Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 61-2: Gặp nạn 2




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Quần áo có thể đắc khách như vậy, đó là tất nhiên. Cắt may không rộng thùng thình như quần áo bình thường, ở trên eo còn xử lý đặc biệt, vòng ngực may hình nếp gấp lại, ngực to eo thon đều rõ ràng; trên tay áo thiết kế chặt thon gầy, phía dưới tay áo mở rộng ra, khí chất lộ rõ. Mỗi một bộ phong cách khác nhau, còn tăng thêm hoa văn mang phong cách cổ xưa, cổ áo thì làm cổ áo búp bê, ống tay áo dùng vải thưa thay thế viền ren, may một vòng, rất thục nữ.

Một đêm miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng mọi người đồng ý ngày mai trở lại mua, còn nói sẽ dẫn thêm người tới ủng hộ, Bảo Nhi vẻ mặt tươi cười đưa tiễn.

Thấy Nhạc Mặc vào cửa, Bảo Nhi vô lực dựa vào trong ngực hắn, "Tướng công, mệt quá à!"

Nhạc Mặc căn dặn người phía sau, mang bảng hiệu vào trong nhà, cũng không để ý ánh mắt của bọn họ, chặn ngang ôm người lên lầu.

Ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, Bảo Nhi từ hành lang nhìn xuống, sợ hết hồn, cái này có chút quá hoành tráng rồi!

Trương đại thúc đã dậy thật sớm, đi Nhạc gia thôn đón Hà Hoa và Tú Tú rồi. Nhạc Mặc kéo bé con kia trở lại, phủ thêm áo ngoài cho nàng.

"Bảo Nhi, từ từ đi, đừng nóng vội, " Nhạc Mặc vừa dỗ dành, vừa buộc vạt áo lại cho nàng.

Bảo Nhi cắn môi, nhìn gương mặt mười phần mị hoặc của Nhạc Mặc, trong mắt, lóe sáng. Tay buộc vạt áo của Nhạc Mặc dừng lại, nha đầu này lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đây?

"Hắc hắc, tướng công, hôm nay chàng phải giúp người ta đấy nhé!" , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lôi kéo vạt áo Nhạc Mặc làm nũng.

"Đó là đương nhiên, cũng không thể để bảo bối nhà ta mệt chết được." Vừa mặc áo ngoài vào, vừa đáp.

"Ừhm, vậy tướng công đứng ở cạnh cửa là được." Mỗ tiểu nhân nhướng mày, đi tới bên cạnh gương mặt tuấn tú kia.

Mỗ nam nghe xong, khóe miệng không tự chủ giựt giựt, đây là muốn để cho hắn diễn trò cho khách tham quan à! Sau ót xuất ra một hàng vạch đen, "Lá gan của nàng càng lúc càng lớn, hử?" Lên giọng, đè bé con kia xuống giường.

Mỗ nữ nở nụ cười, "Tướng công, chàng hiểu lầm, Bảo Nhi là nghĩ, trong tiệm quá nhiều người, nhiều người chen chút, nếu chàng đứng ở cạnh cửa, như vậy nhất định sẽ rất có trật tự! Có phải không?"

Vẻ mặt Nhạc Mặc cuối cùng cũng tốt hơn một chút, chỉ có điều, cái này cũng giống như đang lợi dụng bề ngoài của hắn á!

Chờ đến lúc Trương Đại Thúc đón Tú Tú Hà Hoa đến, thiếu chút nữa không chui vào được, xe ngựa ngừng ở chỗ thật là xa, Đại Ngưu và Mộc Đầu cũng tới, hai nam nhân này ở phía trước mở đường, mới đưa người vào trong tiệm được.

Lý Tuyết Diên dẫn theo hai gã sai vặt, mang tới một cái rương pháo trúc. Người bên cạnh thấy phú hộ đanh đá kia, lập tức vội vàng tránh ra một con đường rộng.

"Ôi chao, sao muội không cho người làm một cái bảng hiệu chứ? Ngay cả một cái màn vải cũng không có!" , Lý Tuyết Diên đứng bên ngoài nhìn trên đầu cửa kia, hỏi Bảo Nhi.

Bảo Nhi thoáng cái sửng sốt, vỗ đầu một cái, Nhạc Mặc nhếch môi, bảo Hổ Tử và Tiểu Khang, lấy bảng hiệu kia ra.

Bảo Nhi khẽ khịt khịt mũi, cong mắt, liếc mắt nhìn nam nhân đắc ý kia. Nhạc Mặc bộ dạng vân đạm phong khinh, thong thả bước ra cửa.

Bên ngoài một trận kinh hô, ngay sau đó là yên tĩnh. Nói thật, hiện tại Bảo Nhi có chút hối hận, mỹ tướng công, hẳn là nhốt lại trong nhà, giữ lại để tự mình ngắm.

Nhạc Mặc cầm một quyển sách, nghiêng dựa vào cạnh cửa, bên ngoài không náo loạn nữa, những nữ nhân kia ngoan ngoãn từng người một xếp hàng đi vào, che tay áo, len lén liếc mắt nhìn.

Làm bà chủ, Bảo Nhi phát biểu một vài câu, đơn giản là một vài lời khách sáo, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn vân vân. Có vẻ như trong quá trình phát biểu, tất cả mọi người không có nhìn nàng…

Nhìn bầy ánh mắt như lang như hổ, Bảo Nhi kéo nam nhân đang tựa bên cạnh cửa kia qua, "Đây là tướng công của ta, Nhạc Mặc." Tính chiếm hữu, làm rõ một chút.

Nhạc Mặc nhếch khóe môi, ôm vai Bảo Nhi nhìn mọi người cảm tạ. Bên ngoài một trận tiếc hận, đã có nàng dâu rồi, xem ra, không có cơ hội.

Theo tiếng pháo nổ vang lên, lụa đỏ trên tấm bảng cũng được kéo xuống, ba chữ to thanh tú phiêu dật, "Phượng Y Các".

Mỗ nam nhướng mày, nhìn về phía nữ nhân kia, giống như đang hỏi, nàng có hài lòng không? Mỗ nữ liếc mắt một cái, trong lòng tràn đầy cảm động.

"Ta tới cũng không muộn lắm, đúng lúc đuổi kịp. Sao muội muội cũng không gửi cho tỷ tỷ ta một cái thiệp chứ, tỷ tỷ ta đã sớm ngóng trông lâu rồi đó!" Tiếng người đều tới, quần áo màu xanh biếc, trên mặt gấm thêu tơ vàng, đầu cài trâm bạch ngọc, tươi cười đầy mặt, dời bước sen tiến tới.

"Đây không phải là nữ nhi của Ngô Huyện Lệnh, bà chủ Cẩm Y Phường sao?"

"Đúng rồi, ta từng mua quần áo ở trong cửa hàng của nàng, thật không tệ. Cửa hàng của nàng có ở rất nhiều nơi!"

Trong đám người rối rít bàn luận, không biết bà chủ Phượng Y Các này có quan hệ gì với Cẩm Y Phường, xem ra, cũng rất có lai lịch.

Ngô Yên Nhiên cầm lấy cái hộp trên tay nha hoàn, đưa về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi nhìn Mộc Cẩn một cái, tiểu nha đầu kia rất có ánh mắt, lập tức nhận lấy.

"Chỉ là một cửa hàng nhỏ, không thể so sánh với tỷ tỷ được, ngượng ngùng mời Ngô tỷ tỷ á!" Bảo Nhi đáp một tiếng, Đỗ Quyên vội vàng nghênh đón người vào bên trong.

Nhạc Mặc khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Dẫn theo Đại Ngưu và Mộc Đầu lên lầu hai.

Lầu dưới sắp đặt hai cái bàn nhỏ, bên cạnh là ghế sofa dài do Bảo Nhi thiết kế, để người ngồi chờ dùng để nghỉ ngơi.

"Cửa hàng này của muội muội thật đúng là làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, tỷ tỷ làm nhiều năm như vậy, cũng không nghĩ tới cách thức này." Ngô Yên Nhiên liếc mắt nhìn, không tiếc tán thưởng. Bảo Nhi nhếch khóe miệng, tùy thời đáp lại.

Tú Tú và Hà Hoa đã giúp đỡ đo kích thước, giới thiệu. Tiểu Khang Tử ở một bên phụ trách ghi chép kiểu dáng, kích cỡ khách cần, cùng tiền đặt cọc dự tính.

Lý Tuyết Diên giống như đại gia ngồi một bên, thỉnh thoảng nháy mắt với Bảo Nhi, ý bảo Bảo Nhi đuổi nữ nhân kia đi.

Bảo Nhi lườm nàng một cái. Lý Tuyết Diên tự cảm thấy không thú vị, dùng sức dậm chân trên mặt đất.

"Vị này chẳng lẽ là tiểu thư nhà Lý viên ngoại?" , Ngô Yên Nhiên cũng ngồi xuống, giọng nói mềm mại, uốn cong khóe mắt.

"Ha ha, không dám, tiểu môn tiểu hộ, không thể gọi là tiểu thư gì. Lý phu nhân, oh, không đúng, hiện tại phải gọi là Ngô tiểu thư rồi." Lý Tuyết Diên bỗng dưng trả lời một câu.

Vẻ mặt Ngô Yên Nhiên lập tức tái nhợt, ngừng lại một chút, lại khôi phục lại này bộ dạng ôn nhu.

Bảo Nhi liếc nha đầu kia một cái, tiếp đón hai người uống trà. Lý phu nhân? Chuyện xưa của Ngô Yên Nhiên này thật không ít nhỉ!

Thượng Quan Dực lại chuyển trở về tửu lâu Minh Hương, Đoạn Thịnh Văn lại khôi phục số mạng bôn ba qua lại giữa tiền viện và hậu viện như trước kia.

"Thiếu gia, toàn bộ lễ vật này như vậy được rồi chứ?" , nương ta ơi, sáng nay ông ta đã đi đi về về vô số chuyến, mua nhiều lễ vật như vậy, mỗi một loại thiếu gia đều xem qua. Chân của lão chạy cũng sắp gãy, mạng già cũng sắp không còn rồi.

Thượng Quan Dực lấy một đôi kim trâm nạm Đông Châu trong cái hộp kia ra, xem qua lại nhiều lần, Đoạn Thịnh Văn ở một bên, tim níu chặt, lau mồ hôi, trong lòng vẫn không nắm chắc!

Nhìn chằm chằm sắc mặt thiếu gia nhà ông ta, nhẹ giọng nói, "Thiếu gia, đây đã là chuyến thứ mười rồi… "

Thượng Quan Dực gật đầu một cái, không nhịn được nói, "Ta biết."

Thả cây trâm lại cái hộp, đứng lên. Đoạn Thịnh Văn vội vàng lui về phía sau.

"Ông lui lại cái gì! Còn không mau lấy quần áo cho bản thiếu gia!"

"Vâng, vâng!" Đoạn Thịnh Văn rất mừng rỡ, để cái hộp xuống, đi lấy quần áo. Lần này, rốt cuộc thiếu gia hài lòng rồi!

Theo hướng quần áo xanh kia đi vào, đám người náo nhiệt, như kỳ tích lại một lần nữa yên tĩnh lại. Thượng Quan Dực đủng đỉnh bước vào, nâng cái hộp đến trước mặt Bảo Nhi. Bảo Nhi nói cảm tạ, nhận lấy. Quay đầu lại nhìn một chút cái ghế kia trống trơn, aizz, nha đầu kia thật không biết chọn thời gian.

"Cứ như vậy liền xong à?" , Thượng Quan Dực khép cây quạt lại, đi theo sau lưng Bảo Nhi, vẻ mặt thất vọng.

"Ừ ờ, cám ơn ngươi!" , Bảo Nhi bỏ cái hộp qua quầy hàng bên cạnh, Tiểu Khang Tử cầm lấy bỏ vào trong tủ.

Thượng Quan Dực xiết chặt khớp xương răng rắc, xoay người đụng phải Lý Tuyết Diên đi mua đồ ăn trở về.

Mặt Lý Tuyết Diên tràn đầy trái tim màu hồng tỏa ra, nhét đồ ăn vào trong tay Bảo Nhi, liền đuổi theo.

Bảo Nhi bốc một miếng, ném vào trong miệng, gọi Hà Hoa và Tú Tú lên lầu, lầu dưới đều giao cho bốn người kia.

Lên trên lầu, Đại Ngưu ở một bên cười hắc hắc, nghe Mộc Đầu và Nhạc Mặc trò chuyện. Nhìn thấy nàng dâu mình tới, vội vàng đứng lên.

Nhạc Mặc và Mộc Đầu cũng đứng lên, Bảo Nhi liếc nam nhân kia một cái, đề nghị, "Buổi trưa chúng ta đến quán cơm đối diện ăn đi, nơi này không có nồi, nếu không thì làm cho các ngươi rồi."

"Có nồi tẩu cũng sẽ không làm á!" , Tú Tú rất không nể tình phun ra một câu, Bảo Nhi liếc một cái. Chọc cho tất cả mọi người thoải mái cười.

Tú Tú tặng cho Bảo Nhi một cái váy lụa, làm quà khai trương, Hà Hoa làm cho Bảo Nhi một đôi giày thêu, phía trên thêu cành hoa phức tạp, rất tinh xảo. So với những thứ kim ngân kia thật sự ấm áp lòng người hơn.

Hà Hoa biết chữ, Bảo Nhi đưa đơn đặt hàng hôm nay để cho hai nàng mang về, bảo người chuyển nguyên liệu vải chọn xong lên trên xe ngựa. Chuyện tìm người lần trước, Tú Tú đã làm xong, cứ như vậy, những quần áo này làm cũng càng nhanh.

Cầm hóa đơn một ngày lên, tràn đầy hạnh phúc. Trừ tiền đặt cọc ra, một ngày thu được tám mươi lượng. Mỗi chiếc cứ thu hai lượng, sau khi lấy quần áo phải căn cứ vào vải vóc, kiểu dáng, rồi tính thêm.

Nhà Tú Tú lớn, thương lượng với Bảo Nhi xong, tất cả vải vóc đều cất trữ ở trong nhà. Những người làm công kia, đều tới nhà làm là được, tiền công tính theo số lượng mỗi người làm ra. Cắt may là Tú Tú và Hà Hoa phụ trách, điều này cũng tương đương với cơ mật quan trọng, không thể để cho người ngoài nhúng tay.

Vì đánh dấu nhãn hiệu, mỗi một chiếc bên ống tay áo đều bảo Hà Hoa thêu một đóa hoa đào, loại thêu sử dụng là thêu hai mặt, châm pháp tương đối đặc biệt, bình thường sao chép cũng không sao chép ra được. Vừa có thể nhanh chóng mở rộng, lại có thể bảo đảm chất lượng.

Thượng Quan Dực trốn một ngày, cuối cùng cũng bỏ rơi được nha đầu đáng ghét kia. Tâm tình có chút buồn bực trở lại tư trạch ở ngoại thành, căn dặn Thiên Danh lấy rượu ra, ngồi ở lương đình ngoài sân, đối nguyệt uống một mình.

Người hắn thích luôn không cho hắn sắc mặt tốt, người không thích, cả ngày như thuốc cao da chó, chạm một cái không thoát ra được.

Lão già bên kia thúc giục mau trở về, bên này, lại có lý do bất đắc dĩ. Mấy chuyện rách nát bên Trung Thành kia, hắn lười để ý tới, nơi này làm hắn cảm thấy hứng thú hơn.

Lần này Mộ Dung Dục xuống phía Nam, tuy là làm Mật Phái Sử thi Hương Ngô Châu, nhưng lại ngầm phái người đi điều tra cái gì đó. Ngô Châu này rốt cuộc có bí mật gì, làm cho hắn cảm thấy hứng thú như vậy?

Còn có một thứ làm cho hắn bất ngờ chính là, Nhạc Mặc từ phủ Ngô Châu đi ra nhưng lông tóc không tổn hao chút nào, lão đầu Thứ Sử kia lại nhận được lệnh phóng thích của phía trên. Nhạc Mặc này là thần thánh phương nào? Một nông dân trồng trà, cho dù có thân phận cử nhân thì có thể thế nào, phủ Ngô Châu nói thả liền thả, trong này có ý vị rất là sâu xa đây!

Khoản thời gian trước, hắn từng phái người đi thăm dò, Nhạc Mặc đúng là sinh trưởng ở Nhạc gia thôn. Nhưng, hắn cho người ta có cảm giác, hắn không phải là một nông dân trồng trà đơn giản như vậy, trong này rốt cuộc cất dấu bí mật gì?

Tay lắc cái ly đột nhiên dừng lại, trong mắt cuồn cuộn u ám, chẳng lẽ….