Cực Võ

Quyển 2 - Chương 12: Huyền Âm Chỉ




Sử Văn Tiến lúc này thật sự cảm thấy lạnh lẽo.

Thứ sát khí của Vô Song, làm hắn thật sự không rét mà run.

Tay nắm trường côn có cảm giác.... không giữ nổi.

Sử Văn Tiến không hiểu, hắn tuyệt đối không hiểu, Vô Song bằng cái gì mạnh đến phi lý như thế?.

Nhất lưu cao thủ một người giết chết tám cái nhất lưu cao thủ khác, việc này nghe mà kinh người.

Sử Văn Tiến biết, hắn không có làm được.

Tám người kia luyện Tàn Hoa Bảo Giám lập thành trận hình cùng tấn công, Sử Văn Tiến chắc chắn phải chết.

Cho dù chỉ cần 4 người hợp sức, kể cả Tông Sư cao thủ cũng cảm thấy vướng chân vướng tay.

Vì cái gì Vô Song giải quyết nhanh như vậy?, vì cái gì Vô Song mạnh đến đáng sợ như vậy?.

Sử Văn Tiến rất mạnh, đây là đúng.

Hắn từ nhỏ liền luyện Lục Phiến Côn Pháp của Lục Phiến Môn.

Đến năm 10 tuổi thì liền luyện tiếp Phá Thiên Côn Pháp.

Đến năm 13 tuổi, hắn lên thiếu lâm tự, từng đươc cao tăng chỉ điểm, tiếp tục luyện được Thiếu Lâm Côn.

Sau đó năm 15 tuổi, Sử Văn Tiến được minh sư chỉ điểm, kết hợp Lục Phiến Côn, Phá Thiên Côn cùng Thiếu Lâm Côn thành Lục Hợp Tỏa Thiên Côn.

Côn Pháp của hắn tuyệt đối không yếu.

Trường côn của hắn cũng rất nổi tiếng đây chính là Thạch Phá Côn, thạch côn này cha hắn phải bỏ ra một số tiền rất lớn nhập về từ tận Thiên Trúc.

Sử Văn Tiến tự tin vì hắn có cái thực lực này, hắn năm nay 16 tuổi, đã chạm đến nhất lưu cao thủ đỉnh phong, chuẩn bị bắt đầu lần thứ nhất thuế biến.

Thậm chí Sử Văn Tiến còn được trải rộng sẵn đường đi, trước năm 20 tuổi hắn có thể lên Thiếu Lâm tham gia thí luyện, chỉ cần vượt qua Thiếu Lâm Côn Trận, trở thành một trong Nhị Thập Tứ Thiếu Lâm Côn Tăng liền có thể học được Thiếu Lâm Tẩy Tủy Kinh.

Bằng vào Tẩy Tủy Kinh, trước năm 23 tuổi, Sử Văn Tiến đột phá Tông Sư cảnh thừa sức.

Con đường của hắn được trải rất rộng, rất rộng cũng cực kỳ bằng phẳng, vì vậy ánh mắt Sử Văn Tiến rất lớn.

Cho dù Sử Văn Tiến cảm thấy Hồ Phỉ khó chơi, nhưng hắn không sợ, thậm chí hắn tin tưởng mình sẽ không thua Hồ Phỉ.

Ngay cả lúc này, nói thẳng ra thực lực của Sử Văn Tiến cao hơn Vô Song nhiều, Vô Song hiện nay trạng thái chắc chắn không tốt bằng Sử Văn Tiến, chỉ là Sử Văn Tiến thật sự sợ.

Hắn thật sự cảm thấy, thạch côn của mình, quá nặng... quá nặng.

Trong mắt Sử Văn Tiến lần đầu tiên hiện ra một tia luống cuống.

Là chiến?, hay là chạy?.

Sử Văn Tiến đang thực sự cảm thấy tiến thoái lưỡng nan thì Vô Song đã lao tới.

Vô Song lúc này cũng là một loại thử thách chính bản thân mình, hắn nói trắng ra cũng không còn bao nhiêu lực, bất quá hắn vẫn là tấn công.

Không phải là Vô Song muốn chết, hắn lại càng không coi thường Sử Văn Tiến, chỉ là Vô Song đột nhiên có một loại suy nghĩ, một loại suy nghĩ một khi xuất hiện liền không có cách nào xóa đi.

Thủ đoạn của Vô Song hiện nay không có nhiều, hắn bị bó tay bó chân hơn trước rất nhiều, nếu là Vô Song trước đây, hắn giết sạch đám nhất lưu cao thủ đi theo Sử Văn Tiến tuyệt không chớp mắt chứ đừng nói để bản thân mang theo nội thương.

Cũng chính vì vậy, Vô Song càng muốn tăng cường thủ đoạn của bản thân trong quãng thời gian ở Thiên Ý Thành.

Ít nhất hắn phải làm cách nào, tăng được chiến lực của bản thân mình lên, vì vậy Vô Song mới chọn thử một lần.

Sử Văn Tiến rất mạnh nhưng hắn muốn giết chết Vô Song là việc không tưởng, chỉ cần thích Vô Song liền có thể bỏ chạy, tốc độ của Vô Song vượt xa Sử Văn Tiến, không đánh được thì chạy, ai sợ ai?.

Nếu không đánh được thì liền để Sử Văn Tiến biết cảm giác một chấp tất cả như Vô Song vừa nãy, để đám đồng đội của mình mài chết hắn, Vô Song không tin Sử Văn Tiến chịu nổi.

Chỉ riêng một mình Hồ Phỉ, bản thân Vô Song cũng cảm thấy đủ rồi.

......

Thấy Vô Song lao tới, Sử Văn Tiến khuôn mặt giật giật, bất quá hắn cuối cùng vẫn là một cái thiên tài.

Sử Văn Tiến gầm lên, tay nắm lấy thạch côn, mạnh mẽ vung ra.

“Chết ttttttttttttttt”.

Sử Văn Tiến hét lớn một tiếng, cả người như sư tử bạo nộ, nội lực trong người hắn điên cuồng bành trước.

“Lục Hợp Tỏa Thiên Côn – Nhất Côn Kinh Thiên”.

Thạch Côn xoay tròn, mang theo kinh người nội lực, một đòn này tốc độ vẫn là cực kỳ nhanh.

Thấy Sử Văn Tiến tất công, Vô Song thở ra một hơi nhọc khí, hắn lúc này liền phải vạn phần cẩn thận.

Quạt sắt lại mở ra, khi khoảng cách giữa Vô Song cùng Sử Văn Tiến còn khoảng 15 bước chân, Vô Song ném ra cây quạt sắt.

Sử Văn Tiến cũng không suy nghĩ nhiều, hắn không yếu như Phi Lưu.

Thạch côn xoay tròn, mạnh mẽ đâm ra.

Ám mắt Vô Song, liền hiện lên một tia kinh hãi.

Sử Văn Tiến đâm ra một côn này, vậy mà xuyên thủng quạt sắt của Tây Môn Tuyết, trực tiếp oanh ra một lỗ thủng, hủy diệt luôn cây quạt sắt mà Vô Song đi mượn.

Vô Song lúc này cũng cảm thấy hơi hơi có lỗi với Tây Môn Tuyết, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, tốc độ một mực không có chậm lại.

Sử Văn Tiến đâm thủng cây quạt sắt của Vô Song, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại 10 bước.

Khoảng cách tấn công của thạch côn liền là 7 bước.

Sử Văn Tiến ánh mắt càng ngày càng chăm chú, hắn tiến lên một bước, sau đó cả người vận toàn lực, đâm ra một côn.

“Lục Hợp Tỏa Thiên Côn – Đoạn Hồn Thứ “.

Trường côn xoay tròn, một lần nữa đâm ra, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Vô Song cũng chẳng suy nghĩ nhiều, ánh mắt càng ngày càng lạnh, lần này cho dù là Cơ cũng phải hít một hơi lãnh khí, nàng trên cây cao liền căng mắt ra mà nhìn.

Theo Cơ nhìn thấy, lúc này nếu Vô Song không tránh được, hắn chỉ sợ rất thảm... rất thảm.

Kình phong thổi vào mặt, tiếng xé gió nghe sao mà kinh người.

Ngay khi cây thạch côn của Sử Văn Tiến đến trước mặt Vô Song, chỉ thấy chân trụ hắn dẫm xuống, cả người đột ngột quay ngược về phía sau.

Vô Song vặn cổ tay, hắn vậy mà mạnh mẽ nắm lấy thạch côn của đối phương, sau đó toàn bộ nội lực của Vô Song xuất ra, hắn không hề giữ lại cho dù chỉ là một chút.

Cực hàn lực lượng, bao phủ toàn thân Vô Song, thậm chí trên bàn tay của hắn, cũng xuất hiện hàn băng khí bảo vệ.

Kinh mạch toàn thân Vô Song một lần nữa đạt đến giới hạn, lồng ngực của hắn căng ra, đau đớn vô cùng.

Đan điền của Vô Song vận hành với công suất tối đa, hai huyệt Thông Ly cùng Thanh Linh của Vô Song cũng bị hắn kéo đến giới hạn, thiên địa linh khí thậm chí nhẹ xoay tròn trên đầu Vô Song.

Sử Văn Tiến đâm ra một thương kia, cánh tay của Vô Song gần như nát bày.



Lòng bàn tay của hắn kể cả có hàng băng khí bảo vệ, nhưng cũng bị xé nát.

Lực sát thương kinh khủng của Sử Văn Tiến chưa có dừng lại, tiếp tục tấn công phần cánh tay của Vô Song, sau đó để cánh tay trắng ngần của hắn xuất hiện những vết rách nhìn mà kinh người.

Áo tay trái của Vô Song toàn bộ bị phá hủy, dọc từ vai đổ xuống, cánh tay trái của hắn chỉ toàn những vết chém dọc ngang, kinh khủng đến mức không dám nhìn.

Mạnh mẽ nắm lấy thạch côn của Sử Văn Tiến, cả cánh tay trái của Vô Song gần như hoàn toàn bị phế đi, bất quá Sử Văn Tiến cũng sợ hãi vô cùng.

Một chiêu đâm ra của hắn dựa trên lực xoáy của hai cánh tay.

Xoay vòng hai cánh tay liên tục với tốc độ cao, sau đó đâm ra một chiêu.

Muốn phá một chiêu này tốt nhất là cường công hoặc né tránh.

Tuy nhiên Vô Song cảm thấy, cường công hay né tránh cũng không phải là giải pháp hay, ít nhất với tình trạng của hắn bây giờ.

Cường công?, Vô Song chưa bao giờ giỏi cường công, hơn nữa với tình trạng của hắn hiện nay, cường công chỉ có thua thảm.

Né tránh?, Vô Song đúng là có thể né tránh được thậm chí là né tránh tương đối dễ dàng nhưng chỉ cần hắn tránh, cơ hội liền đi qua, thân thể Vô Song không cho phép một trận đấu kéo dài diễn ra.

Vô Song biết nếu một chiêu này của Sử Văn Tiến, tấn công vào Quách Tĩnh, Quách Tĩnh thậm chí chỉ cần đưa tay một nắm, vặn ngược chiều xoay so với chiều xoay của Sử Văn Tiến, cương lực liền đủ khiến Sử Văn Tiến tự động gãy cổ tay.

Vô Song không làm được như Quách Tĩnh nhưng hắn cũng có thể nắm lấy thạch côn, đồng thời vặn ngược lại.

Vô Song vậy mà thành công, ngăn cản lực tiến của thạch côn, hoặc ít nhất hy sinh một cánh tay trái, Vô Song thu ngắn khoảng cách giữa hai bên chỉ còn 5 bước.

Đáng nói là, vị trí đứng của Vô Song hiện nay là ở giữa Sử Văn Tiến cũng mũi cây thạch côn.

Cánh tay trái bị hủy, Vô Song mặt không đổi sắc, đau đớn thế này... vốn quá bình thường với hắn.

Kiếp trước hắn tương đối sợ đau nhưng kiếp này thì không, bị đau nhiều đương nhiên sẽ không sợ đau, đầy là thường thức.

Vô Song tiến lên, cả người hắn nghiêng về phía trước.

Sử Văn Tiến lần này tuyệt đối không có thu kịp thạch côn lại, bởi cánh tay trái của Vô Song, vẫn đang nắm lấy thạch côn của hắn.

Sử Văn Tiến trong sát na, hắn phải làm ra lựa chọn.

Buông côn, dùng quyền đánh bại Vô Song.

Lựa chọn thứ hai, bất chấp tất cả thu côn về, cường ngạnh để Vô Song tấn công một kích rồi lại phản đòn.

Sử Văn Tiến hai mắt trợn ngược lên, hắn rốt cuộc vẫn quyết định buông côn.

Hai tay thu lại, nắm đấm tung ra.

Đừng nghĩ Sử Văn Tiến giỏi côn pháp mà cận chiến hắn kém.

Ít nhất ngoại công của Sử Văn Tiến cũng không yếu, song quyền của hắn cũng chắc chắn không yếu.

Sử Văn Tiến hai tay nắm lại, sau đó nghiêng người tung ra một đấm.

Chỉ là Sử Văn Tiến không biết, hắn chọn phương án nào trong hai phương án trên, cũng thế mà thôi.

Vô Song nghiêng người, động tác như nhành liễu mềm mại trong gió xuân.

Thân hình như quỷ mị, né được một quyền của của Sử Văn Tiến.

Quyền của Sử Văn Tiến, lướt qua khuôn mặt Vô Song, để lại một vết rách trên tai hắn.

Vô Song cũng là không quan tâm lắm, một ngón tay điểm ra, mang theo hàn băng khí điểm vào vai trái của Sử Văn Tiến.

Sử Văn Tiến lập tức biến sắc, hắn cảm thấy một luồng hàn khí chạy vào cơ thể, cơ vai của hắn bắt đầu giật giật.

Sau đó Vô Song tiếp tục tiến thêm một bước, hắn cùng Sử Văn Tiến căn bản đã không còn khoảng cách, cánh tay trái của Vô Song tưởng như đã tàn phế bất quá lúc này lại toàn lực điểm ra thêm một chỉ, lần này là vào ngực Sử Văn Tiến.

Sử Văn Tiến lại cảm thấy cảm giác tê liệt đáng sợ kia, hắn xoay cổ tay phải, đấm ra một đấm.

Vô Song trước quyền kình của đối phương, đưa luôn đầu của mình lên, hắn dùng trán mạnh mẽ cứng đối cứng một quyền.

Hắn là y sư, Vô Song biết trán là bộ vị cứng nhất trên khuôn mặt con người, đồng thời hắn cũng là cao thủ về ‘khoảng cách’.

Khoảng cách là thứ cực kỳ quan trọng khi quyết đấu.

Khoảng cách quá gần, liền không đủ để xuất lực.

Chỉ cần lực cánh tay chưa toàn bộ duỗi ra, một quyền kia không tính là hoàn chỉnh một quyền.

Chịu một quyền của Sử Văn Tiến, tay phải Vô Song bắt lấy cổ tay của đối phương, mạnh mẽ một kéo.

Sử Văn Tiến cao khoảng 1m6.

Chiều cao của Vô Song là 1m1.

Tuy nhiên về thể lực hai bên lại là ngang nhau, vì vậy một kéo này, Sử Văn Tiến liền bị thiệt hơn rất nhiều, cả người hắn lập tức trùng xuống.

Vô Song nâng đầu gối, nện thẳng vào đan điền của đối phương.

Sử Văn Tiến phun ra một ngụm máu, nói về sức mạnh cơ thể, Vô Song chắc chắn sẽ không yếu.

Thành công phá được phòng ngự của đối phương, việc còn lại liền dễ dàng, chỉ thấy hai tay Vô Song cùng vận sức, gạt hai tay của Sử Văn Tiến ra, sau đó là thế công vũ bão của chính Vô Song.

Sử Văn Tiến cũng không biết, hắn lúc này dính bao nhiêu đòn của Vô Song, Sử Văn Tiến chỉ biết, cơ thể càng ngày càng không nghe lời, cơ thể hắn càng ngày càng nặng, cảm giác tê liệt bao phủ toàn thân.

Vô Song cũng chẳng biết, mình đánh ra bao nhiêu chiêu, cơ thể hắn cũng đã cảm nhận được giới hạn, bất quá ánh mắt Vô Song càng ngày càng sáng.

Hắn ít nhất cũng có chút vui vẻ, hắn liền vừa có một bộ chiêu thức tự thân của riêng mình.

Vô Song từ trước đến nay liền luôn chiến đấu theo kiểu ‘yểu điệu thục nữ’.

Hắn rất ngại va chạm trực tiếp với đối phương, dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không bắt Vô Song trực tiếp cường công làm gì.

Có thể đứng từ xa tấn công lại mang theo kinh người sát thương, ai rảnh mà lao vào tấn công?.

Tuy nhiên có muốn thừa nhận hay không thì Vô Song vẫn biết cận thân cách đấu của hắn rất yếu.

Vô Song từng muốn thay đổi việc này nhưng với Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Tiên Thiến Chí Âm Thể liền trở thành vật cản của Vô Song.

Cơ thể hắn vốn không thích hợp cường công.

Chỉ đến hôm nay, Vô Song biết mình đã nhầm, nhầm rất nặng.

Tiên Thiên Chí Âm Thể đi theo âm nhu lộ tuyến, Vô Song vốn nghĩ loại thể chất này rất khó dùng trong việc lấy cứng đối cứng, dù sao hai chữ ‘âm nhu’ cũng làm Vô Song cảm thấy không mấy tự tin về dạng chiến đấu này.

Chỉ đến hôm nay, hắn mới hiểu. Ai quy định âm nhu võ công không thể cường công?, loại quy định này vốn không có.

Tiên Thiên Chí Âm Thể đáng sợ nằm ở cực hàn khí, loại cực hàn khí này có khả năng đông kết kinh mạch của đối phương, thậm chí khi khí lạnh nhập thể, tuyệt đối có thể làm đối phương sống dở chết dở.

Nói đơn giản một chút về cực hàn khí liền lấy Huyền Minh Chưởng làm ví dụ, Huyền Minh Nhị Lão có chỗ đứng rất cao trên giang hồ liền là vì Huyền Minh Thần Chương mang theo Cực Hàn Khí.

Cực Hàn Khí có sức phá hoại thân thể cực kỳ lớn, là một dạng thủ pháp tấn công cực kỳ âm độc.

Vô Song hiện nay cực hàn khí chưa nhiều, dù sao Âm Duy Mạch của hắn mới khai thông được hai trên mười huyệt đạo nhưng cực hàn khí vẫn là cực hàn khí.

Vì vậy Vô Song đã thử, hắn thử kết hợp điểm huyệt thủ pháp, Dược Vương Thần Châm, kiến thức bên trong Dược Vương Phần Thiên cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể của chính mình.

Hắn liền thật sự thành công ghép những thứ này lại, trở thành một loại chỉ pháp của chính mình, một loại chỉ pháp chuyên đánh vào huyệt đạo của đối phương, sau đó dẫn cực hành khí theo huyệt đạo, tiến vào kinh mạch rồi nhập vào thể nội đối phương.

Huyệt đạo thứ này Vô Song quá rõ ràng.

Lại thêm Dược Vương Thần Châm, hắn lại càng thêm rõ ràng phải tấn công vào những điểm nào, thu được lợi ích lớn nhất. Chỉ cần thay kim châm bằng ngón tay mà thôi.

Cuối cùng nhờ Dược Vương Phần Thiên, hắn có thể nắm rõ phương vị kinh mạch của đối phương.

Vô Song liền đặt tên chiêu thức mới này của mình là “Huyền Âm Chỉ”.

Vô Song vốn không giỏi đặt tên, bất quá hắn cảm thấy “Huyền Âm Chỉ” ba chữ này vẫn là không tệ, chiêu thức nghe gọn một chút là được, cũng không cần quá mức bá đạo, Vô Song.... hắn vẫn là thích điệu thấp một chút.

Vô Song cũng không biết, từ ngày hắn đến thế giới này, thật ra chưa có cái gì gọi là... điệu thấp.

Lúc này cũng không biết có bao nhiêu người, hai mắt trừng lớn nhìn Vô Song.

........

Thân hình Sử Văn Tiến ầm ầm ngã xuống, hắn lúc này hoàn toàn vô lực.

Sử Văn Tiến không phải là Tông Sư cao thủ, hắn không có hộ thể cường khí, toàn bộ huyệt đạo lẫn kinh mạch của hắn đều bị Vô Song dùng cực hàn khí khóa chặt lại, Sử Văn Tiến lúc này chỉ như cá nằm trên thớt, căn bản không có sức phản kháng.

Ánh mắt Sử Văn Tiến trợn lên nhìn Vô Song, ánh mắt tràn ngập không tin tưởng cùng sợ hãi, cơ thể hắn cố gắng co giật liên tục tìm cảm giác, bất quá hắn bi ai phát hiện, hắn lúc này cỡ nào vô lực.

Vô Song chậm rãi đứng lên, thân hình uể oải vô cùng, sau đó liền bước qua người Sử Văn Tiến.

Thiên địa lúc này như tĩnh lặng, toàn bộ mọi ánh mắt đều dồn vào cái thân ảnh xinh đẹp nhưng đầy kinh khủng kia.

Cánh tay trái của Vô Song buông xuôi xuống, máu bắt đầu chảy dọc cánh tay, mái tóc trắng cùng bộ quần áo nhiễm đầy tinh huyết, bước đi cũng là không vững, cảm giác thê lưng vô cùng... mà cũng đẹp đẽ vô cùng.

Vô Song bước tới xác một tên hắc y nhân, hắn chậm rãi cầm lấy một thanh kiếm rồi quay lại.

Vẫn là từng bước từng bước.

Bước chân của hắn không vững, tốc độ cũng chẳng nhanh nhưng lại làm cho hô hấp ai cũng ngưng trọng.

Sử Văn Tiến lúc này thân hình điên cuồng co giật, miệng há ra, hắn muốn nói cái gì đó, trong ánh mắt thậm chí có cả cầu xin.

Vô Song khó khăn, bước tới, mỗi bước chân của hắn như tiếng gọi tử thần với Sử Văn Tiến vậy.

Người duy nhất lúc này, có thể cứu Sử Văn Tiến rốt cuộc cũng đi ra.

Cơ trong bộ trang phục của mỹ nữ ấn độ uyển chuyển bước tới, nàng đứng chắn trước người Sử Văn Tiến.

Vừa nhìn thấy Cơ, Sử Văn Tiến trong mắt liền tràn ngập kích động, hắn biết có Cơ đứng ra, hắn liền không có chết, mạng của hắn liền được cứu.

Vô Song ngừng lại, khó hiểu nhìn Cơ.

Cơ chỉ đơn thuần mỉm cười với Vô Song.

“Ngươi biết hắn là ai không?”.

Vô Song lằng lặng lắc đầu, hắn đến bây giờ cũng chỉ biết Sử Văn Tiến là người của triều đình mà thôi, những cái còn lại, Vô Song không biết.

Cơ vẫn là mỉm cười.

“Hắn tên thật là Khách Văn Tiến, cha hắn là Khách Quang Tiên, là Thiên Hộ Cẩm Y Vệ của Đại Thanh”.

“Lần này, hắn cũng có mặt ở Thiên Ý Thành. Khách Quang Tiên thực lực không cao nhưng tốt xấu gì cũng là Đại Tông Sư cao thủ, bản thân hắn lại tay nắm thực quyền, chưa kể hình như còn dựa được vào một cái ô lớn, khí thế rất thịnh”.

Cơ đơn giản chỉ là... thông báo.

Bình thường mà nói thân phận của một thí sinh luôn luôn được giữ kín, bất quá Cơ vẫn là nói.

Nàng là Cơ trưởng lão, nàng thích phá luật ai làm gì được nàng?.

“Ngươi tốt nhất, vẫn là dừng tay ở đây thôi, thắng rồi, thu lệnh bài lại, quay về đi”.

Lời Cơ nói rất nhẹ nhàng, cũng rất có lý.

Đối với Cơ, Vô Song ngẩng đầu lên, cũng khẽ mỉm cười.

“Không quan tâm”.

Một nụ cười cực kỳ ôn nhu xuất hiện trên mặt Vô Song, bất quá câu nói tiếp theo của hắn, không liên quan gì đến cái nụ cười ôn nhu kia cả.

Hắn cứ như vậy đi qua Cơ, lại gần Sử Văn Tiến.

Sử Văn Tiến tuyệt đối không tin nổi, Vô Song dám giết hắn?.

Phải biết cha hắn là Thiên Hộ Cẩm Y Vệ - Khách Quang Tiên, cha hắn là Đại Tông Sư cường giả, hơn nữa còn là người lĩnh đội lực lượng triều đình gửi đến Thiên Ý Thành lần này.

Chỉ cần cha hắn thích, di chết Vô Song như di chết một con kiến vậy.

Sử Văn Tiến không tin, Vô Song dám xuống tay.

Nhìn ánh mắt của Sử Văn Tiến, Vô Song cảm thấy kẻ này ấu trĩ vô cùng, thậm chí Vô Song có chút thương hại cho hắn.

Vô Song vẫn là theo chủ nghĩa diệt cỏ tận gốc.

Hắn dừng tay liệu sau này Sử Văn Tiến có dừng tay?.

Đã kết thù, liền giết. Quan tâm làm gì?.

Ở Thiên Ý Thành, thua là thua.

Tài không bằng người, chết là đáng.

Một kiếm đâm thẳng từ trên cao xuống, xuyên qua cổ họng Sử Văn Tiến, máu tươi bắn lên phun ướt đẫm cơ thể Vô Song.

Hắn không để ý lắm, một vòng kiếm tiếp tục, cái đầu của Sử Văn Tiến, liền bị cắt ra.

Sau đó, Vô Song mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc nhìn Cơ.

Cơ cũng mỉm cười, nâng đôi vai của mình lên.

“Nha, giết thì giết rồi, nhìn ta làm gì?, dù sao trưởng lão không được phép ra tay, ta cũng làm hết phận sự rồi “.

Vô Song lằng lặng lắc đầu, hắn bước qua Cơ, mang theo mùi huyết tinh rất nồng.

Một mình Vô Song, toàn diệt một đoàn đội, thậm chí toàn diệt đoàn đội có thực lực mạnh nhất.

Chính hắn cũng cảm thấy, có chút mệt mỏi.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.