Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 68: Bệnh tình nguy kịch




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

"Nhạc huynh đã mời, Dực cung kính không bằng tuân mệnh" , khẽ nhấc chân lên, bước vào. Lăng Vũ đối với chuyện này tức giận không thôi, ngươi nói người ta đã có tướng công rồi, ngươi còn muốn cái gì? Đây rõ ràng là ngươi đang phá hoại tình cảm của người ta đấy! Tức giận bực bội đi theo vào sân.

Bảo Nhi liếc tướng công nhà mình một cái, thấy vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh như cũ, hẵn là không tức giận nữa chứ? Người này thật vất vả mới dụ dỗ tốt đấy.

Nhạc Mặc dẫn người đến hậu đường Tây viện, Bảo Nhi muốn cùng đi qua, nghĩ đến không thích hợp lắm, bèn vội căn dặn Mộc Cận đi pha trà, mình thì tới tiền đường, vẽ lại tập tranh.

Lăng Vũ theo Thượng Quan Dực ngồi xuống bên cạnh, mặc dù không biết nam nhân này có thân phận gì, nhưng trong lạnh nhạt lộ ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm, có một loại xa cách nhàn nhạt. Không nhịn được lại nhìn Thượng Quan Dực bên cạnh một chút, không trách được hắn ưu phiền như thế.

Vẻ mặt Nhạc Mặc ngay thẳng, tỏ ý mời hai vị kia uống trà. Thượng Quan Dực thì đương nhiên hắn biết, còn người bên cạnh lộ ra vẻ hào khí, mắt nhìn xem ra, chắc là tướng sĩ đóng giữ biên cương quanh năm. Cụp mi mắt xuống, nhấp một ngụm trà, mùi hoa lài nhàn nhạt thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi.

Trong phòng nhất thời an tĩnh, trong không khí có chút hơi thở lạnh nhạt mơ hồ lưu động. Lăng Vũ không nhịn được khẽ ho khan mấy tiếng, phá vỡ yên lặng.

Nhạc Mặc khẽ nhíu mày, đứng dậy chấp tay nói: "Tại hạ Nhạc Mặc, không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?"

Lăng Vũ liền vội vàng đứng lên, "Tại hạ Phượng Lăng Vũ."

Vẻ mặt Nhạc Mặc ngưng lại, lúc nâng mắt lên vẫn lạnh nhạt như lúc trước, "Thì ra là Phượng công tử, thất kính!"

Mày rậm của Lăng Vũ giản ra, cười nói, "Nhạc công tử khách khí, gọi ta Lăng Vũ là được rồi." Nhạc Mặc cười nhạt đáp lại hắn.

Thượng Quan Dực giống như ở trong viện nhà mình, tự tại uống trà, Lăng Vũ ở bên cạnh nhiều lần đưa mắt ra hiệu. Người ta vẫn thản nhiên thưởng thức, không chỗ nào hiểu ý. Lăng Vũ cũng sắp không nhìn nổi nữa, Thượng Quan Dực này hôm nay thật là khác thường, đến nhà người ta vẫn ngạo mạn như thế, tự tin ở đâu ra vậy?

Đương nhiên Thượng Quan Dực biết, lời mời này của Nhạc Mặc có ý gì, có lẽ là muốn để hắn giải thích rõ chuyện ngày hôm qua. Nhưng mà, không có gì hay giải thích, hiểu lầm chẳng phải là tốt hơn sao. Nếu hắn nhỏ mọn chọc giận Bảo Nhi, chẳng phải mình sẽ có cơ hội, dù sao trong lòng Bảo Nhi có ta! Trời mới biết, tự tin của Thượng Quan Dực ở đâu ra!

Khóe môi của Nhạc Mặc khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, nhìn về phía Thượng Quan Dực nói: "Nghe nói Thượng Quan công tử thân thể không thoải mái, nếu không thì tìm đại phu tới xem một chút?"

Lăng Vũ nghẹn cười, thấy Thượng Quan Dực liếc hắn một cái, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, giả vờ uống trà. Thượng Quan Dực để ly xuống, nhẹ nhàng cọ xát miệng ly nói: "Không có gì đáng ngại." Như là nghĩ tới điều gì, nhướng mày nhìn về phía Nhạc Mặc nói: "Hôm qua được mở mang khinh công của Nhạc huynh, Dực thật cảm thấy không bằng. Không biết sư phụ của Nhạc huynh là người ở đâu?"

Nhạc Mặc cười một tiếng, "Chỉ là một chút công phu mèo ba chân thôi, Thượng Quan công tử quá khen."

Làm sao Thượng Quan Dực bị một câu như vậy của hắn lừa gạt cho qua? Gần đây người ngầm lui tới bên Ngô Châu này hắn đã cho người tỉ mỉ tra xét, rõ ràng phân ra vài đường, trừ một nhánh của Mộ Dung Dục kia, như vậy còn sót lại hẵn là không thoát được liên quan đến hắn nhỉ. Thật là bội phục hắn, tất cả đều làm được tỉ mỉ như thế, không tìm được một chút kẽ hở, về thân phận một chút đầu mối cũng không có, chỉ có điều, có lúc chân thật quá mức, cũng sẽ không chân thật lắm.

Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển.

Nhạc Mặc, ngươi có thể làm tất cả hoàn mỹ như thế, nhưng, ngươi đừng quên rồi, nhược điểm lớn nhất của ngươi đã bại lộ từ lâu. Chỉ là, ta sẽ không lợi dụng, không có nghĩa là người khác không biết. Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ không chút do dự dẫn nàng đi.

Bảo Nhi vẽ tập tranh có chút không yên tâm, tô tô liền vẽ sai màu sắc. Cũng không biết bọn họ ở hậu đường nói những gì, ngộ nhỡ Avatar đó nói lung tung thì làm sao? Tướng công có thể lại hiểu lầm. Đẩy tập tranh qua một bên, từ cửa hông ra khỏi Phượng Y Các.

"Hải Đường, ngươi ở lại trông tiệm, không cần đi theo, nếu tướng công hỏi, thì ngươi nói ta đi tìm Lý Tuyết Diên" , thấy Hải Đường đi theo ra ngoài, Bảo Nhi dặn dò.

"Dạ, vậy phu nhân cẩn thận một chút."

Bảo Nhi gật đầu cười, Hải Đường lại xoay người trở về Phượng Y Các.

Hai ngày nay trong lòng có chút lo lắng, ngày tiết hoa cúc đó còn thấy Lý Tuyết Diên, mấy ngày nay tại sao một cái bóng cũng không thấy cơ chứ?

Trong ngày thường, Lý Tuyết Diên cũng sẽ không đàng hoàng ở Lý phủ, phần lớn là ở cửa hàng trà Lý Ký, Bảo Nhi đến cửa cửa hàng, thì thấy cửa hàng đang đóng cửa, gõ một hồi cũng không có ai trả lời. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, đến một quán cơm nhỏ bên cạnh muốn hỏi thăm một chút, chỉ nói là ăn tết ngày đó xong không thấy mở cửa nữa.

Đây là thế nào, nếu trong trấn thật sự đã xảy ra chuyện gì, hẵn là nàng đã sớm nghe được phong phanh. Không kịp ngẫm nghĩ nữa, đón một chiếc xe ngựa, liền đi về phía Lý phủ.

Xe ngựa đột nhiên không đi nữa, trước mặt hò hét loạn lên."Chuyện gì xảy ra?" , Bảo Nhi có chút bực bội.

"Cô nương, phía trước có hai chiếc xe song song tới đây, chúng ta không qua được, nếu không chúng ta lui về?" , hỏa kế đánh xe kia có chút sợ sệt hỏi.

"Không cần, cứ chạy tới!" , hai chiếc mà còn chạy song song, đường phố lớn như vậy, cũng không phải là của nhà bọn họ.

"Nhưng mà…" , Bảo Nhi không đợi hỏa kế kia nói xong, vén rèm lên.

Những người đi ngang qua, thấy bên này hỗn loạn, hẵn là lại có trò hay để xem, đều hứng thú trông ngóng chờ xem.

Đối diện hai chiếc xe tứ mã song song, đỉnh lều tinh xảo, tạo hình sặc sỡ vô cùng. Nhìn thì biết không phải là người bình thường ngồi. Hai phu xe kia cao ngạo nghễnh đầu, bên cạnh còn có mấy người hầu đi theo.

Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, hẳn là thức thời tránh ra, nhường đường. Nhưng là Bảo Nhi thì cứ không muốn nhường. Càng gặp phải chuyện như vậy, càng có thể kích động tiểu vũ trụ phẫn nộ trong nội tâm của nàng lên.

"Chuyện gì xảy ra?" , một tiếng tra hỏi phát ra từ xe ngựa bên trái, vén rèm lên, một người dáng dấp như nha đầu, nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi đi ra.

Đánh xe kia vội cúi đầu nói, ánh mắt ra hiệu qua đây. Nha đầu kia lập tức quăng một ánh mắt hung dữ qua, Bảo Nhi đứng ở phía trước cửa xe, cười nhìn trở lại. Hỏa kế đánh xe hơi sợ, có chút cầu khẩn nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi cho hắn một ánh mắt an ủi, vẫn như vậy nhìn về bên kia.

"Điêu dân lớn mật, còn không tránh ra! Không thấy xe của chủ tử nhà ta sao?", nha hoàn kia vênh váo tự đắc quay về phía Bảo Nhi quát.

"Ha ha, không nhìn thấy." Bảo Nhi tuy cười khẽ, nhưng vẻ mặt nhìn rất là âm lãnh. Người chung quanh không nhịn được thở dài.

"Ngươi nói nhường một chút là được rồi, cái này nếu thật sự chọc tới người ta, thì đúng là rước lấy họa rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói nha đầu này cũng thật là, so đo với người ta làm gì chứ."

"Ô, đó không phải là bà chủ của Phượng Y Các ư, ngươi không biết sao?"

……….

Nha hoàn kia thấy Bảo Nhi như thế, có chút bỡ ngỡ, cúi đầu vào bên trong xe. Không bao lâu, một ‘ chủ tử ’ toàn thân đỏ thẫm, đầu cắm đầy trâm cài xuất hiện. Trên đầu giống như là treo một con nhím, Bảo Nhi nhìn thấy kìm nén đến khó chịu.

Bộ dạng nữ tữ kia quả thật khá tốt, tuy nhiên bị một cái đầu cắm đầy nĩa, cùng với áo ngoài màu đỏ thẫm kia làm hỏng, hủy đi hoàn toàn, một mảnh vụn cũng không còn. Người vây xem cũng kinh ngạc ngây người, những thứ lóng lánh kia, có thể đều là vàng nha!

Nữ tử kia liếc mắt qua, thấy Bảo Nhi ăn mặc bình thường, trên đầu chỉ có một cây ngọc trâm, vẻ mặt khinh thường."Thế nào? Còn không nhường sao? Muốn bạc phải không?" , đưa tay rút một cây trâm ra ném qua, rơi xuống đất bên cạnh xe.

Người vây xem thấp giọng hô một trận, cây trâm kia cũng không phải là hàng rẻ tiền! Trị giá phải trên dưới một trăm lượng bạc đấy!

Mọi ánh mắt đều tụ tập tới, nữ tữ kia cao ngạo ôm cánh tay, chờ Bảo Nhi đi nhặt lấy. Bảo Nhi ung dung thản nhiên, khẽ nhếch khóe miệng lên, cười có chút quỷ dị. Nữ tữ kia thấy Bảo Nhi không động đậy, vẻ mặt có chút không nén được giận, nàng ta là ai, Diệp Hoa Quận chúa, cả Ngô Châu này đều là của nhà nàng, còn có người dám khiêu chiến với nàng ta, chán sống rồi nhỉ!

Vẻ mặt lập tức một hồi đỏ một hồi xanh, nếu không phải ca ca đang ở bên cạnh, nàng ta đã sớm sai thị vệ chặt nàng ta ra. Nhìn nhìn xe ngựa bên cạnh, thấy ca ca không có phản ứng gì, kìm nén nói: "Ngươi nói đi, như thế nào mới nhường, muốn bao nhiêu?"

Bảo Nhi khẽ cười rực rỡ, nhân vật có tiền, tính sao cũng phải để người ta có cơ hội vung tiền ra chứ, "Ha ha, đương nhiên phải xem ngươi mang theo bao nhiêu cái đã! Nếu không, ngộ nhỡ ta muốn, ngươi cho không nổi thì phải làm sao đây?" Nói xong, cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn nữ nhân kia.

Mộ Dung Diệp Hoa phát giận, Cảnh Vương Phủ ta mà còn thiếu bạc? Không dùng đến não, lập tức phản kích mắng, "Ngươi nói ra, ta sẽ cho nổi!"

Chung quanh một trận hít vào, giọng điệu này thật là không nhỏ, xem ra của cải rất là phong phú. Nam nhân trong buồng xe bên phải bất đắc dĩ khóe miệng giật giật, muội muội ngốc này của hắn thật là, bị người ta lừa vào tròng cũng không biết. Nếu không phải mẫu phi dặn dò, hắn mới không đi theo ra ngoài đâu, mắc cỡ chết người.

Bảo Nhi cười rực rỡ như hoa mùa xuân, nhìn bộ dạng đắc ý của nữ tữ kia, trong lòng cười châm biếm, ta chờ chính là những lời này của ngươi.

Nhàn nhạt nói, "Oh, thì ra là như vậy, không cần nhiều, chung quanh nhiều người như vậy, người chứng kiến đều có phần, mỗi người một ngàn lượng." Người chung quanh kia hưng phấn lên, đây là bánh nướng từ trên trời rơi xuống sao? Xem náo nhiệt còn có thể nhặt được tiền? Từng người một mắt tỏa kim quang nhìn chằm chằm cường hào Mộ Dung Diệp Hoa kia.

Mộ Dung Diệp Hoa đối với tiền không có khái niệm gì, cười khoe khoang, chỉ là một trang giấy thôi, "Người đâu, lấy ngân phiếu!" , trong đầu còn nghĩ đợi chút nữa vung tiền ra, để cho nữ nhân kia quỳ xuống đất nhặt, sau đó nàng ta làm nhục một phen nữa, ha ha ha ha!

Nha đầu bên cạnh lập tức run dử dội hơn, tại sao tiểu thư lại đồng ý chứ, bọn họ mang theo tổng cộng chỉ có một vạn lượng, nhưng bên ngoài người vây quanh có ít nhất hai mươi, ba mươi người đấy, sao đủ!

Mộ Dung Diệp Hoa thấy Xuân Hoa bất động, người chung quanh đều đang nhìn, lập tức không vui, "Xuân Hoa, điếc sao? Lấy ngân phiếu!" Lúc này không thể để mất mặt, không phải là tiền sao, tỷ có rất nhiều!

"Tiểu, tiểu thư…" , Xuân Hoa nắm tay áo, sắc mặt trắng bệch."Ấp a ấp úng, nói!" , Mộ Dung Diệp Hoa lạnh giọng nói.

Xuân Hoa muốn đi tới bên tai tiểu thư nói, nhưng lại không dám đến gần, chỉ đành phải nhỏ giọng nói, "Ngân phiếu, ngân phiếu không đủ."

"Aiz… aizz…" , Mộ Dung Diệp Hoa còn chưa có phản ứng người vây quanh  bên cạnh xe ngựa liền bắt đầu thở dài, không có tiền còn hào phóng như vậy. Từng người một dịch ra bao vây phía sau Bảo Nhi, trong lòng đều cảm thấy tiền này nhất định phải có, không thể để cho nàng uổng phí.

Mọi người tụ tập tới, tình thế thay đổi, vài tầng người vòng vây xuống đường phố, quay về phía hai chiếc xe ngựa tư gia sang trọng ở đối diện kia.

Mộ Dung Diệp Hoa lập tức im bặt, mặt nghẹn đến đỏ bừng, giống như một khắc sau sẽ hoa lê đái vũ. Lời nàng ta đã nói ra, không có tiền thì sao được? Lập tức nghĩ đến ca ca cũng đang ở đây, đúng vậy, chỉ cần ca ca ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định có tiền.

Vội đạp lên bên cạnh xe nhảy qua xe ngựa bên phải, "Ô ô, ca ca".

"Đi ra ngoài!" Chỉ nghe bên trong trầm thấp một tiếng.

Tất cả mọi người duỗi đầu về phía tấm rèm đóng chặt kia nhìn, giống như sau một khắc sẽ có rất nhiều ngân phiếu bay ra ngoài. Phản ứng của những người này, Bảo Nhi đã sớm hiểu rõ, việc không liên quan đến mình thì vắt giò ngồi xem, nếu có tiền kiếm, ai không làm!

"Ca ca, ca cho muội ít tiền, trở về muội bảo cha trả lại cho ca, ca ca." Mộ Dung Diệp Hoa vẫn lôi kéo tay áo kia, Mộ Dung Thanh vẫn không nhúc nhích như cũ. Không để cho nàng ăn thua thiệt, nàng vĩnh viễn không trưởng thành, bọn họ cũng không thể cả đời đi theo bên cạnh che chở nàng. Con đường của nàng, còn cần chính nàng đi, không ai giúp được.

"Muội chỉ cần lui xe của muội về phía sau một chút, thì không cần đưa tiền, dĩ nhiên là giải quyết xong" , Mộ Dung Thanh nhìn gương mặt nhỏ nhắn có năm phần tương tự như hắn kia, nghiêm mặt nói.

"Không, muội không muốn lui, muội đã nói là cho tiền, ca ca, " Mộ Dung Diệp Hoa nhìn vẻ mặt âm độc của ca ca không dám khóc, cố nén nức nở năn nỉ nói. Trong nhà ai nàng ta cũng không sợ, duy chỉ có người ca ca này.

"Diệp Hoa Quận chúa thật đúng là có tiền, vậy muội tự mình nghĩ biện pháp đi! Đừng đến tìm ta!" , rút tay áo nàng ta đang kéo về, dựa ra gối mềm phía sau, không nhìn nàng ta nữa.

Trong đám người càng ngày càng ồn ào, không biết là ai bắt đầu, tất cả mọi người la hét, "Không có tiền còn bày đặt, dựa vào cái gì bảo người ta nhường đường chứ!" "Đúng vậy, đúng vậy!" , " Phùng má giả làm người mập!"

Người hầu bên cạnh vốn đang kiêu ngạo cũng biến mất, đều cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình. Bảo Nhi đứng mệt mỏi, ngồi xuống, chân tùy ý thả xuống bên cạnh xe.

Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ cường hào từ trong buồng xe ra ngoài kia. Nhìn vẻ mặt, là không có tiền rồi! Chỉ trích một trận.

Mộ Dung Diệp Hoa căm phẫn liếc Bảo Nhi một cái, phu xe kia lấy được ánh mắt lui xe về phía sau, quẹo qua ngã ba bên cạnh, chừa chỗ lại. Đám người ồn ào la hét giải tán, một vài tiểu dân phố chợ hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

"Lái xe, " Bảo Nhi không có liếc nàng ta một cái, xoay người vào buồng xe.

Mộ Dung Diệp Hoa tránh ở bên trong buồng xe cắn chặt môi, nữ nhân đáng chết kia! Ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu! Tiện tay gạt phăng ly trà trên bàn nhỏ, nước trà văng tung tóe cả xe, cái ly lộc cộc lăn vòng mấy vòng. Thấy cái ly không có vỡ, tức giận đạp bàn thấp, bing bang vang dội.

Trước cửa Lý phủ không có sức sống như thường ngày, lá khô trên bậc thềm đã tích tụ một tầng. Hai hạ nhân giữ cửa ở trước cửa ra vào trước kia cũng không còn bóng dáng, trong lòng Bảo Nhi càng lo lắng nhiều hơn, bình bịch gõ một hồi, cuối cùng cũng có người mở cửa.

Người tới chính là quản gia Lý phủ - Lý Toàn, Bảo Nhi gặp qua rất nhiều lần. Thấy người tới là Bảo Nhi, trên mặt nếp nhăn của Lý Toàn cuối cùng cũng có chút sức sống, "Nhạc phu nhân, ngài tới rồi!"

"Ừhm, Tuyết Diên có ở nhà không?" , Bảo Nhi có chút vội vàng. Trên khuôn mặt khô đen của Lý Toàn lập tức tràn đầy buồn bã, lòng Bảo Nhi hồi hộp căng thẳng lên, giống như bị xé rách ra, đẩy Lý Toàn ra, như nổi điên chạy ra hậu viện.

Đến hậu đường gặp được Lý viên ngoại, ông ấy nửa tựa vào chiếc ghế bên cạnh, mặt mũi tiều tụy, con ngươi vốn khôn khéo không còn thần thái như thường ngày. Bảo Nhi không có thời gian chào hỏi, một dự cảm chẳng lành chèn ép sắp hít thở không thông, Lý Tuyết Diên, tỷ không thể có chuyện, tuyệt đối không thể!

Vòng qua bình phong thấy được người nằm ở trên giường vẻ mặt hốc hác không thể tả kia, đau đớn không nén xuống được chạy ra khắp nơi trong cơ thể. Cái người thường ngày hoạt bát kia, hôm nay lại không có sức sống như ngày xưa, giống như sen tàn cuối mùa thu, chỉ còn lại ký ức mơ hồ.

Người trên giường ban đầu đang nhắm mắt, hình như là cảm nhận được cái gì đó, cố gắng mở lớp mí mắt nhăn kia ra. Lý phu nhân che miệng khẽ khóc, không dám phát ra một chút tiếng vang. Thấy Bảo Nhi tới, che mặt dẫn theo nha đầu ra khỏi phòng trong.

Bảo Nhi không dám đi cầm lấy cái tay kia, giống như chỉ cần bắt được, nàng ấy sẽ lập tức nhắm mắt lại. Không biết tại sao, trong lòng đau khôn xiết, nhưng lại không khóc nổi. Nhìn con ngươi khó khăn chuyển động kia, tay muốn nâng lên nắm lấy.

"Lý Tuyết Diên, không có lệnh của ta, tỷ đừng hòng rời đi! Tỷ nghe kỹ cho ta, ta đi tìm người, nhất định sẽ trở lại! Trong lúc ta chưa về, nếu tỷ dám nhắm mắt, ta ngay cả đuổi xuống âm tào địa phủ, ta cũng kéo tỷ về! Lời ta nói ra, nhất định sẽ làm được!" Không nhìn ánh mắt mang theo lệ quang kia nữa, nhét cái tay khô gầy kia vào trong chăn, xoay người chạy ra ngoài.

Người trên giường không nhúc nhích nhìn màn lụa trên đầu, khóe mắt tràn ra một chuỗi nước mắt, đây là giọt nước mắt đầu tiên rơi từ khi còn nhỏ đến thế giới này. Chỉ vì cuộc đời này gặp được nàng.

Chạy ra khỏi Lý phủ, nước mắt không thể ngăn được rơi xuống, nàng ấy không thể chết, nàng ấy không thể.

Thầm nghĩ như điên chạy về, không biết đụng phải bao nhiêu người, chọc bao nhiêu tiếng mắng, nàng giống như không nghe thấy. Cho đến khi đụng phải cái ôm  quen thuộc, đau đớn đè nén kêu gào, mới có thể trút xuống.

"Tướng công, chàng phải tìm đại phu, ta không muốn nàng ấy chết, không muốn. Van cầu chàng, cứu cứu nàng ấy…. a…." , tê tâm liệt phế kêu gào làm đau nhói lòng Nhạc Mặc. Từ lúc nhận được thông báo của ám vệ, hắn liền chạy tới. Đương nhiên hắn biết, tầm quan trọng của Lý Tuyết Diên ở trong lòng nàng. Trừ hắn ra, chính là nàng ấy.

Ôm lấy người trong ngực, bất chấp gì khác, phi thân bay về phía Lý phủ. Đợi đến trước cửa Lý phủ thì Mặc Thương đã đến.

Không khí trong phòng rất là nặng nề, Bảo Nhi siết chặt tay Nhạc Mặc. Lý viên ngoại và Lý phu nhân tựa vào cạnh cửa, không dám phát ra một chút tiếng động, bọn họ biết, có lẽ thật sự còn hi vọng.

Mặc Thương thu tay, Bảo Nhi thấy người kia khẽ cau mày, tâm nhất thời chìm xuống đáy cốc. Nhạc Mặc dùng sức nắm chặt cái tay trong tay, nhìn về phía Mặc Thương.

Mặc Thương ra hiệu Nhạc Mặc đi ra ngoài hãy nói, Bảo Nhi tránh tay Nhạc Mặc, ghé vào bên mép giường, nhìn về phía con ngươi ảm đạm kia, đưa tay ngắt gương mặt đã không còn chút thịt giống thường ngày."Nữ nhân chết tiệt, tin tưởng ta! Ta sẽ không để lại một mình tỷ! Bất kể là ở đâu!"

Con ngươi kia nổi lên lệ quang, cố gắng trừng mắt nhìn, giống như thường ngày, đang dí dỏm cãi vả với nàng.

"Như thế nào?" , Nhạc Mặc đứng cúi đầu, nhìn người tuổi đã trên năm mươi trước mắt. Mặc Thương khẽ ngẩng đầu, thở dài nói, "Là huyết phệ, âm độc mang từ trong bụng mẹ ra, đến thời gian phát bệnh." Hai mắt vô thần không có tiêu cự, lại có thể chính xác đối mặt với ánh mắt Nhạc Mặc.

"Thật sự không có biện pháp sao?" , giọng nói của Nhạc Mặc không tự chủ lạnh xuống, vẻ mặt căng thẳng. Mặc Thương mở hai mắt không có bất kỳ thần thái  ra, "Biện pháp duy nhất hoàn toàn không còn kịp nữa, cũng không có khả năng."