Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 136: Hội đấu giá




- Khi xắt thịt, em phải xắt theo các đường thớ gân của miếng thịt, như vậy mới có thể xắt miếng thịt thành hình dáng như mình muốn.

Cao Lôi Hoa đứng đằng sau vừa dịu dàng cầm bàn tay phải nhỏ bé của Tĩnh Tâm vừa dạy cho nàng cách xắt thịt cho đúng.

Gương mặt Tĩnh Tâm rất chăm chú, nhưng trong lòng lại như nở hoa. Chính nàng cũng không biết từ lúc nào mình lại có thói quen thích được gần gũi với Cao Lôi Hoa. Đối với nàng mà nói thì Cao Lôi Hoa quả thật là một người đàn ông kỳ diệu. Không như Luke, Ngô Thiên lẫn Ifa, cả ba người đều không mang lại cho nàng loại cảm giác này. Ở trong vòng tay của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cảm thấy mình có thể buông xuôi tất cả, vô cùng bình yên. Loại cảm giác này thật sự khiến cho Tĩnh Tâm rất thoải mái.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tĩnh Tâm khẽ liếc nhìn bàn tay của Cao Lôi Hoa đang nắm lấy tay mình. Tĩnh Tâm chưa từng gặp ai có làn da màu vàng như Cao Lôi Hoa cả. Da vàng, mắt đen, đó là sự khác biệt lớn nhất của Cao Lôi Hoa với những người trên thế giới này. Ở đây, chủng tộc nào cũng có, nhưng tuyệt đối không có chủng tộc nào mà da vàng, tóc đen, mắt đen. Tuy con cả Saga cũng có tóc đen, mắt đen nhưng mà da của nó lại là màu trắng.

- Được rồi, em thử làm xem Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa dịu dàng nói bên tai Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm cảm thấy vành tai nóng bừng, Cao Lôi Hoa nói phả ra hơi nóng vào lỗ tai nàng, khiến nó đỏ bừng ….

Rất nhanh, thời gian dạy Tĩnh Tâm nấu ăn cũng đã trôi qua.

Giữa trưa, bọn nhỏ nóng lòng không nhịn được bước xuống.

- Bích Lệ Ti à, cô chuẩn bị ma pháp trị liệu đi.

Trước khi xuống lầu, Saga căn dặn thánh nữ Bích Lệ Ti.

Bọn nhỏ đều ôm cái tư tưởng ‘tướng sĩ một đi không trở lại’ đi xuống lầu, tuy rằng Cao Lôi Hoa nói đích thân mình sẽ xuống bếp giúp Tĩnh Tâm nấu ăn, nhưng kỹ thuật nấu ăn của Tĩnh Tâm thật sự là ‘vãi hàng’ nên vẫn làm cho mấy đứa không yên tâm.

Nhưng sau khi xuống dưới, chứng kiến một bàn thức ăn có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Mấy đứa Saga cứ ngây người ra.

- Không thể nào, trông ngon quá đi!

Nguyệt Sư sững sờ nhìn bữa cơm trưa phong phú trước mặt.

- Tất cả đều tốt đẹp, chúc bữa trưa ngon miệng nào mấy đứa.

Cao Lôi Hoa cười khẽ một tiếng:

- Chuẩn bị ăn nào, ăn xong rồi chiều mấy đứa còn đi đến học viện đấy.

- Vâng.

Đầu bọn nhỏ cứng đơ gật xuống, sau đó lục đục vào chỗ ngồi.

Tiếp đó, trước ánh mắt chờ mong của Tĩnh Tâm với Cao Lôi Hoa. Mấy đứa nhỏ Saga cùng với Tra Lý, Bích Lệ Ti, Tiểu Tam, Vong Linh Đại trưởng lão thử gắp thức ăn trên bàn.

Ngay sau đó, trên mặt ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn vì được ‘ăn ngon’.

Nhìn bọn nhỏ ăn cật lực, Tĩnh Tâm cảm thấy mát lòng mát dạ, liên tục liếc mắt nhìn Cao Lôi Hoa ở bên cạnh.

Lúc này Cao Lôi Hoa tựa như một người cha đích thực, liên tục gắp thức ăn ngon nhất cho vào bát của mấy đứa nhỏ.

Cuộc sống sau này cứ như vậy thì thật là tốt. Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tĩnh Tâm, sau đó nàng mỉm cười.

- Này, còn nóng hổi này, trứng gà dành cho em đó.

Cao Lôi Hoa gắp toàn bộ trứng gà cho vào trong bát của Tĩnh Tâm.

- Vâng.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Rồi gắp một quả trứng gà lên cắn một miếng. Ngày hôm này là một trong những ngày vui vẻ nhất của Tĩnh Tâm. Hóa ra nhìn người khác thưởng thức món ăn do chính tay mình làm lại có cảm giác vui vẻ như vậy.

- Đúng rồi, ba ơi.

Đang ăn, đột nhiên Nguyệt Sư ngẩng đầu lên nói với Cao Lôi Hoa:

- Con có chuyện muốn nói với ba.

- Chuyện gì vậy?

Cao Lôi Hoa buông đôi đũa trên tay xuống nhìn Nguyệt Sư cười.

- Là như này, ba à. Tối nay ở đế đô có tổ chức một hội đấu giá đặc biệt, ba có thể dẫn bọn con đi tham gia được không ạ?

Nguyệt Sư nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong:

- Đây là hội đấu giá mới được tổ chức ở đế đô!

Không chỉ Nguyệt Sư mà vẻ mặt cả Saga lẫn Nguyệt Nhị đều mong chờ Cao Lôi Hoa.

- Ồ! Hội đấu giá à? Các con đều muốn đi sao?

Cao Lôi Hoa cười hỏi.

- Vâng~!

Ba đứa nhỏ gật đầu nói.

- Hôm nay trong học viện có rất nhiều phụ huynh đều nói muốn đến hội đấu giá này xem một chút, không biết chừng có thể gặp được thứ mình ưng ý.

Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa đầy vẻ mong đợi:

- Hơn nữa cuộc đấu giá đặc biệt này rất là hoành tráng và lợi hại. Chỉ cần ba cho một cái giá hợp lý thì ngay cả miếng vảy cự long họ cũng mang đến cho ba! Bọn con cũng rất muốn đi một lần cho mở mang kiến thức!

- Đi cho biết? Chẳng lẽ bọn con chưa được đi bao giờ sao?

Cao Lôi Hoa cười hỏi.

- Vâng, từ trước đến giờ bọn con đã được đi đâu.

Nguyệt Nhị khẽ nói, Tĩnh Tâm chưa từng dẫn bọn nó đi xem hội đấu giá nào. Bọn nó chỉ nghe mấy đứa học sinh trong viện thường bàn tán thảo luận về cái sự kiện một năm tổ chức một lần này, nhưng mà từ nhỏ đến lớn bọn nó chưa từng được đi coi. Thật ra bọn nó cũng không có kêu Tĩnh Tâm dẫn đi. Bởi vì Tĩnh Tâm không thể nói được nên lúc mua vé vào cổng rất khó khăn. Mấy đứa nhỏ rất biết ý, tuy rằng rất muốn đi nhưng chúng cũng không muốn nói với Tĩnh Tâm. Từ nhỏ, mấy đứa Saga đã không có cha. Nhưng chính điều đó lại làm cho tư duy mấy đứa lại vượt trội hơn, thành thục hơn so với bọn nhỏ cùng lứa.

- Được rồi!

Cao Lôi Hoa gật đầu cười, hắn đã đoán ra nguyên nhân bọn nhỏ không kêu Tĩnh Tâm dẫn đi do đó hắn vui mừng ngắm nhìn mấy đứa. Những đứa trẻ như vậy thật ngoan. Cao Lôi Hoa vỗ về Nguyệt Nhị nói:

- Mấy cái như hội đấu giá này cũng là một cơ hội tốt để mở mang kiến thức, có thể cho mấy con vui vẻ một chút cũng được. Yên tâm đi, buổi đấu giá tối nay ba sẽ đứng ra ‘thầu’, để chiều ba đi xem coi có mua được vé vào cổng hay không.

- Cảm ơn ba nhiều!

Nguyệt Nhị vui vẻ nhào vào lòng Cao Lôi Hoa, tặng cho hắn một cái thơm thật kêu:

- Ba à, buổi tối bọn con về, ba phải dẫn bọn con đi đó?

- Rồi.

Cao Lôi Hoa xoa đầu Nguyệt Nhị rồi cười nói:

- Yên tâm đi, ba đã gạt bọn con bao giờ chưa? Tối nay trước khi các con trở về, ba nhất định sẽ lo liệu xong tất cả mọi việc.

- Vâng!

Mấy đứa nhỏ vui vẻ gật đầu, từ nhỏ đến lớn bọn chúng đã rất hâm mộ mấy đứa nhỏ được ba mẹ dẫn vào phòng đấu giá. Bây giờ, bọn chúng cũng có thể được bước vào phòng đấu giá này rồi.

Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm nhìn mấy đứa nhỏ, sau đó nhìn sang Bích Lệ Ti nói:

- À, đúng rồi Bích Lệ Ti, nếu chiều nay rỗi thì đi cùng bọn Saga đến học viện luôn đi. Tuy rằng ta ‘bắt cóc’ ngươi. Nhưng để ngươi ở trong nhà lâu quá cũng không phải là biện pháp hay.

- Ừ.

Thánh nữ Bích Lệ Ti nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật ở với Cao Lôi Hoa thì tốt hơn nhiều ở Quang Minh thần điện. Bởi vì ở trong nhà Cao Lôi Hoa có một loại cảm giác ấm áp mà thần điện không có. Loại cảm giác này lúc nàng ở Quang Minh thần điện hoàn toàn không có khả năng có. Ở trong Quang Minh thần điện nàng là thánh nữ cao cao tại thượng, trong giáo hội thì nàng là người đại diện cho Quang Minh thần. Cho nên ai cũng coi nàng như Quang Minh thần hết.

- Được rồi, chuyện đấu giá ta đã đáp ứng. Mọi người tiếp tục ăn cơm đi. Đừng lãng phí công sức vất vả của Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa nhìn thấy mấy đứa nhỏ vui vẻ nên cười hạnh phúc, sau đó gắp một miếng thịt cho vào bát Bích Lệ Ti:

- Bích Lệ Ti phải ăn nhiều một chút đó, đừng để một tháng sau trở về Quang Minh thần điện mà lại gầy đi, lúc đó người ta lại bảo ngươi ở nhà ta bị ta ngược đãi đó.

- Xì!

Bích Lệ Ti nhẹ nhàng bật cười, đúng vậy, ở nhà Cao Lôi Hoa chính là cảm giác này. Khi ở trong này, không ai quá để ý đến thân phận là thánh nữ của nàng. Cái cảm giác này thật tốt, tốt lắm…

Đang lúc cả nhà Cao Lôi Hoa ăn uống vui vẻ. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa yếu ớt. Nếu không phải Cao Lôi Hoa thính tai thì chưa chắc đã nghe được tiếng gõ cửa này.

- Hình như có người gõ cửa.

Cao Lôi Hoa nhìn về phía cửa rồi nói.

- Để ta đi xem.

Tra Lý ngồi gần cửa nhất nên đứng dậy, sau đó chạy ra mở cửa:

- Ai vậy?

Tra Lý vừa mở cửa ra liền hỏi.

- Xin hỏi, đây có phải là nơi ở của tiên sinh Cao Lôi Hoa không?

Ngoài cửa truyền vào một giọng nữ yếu ớt.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, có người tìm anh kìa, là con gái đó.

Tra Lý ngoái đầu về sau kêu Cao Lôi Hoa, hắn vừa dứt lời lập tức đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm như khẩu 46 soi thẳng vào người Cao Lôi Hoa.

- Sặc, ngươi ăn nói kiểu gì vậy Tra Lý.

Cao Lôi Hoa mắng Tra Lý một câu, sau đó đi ra cửa.

Lúc này, một cô bé mặc áo tế tự màu trắng đứng ở cửa, đầy vẻ sợ hãi nhìn cây cột sắt Tra Lý. Xem ra hình dáng của Tra Lý dọa cô bé sợ rồi.

- Này, tên chết tiệt nhà ngươi lại dọa cô bé rồi.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Tra Lý cười cười:

- Đối với bé gái thì mặt ngươi phải mỉm cười, như vậy mới không dọa cô bé sợ.

Cao Lôi Hoa nói xong, xoay đầu mỉm cười nói với cô bé:

- Bé gái à, bé tìm chú có việc gì à?

Nhưng mà sau khi cô bé thấy được Cao Lôi Hoa thì khuôn mặt trở nên trắng bệch. Đôi môi hồng tím tái lại. Trông thần sắc cô bé lúc này giống như là Cao Lôi Hoa đang làm chuyện cầm thú gì với nó vậy.

- Ha ha ha ha! Ha ha ha!

Tra Lý cười như điên lên, thật là thú vị. Cao Lôi Hoa vừa mới dạy mình làm thế nào mới không dọa cô bé sợ, giờ hắn mới chỉ cười thôi ,vậy mà trông cô bé đã thành bộ dáng gì kìa:

- Người anh em Cao Lôi Hoa à, hình như ngươi đang làm cô bé sợ đó!

Cao Lôi Hoa cảm thấy ngượng ngùng không để đâu cho hết, hắn vừa vuốt cằm vừa nghĩ, chẳng lẽ mình kinh khủng vậy sao? Kỳ quái thật, sao cô bé này nhìn mặt mình xong thì lại run như cầy sấy vậy?

Cả người cô bé run rẩy nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt. Đúng vậy, chính là người đàn ông tóc bạc này! Cô bé cất tiếng nói run rẩy:

- Xin hỏi, ngài có phải là… là… tiên…tiên sinh Cao… Cao Lôi Hoa không ạ?

- Ồ. Đúng là ta.

Thấy cô bé run rẩy, Cao Lôi Hoa cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mị lực của mình chưa đủ sao? Nếu không sao cô bé này nhìn thấy mình lại sợ như vậy?

- Cô bé tên gì? Tìm ta có việc gì không?

Cao Lôi Hoa cố gắng mỉm cười.

- Cái đó, cái đó. Cháu, cháu…gọi là Tiểu, Tiểu Bích… Bích Ti… Ti Sâm.

Cô bé run rẩy đáp……