Cực Võ

Quyển 1 - Chương 115: Tuyệt Cường




Hàng Long Thập Bát Chưởng, cái bộ chưởng pháp này tuyệt đối là chí cao của võ lâm.

Hàng Long Thập Bát Chưởng mạnh đến nỗi chỉ cần chuyên tu một mình bộ chưởng pháp này, đủ sức xếp vào Đại Tông Sư cao thủ, thậm chí là Ngũ Tuyệt.

Cái Bang bản thân võ học không cao nhưng nhờ có trấn phái võ công Hàng Long Thập Bát Chưởng liền có thể trở thành thiên hạ đệ nhất bang.

Cái gọi là thiên hạ đệ nhất bang không phải chỉ nhờ đông người mà mang lại, danh tiếng của Cái Bang không thể không đi kèm Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Bộ chưởng pháp này uy danh chấn cổ kim, có thể nói là chí dương chí cương chưởng pháp.

Điều duy nhất Vô Song không hiểu, tại sao Quách Tĩnh có thể ăn gian như thế?.

Nếu là kiếp trước Vô Song sẽ không hỏi đến dù sao phim ảnh việc Quách Tĩnh mạnh mẽ là đương nhiên.

Ở thế giới này lại rất khác, Quách Tĩnh thân mang Cửu Âm Chân Kinh, vừa nãy chiến đấu rõ ràng dù Đại Không Minh Quyền hay Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đều mang theo âm nhu thiên hướng, mang theo âm nhu nội công.

Vậy mà lúc này nội lực của Quách Tĩnh toàn bộ chuyển hóa thành chí dương chí cương, tuyệt đối là thay đổi 108 độ.

Theo cái tiếng long ngâm kinh thiên hạ kia, đừng nói là Vô Song, mà tất cả những ai ở trên chiến trường này, đều là mắt trắng bệch.

Khói bụi tan đi, lộ ra thân hình của cả Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí lúc này.

Quách Tĩnh hai chân đứng vững trên mặt đất, hai tay khép lại đưa lên hư không, khí thế như rồng, tuy nhiên bên vai phải của hắn lần này xuất hiện một vết chém rất sâu, máu đã chảy xuống nhuộm đỏ vạt áo tím.

Về phần Viên Thừa Chí lại khác, Viên Thừa Chí thoạt nhìn không có vết thương nào ngoài da như Quách Tĩnh, nếu nhìn bằng mắt có thể nhận ra Viên Thừa Chí cực kỳ bình thản, ngoại trừ áo ngoài bị phá nát ra căn bản không có vết thương.

Tất nhiên tại chiến trường nơi mà không thiếu Đại Tông Sư này, rất nhiều người nhìn ra, Viên Thừa Chí là dính nội thương, lục phủ ngũ tạng của hắn lúc này chỉ sợ đã chảy máu, chấn động kinh khủng của Đại Không Minh Quyền đánh tới, Viên Thừa Chí không thể không có thương thế.

Rất nhiều người cũng nhìn ra.... Viên Thừa Chí sắc mặt có chút trắng xanh, bờ môi khẽ run, đây là biểu hiện thoát lực.

Thông thường mà nói, ngũ tuyệt cấp độ cao thủ tuyệt đối không thể nào phân thắng bại nhanh như vậy, tuyệt đối không thể nào vừa mới chiến đấu đã có thể phân ra cao thấp.

Ví dụ như tại Nga Mi Sơn hôm đó, nếu Phi Thiên Hồ Ly quyết đấu cùng Phong Lăng Sư Thái, bản thân Phi Thiên Hồ Ly tất nhiên sẽ thắng, nhưng muốn thắng cũng chắc chắn không nhanh bằng Quách Tĩnh hiện nay.

Viên Thừa Chí là một cái nhân vật chính, Quách Tĩnh cũng là một cái nhân vật chính, hai cái nhân vật chính đánh nhau dĩ nhiên Viên Thừa Chí thua thảm vậy?, đáp án tất nhiên là không.

Cho dù là Quách Tĩnh đang thắng thế hắn cũng không dám lơ là một dây, chỉ bởi Quách Tĩnh thừa hiểu, đối thủ của mình là ai.

“Viên huynh, cẩn thận một chút.... Hàng Long Thập Bát Chưởng – Phi Long Tại Thiên”.

Khí thế như rồng, nội công... hóa rồng.

Theo động tác tay của Quách Tĩnh, một hư ảnh đầu rồng hiện ra, bóp nghẹt toàn bộ không khí xung quanh, sau đó hắn mạnh mẽ đánh ra một trưởng.

Phi Long Tại Thiên uy lực không mạnh nhưng thắng ở tốc độ cùng chính xác.

Đánh ra Phi Long Tại Thiên, hai tay Quách Tĩnh kéo ngược về phía sau.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Kiến Long Tại Điền”.

Hai tay của Quách Tĩnh rực sáng, chí dương chí cương nội công bao phủ lấy cơ thể Quách Tĩnh.

Hắn mặc một bộ tử y bảo giáp, lúc này có khí dương cương bao phủ, cảm giác Quách Tĩnh như long thần hàng lâm vậy, đáng sợ vô cùng.

Lao thẳng về phía Viên Thừa Chí, ánh mắt Quách Tĩnh tràn ngập chiến ý.

......

Viên Thừa Chí nhìn thấy Quách Tĩnh sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng, hắn chỉ nhè nhẹ mỉm cười.

Sau đó trong ánh mắt rất nhiều người, Viên Thừa Chí buông kiếm.

Hành động này cực kỳ... cực kỳ khó hiểu.

Chỉ thấy Kim Xà Kiếm rơi xuống mặt đất, yên yên ổn ổn cắm dưới chân Viên Thừa Chí.

Viên Thừa Chí hai tay chắp lại như động tác bái phật, đôi mắt của hắn từ từ xuất hiện một tia kim quang nhấp nháy.

“Kim Xà Bí Kíp - Thiên Thủ Quan Âm Thâu Vạn Vật – Thiên Thủ Hàng Ma”.

Viên Thừa Chí học được chân truyền của Kim Xà Lang Quân – Hạ Tuyết Nghi.

Hạ Tuyết Nghi không chỉ có Kim Xà Kiếm Pháp, hắn còn có Kim Xà Chưởng Pháp.

Thiên Thủ Hàng Ma thức đánh ra, chưởng kình không mạnh nhưng chưởng chưởng điệp gia, tầng tầng gia tăng, vậy mà Viên Thừa Chí mạnh mẽ đánh sập đầu rồng của Quách Tĩnh.

Sau khi đầu rồng kia bị đánh nát, Viên Thừa Chí một chân đá lên, Kim Xà Kiếm lại ở trong tay hắn.

“Kim Xà Kiếm Pháp – Kim Xà Loạn Vũ”.

Kiếm ảnh như mưa, kiếm ý liên miên bất tuyệt, Viên Thừa Chí nắm lấy Kim Xà Kiếm đâm thẳng về phía trước.

Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, như hai thanh tuyệt thế thần binh va chạm với nhau vậy, khác là đây không phải vũ khí va chạm cùng vũ khí mà là Kim Xà Kiếm cùng cánh tay Quách Tĩnh cứng đối cứng với nhau.

Bằng vào chí dương cương khí phòng ngự, cánh tay của Quách Tĩnh hiện nay không khác gì thần binh lợi khí, quyền đầu của hắn vậy mà lại bắt đầu trở thành trảo.

“Song Thủ Hổ Bác Thuật – Diệu Thủ Không Không – Song Thủ Không Không”.

Lại là Toàn Chân Giáo bất truyền tuyệt học.

Diệu Thủ Không Không chính là thủ pháp sử dụng cổ tay, Diệu Thủ Không Không uy lực thua xa Không Minh Quyền nhưng đặc điểm chính là nhanh vô cùng, lại thêm Tả Hữu Hổ Bác Thuật trợ giúp, cho dù Viên Thừa Chí có dùng thêm Kim Xà Kiếm cũng vô pháp phá được phòng ngự của Quách Tĩnh.

Hai người trong phút chốc đánh đến thiên hôn địa ám, quyền kiếm giao nhau ánh lửa lập lòe, hai cái tàn ảnh liên tục di chuyển, thậm chí cũng vượt xa tầm mắt của con người, ít nhất Vô Song hắn căn bản không có cách nào nhận ra chuyển động của bất cứ ai trong hai người.

Quá nhanh cũng quá đáng sợ.

Ở bên cạnh Vô Song, Mạc Ly dùng một tay khoát lên vai hắn.

“Không quan sát được?”.

Vô Song cũng không có cái gì để nói dối, hắn thản nhiên gật đầu.

“Không quan sát được...”.

Mạc Ly vậy mà dùng tay mình, che mắt Vô Song lại.

“Nếu đã không nhìn thấy, tốt nhất là không nhìn, cao thủ đánh nhau vốn không dùng đến mắt, mà là cảm khí. Đọc dòng khí của đối phương mà chuyển động “.

‘Cảm khí’ là cái gì, Vô Song cũng không biết, khi Mạc Ly che mắt Vô Song, hắn chỉ còn cảm nhận được một khoảng đen trước mặt, nào thấy được cái gì?.

Tuy nhiên, theo lời Mạc Ly, Vô Song vẫn là nhắm mắt lại, hắn bắt đầu thử ‘cảm khí’ theo lời Mạc Ly nói.

Nhìn thấy Vô Song phối hợp, Mạc Ly khe khẽ mỉm cười. Nàng bắt đầu áp một tay vào sống lưng Vô Song, chậm rãi vận lên nội công.

Cái gọi là cảm khí chính là dựa vào khí của đối phương mà chiến đấu, dựa vào khí của đối phương mà quan sát.

Loại thủ đoạn này, chính là phương thức công kích của Ngũ Tuyệt cao thủ.

Ngũ Tuyệt cấp cao thủ chắc chắn phải biết cảm khí nhưng biết cảm khí chưa chắc đã là ngũ tuyệt cao thủ.

Đương nhiên ‘cảm khí’ còn phải dựa vào ngộ tĩnh cá nhân, ngộ tĩnh càng cao kết hợp với minh sư chỉ điểm có thể học ‘cảm khí’ càng sớm.

Dưới nội lực của Mạc Ly truyền vào cơ thể, Vô Song đột nhiên cảm thấy cơ thể vốn đang đến giới hạn của hắn, dần dần được phục hồi, đan điền vốn không kiệt nội lực, bắt đầu từng tia từng tia hồi phục.

Sau đó, hắn bắt đầu tiến vào một loại cảm giác kì diệu.

Hắn không rõ Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh lúc này đang làm gì nhưng hắn lại có thể thật sự nhận ra, trước mặt hắn tồn tại hai loại màu sắc.

Một màu vàng... cùng một màu tím.

Thế giới của Vô Song thủy chung chỉ có ba màu, màu đen của không gian, cùng hai màu vàng và tím.

“Ngươi thấy, màu gì?”.

Giọng nói của Mạc Ly một lần nữa vang lên ngay bên cạnh Vô Song.

Một tay nàng vẫn đang dùng che mắt hắn, đồng thời vì Vô Song hiện nay quá lùn mà Mạc Ly phải cúi cả người xuống, Vô Song có thể cảm nhận rõ hai khối thịt mềm mại ép vào lưng mình, hắn có thể thấy hơi thở của nàng phả vào cổ hắn.

Vô Song cũng không cần suy nghĩ, hắn liền nói.

“Màu vàng... cùng màu tím. Hơn nữa nếu Quách Tĩnh màu vàng chỉ sợ Xà Vương màu tím”.

Vô Song dứt lời, bàn tay của Mạc Ly cũng thu lại, nàng khẽ xoa đầu hắn, cái cằm khẽ tựa trên đỉnh đầu Vô Song.

“Không tệ, Xà Vương là màu tím. Viên thúc thức trận này sao có thể thua. Có điều Quách Tĩnh người này mạnh đến hơi chút quá đáng, ta đã từng có dịp gặp mặt Bắc Cái, Quách Tĩnh còn mạnh hơn Bắc Cái nhiều”.

.........

Chiến trường bắt đầu thay đổi, hai người va chạm với nhau trăm chiêu có hơn, sau đó chỉ thấy Quách Tĩnh cúi thấp trọng tâm, lách qua lưỡi kiếm của Viên Thừa Chí, một chưởng đánh thẳng ra.



“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Tiềm Long Vật Dụng”.

Dương cương khí của Quách Tĩnh trên tay hắn xoắn lại thành từng vòng tròn, sau đó trên tay của Quách Tĩnh vậy mà thật sự hiện ra một đầu tiểu long nhỏ.

Một chưởng này đánh vào người Viên Thừa Chí chỉ sợ Viên Thừa Chí tuyệt đối sẽ trọng thương.

Viên Thừa Chí ánh mắt lẫm liệt, một tay cũng đánh ra chưởng lực.

“Kim Xà Du Chân Chưởng”.

Cánh tay của Viên Thừa Chí run lên, sau đó hắn như không có xương tay, cánh tay lướt qua tay của Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh cũng khẽ biến sắc nhưng ánh mắt lại càng tăng thêm chiến ý.

Một chưởng của Quách Tĩnh đánh lên người Viên Thừa Chí, một chưởng của Viên Thừa Chí cũng đánh lên người Quách Tĩnh.

Viên Thừa Chí không đi theo dương cương con đường nhưng hắn cũng là ngũ tuyệt cao thủ, một chưởng trực tiếp của Viên Thừa Chí đương nhiên không dễ chịu.

Quách Tĩnh điên cuồng lùi lại, hắn lùi lại tổng cộng 7 bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.

Trên ngực Quách Tĩnh in dấu một bàn tay, trên bàn tay có hình huyết xà nhìn mà ghê người.

Đương nhiên đây là một đòn ngọc thạch câu phẫn, Viên Thừa Chí lựa chọn liền mạng cứng đối cứng, người thiệt thòi tất nhiên là hắn.

Cứng đối cứng, lấy chưởng đổi chưởng với Hàng Long?, tuyệt đối sẽ vô cùng lỗ.

Viên Thừa Chí cả người bị hất bay đi, hắn phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trở nên trắng bệch, cả người ngã xuống đất.

Một đòn vừa rồi, ai cao ai thấp liền có thể nhìn ra.

Cho dù là Trần Cận Nam cũng bất chấp tất cả lao thẳng về phía Viên Thừa Chí, trong mắt Trần Cận Nam bản thân Viên Thừa Chí đã thua.

Cho dù Thiên Địa Hội chết hết, Trần Cận Nam cũng phải đưa Viên Thừa Chí ra ngoài.

Hành động của Trần Cận Nam đương nhiên đám người Thiên Địa Hội cũng nhìn thấy, bọn họ như thiêu thân lao đầu vào lửa, tất cả cùng muốn tấn công Quách Tĩnh, đưa Viên Thừa Chí ra ngoài.

Đương nhiên Thiên Địa Hội hành động, Huyết Chích Đoàn sẽ không để yên, hai bên lại chuẩn bị lao vào trận chiến điên cuồng thậm chí Thiên Địa Hội quần hùng còn lòng mang sẵn tử ý.

Tất nhiên ở đây người vui mừng nhất là Huyền Đô cùng Trương Triệu Trọng, trong mắt hai người đồng thời mang theo sát khí, nếu có thể giết Viên Thừa Chí, liền là đại công.

Đúng lúc này, Mạc Ly ở bên cạnh Vô Song mạnh mẽ đánh ra một quyền.

“Vô Địch Thiết Quyền”.

Một quyền đánh ra, mang theo vạn quân lôi đình khí thế nhưng cũng không có mục tiêu, một quyền này đánh ra để Trần Cận Nam dừng lại.

Giọng nói băng lãnh của Mạc Ly vang lên, mười phần tự tin, cũng mười phần bá đạo.

“Trận chiến của Ngũ Tuyệt đến phiên mấy con kiến hôi các ngươi tham gia?, biến về”.

Ở ngược lại, Quách Tĩnh sau lưng cũng hiện lên một thân ảnh hình rồng, tiếng long ngâm của hắn một lần nữa vang lên, vẫn là tư thế hai chân ngang vai, hai tay đưa lên trời.

“Viên huynh, ta có một thắc mắc, không biết Viên huynh có thể giúp Quách mỗ trả lời?”.

Viền Thừa Chí một tay chống Kim Xà Kiếm, hắn đứng lên lau đi vết máu trên miệng, khuôn mặt vẫn tươi cười như làn gió xuân ấm áp.

“Quách đại hiệp cứ hỏi tự nhiên”.

Quách Tĩnh trầm ngâm, sau đó thở ra một hơi.

“Quách mỗ 10 năm trước chưa nhận ra bất quá bây giờ lại khác. Quách mỗ từng có lần gặp mặt Hoa Sơn phái trưởng môn – Quân Tử Kiếm – Nhạc Bất Quần”.

“Nhạc tiên sinh là một cái quân tử, hắn tu luyện cũng là Hoa Sơn tuyệt học Tử Hà Thần Công, lần đầu ta nhìn thấy Tử Hà Thần Công của hắn liền kinh ngạc vô cùng, dĩ nhiên giống hệt tử khí kỳ dị của Viên huynh”.

“Nãy giờ quyết đấu, Quách mỗ lại càng chắc chắn, Viên huynh nội công chính là Tử Hà Thần Công, bất quá theo lời Nhạc tiên sinh, Tử Hà Thần Công có tổng cộng 7 tầng, Nhạc tiên sinh đã luyện đến tầng thứ 6, theo lý mà nói tầng thứ 7 kia cũng không thể mạnh lên nhiều như vậy chứ?, Tử Hà Thần Công của Viên huynh so với Nhạc tiên sinh cường đại gấp 10 lần có hơn “.

Quách Tĩnh không tiếp tục tấn công Viên Thừa Chí cho dù Viên Thừa Chí đã ngã xuống không phải vì hắn tốt bụng, cũng chẳng phải cái gì anh hùng trọng anh hùng, hắn thừa biết Viên Thừa Chí sâu cạn đến đâu.

Đến cả Ngụy Trung Hiền vẫn là âm trầm quan sát không xuất thủ đã đủ để nói lên, Viên Thừa Chí còn dư lực, thậm chí còn che dấu cực sâu.

Viên Thừa Chí mỉm cười, khe khẽ gật đầu.

“Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn phái đúng là có 7 tầng không sai, bất quá Tử Hà Thần Công thật sự có 12 tầng. Không thể không nói Quách đại hiệp thân mang theo Cái Bang cùng Toàn Chân siêu cấp võ công, lại có thêm Cửu Âm Chân Kinh, làm họ Viên ta đây cảm thấy áp lực thật sâu”.

Viên Thừa Chí nội thương không nhẹ nhưng hắn không sợ nhất là nội thương.

Tử khí tung hoành, bốc lên tận trời.

Viên Thừa Chí cuối cùng cũng đốt lên chiến hỏa của mình.

Tử Hà Thần Công tuyệt học, tầng 12.

Dưới Tử Hà Thần Công, ánh mắt của Viên Thừa Chí cũng biến thành màu tím.

Da thịt trở nên mềm mại trắng trẻo, hắn lúc này lại có cảm giác... trở lại làm hắn của 10 năm trước. Viên Thừa Chí lại quay về trẻ như cái ngày 30 tuổi.

Đây tuyệt đối là cải lão hoàn đồng thủ đoạn, đương nhiên cái gọi là cải lão hoàn đồng trong thế giới này chưa tính là gì.

Không thấy Phong Lăng Sư Thái sống không biết bao nhiêu năm cũng chỉ như nữ nhân hơn 30 sao?.

Trương Triệu Trọng cùng Huyền Đô lúc này lập tức dừng lại, khuôn mặt tái mét, cả hai đều bị khí thế của Viên Thừa Chí dọa cho kinh hồn táng đảm.

Nếu mà lúc nãy bọn họ tham công mà lao lên chỉ sợ lúc này liền biến thành thi thể.

Nếu tốc độ của bọn họ nhanh thêm một chút... lúc này có lẽ đà là hai cỗ thi thể.

Viên Thừa Chí dưới Tử Hà Thần Công, thương thế của hắn vậy mà điên cuồng bình phục.

Quách Tĩnh rất mạnh, mạnh đến vô lý nhưng Viên Thừa Chí cũng vô lý không kém.

Đầu tiên mà nói, Viên Thừa Chí xương cốt... rất mềm, xương cốt của hắn dựa theo Thu Sát Kỳ Thuật bắt đầu biến hóa, tương đối giống xương cốt của Tiên Thiên Chí Âm Thể mà Vô Song sở hữu, tuy không cứng rắn nhưng lại rất khó bị đánh gãy.

Thứ hai là Tử Hà Thần Công, Tử Hà Thần Công là một trong những loại nội công hiếm hoi trong thiên hạ đi theo Trị Liệu lộ tuyến, Tử Hà Thần Công vừa có thể chữa bệnh cứu người vừa có thể bảo vệ tâm mạch chủ nhân, vì chủ nhân chữa trị nội thương.

Quách Tĩnh rất mạnh nhưng vết thương mà Quách Tĩnh gây ra chủ yếu chỉ có hai dạng.

Đầu tiên là gãy xương cốt, thứ hai là nội thương.

Cả hai cái này, Viên Thừa Chí hắn không sợ.

Viên Thừa Chí bằng vào Tử Hà Thần Công cùng tuyệt sát kiếm ý của bản thân mình, hắn dám cùng Quách Tĩnh đánh ba ngày ba đêm, để xem hai vị ngũ tuyệt này ai mới là người không chịu nổi trước.

Trước Tử Hà Thần Công tầng 12 của Viên Thừa Chí, đến cả Quách Tĩnh cũng nhận ra một tia áp lực.

Hắn bắt đầu, thay đổi phong cách chiến đấu.

“Viên huynh, vậy Viên huynh lại phải cẩn thận rồi”.

Một lần nữa, chí dương chí cương nội công lại diễn hóa về âm nhu trạng thái.

Quách Tĩnh thu tay lại, sau đó xòe tay ra, hắn lại biến quyền thành trảo.

“Song Thủ Hổ Bác – Cửu Âm Thần Trảo”.

Chân đạp Xà Hành Ly Phiên bộ pháp, Quách Tĩnh lao thẳng về phía Viên Thừa Chí.

Cửu Âm Thần Trảo mới chân chính là võ học bên trong Cửu Âm Chân Kinh.

Tất nhiên không phải Cửu Âm Thần Trảo mạnh hơn Hàng Long Thập Bát Chưởng chỉ là Quách Tĩnh biết, Hàng Long đánh không nổi Viên Thừa Chí.

Sát thương của Hàng Long theo dạng gãy xương cùng trọng thương lục phủ ngũ tạng, loại sát thương này, Viên Thừa Chí không sợ.

Cửu Âm Thần Trảo là loại sát thương thiên về chảy huyết, hay nói đúng hơn là ngoại thương, ngoại thương thứ này Tử Hà Thần Công không chữa trị được.

Viên Thừa Chí thấy vậy, khẽ mỉm cười.

“Quách đại hiệp, Tử Hà Thần Công đúng là của Hoa Sơn phái, nhưng Hoa Sơn hiện nay không xứng với cái tên Hoa Sơn. Để Viên mỗ xem một chút là Cửu Âm Chân Kinh đỉnh đỉnh đại danh cùng Ngũ Nhạc Kiếm Pháp ai cao ai thấp?”.

Viên Thừa Chí dứt lời, nắm lấy Kim Xà Kiếm.

Chân đạp Kim Xà Bộ Pháp, tử khí tung hoành.

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Hoa Sơn Hi Di Kiếm”.

“Hoa Sơn Kiếm PHáp – Hoa Sơn Dưỡng Ngô Kiếm”

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Hoa Sơn Dưỡng Tà Kiếm”.

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Hoa Sơn Ích Tà Kiếm”.

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Hoa Sơn Vũ Di Kiếm”.

Một đường kiếm pháp, toàn bộ Hoa Sơn kiếm pháp đều bị Viên Thừa Chí sử dụng, hơn nữa trình độ kiếm pháp của Viên Thừa Chí cao đến dọa người, cao hơn Nhạc Bất Quần mười lần, trăm lần.

Bộ kiếm pháp này của Viên Thừa Chí phải nói là hoàn mỹ, chiêu chiêu liên tiếp, thêm vào Tử Hà Thần Công, căn bản không có điểm yếu, kiếm ảnh như khóa chết Quách Tĩnh bên trong.

Đương nhiên Viên Thừa Chí dùng kiếm pháp này dọa người khác còn được, dọa Quách Tĩnh thì còn có chút thiếu.

“Song Thủ Hổ Bác thuật – Cửu Âm Thần Trảo – Cửu Cửu Quy Nguyên”.

Hàn khí xuất hiện trong tay Quách Tĩnh, bằng vào Song Thủ Hổ Bác bản thân Quách Tĩnh cũng phòng ngự không có lấy một kẽ hở, kiếm đến trảo tiếp, kiếm khí có bao nhiêu, hàn khí ngăn lại toàn bộ.

Lúc trước chiến trường là Viên Thừa Chí thủ, Quách Tĩnh công nhưng hiện nay rõ ràng là Viên Thừa Chí công, Quách Tĩnh thủ.

Hai người không hổ là ngũ tuyệt cao thủ, công thủ đều không có điểm yếu, hơn nữa tầng tầng át chủ bài, không ai biết đến tận cùng hai người này còn ẩn dấu bao nhiêu cái át chủ bài?.

Vô Song lúc này quan sát hai người chiến đấu, hắn cảm thấy một luồng áp lực thật lớn, hắn thật sự có thể vượt qua ngọn núi kia sao?.

Hắn từng nghe, Ngũ Tuyệt chỉ là Đại Tông Sư cường đại mà thôi, có một bộ tuyệt học lại thêm một bộ tuyệt thế võ công có thể đạt đến Ngũ Tuyệt cấp... bất quá lúc này Vô Song muốn chửi ầm lên.

Ngũ Tuyệt quá mạnh, mạnh đến không hợp thói thường, Vô Song dám dùng mạng ra cược, Trương Triệu Trọng cho dù có học được Trường Sinh Quyết của Võ Đang lại thêm Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm hai đại tuyệt chiêu cũng không có cách nào đánh lại Viên Thừa Chí cùng Quách Tĩnh.

Chỉ sợ loại như Trương Triệu Trọng, cho dù trang bị đến tận chân răng trong vòng vài chục chiêu tuyệt đối sẽ bị Quách Tĩnh hay Viên Thừa Chí giết chết.

Lúc này Viên Thừa Chí công mãi không được, ánh mắt liền lóe lên, hắn mạnh mẽ xoay tròn trên không trung.

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Lãng Tử Hồi Đầu”.

Chiêu này tương đối giống Nga Mi Kiếm Pháp – Hồi Phong Phất Liễu Kiếm nhưng thua vài phần tốc độ lại thêm vài phần uy lực.

Quách Tĩnh nào có thể chúng triêu, chỉ thấy một trảo đưa ra, mạnh mẽ làm lưỡi kiếm của Viên Thừa Chí bật lại nhưng chính lúc này, Kim Xà Kiếm vậy mà nhè nhẹ cong lên, vai của Viên Thừa Chí cũng rung lên bần bật.

“Hoa Sơn Kiếm Pháp – Thái Nhạc Tam Thanh Phong”.

Kiếm này chính là kiếm mạnh nhất của Hoa Sơn Phái, một kiếm đáng sợ vô cùng, kiếm này đủ sức xuyên thủng cơ thể của Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh thất vậy ánh mắt hơi hơi cả kinh, nhưng hắn cũng là không sơ.

Một tay của hắn mạnh mẽ nắm lấy mũi kiếm của Viên Thừa Chí, sau đó Quách Tĩnh điên cuồng lùi lại.

Viên Thừa Chí khuôn mặt lạnh lên.

“Bạo”.

Kiếm khí nổ tung, vô tận kiếm khí bao phủ lấy Quách Tĩnh, chỉ là... Quách Tĩnh căn bản cũng không có buông tay, tay trái của Quách Tĩnh cho dù có nội lực cường hãn bảo vệ cũng xuất hiện vô số vết rách, bàn tay của hắn cũng đã hiện ra vết thương nhìn mà ghê người, máu thịt lộ ra.

Quách Tĩnh mặt không thèm nhíu lấy một cái, tay phải mạnh mẽ đánh ra.

“Viên huynh, buông kiếm”.

“Cửu Âm Chân Kinh – Đại Phục Ma Quyền”.

Một quyền này nện thẳng vào ngực Viên Thừa Chí, khiến Viên Thừa Chí phun ra một ngụm máu lớn, ngực của hắn lần này đỡ không nổi, xương ngực trực tiếp bị đánh gãy nát, thổ huyết không ngừng.

Quách Tĩnh ánh mắt lõe lên, tuy nhiên rất nhanh biến thành hoảng sợ.

Kim Xà Kiếm... vậy mà không đúng.

Quách Tĩnh dám liều sao Viên Thừa Chí không dám liều?.

Ai cũng nói Kim Xà Lang Quân – Hạ Tuyết Nghi là chủ nhân Kim Xà Kiếm.

Ai cũng nói Kim Xà Kiếm hiện nay là của Viên Thừa Chí nhưng mấy ai biết Kim Xà Kiếm xuất thân từ Miêu Cương, là Miêu Cương Ngũ Độc Giáo thánh vật?.

Ở Miêu Cương, Kim Xà Kiếm không gọi như thế, tên của nó là Bích Huyết Kiếm.

Bích Huyết Kiếm cùng Ngũ Độc Châu đều là Miêu Cương thánh khí.

Ngũ Độc Châu đang trong tay Khinh Huyền.

Bích Huyết Kiếm... ẩn trong Kim Xà Kiếm.

Đây là kiếm trong kiếm.

Không rõ Viên Thừa Chí làm thế nào, cổ tay hắn run lên, từ bên trong Kim Xà Kiếm một thanh kiếm đỏ như máu xuất hiện.

Bất chấp thương thế, Viên Thừa Chí chém ra một chiêu.

“Ngũ Nhạc Kiếm Pháp – Vô Song Nhất Kiếm”.

Một kiếm này nếu được, Viên Thừa Chí thật sự muốn chém đầu Quách Tĩnh xuống, bất quá hắn lúc này nội lực bị tắc lại, lồng ngực như muốn nứt ra, Đại Phục Ma Quyền của Quách Tĩnh tuyệt đối làm Viên Thừa chí trọng thương, hắn chỉ có thể mặc sức chém ra một kiếm, đến đâu hay đến đó mà thôi.

Kiếm này quá nhanh, quá gần mà cũng quá bất ngờ.

Quách Tĩnh tránh không được, chỉ có thể cường ngạnh đón đỡ.

“Cửu Âm Chân Kinh – Di Hồn Đại Pháp – Cửu Âm Tuế Nguyệt”.

Hai tay khép lại, mạnh mẽ muốn bắt tia kiếm khí kinh khủng kia, sau đó cả người Quách Tĩnh bắn ngược về phía sau.

Về phần Viên Thừa Chí chém ra một kiếm cũng là không còn lực, cả người mượn phản chấn điên cuồng lùi lại.

Viền Thừa Chí khó khăn chống kiếm xuống đất, hắn quỳ một chân xuống miệng thổ huyết không ngừng.

Khuôn mặt của hắn cũng không còn giống thời trẻ, bắt đầu trở thành một trung niên nhân như trước, Tử Hà Thần Công điên cuồng vận chuyển cố gắng hồi phục thương thế nhanh nhất.

“Tử Hà Thần Công – Tử Khí Đông Lai”.

“Tử Hà Thần Công – Tử Quang Sơ Hiện”.

“Tử Hà Thần Công - Tử Hà Lãng Tập”.

Một hơi vận dụng toàn bộ Tử Hà Thần Công, Viên Thừa Chí mới khó khăn ngước nhìn phương xa.

Kiếm kia không giết nổi Quách Tĩnh nhưng để lại một vết chém sâu đến tận xương, nhìn mà ghê người.

Đôi tay của Quách Tĩnh rách toạc ra, nhìn hắn hiện nay thảm không thể tả.

Nếu Viên Thừa Chí không sợ nội thương nhưng lại đang bị nội thương quá nặng thì ở bên kia...

Quách Tĩnh vốn không ngại ngoại thương nhưng cũng đang bị ngoại thương quá nặng.

.......

Đúng lúc này, Ngụy Trung Hiền động, thân pháp của hắn lướt trên bầu trời.

Ngụy Trung Hiền chính là đợi hai đầu hổ này đánh nhau, hắn mới ra tay.

Đương nhiên mục tiêu không phải là Viên Thừa Chí.

Nãy giờ hắn đã thèm khát Vô Song quá lâu.

Cho dù Viên Thừa Chí trở lại trang thái bình thường cũng chưa chắc đã cản nổi Ngụy Trung Hiền, huống hồ là bây giờ?.

Hơn nữa thân pháp của Ngụy Trung Hiền là Quỳ Hoa thân pháp, so về tốc độ chỉ sợ còn nhanh hơn Viên Thừa Chí một đường.

Thân pháp này vốn là Quỷ Ảnh bất quá khi đột phá Quỳ Hoa tầng 4, nó được gọi là Mị Ảnh.

Mị nhân tâm, nhiếp nhân hồn.

Lúc này Ngụy Trung Hiền ra tay, ai cản nổi hắn?.

........

P/s: Web có cái bình trọn cvt tháng, bạn nào đủ điều kiện bình chọn thì vote cho mình hai cvt là Land Vô Tà và Lãng Tử Vô Tà nhé.

Chân thành cảm ơn mọi người.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.