Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 122: Cậu chủ đau lòng! (10)




Mà Âu Nhuận Từ và Giang Dao Tuyết vừa nghe được một tiếng cậu Minh, hai người đồng thời để lộ vẻ mặt kinh sợ, sắc mặt tức khắc trắng bệch, run bần bật.

Ông Âu vừa nhìn thấy Minh Dạ, ý nghĩ đầu tiên của anh ta là tự mình đa tình cho rằng con gái nhà anh ta ngầm có giao tình với Minh Dạ, Minh Dạ là vì con gái anh ta nên mới tới đây.

Chỉ có điều anh ta cũng không có nghĩ sai, Minh Dạ xác thật là có một chút vì Âu Nhuận Từ mà đến. Anh muốn báo thù cho mẹ kế nhà anh, đương nhiên là không thể không đi gặp kẻ thù.

Một câu này của ông Âu, làm tất cả mọi người chấn động, cục trưởng cục cảnh sát nhanh chóng đón tiếp anh.

Ông ta nịnh nọt nói: “Minh… Ngài Minh, sao ngài lại tới chỗ này, ở đây ngài...”

Vẻ mặt Minh Dạ lạnh lùng, nhìn quét một vòng ở đồn cảnh sát rốt cuộc cùng tìm được Lan San đang ngồi trong một góc khuất.

Cô cuộn tròn ngồi trên ghế, áo bị xé rách, lộ ra nửa bả vai trắng nõn mượt mà, trên mặt có vài vết cào bị sưng đỏ, khắc trên da thịt Lan San trông có vẻ vô cùng làm người ta sợ hãi...

Cô cắn môi dưới, hai mắt hồng hồng, uất ức nhìn anh, giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ.

Một giây kia Minh Dạ nhìn thấy bộ dạng này của cô, trái tim anh chợt đau đớn đập mạnh liên hồi.

Anh bước tới, cởi áo khoác bọc người Lan San lại, một tay ôm cô vào trong ngực.

Cái ôm ấm áp, làm nước mắt Lan San liền chảy ra.

“... Sao bây giờ anh mới đến.”

Giọng nói của Lan San nghẹn ngào, mang theo chút oán trách uất ức.

Cô ỷ lại vào người đàn ông này, cô tin tưởng anh...

Cô biết anh nhất định sẽ đến, cô đã đoán được quản gia sẽ gọi điện thoại cho anh.

Trước mặt hai nhà Giang - Âu, trước mặt cục trưởng cục cảnh sát, trước mặt mọi người, cô đều có thể kiêu ngạo ngẩng đầu, cho dù nhục mạ thế nào bọn họ cũng đều không thể làm cô rớt xuống nửa giọt nước mắt.

Bởi vì cô biết ở trước mặt loại người như bọn họ, không đáng để cô rơi lệ.

Nhưng Minh Dạ thì không giống như vậy, anh là chỗ dựa duy nhất của cô bây giờ, cô không có người quen, không có bạn bè, không có người thân, chỉ có mình Minh Dạ.

Cái loại cảm giác ỷ lại này không liên quan đến tình yêu, chỉ là... Con người trong lúc yếu ớt nhất, muốn tìm một bờ vai có thể dựa vào.

Cho nên ở trước mặt Minh Dạ cô không cần phải ngụy trang, uất ức cô liền khóc, tận tình khóc... Cô muốn cho anh biết một mình cô chờ ở nơi này có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi...