Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 87: Lấy Sắc Dụ Lam Hòa





Uy hiếp! Trắng trợn uy hiếp!
Ai, chưởng quầy đúng là càng ngày càng biến chất rồi a, cư nhiên dùng tới thủ đoạn uy hiếp này với một tiểu nhị hèn mọn như ta!
Không được, hiện tại ta không nên đắc ý vênh váo, ta phải phối hợp tốt với hắn, động viên hắn!
Hai hàng nước mắt, từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của Lạc Tiểu Y chậm rãi chảy xuống, mà hai mắt đen thùi lùi trong vắt kia, lại si ngốc nhìn Lam Hòa. Rốt cuộc, lúc mày Lam Hòa có khuynh hướng nhăn tít lại, Lạc Tiểu Y không để ý tới cái cằm của mình đang bị nắm, mà vươn bàn tay dài nhỏ trắng noãn ra, vòng qua cổ Lam Hòa.
Tay vừa đặt qua cổ, Lạc Tiểu Y lập tức liền thấy được từ trong ánh mắt Lam Hòa hiện lên một chút giãy dụa, tiếp theo, liền cảm giác được bàn tay đang bóp cằm mình trở nên vô lực.
Oa ha ha ha, ta sử dụng mỹ nhân kế nha!
Hai tay đặt ở trên cổ Lam Hòa kéo ngắn khoảng cách lại, Lạc Tiểu Y làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình chuẩn xác dán lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa!

Ầm ——
Động tác này vừa làm ra, một màu đỏ ửng nhanh chóng xông lên khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Hòa, như núi cao sông dài bao vây hắn, một vòng đỏ ửng vây lấy ngũ qua , sau đó nhanh chóng lan xuống cổ của hắn, hơn nữa, Lạc Tiểu Y thấy rõ, hầu kết Lam Hòađang giật giật, đồng thời, hô hấp của hắn cũng rõ ràng thêm thô.
Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trên mặt Lam Hòa vuốt ve qua lại vài cái, một cỗ hơi thở nam tính nhẹ nhàng mà khoan khoái nhanh chóng nhào vào xoang mũi, khiến cho trái tim Lạc Tiểu Y, không khống chế nổi mà đập bang bang như điên.
Âm thầm hít sâu vài cái, Lạc Tiểu Y ôm thật chặt cổ Lam Hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chầm chậm chôn ở sau gáy của hắn!
Theo động tác này làm ra. Rầm rầm rầm_____, tiếng tim đập dồn dập của Lam Hòa rõ ràng vang lên ở bên tai Lạc Tiểu Y, kèm theo tiếng tim đậ , Lam Hòa còn cảm nhận được bên gáy của mình. Hai mắt đen thùi lùi của Lạc Tiểu Y vừa mới chuyển động, rốt cuộc nhịn không được chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn lên gáy của hắn một cái!
Rầm ——
Nụ hôn này vừa mới hạ xuống, thân hình cao lớn của Lam Hòa càng không ngừng liên tục run rẩy. Tiếng nuốt nước miếng của hắn liên tiếp truyền đến, lông màyLạc Tiểu Y khẽ cong, híp thành một đường gian trá! Chính là trong sự gian trá này, mơ hồ lộ ra một chút ngượng ngùng.
Ngay lúc cánh môi mềm mại của Lạc Tiểu Y dán chặt lấy bên gáyLam Hòa. Cảm giác các mạch máu trong cơ thể mình đang đần dần nóng lên, mê ly, cuồng nhiệt . Bỗng nhiên Lam Hòa nuốt nước miếng rồi cúi đầu phát ra một tiếng gầm rú, cơ hồ là bất thình lình, một cỗ lực lớn đẩy Lạc Tiểu Y ra, vừa nháy mắt một cái, cả người hắn đã ngã thật mạnh xuống giường. Lại nháy mắt một cái, thân hình cao lớn hùng tráng của Lam Hòa, đã đè ép thật mạnh lên thân thể hắn.
Sau đó, nụ hôn của Lam Hòa bất ngờ mà hạ xuống, trong tiếng thở hào hển ồ ồ, hắn hôn như mưa rơi, dừng ở trên lông mi, trên hai mắt, chóp mũi, môi và cằm của Lạc Tiểu Y.
Một loại xúc động khó có thể hình dung, không thể kiềm chế. Làm cho Lam Hòa vừa điên cuồng hôn. Vừa khẩn cấp vươn tay nắm lấy bộ ngực của Lạc Tiểu Y. Bỗng nhiên một tiếng cười khanh khách truyền đến, kèm theo tiếng cười kia , là giọng nói hơi ngây thơ của Lạc Tiểu Y: “Khanh khách. Rất ngứa a. Công tử gia, chúng ta bây giờ có phải là Long Dương không?”
Long Dương?
Long Dương ——
Rầm ————

Một tiếng sấm đánh xuống bên tai Lam Hòa, trong nháy mắt, hắn còn đang cuồng nhiệt hôn môi, thì đồng thời, toàn thân hắn cũng cứng đờ! Sau đó, từng giọt mồ hôi nhanh chóng chảy xuống khuôn mặt xanh mét của Lam Hòa!
Đột nhiên, thân hình cao lớn của Lam Hòa, cả người giống như một cây cung bắn về phía sau, cùng lúc đó, tay phải của hắn vung quyền chém thật mạnh, mang theo tiếng gió kịch liệt gào thét , bịch một tiếng đập vào cột giường.
“Ầm ầm ——” thanh âm giường ngã xuống đất truyền đến, thân ảnh Lam Hòa bắn ra, phá cửa sổ, hoảng sợ thoát đi!
“Công tử gia, người làm sao vậy?” tiếng quát tháo cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngừng, trong nháy mắt, cửa phòng bị một lực lớn đá văng ra. Ba bốn thị vệ đứng ở ngoài cửa phòng, mắt mở to nhìn vào bên trong.
Lạc Tiểu Y chậm rãi từ trên giường bò lên, vừa đưa mắt nhìn vài cặp mắt đang hết sức kinh ngạc kia, thì hắn tủm tỉm cười lấy tay chỉ vào chiếc giường bị Lam Hòa một quyền đánh thành các mảnh nhỏ nói: “Dạ, công tử các ngươi cảm thấy giường này làm không được tốt, liền một quyền đánh gãy nó rồi. Còn ngẩn người đứng đó làm gì? Còn không mau vào dọn dẹp đi.”
Trong tiếng hô quát của hắn, mấy tên hộ vệ hai mặt nhìn nhau đi tới. Lạc Tiểu Y vừa sửa sang lại quần áo, vừa lấy tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của chính mìn , nũng nịu , xinh đẹp nói: “Lam ca ca không ở đây, bổn thiếu gia buồn rồi, các ngươi ai muốn theo ta đi dạo?”
Vèo một tiếng, tất cả mọi người đồng thời thay đổi sắc mặt, Lạc Tiểu Y nghiêng đầu hứng thú đánh giá bọn họ, nhếch mày cong cong nói: “Như thế nào, các ngươi không nguyện ý? Vậy thôi đi, để bản thân ta tự đi.”
Nghênh ngang đi qua khỏi mấy cái đầu gỗ kia, đến cửa phòng thì Lạc Tiểu Y quay đầu lại cười hì hì: “Đúng rồi, ta rất thích ăn tôm nướng đỏ, các ngươi phân phó đầu bếp làm cho ngon nha, ta trở về sẽ ăn sau.”
Dứt lời, tay áo hắn vung lên, bước ra cửa phòng!
Hai bước! Ba bước! bốn bước!
***, nếu ông ra khỏi cửa phủ này, đánh chết ta cũng không trở về tửu lâu đâu!
Ý nghĩ này vừa chợt lóe, thì một chút buồn bã liền hiện lên ở trong đầu Lạc Tiểu Y.
Vèo vèo vèo!

Theo vài tiếng vang nhỏ truyền đến, cơ hồ là vừa mới di chuyển, bên người Lạc Tiểu Y, đã xuất hiện bốn cái cột người. ***, mấy hộ vệ này mới vừa rồi còn mất hồn, làm sao lại thức tỉnh nhanh như vậy được a?
Che ở trước mặt Lạc Tiểu Y, là một hán tử tráng kiện chừng ba mươi tuổi, trên má trái có một vết sẹo thật dài, từ đuôi lông mày cho đến khóe miệng, vết sẹo kia làm cho khuôn mặt nghiêm chỉnh của hắn, thêm vài phần thê lương.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi nhìn Lạc Tiểu Y, nói: “Thực xin lỗi, không có phân phó của công tử , người không thể ra khỏi phủ này! Tiểu công tử, xin mời trở về đi!”
Dứt lời, hắn nhìn hộ vệ bên trái Lạc Tiểu Y: “Lê Nhị, đi an bài một phòng cho tiểu công tử tạm thời nghỉ ngơi.”
***, đã sớm biết không thể dễ dàng đi khỏi đây mà, ai, suýt nữa đã có thể rời đi rồi, dù sao chưởng quầy nhà ta cũng là một con hổ giấy, ta chỉ mới hôn trên mặt hắn một cái, hắn thiếu chút nữa đã phát điên. Thật, thật là thiếu kiềm chế đi.
Lạc Tiểu Y giơ cái miệng nhỏ nhắn, tâm không cam lòng không nguyện vào ở một cái phòng cách vách. Nằm thật mạnh xuống trên giường, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên vươn hai tay, gắt gao che lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Một lát sau, hắn buông hai tay ra, lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, đã mơ hồ lộ ra một chút xấu hổ, mà trong ánh mắt đen thùi lùi linh động kia, cũng thêm vài phần không được tự nhiên.
Ai, nguy hiểm thật! ***, chiêu này cũng chỉ có dùng ở trên người chưởng quầy, ta mới có thể an toàn mà đi ra.
Tựa hồ trên khuôn mặt nhỏ nhắn và giữa ngón tay, vẫn còn sót lại hơi ấm của Lam Hòa, tim Lạc Tiểu y vừa đập như trống, vừa xấu hổ , khi thì cảm thấy thắng lợi mà hé miệng cười khẽ, khi thì chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ái chà , chưởng quầy nói không sai, xem ra đúng là ta biết yêu rồi a! Không được, Lạc Tiểu Y co được dãn được, nhưng ngươi không được yêu a! Ta nhất định phải đem tật xấu này sửa mới được.