Cực Võ

Quyển 2 - Chương 177: Vô Song vs Long Đảo Chủ (2)




Miệng lưỡi tranh đấu đương nhiên cũng không thể kéo dài mãi, Vô Song cùng Đồng Mỗ kể cả không ai chịu ai thì cũng phải cảm thấy khát nước, hai người liền trực tiếp không có để ý đến nhau, trực tiếp khoanh tay không thèm nhìn đối phương.

Nói thật ra thì Vô Song hiện nay cũng cảm thấy vài phần buồn cười, Đồng Mỗ mang theo thân hình trẻ con, nhìn nàng hiện nay làm Vô Song không mấy chán ghét thậm chí lại có vài phần dễ thương, nếu nhìn Đồng Mỗ với ánh mắt một đứa bé ương ngạnh thì Đồng Mỗ quả thực rất dễ thương.

Bỏ qua phần dung mạo của Đồng Mỗ, Vô Song lưng dựa vào tường, lấy ra một tấm gương cùng một chiếc hộp gỗ làm bằng trầm hương có mùi thơm dịu nhẹ, sau đó hắn bắt đầu từ từ mở hộp gỗ ra, nhẹ nhàng cầm lên một cây bút vẽ.

Đồng Mỗ vốn đã không muốn để ý Vô Song nhưng mà mùi trầm hương nhẹ dịu quả thực có sức ảnh hưởng rất lớn đến nữ nhân, Đồng Mỗ quả thật tò mò muốn xem cái mùi dễ chịu đó bắt nguồn từ đâu sau đó Đồng Mỗ kinh ngạc mà há hốc miệng.

Nàng nhìn thấy Vô Song đang... trang điểm, từng nét từng nét bút cứ như vậy mà vẽ lên mặt.

Nếu chỉ là vẽ lên mặt vài nét thì Đồng Mỗ cũng chẳng lạ gì dù sao thiên hạ này vẫn có một bộ môn mang tên ‘kinh kịch’, Đồng Mỗ không quá am hiểu kinh kịch nhưng mà diễn viên kinh kịch không phải cũng đều vẽ loạn lên mặt sao? chỉ là mấy cái hình thù kia cực kỳ dị dạng, căn bản không giống mặt người, nhìn một cái là có thể thấy đang hóa trang, muốn dùng thủ pháp kia so sánh với Vô Song căn bản là không được.

Vô Song vậy mà dùng từng nét bút thay đổi dung mạo của chính mình, thay đổi đến mức nếu không phải Đồng Mỗ đang nhìn chằm chằm, nàng còn tưởng mình bị ảo giác.

Đồng Mỗ trải qua bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ, nàng biết rất nhiều thủ pháp dịch dung nhưng mà kể cả là dịch dung cũng cần mặt nạ, Vô Song lúc này chính là trực tiếp cải biến dung mạo của mình, từ một khuôn mặt xinh đẹp như hoa làm vô số nữ nhân ghen tị, dung mạo của Vô Song dần dần có vài phần nam tính, sau đó bắt đầu hoàn toàn thay đổi, anh khí bức người.

Đồng Mỗ hiện nay triệt để cảm thấy... rất có thể cái dung mạo vốn có của Vô Song mà nàng nhìn thấy mới là dung mạo giả, dù sao làm gì có nam nhân nào xinh đẹp như vậy.

Cứ như thế Đồng Mỗ nhìn chằm chằm vào sự biến đổi của Vô Song suốt 15 phút đồng hồ để rồi khuôn mặt của ‘Cơ Vô Song’ hoàn toàn bị ‘Đông Phương Bạch ‘ thay thế.

Sau khi biến đổi thành một khuôn mặt khác, Vô Song cũng búi mái tóc trắng của mình lại, từ trong ngăn dưới của hộp gỗ lấy ra một bộ tóc giả màu đen, Vô Song chậm rãi thay đổi luôn màu tóc của chính mình.

Thay đổi dung mạo cùng màu tóc vẫn chưa tính, trước mặt Đồng Mỗ, Vô Song bắt đầu đứng lên cởi luôn áo ngoài màu xanh, từ trong bọc hành lý lấy ra một tấm áo lót mỏng dán vào người màu đen, lại tiếp tục mặc một cái áo trắng ra ngoài rồi khoác lên người một tấm đạo bào màu xanh nhạt, một tấm đạo bào của Toàn Chân Giáo.

Sau khi hóa trang đầy đủ, thay đổi hoàn toàn bản thân, Vô Song mới liếc mắt nhìn Đồng Mỗ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nam tử bao giờ sao?”.

Đồng Mỗ nghe vậy liền trực tiếp bĩu môi, ánh mắt liếc xéo Vô Song sau đó lại nhìn Vô Song từ trên xuống dưới, đôi môi nhỏ nhắn rốt cuộc bật ra một câu.

“ Biến thái “.

Vô Song cũng rất thưởng thức mà gật đầu.

“Cảm ơn, không cần ngươi phải khen tặng”.

......

“Vô sỉ, hạ lưu, đê tiện”

Đồng Mỗ rốt cuộc lại tiếp tục không nhìn Vô Song nữa, nàng cảm thấy ở gần Vô Song lâu tuyệt đối sẽ tổn thọ, trực tiếp để lại một câu nói rồi quay mặt đi, hai mắt trực tiếp nhắm lại, Đồng Mỗ lúc này liền muốn nghĩ cách trừ đi tật bệnh trong cơ thể, nàng không thể không có nội công.

Nhìn Đồng Mỗ ngồi đó, nhìn hai mắt nhắm chặt lại, dùng vẻ mặt cực kỳ cau có tự đánh giá cơ thể mình, Vô Song khẽ thở dài.

Thật ra mà nói muốn trị hết ám tật trong người Đồng Mỗ thì còn một cách nữa, Vô Song là Chí Âm Thể, Đồng Mỗ là Chí Dương Thể, cả hai cùng với nhau song tu, mượn nhờ Hoàng Đế Nội Kinh, nếu có thể thành công chỉ sợ Vô Song nội lực trực tiếp đột phá ngũ tuyệt cấp bậc cao thủ, chân chính bước vào ngũ tuyệt hàng ngũ.

Cái này cũng không phải nói đùa, phải biết Chí Âm Thể cùng Chí Dương Thể vốn là đối nghịch nhau nhưng song tu thuật là dựa trên bản năng thuần túy nhất của nam nữ, dựa trên âm dương hợp nhất, Chí Âm cùng Chí Dương hợp lại công dụng tuyệt đối không bình thường, quan trọng hơn Thiên Sơn Đồng Mỗ một thân hoàn bích, nàng đã giữ hoàn bích... gần trăm năm, chỉ riêng nguyên âm của Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng đủ khiến bất cứ ai tu luyện song tu đại đạo thèm muốn vô cùng.

Mượn Âm Dương Hợp Nhất, loại bỏ thứ năng lực kì dị trong người Đồng Mỗ cũng không khó, về phần Vô Song có thể thuận lý thành chương mà đột phá lên ngũ tuyệt cấp bậc, đây chính là trăm lợi mà không có một hại, chỉ tiếc Vô Song còn không có biến thái đến thế.



Từ mặt cơ thể, Đồng Mỗ chỉ là đứa bé gái 7 tuổi.

Về mặt linh hồn, Đồng Mỗ là một lão bà sống gần 100 tuổi.

Bất kể về mặt nào, Vô Song đều không muốn đụng vào nàng.

“Cũng không cần phải cố gắng kiểm tra thân thể nữa, cái này căn bản chỉ là ngươi tự huyễn hoặc mình mà thôi, thứ năng lực kia đã khóa chặt kinh mạch, trừ khi có thủ đoạn đặc biệt còn không thì không thể đẩy nó ra ngoài, cái năng lực kia một khi chưa bị đẩy ra ngoài, xin chúc mừng ngươi vẫn cứ không điều động được nội lực”.

Thiên Sơn Đồng Mỗ lần này mở mắt, liếc xéo nhìn Vô Song.

“Hừ, không cần ngươi nói nhảm, Mỗ cũng không tin Mỗ không thể tự giải được mấy cái thứ này, Mỗ cũng không cần ngươi dạy đời, đến cả ngũ tuyệt cấp bậc còn chưa bước vào, muốn dạy đời Mỗ?”.

Vô Song cũng không chấp nhặt lấy nàng, hắn thản nhiên nhích hai vai.

“Nga, còn có rất lớn tự tin, không sai bất quá vẫn là sớm sớm nghe ta mà từ bỏ, ta hiện nay có biện pháp dễ dàng hơn nhiều”.

Đồng Mỗ nghe vậy liền chuyển thành ngạc nhiên, nàng sống bằng này năm, nàng đương nhiên biết tình trạng của mình khó coi thế nào, đến chính nàng không biết hóa giải kiểu gì vậy mà Vô Song còn nói có cách?.

Đồng Mỗ không đáp lại lời Vô Song nhưng mà ánh mắt rõ ràng đang muốn đợi hắn lên tiếng tiếp.

Đồng Mỗ rất ghét Vô Song, nàng chỉ hận không thể giết hắn nhưng hiện tại liên quan đến nội lực của bản thân, Đồng Mỗ nhất định phải lắng nghe một hai.

Vô Song thấy vậy liền nhẹ mỉm cười.

“Bắc Minh Thần Công, cái này ngươi nghe thấy chưa?, nếu có cao thủ luyện thành Bắc Minh Thần Công, hắn tất nhiên có thể trị tật bệnh cho ngươi”.

Đồng Mỗ nghe vậy lập tức giật mình mà biến sắc, ánh mắt nàng ngập tràn sát khí nhìn Vô Song.

“Ngươi rốt cuộc là ai, sao lại biết Bắc Minh Thần Công của bản phái?”.

Đồng Mỗ hiện tại đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nam nhân trước mặt thậm chí biết rất nhiều thứ về nàng, biết về cả ân oán của ba người Tiêu Dao Phái bọn họ, lúc này lại tiếp tục nói ra Bắc Minh Thần Công, cái này thực sự quá mức kỳ lạ.

Nhìn Đồng Mỗ hỏi, Vô Song chỉ cười khinh bỉ nhìn nàng.

“Muốn biết sao?, nhưng mà ta không nói nha, đợi ngươi đánh thắng ta thì ta nói “.

Dùng ánh mắt đầy coi thường nhìn Đồng Mỗ, Vô Song đương nhiên cũng sẽ không nói hắn là người xuyên không, lại càng sẽ không nói hắn có liên quan đến Lý Thu Thủy, nếu lộ ra một điểm này cũng không rõ Đồng Mỗ sẽ làm việc gì kinh khủng thậm chí không biết nàng có thấy nhục nhã mà tự tử không?.

Tiêu Dao Tam Tiên ai ai cũng là thành phần rất dễ kích động.

Đồng Mỗ lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt của Vô Song, nàng liện giận sôi lên có điều nàng cũng ném cho Vô Song một cái ánh mắt khinh bỉ tương tự.

“Nói thì hay lắm, tiểu tử ngươi có biết Bắc Minh Thần Công thiên hạ này chỉ có 3 người luyện thành hay không?, ngươi nghĩ có thể dễ dàng tìm được một người trong số đó? “.

Lời Đồng Mỗ nói tất nhiên không sai, Tiêu Dao Tử đã sớm xanh cỏ, Lý Thu Thủy thì Đồng Mỗ thà chết còn hơn nhờ đại địch này, người duy nhất có thể giúp nàng chính là Vô Nhai Tử nhưng mà nàng không rõ sư đệ hiện nay tung tích nơi nào, nếu Đồng Mỗ biết sư đệ ở đâu chỉ sợ đã sớm bỏ Linh Thứu Cung chạy đến Lôi Cổ Sơn mà sống cùng sư đệ, nàng còn ở Thiên Sơn làm cái khỉ gì?.

Nếu Đồng Mỗ mà biết Đinh Xuân Thu hại sư đệ, nàng chỉ sợ đến cả mồ mả tổ tiên nhà Đinh Xuân Thu cũng đào lên, Tinh Túc Phái của Đinh Xuân Thu từ trên xuống dưới nhất định không một ai sống được.

Đừng quên Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn là một cái ma đầu, so với dùng tâm kế nàng càng thích dùng thực lực, dùng phương pháp máu tanh nhất, tàn nhẫn nhất.

Vô Song có thể ở bên nàng lâu như vậy, chửi bới nàng lâu như vậy mà không sao chỉ là vì Đồng Mỗ hiện tại quả thực không giải quyết được Vô Song mà thôi.

Thấy Thiên Sơn Đồng Mỗ tỏ vẻ dương dương tự đắc, Vô Song cũng bật cười.

“Chính xác nha, thiên hạ này thật sự chỉ có vài người luyện thành Bắc Minh Thần Công nhưng mà ta vừa vặn biết một cái thông tin, vừa vặn biết có một lão nhân què học được Bắc Minh Thần Công”.

“Lão nhân này sống cũng đủ khổ, bị nhị đệ tử ám hại dẫn đến hai chân bị phế, may mắn lắm mới giữ được một cái mạng lại vì sợ đệ tử truy sát liền chốn chui chốn lủi, quả thực đủ thảm”.

Vô Song vừa dứt lời, Thiên Sơn Đồng Mỗ lập tức đứng lên, thân hình nhỏ bé run lên, nàng nhìn chằm chằm vào Vô Song.

“Ngươi... ngươi nói cái gì?, kẻ kia... kẻ kia gọi là gì?”.

Nhìn Đồng Mỗ xúc động như vậy, Vô Song hiện tại vẫn là tương đối thán phục Vô Nhai Tử, có thể làm hai nữ nhân yêu mình điên cuồng như vậy hơn nữa lại có thể phụ bạc cả hai người, Vô Nhai Tử đủ để coi là truyền kỳ võ lâm.

“Lão nhân này ư?, hắn gọi Vô Nhai Tử”.

Đồng Mỗ lập tức tung ra một quyền, nắm đấm nhỏ bé oanh kích lên vách đá cứng rắn, nàng dùng lực mạnh đến nỗi trực tiếp oanh ra một lỗ nhỏ trên tường, nắm đấm không hề có nội lực bảo vệ, quyền của nàng va chạm quá mạnh với vách tường dẫn đến nắm đấm nhỏ bật cả máu nhưng mà nàng tuyệt đối không nhíu mày dù chỉ một cái.

Nàng biết Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy không còn sống chung nhưng nàng không rõ tung tích của sư đệ lại càng không rõ tình trạng của sư đệ.

Lý Thu Thủy cũng biết, Vô Nhai Tử chắc chắn rõ ràng Lý Thu Thủy đang ở Tây Hạ, chắc chắn cũng rõ nàng đang ở Thiên Sơn nhưng mà sư đệ làm người tâm cao khí ngạo, sao có thể mở miệng xin hai người giúp đỡ?.

Vô Nhai Tử một đời tài hoa trác tuyệt năm đó Vô Nhai Tử là kẻ mạnh nhất trong ba người nhưng hiện tại Vô Nhai Tử lại trở thành phế nhân, lại bị chính đệ tử mình phế đi, cái nỗi nhục này Vô Nhai Tử không cách nào mở miệng.

Nhìn thấy vẻ kích động của Đồng Mỗ, Vô Song cũng chỉ có thể nhẹ lắc đầu.

Một cái nữ nhân... khổ vì tình.

“Đồng Mỗ, ta không rõ ngươi cùng đám người Hiệp Khách Đảo xảy ra chuyện gì nhưng với tình hình thương thế của ngươi nhất định phải sớm tìm cách “.

“Ta biết vị trí của Vô Nhai Tử, chính ta cũng có việc muốn gặp ông ta nhưng ngại khoảng cách quá xa xôi ta mới phải lên Linh Thứu Cung, muốn mượn nhờ một đầu Thiên Sơn Tuyết Điêu rút ngắn thời gian di chuyển chỉ là ta không ngờ Hiệp Khách Đảo cùng Linh Thứu Cung xảy ra chiến đấu”.

“Tình hình lúc này ta cũng không quá rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn việc ngươi phải bỏ Linh Thứu Cung mà chạy đến đây thì cũng đã đoán được một hai... ân oán của ta cùng Đồng Mỗ có thể tạm thời gác lại, ta chỉ muốn biết... Đồng Mỗ ngươi có cách nào điều động Thiên Sơn Tuyết Điêu hay không?, không có Thiên Sơn Tuyết Điêu liền không thể đến nơi đó”.

Đồng Mỗ hiện nay nào thèm quan tâm cái gì Hiệp Khách Đảo, nào thèm quan tâm cái gì Linh Thứu Cung, trong đầu nàng tất cả chỉ có sư đệ.

Nàng thật sự rất yêu sư đệ, vì sư đệ... nàng có thể bỏ qua rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều thứ.

Năm đó nếu nàng có thể có chọn vẹn tình cảm với Vô Nhai Tử chỉ sợ đã không có một Đồng Mỗ ngày hôm nay, thiên hạ... liền bớt đi một đại ma đầu.

“Đi, chúng ta lập tức đi tìm sư đệ, lập tức, ta không quản nhiều như vậy, ân oán của ta với ngươi... chỉ cần ngươi để ta gặp sư đệ, ta với ngươi không tính toán”.

“Thiên Sơn Tuyết Điêu ở ngay trong Linh Thứu Cung của Mỗ nhưng mà lúc này căn bản không thể tiến vào Linh Thứu Cung, cũng may Mỗ bên ngoài có một đầu Tuyết Điêu làm bạn với Mỗ vài chục năm qua, ngươi dẫn đường, Mỗ với ngươi cùng đi”.

Đồng Mỗ cùng Vô Song hiện nay liền đạt thành hiệp nghị, cả hai người có chút ăn ý gật đầu với nhau, chỉ là ngay lúc hai người hòa bình muốn hợp tác thì lại có một giọng nói già nua vang lên.

“Đi đâu?, có thể cho lão phu đi cùng với được không?”.

Khi cái âm thanh này vang lên, bất kể Vô Song hay Đồng Mỗ đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Long đảo chủ... hắn phát hiện ra nơi này rồi, hắn vẫn là đi đến nơi đây rồi.