Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 112: Anh không nuôi nổi tôi? (5)




Minh Dạ nhìn cô như nhìn đứa ngốc. Chút tiền cô tiêu, cũng coi là tiêu xài hả? Xem ra sau này phải dạy cô cái gì mới là "tiêu tiền".

Cầm lấy khăn ăn lau miệng, tao nhã đứng dậy, nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Lan San: “Hình như... Béo rồi."

Nhưng hình như còn đẹp hơn vẻ gầy yếu trước kia, trên người có thêm chút thịt, ôm vào vô cùng thoải mái.

Lan San ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, chiếc đũa bị cô cắn kẽo kẹt kẽo kẹt, mi mắt phun lửa trừng Minh Dạ.

Cầm hoa quả trên bàn cơm ném tới, lại bị anh đón được rất nhẹ nhàng.

"Đâu có, đâu có... Tôi như vậy gọi là khỏe mạnh, tốt hơn những cô gái ốm tong teo chỉ có xương cốt ngoài kia nhiều, hừ... Anh chờ đi, chiều nay tôi nhất định quét trắng thẻ của anh làm cho anh đau lòng."

Phụ nữ ghét nhất hai chuyện, một là nói cô béo, hai là nói cô già.

Dám nói cô như thế, không bắt anh hối hận là không được.

Chân mày Minh Dạ nhíu lại, trong mắt cô hiện lên tức giận, hai mắt lóe ra hai ngọn lửa nhỏ, mang theo vài phần trẻ con, lại vô cùng hấp dẫn.

Anh đi đến trước mặt Lan San, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, nhéo gương mặt cô một phen, ừm... còn mềm mịn hơn trong tưởng tượng của anh.

Sau khi Lan San tức giận muốn hung hăng tiêu hết tiền của anh, Minh Dạ buông lỏng tay ra, cầm hoa quả mà cô dùng làm ám khí muốn đập anh, bước ra khỏi đại sảnh, để lại Lan San tức đến dậm chân.

Sở Tiều nhìn thấy Minh Dạ đi ra, lập tức mở cửa xe, nhưng nhìn thấy thứ trong tay phải của anh, tay co rút hai lần.

"Cậu chủ, anh đây là?"

"Anh không biết ăn trái cây sau khi dùng cơm có thể hỗ trợ tiêu hóa sao?"

"Không phải..." Anh cầm một trái cây như vậy, rất mất thân phận.

Cậu chủ còn thờ ơ, vậy mà anh còn vô nghĩa, chuyện cậu chủ làm cần anh hỏi nhiều sao?

.........

Buổi chiều Lan San thật sự đi trung tâm thương mại, thật ra cô vốn không định mua sắm, nhưng bị Minh Dạ châm chọc, cô cảm thấy nếu không khiến anh đau lòng một phen, thật sự có lỗi với tấm thẻ đó.

Cô vẫn đi cửa tiệm kia, từ sau lần mua quần áo đó, cô tiện thường xuyên ghé thăm, mỗi lần đi, đều chỉ cho phép cô bé thực tập lúc trước tiếp đãi cô, để cho nhân viên khác đỏ mắt ghen tỵ.