị ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, thảm thiết nhìn một hồi lâu, mới thật dài thở dài một tiếng.
Lạc Tiểu Y trong lòng nóng nảy, ***, nhân lúc phấn ngứa trên người Chu công tử còn chưa phát tác phải kể cho xong chuyện mới được. Ân, tiểu tử này dính thuốc rất ít, hẳn là sẽ chậm phát tác.
Đi lên lầu thì hắn nghe được trong phòng bốn nàng thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói. Hai mắt nhanh như chớp chuyển động, ai, thời gian quá ít, không xem được náo nhiệt rồi!
Lạc Tiểu Y vô cùng hối tiếc tiếp tục đi, đi thẳng tới ngoài cửa phòng Chu công tử , Lạc Tiểu Y gõ cửa, thanh thúy kêu lên: “Công tử, tiểu nhân đã tới.”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc va nhau vang lên, Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, cẩn thận đẩy cửa ra, hai mắt nhanh như chớ nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn vào, vừa vặn đụng phải hai mắt đang ngưng thần đối diện của Chu công tử.
Hắc hắc hắc hắc!
Lạc Tiểu Y ngây ngô cười vài tiếng, cẩn thận đóng cửa lại. Mặt Chu công tử không chút thay đổi nhìn hắn như trước, đi đến bên cạnh hắn, mới thản nhiên nói: “Ngồi xuống, hảo hảo nói chuyện của công tử nhà ngươi một chút đi.”
“Dạ, vâng!” Lạc Tiểu Y vui vẻ lên tiếng, hai mắt sáng trong suốt nhìn Chu công tử, vẻ mặt thống khổ mở miệng nói : ” Chưởng quầy nhà ta a,là người rất ác liệt !”

Ai! Người này hình như chưa nghe qua nghe Bình thư a (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)? Ta nói một lời dạo đầu vang dội như vậy , tại sao ngươi không nói một hai tiếng đi? ***, ngươi lạnh như băng nhìn ta vậy, ta sao có thể huy động cảm xúc phẫn nộ vào lời nói a?
Bất đắc dĩ bỏ qua người trước mắt không chịu phối hợp , Lạc Tiểu Y tiếp tục kích động nói: “Hắn thật sự là một người rất ác liệt a.” Nói tới đây, Lạc Tiểu Y dùng sức gật gật đầu, tay ở trên bàn vỗ thật mạnh: “Lại nói, sáng hôm đó, gió lạnh như tên hổi tới trên người ta . . . . . .”
Chu công tử tuy rằng không phải là người phối hợp tốt, nhưng là người nghe cũng đủ tư cách. Hắn hai mắt lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, nghe Lạc Tiểu Y than thở khóc lóc, lòng đầy căm phẫn kể ra hắn từ khi đến tửu lâu này, nhận lấy bao nhiêu ngược đãi cùng khi dễ.
Vừa nói, tay Lạc Tiểu Y lại vỗ thật mạnh trên bàn, tiện tay cầm lấy ấm trà bên cạnh hướng cái chén trước mặt đổ. ***, sao lại không có nước.
Đem ấm trà vứt qua một bên, Lạc Tiểu Y duỗi tay ra, lập tức đem chén trà đặt ở trước mặt Chu công tử một phen lấy đi, sau đó uống một hơi cạn sạch!
Ngay khi hắn ngửa đầu, khí nuốt núi sông uống cạn sạch thì thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Chu công tử truyền đến: ” Nước trà kia ta vừa mới dùng qua.”
Lạc Tiểu Y đem chén trà hướng trên bàn để xuống, trừng mắt thật to: ” Nhìn ngài liền biết là một người sạch sẽ rồi, ta không để ý chuyện này .”
Chucông tử lẳng lặng nhìn hắn, tiếp tục trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nhưng là ta để ý!”
A?
((((Vô Nguyệt: chương dài quá đi, huhu, làm gần hai tiếng mới xong))))