Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 62: Ai Gây Hại Cho Ai?





Kết quả là, một cô gái cười hì hì , nắm tay một tiểu nhị cười tủm tỉm, sóng vai nhau tiêu sái ra khỏi cửa lớn của tửu lâu.
Hiện tại tuy rằng là đầu mùa xuân, nhưng mặt trời vẫn ở trên cao chiếu xuống. Ra khỏi cửa tửu lâu, là đường cái. Ở ngã tư đường người đến người đi, tiếng rao hàng vang trời. Bất quá, nơi này chính là nơi náo nhiệt nhất thành Lạc Dương. Phía nam tửu lâu này bị vây quanh bởi hồ Lạc Thủy dài cả ngàn dặm, đúng là thành phố trọng yếu.
Nhưng nơi thật sự náo nhiệt phồn hoa, vẫn là các thành phố ở phía bắc hồ Lạc Thủy. Nơi đó là ở dưới chân thiên tử, có thể xem là đẹp như hoa như gấm.
Nguyệt nhi quả nhiên làm một bộ dạng nhìn mọi chuyện rất mới mẻ. Nàng nhảy cà tưng ở quầy bán hàng rong này lại nhảy qua quán kia, không ngừng nghỉ, nhìn thấy vật gì yêu thích còn có thể cò kè mặc cả mua lại.
Hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn xung quanh mọi nơi ,đồng thời trong lòng không khỏi buồn bực nho nhỏ một hồi. Chẳng lẽ, nàng thật sự chỉ là đi dạo phố sao?
Nhưng nếu là đi dạo phố…,nàng còn phải ở trước mặt ta làm bộ đáng yêu như vậy sao? Yêu nữ trong ma phái, còn có con gái đáng yêu sao?

Càng khó hiểu, Lạc Tiểu Y càng gắt gao giữ trái tim của mình, không cho nó nhảy loạn , cũng không làm cho nhịp thở bị loạn. Đồng thời, bất động thanh sắc mở mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.
Đi ra khỏi phía nam thành phố, hai người liền đi đến đường cái.“Di? Ngọc bội kia thật tốt a? Tiểu Nhất, ngươi xem một chút, có phải là rất đẹp hay không?”
Đem một khối ngọc Lam Điền trong suốt sáng trong, ở trước mặt Lạc Tiểu Y đưa tới đưa lui, ngọc này mang theo màu xanh biếc, ở giữa xen lẫn những hạt đỏ tươi lấm tấm. Mới nhìn thì thấy rất đẹp, nhưng cẩn thận xem, sẽ cảm thấy bất kể là xanh biếc, hay là hạt đỏ lấm tấm, đều diễm lệ quá mức. Hiển nhiên, ngọc này không phải là một khối ngọc thượng đẳng.
Lạc Tiểu Y xem xét ngọc bội, cười hì hì nói: “Đúng vậy a, thật đẹp.” Nhìn đến bộ dạng hắn không chút nào để ý mình, trong mắt Nguyệt nhi hiện lên một chút buồn bực.
Tia buồn bực này trong mắt nàng mặc dù chỉ là chợt lóe rồi mất đi, bất quá Lạc Tiểu Y là người nào? Hắn từ nhỏ đã tu luyện công phu gió chiều nào che chiều ấy. Lập tức trong lòng hắn ngạc nhiên một chút. ***,quả nhiên có vấn đề. Xem ra các nàng là muốn thông qua việc này để tiếp cận ta, sau đó theo các chi tiết nhỏ này mà nghi ngờ ta. Ái chà chà, các nàng này quả nhiên rất lợi hại, còn có khả năng hoài nghi đến ta rồi!
Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, các nàng này tự nhiên thông qua loại biện pháp này để tới gần ta, xem ra các nàng hoài nghi đến ta mà chưa có bằng chứng. Chỉ cần hù các nàng, ta có thể bình an đại cát rồi.
Đem tròng mắt không an phận đặt lại vị trí cũ, Lạc Tiểu Y tiếp tục nhìn xung quanh mọi nơi.
Bỗng nhiên, có một trận huyên náo từ phía trước truyền đến. Kèm theo tiếng huyên náo, là vài thanh âm tuấn mã dồn dập, cùng với tiếng cười to của vài người.
Chỉ thấy vài thiếu niên mặc hoa phục, giục ngựa hướng bên này đi đến. Nơi này người đến người đi tấp nập, người đi đường đều phải chen chúc chật chội, ngựa này chạy tới, lập tức người đi đường đều lui ra tránh đường. Theo dòng người chen chúc tán loạn như hồng thủy, lập tức đụng vào các sạp bán đồ trên đất, ngã xuống đất, tiếngkêu thảm thiết không ngừng.
Lúc này, đi đầu tiên là công tử mặt tròn đem *mã tiên vung lên, “Ba ba ba ba “ giòn vang bên tai không dứt, mỗi một tiếng giòn vang truyền đến, đều có tiếng rên đệm vào.
* roi quất ngựa

Mắt thấy mấy thanh niên kia sẽ vọt tới trước mặt bản thân. Lạc Tiểu Y vội vàng tránh ra. Hắn mới thối lui vài bước, Nguyệt nhi bắt lấy cánh tay hắn, nũng nịu cả giận nói: “Tiểu Nhất, ngươi đừng sợ, những người này ở dưới ban ngày ban mặt quá kiêu ngạo. Ta muốn giáo huấn bọn họ một chút.”
Lạc Tiểu Y lắc lắc cánh tay của mình, nhưng lại giống như bị đinh sắt đóng cột, không chút sứt mẻ. Hắn có điểm hoảng loạn, không khỏi vội vàng kêu lên: “Nguyệt nhi cô nương, tiên tử tỷ tỷ của ta, nơi này chính là dưới chân thiên tử, thanh niên này đó người nào cũng không phải là người mà tiểu nhân có thể đụng trúng . Tiên tử người, tuy là chỉ mới tới thành Lạc Dương này, nhưng vẫn nên bảo vệ tốt thân mình đi thôi.”
Lại giãy giãy, cánh tay vẫn không nhúc nhích được! Lạc Tiểu Y thấy Nguyệt nhi thở phì phì nhìn bốn thanh niên kia, mắt lại thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng tiếp cận hai người. Hắn gấp đến độ hét rầm lên: “Nguyệt nhi tiên tử, ngươi muốn xen vào tự mình nhúng tay vào đi. Bất quá người nên thả tiểu nhân a, tiểu nhân chỉ là một con con kiến nho nhỏ, không dám trộn lẫn với khí phách của các người a.”
Tiếng thét của hắn cực kỳ, cực kỳ chói tai, Nguyệt nhi nhướng mày, tức giận trừng hắn, liền quay đầu tiếp tục nhìn bốn thanh niên kia. Nàng tuy rằng giận Lạc Tiểu Y, nhưng vẫn giữ sẵn cách tay phải của hắn không buông chút nào.
***,các nàng này là đã hạ quyết tâm, mượn cơ hội này diệt trừ ta. Ai ya, cửa ải trước mắt này quá trọng yếu, ta phải ứng phó mới được.
Dòng người như thủy triều tán loạn, mặc dù có bốn năm người hung hăng nhằm hai người mà đẩy, tuy rằng Lạc Tiểu Y bị đâm “Bịch” té ngã , lại không thể rời khỏi tay của ác bà kia. Bởi vì hai tay thủy chung dính chặt, vì thế mỗi lần Lạc Tiểu Y chuẩn bị té úp sấp, Nguyệt nhi lại nhẹ nhàng dùng lực, bắt hắn đứng dậy.
Lúc này, roi ngựa mang theo tiếng gió gào thét truyền vào trong tai, gần, ***, gần đến trước mặt!
Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y ở bên cạnh Nguyệt nhi bỗng nhiên cổ họng mở ra, hét rầm lên, trong tiếng thét chói tai, nàng nhìn thiếu niên kia bén nhọn hô: “Quủa thật quá kiêu ngạo, thật không coi vương pháp ra gì?”
Tiếng nói vừa dứt, một lực đạo thật lớn đánh vào lưng Lạc Tiểu Y. Xông đến dưới chân hắn, lảo đảo, thân lập tức tiến về tiếng vó ngựa điên!
Chỉ thấy con ngựa mà thanh niên mặt tròn phía trước cưỡi kêu một tiếng hí dài, chân trước giương lên, vó ngựa cao cao giơ lên, mà dưới vó ngựa, Lạc Tiểu Y lại nghiêng ngả lảo đảo lao đến, mắt thấy bản thân sắp bị đặt dưới vó ngựa!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy tự mình muốn đưa đến dưới vó ngựa thì bỗng nhiên mắt cá chân trái của Lạc Tiểu Y nghiêng một cái, tiếp theo, là một tiếng rên. Trong tiếng rên, cả người hắn hướng đám người bên trái ngã xuống thật mạnh. Ngay lúc hắn sắp ngã sấp xuống trên thân mọi người, thì vó ngựa sượt qua vạt áo của hắn!
***, qua cửa thứ nhất rồi!
Lạc Tiểu Y còn không kịp lau trán, liền bị mấy người kia đẩy trở thành đệm thịt. “A a a a ——” Lạc Tiểu Y khàn giọng thét chói tai nhắm trước mắt đánh xuống! Vừa thét chói tai, Lạc Tiểu Y vừa bối rối huy động hai tay, muốn tìm một cái gì đó giúp mình lấy lại thăng bằng.
Bỗng nhiên, hai tay quơ quơ lung tung, bối rối thét chói tai, tay phải Lạc Tiểu Y vung về phía sau một cái, bắt được góc áo một người. Vì thế thân thể sắp đổ về phía trước của Lạc Tiểu Y như tìm được nguồn sống, tay phải liền vội vàng níu chặt góc áo, cầm góc áo kéo!
“Soạt——” thanh âm của vải vóc bị rách truyền đến. Lạc Tiểu Y “A a a a” thét chói tai té ngã trên đất. Mà trên tay phải của hắn, còn đang tung bay một mảnh vải áo màu hồng của nữ tử!
Lúc áo ngực của nữ tử đón gió tung bay, tất cả mọi người an tĩnh lại. Ngay cả bốn thanh niên giục ngựa chạy như điên kia, cũng là hí một tiếng dừng lại!
Vô số ánh mắt, nháy mắt mở thật lớn, ngẩn ngơ, lộ ra tinh quang ( : >_< *chậc* có mà lộ ra ánh mắt háo sắc thì có), nhìn một bạch y nữ tử đang đứng ở trong đám người. Mà nữ tử giờ phút này hai tay ôm ngực, mặt lộ vẻ phẫn nộ cùng kinh sợ.
Lạc Tiểu Y té ngã xuống đất , chuyển động cực kỳ nhỏ, hơi hơi đem thân lùi vào đám đông, sau đó, mắt to đen trắng rõ ràng, xuyên thấu qua ngón tay nhìn bạch y nữ tử đang lộ hai vú ra, cũng chính là Nguyệt nhi tiên tử!