Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 31: Chó chê mèo lắm lông




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

"Cái gì bạc?" Nhạc bà tử mờ mịt ngẩng đầu hỏi.

Bảo Nhi cười nhìn sang, xem ra, chuyện này có ý tứ hơn nhiều!

"Nương, chính là năm lượng bạc trong hộp bên trên giá sách đó, chúng ta còn định đưa tới cho người hai lượng, không ngờ người đã tự mình lấy về rồi, hiện tại ngay cả tiền mua thức ăn của nhà ta cũng không còn, chỉ có thể ăn cháo trắng. Nương có thể cho chúng ta ba lượng hay không?" Bảo Nhi ôn nhu nói, dù ai nghe xong cũng đều cảm thấy rất là thoải mái, hợp tình hợp lý á!

Không đúng, rõ ràng chỉ có hai lượng bạc mà, đâu ra năm lượng! Chiếc đũa của Lưu thị không cẩn thận lạch cạch một tiếng rơi xuống bàn.

Nhạc bà tử hung hăng nhìn chằm chằm Lưu thị, tốt, ngươi còn len lén ém bạc.

Bảo Nhi rất là tự tại uống cháo, buông mắt xuống tràn đầy vui vẻ.

Nhạc Mặc nấu cháo xong đợi một hồi cũng không thấy người trở lại, nghĩ đến chuyện buổi sáng, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Đóng cửa lại, đầu tiên đi tới nhà Hà Hoa. Nhưng Bảo Nhi không có ở đó, Hà Hoa nói Bảo Nhi đi làm việc rồi.

Làm việc? Bé con kia muốn làm chuyện gì? Nhạc Mặc hồi tưởng lại từng lời Bảo Nhi từng nói từ ngày hôm qua đến bây giờ. Hẳn là ở đó.

Nhạc bà tử nghĩ tới năm lượng bạc, đây chính là thu vào một hai năm mới có được, hiện tại, đều bị Thúy Hoa dấu riêng, thế mà cũng không nói với bà ta một tiếng. Lửa giận trong bụng không đè ép được nữa.

"Thúy Hoa, lấy bạc ra!" Bà ta và Thúy Hoa đi nhà Nhạc Mặc, bà ta chỉ muốn lấy một ít thức ăn trở lại. Không ngờ Thúy Hoa lá gan lớn như vậy, trộm tất cả của cải của lão Nhị. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nương dẫn theo con dâu lớn đến nhà tiểu nhi tử trộm, thì Lão Nhạc Gia sẽ không còn mặt mũi nữa.

Lưu thị lập tức sợ tới mức quỳ xuống đất, "Nương à, con, con không có lấy."

"Ngươi không có lấy? Chỉ có hai chúng ta, chẳng lẽ là ta lấy? Ta lấy thức ăn của nhà nhi tử ta ăn là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trộm tiền, đó chính là phạm pháp, là phải ăn cơm tù đấy!" Nhạc bà tử không ăn nữa, chống nạnh đứng lên, chỉ vào lỗ mũi Lưu thị mắng.

"Nương, nếu không chúng ta báo quan đi, nếu nương và tẩu tử đều không lấy, hẳn là người khác trộm, nhất định phải báo quan sai điều tra một chút, bắt người trộm tiền đi chặt chân (cổ đại đối với tội trộm cắp trừng trị rất nghiêm)." Bảo Nhi nhấn mạnh.

"Không, không, không được" Lưu thị hốt hoảng khoát tay, không ngừng dập đầu. Nhạc Đông không đành lòng nhìn, quay đầu lại, bảo Tiểu Mễ và Trụ Tử vào phòng trong.

"Ngươi còn không nói thật!" Nhạc bà tử cầm cây chổi bên cạnh đánh lên trên lưng Lưu thị. 

"Nương, nương, Thúy Hoa nàng đang có mang!" Nhạc Đông cũng quỳ xuống, nắm lấy cây chổi của Nhạc bà tử.

Trong mắt Bảo Nhi không có một chút cảm xúc. Nếu làm, thì phải trả giá cao tương xứng!

"Nương, nương, con sai rồi, con lấy, con lấy." Lưu thị khóc bò đến phòng trong, từ trong túi tiền treo dưới giường lấy ra hai lượng bạc.

"Tại sao lại là hai lượng?" Nhạc bà tử nhận lấy tiền.

"Nương, con chỉ lấy hai lượng, chỉ có hai lượng thôi." Lưu thị ôm chân Nhạc bà tử khóc lóc kể lể.

Tình cảnh này làm cho người ta buồn cười, trộm thịt bức bách trộm tiền, đều là trộm, thì có cái gì khác nhau chứ? Chó chê mèo lắm lông, thật đúng là buồn cười!

Nhạc bà tử nhìn Bảo Nhi một chút, đưa bạc tới. Bảo Nhi nhận lấy hai lượng bạc kia, "Ta rất muốn biết, năm lượng làm sao lại biến thành hai lượng, tẩu tử nói cho ta nghe một chút đi chứ, " giọng nói lạnh lùng, có thể thấu đến tận xương.

Bảo Nhi vừa nói như thế, Nhạc bà tử trực tiếp đến xô đẩy Lưu thị, "Đã đến lúc này, ngươi còn không thành thật. Ta cho ngươi biết, chỉ cần chuyện này báo quan, mạng của ngươi cũng đừng nghĩ muốn!"

Nếu như nói, lúc trước thấy Lưu thị ưỡn bụng trêu chọc nàng, lúc nàng xuống tay còn có thể mềm lòng, còn có thể cố kỵ. Nhưng hôm nay, một chút cảm giác nàng cũng không có, vô tình cũng tốt, lãnh khốc cũng được, sẽ không sinh ra một chút thương hại nào nữa.

Lúc Nhạc Mặc đi vào, đã nhìn thấy Lưu thị quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu ở trước mặt Bảo Nhi. Nhạc bà tử ở một bên vẫn buông miệng mắng như cũ, Nhạc Đông cúi đầu quỳ gối trước mặt Nhạc bà tử.

Nhạc Mặc nhìn thấy tất cả nhưng không để tâm, đứng ở sau lưng Bảo Nhi, trầm mặc không nói.

Nhạc Đông thấy Nhạc Mặc đi vào, đầu cúi thấp hơn, làm ca ca, hắn rất thất bại.

Cái trán Lưu thị dập đầu ra máu, cũng không thể xoay sở một chút đường sống nào, Bảo Nhi vẫn không nhúc nhích như cũ.

Nàng ta lại bò vào phòng trong, lấy hai lượng mình cất giấu riêng ra, đưa đến   trước mặt Bảo Nhi.

Bảo Nhi nhặt từng thỏi từng thỏi vào trong tay, cũng không liếc Lưu thị một cái.

Nhạc bà tử còn muốn nói tiếp cái gì đó, Bảo Nhi lên tiếng, "Thiếu một lượng, ta không truy cứu nữa. Nếu như còn có lần sau, ta nhất định báo quan xử lý nghiêm, mặc kệ là ai!" Lời này là nói cho hai nữ nhân kia nghe.

Nhạc bà tử ném cây chổi đi, cũng không nói gì nữa, ở một bên lau nước mắt than thở.

"Nương, hai lượng bạc này là tướng công và ta hiếu kính người." Bảo Nhi đặt hai lượng bạc lên trên góc bàn, xoay người ra cửa.

Nếu như lúc đó là Nhạc bà tử trộm bạc, nàng tối đa cũng chỉ có thể lấy trở lại, nhưng không được dạy dỗ một trận. Chỉ có lúc trùng hợp thú vị như thế này, vừa có thể lấy được bạc trở về, còn có thể dạy dỗ một trận khắc cốt ghi tâm.

Bảo Nhi nắm chặt bạc trong tay, liếc nam nhân bên cạnh một cái, đúng lúc, Nhạc Mặc cũng đang nhìn nàng.

"Tướng công, chàng cảm thấy ta làm quá đáng không?"

"Không có"

Hai chữ, cũng xứng lấy được nụ cười thản nhiên.

"Ha ha ha ha, yêu tướng công!" Bảo Nhi làm nũng ôm cánh tay Nhạc Mặc.

Mỗ nam rất săn sóc ngồi xổm người xuống, cõng Bảo Nhi lên.

Trời xanh, mây trắng, hương trà, nước chảy, một cuộc sống hạnh phúc bình dị đang dần tới!

Cả buổi trưa Bảo Nhi đều suy nghĩ về vải bố kia, vẽ ra hình dáng tổng thể, cắt xuống, sau đó tiến hành ghép lại. Kết quả là, hình dạng ngô không ra ngô, khoai không ra khoai… xem ra, vẫn phải tiếp tục học tập, quần áo kia hãy chờ đấy.

Nhạc Mặc cầm sách nghiêng dựa vào trên giường, thỉnh thoảng ngó ngó cô bé con đang cau mày kia.

Đồ chơi gì vậy, Bảo Nhi trực tiếp cầm kéo lên cắt tay áo, tay ngắn không tồi há, trời càng ngày càng nóng, đúng lúc dùng được. Nhắc tới lại nhìn một chút, trên làn váy mở thêm hai đường bên hông. Ha ha, sườn xám của ta wow!

"Tướng công, đẹp không?" Bảo Nhi cầm sườn xám khoa tay múa chân.

Sách Nhạc Mặc không có cầm chắc rơi xuống giường, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm quần áo vô cùng quái dị kia.

"Bảo Nhi, không đẹp"

"Tại sao không đep, ta cảm thấy rất tốt á, mặc vào mát mẻ lắm á" cũng không để ý tới nam nhân kia nữa, bò lên giường bắt đầu thay quần áo.

Mới vừa cởi áo ngoài thì cảm thấy có một ánh mắt sáng chói ở ngoài sau, "Xoay qua chỗ khác"

Nhạc Mặc bĩu môi, không nói một lời, chọn đại một hướng, quay đầu đi.

Ưmh, tay ngắn mặc thật thoải mái, Bảo Nhi bò xuống giường, cúi đầu thưởng thức kiệt tác của mình. Haiz, nếu có thể có một cái gương lớn thì tốt rồi, cũng không biết hiệu quả tổng thể như thế nào.

Nhạc Mặc cứ như vậy nhìn qua, bỗng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Cánh tay trắng noãn lộ ra ngoài đã rất quá mức rồi, tồi tệ nhất là phía dưới còn lộ ra bắp đùi bóng loáng. Mà người nào đó không biết còn ở đó âm thầm đắc ý.

"Bảo Nhi, nàng tới đây" mỗ nam đè nén, ôn thuần ngoắc tay.