Cực Võ

Quyển 2 - Chương 197: Tân Tấn Ngũ Tuyệt.




Tây Thi cùng A Thanh đều có thể hư không đạp bộ thậm chí là bay lượn cửu thiên, cái đẳng cấp này Vô Song hắn tuyệt đối không theo được, muốn ngăn cản trận chiến của hai người thực sự cũng không dễ.

Trận chiến này thật ra cũng chỉ khổ Tô Tinh Hà cùng Vô Nhai Tử.

Bên dưới là những ai?, là bốn vị lão đại Hiệp Khách Đảo, là Thiên Sơn Đồng Mỗ, chỉ cần Tây Thi cùng A Thanh không mang thiên đạo uy nhắm vào bọn họ thì phong ba chiến đấu cũng thật sự không thể làm gì được mấy người này nhưng mà hai thầy trò Vô Nhai Tử lại khác.

Vô Nhai Tử bất kể về mặt nào cũng là yếu nhất hơn nữa Đồng Mỗ cùng mấy vị đại lão Hiệp Khách Đảo kia là ở dưới chân núi, hắn cùng đệ tử Tô Tinh Hà ở trên đỉnh núi, chính là chỗ chịu áp lực lớn nhất.

Vô Nhai Tử có 70 nội lực của Bắc Minh Chân Khí, có lẽ có thể chịu được nhưng Tô Tinh Hà lại triể để không xong.

Tô Tinh Hà chỉ là Tông sư cao thủ mà thôi, yếu không thể yếu hơn vì vậy đối mặt với áp lực từ Tây Thi cùng A Thanh chỉ sợ thở cũng không xong, nếu không có Vô Nhai Tử dùng Bắc Minh Chân Khí bảo hộ thì tên đệ tử này của ông ta rất có thể sẽ gần đất xa trời.

Tất nhiên vì chia nội công ra bảo vệ đệ tử, Vô Nhai Tử hiện nay trạng thái cũng không tốt đẹp gì.

May mắn Vô Song kịp tỉnh lại, nếu không Vô Nhai Tử cùng Tô Tinh Hà cũng khó mà vượt qua nổi.

Vô Song ánh mắt nhìn hai nữ nhân trên bầu trời, cứ như thần tiên đang chiến đấu vậy, suy nghĩ một chút rốt cuộc trong tay Vô Song xuất ra một cây ngân châm, cách không bắn tới.

Thật ra Vô Song cũng không hy vọng cây ngân châm này chạm được đến hai người nhưng mà hắn cũng tương đối tin tưởng hai người sẽ chú ý, dù sao thân là tuyệt đỉnh cao thủ tại thế giới này, bị người ám toán tất nhiên cũng phải có phản ứng.

Quả thật cây ngân châm phóng tới, vừa đụng vào khí tràng của hai người lập tức vô lực mà rơi xuống nhưng cả Tây Thi cùng A Thanh đều có chút khựng lại mà quan sát kẻ to gan dám phóng ám khí hai người.

Đến khi nhìn thấy ‘hung thủ’ cả hai nữ nhân đều dừng lại, nhìn về phía Vô Song, trong mắt mang theo vài phần không rõ.

Vô Song ngước mắt lên nhìn hai người, trong ánh mắt không tin được của Vô Nhai Tử, hắn bắc hai tay về phía trước làm loa, động tác có chút giống với tiểu hài tử.

“Di Quang, A Thanh, hai người mau xuống đây”.

Hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng ai bảo là Vô Song gọi bọn họ đây?.

Thân phận của Vô Song về tình về lý đều rấ đặc biệt.

Về lý thì không cần nói, cả hai người ai chẳng cần Vô Song giúp sức?.

Về tình bản thân Vô Song là người đầu tiên chạm vào thân thể A Thanh cũng là người duy nhất biết thân phận của nàng ngoại trừu Tây Thi, như vậy cũng có tể coi là bằng hữu hiếm hoi của A Thanh tại cái thế giới này.

Tây Thi thì lại càng không nói, giữa nàng cùng Vô Song chính là quan hệ giường chiếu.

Quan trọng nhất, hai nữ nhân đều đang muốn kéo Vô Song về bên mình, có mặt đối thủ truyền kiếp ở đây, hai người đều không hy mình mất hảo cảm trong mắt Vô Song.

Thết là hai vị thần nhân tuyệt đỉnh trong mắt Vô Nhai Tử cứ như vậy đạp chân xuống Lôi Cổ Sơn, khí tràng kinh khủng cũng hoàn toàn thu liễm sau đó lại cực kỳ biết điều, cho dù tự mình không thích đối phương thì vẫn cứ đứng sau lưng Vô Song.

Vô Song cũng không rõ tại sao hai người lại đến đây nhưng hắn lại cảm thấy vui vẻ, chí ít có mặt cả A Thanh cùng Tây Thi, hắn có thể biết được một số việc mà một trong hai nàng bình thường sẽ không nói ra.

Quay lại cười cười với Vô Nhai Tử, Vô Song hơi hơi cúi đầu.

“Tiền bối, ta lại mượn tiểu viện một chút”.

Vô Nhai Tử lúc này nào còn dám làm tiền bối của Vô Song, khuôn mặt chỉ có thể cười khổ.

Ngữ điệu của Vô Song với hai người A Thanh cùng Tây Thi vừa nghe đã biết là ngang bằng, nay Vô Song gọi hắn là tiền bối trước mặt hai nữ thần nhân kia, khác nào muốn nửa cái mạng già của Vô Nhai Tử.

Vô Nhai Tử chỉ biết cúi đầu, liên tục đáp.

“Nào dám, nào dám”.



Thế là trong ánh mắt liếc xéo của Tây Thi cùng tiếng hừ lạnh của A Thanh, hai nữ nhân này liền theo Vô Song tiến vào tiểu viện.

.......

Ở dưới chân núi lúc này, nhìn thấy A Thanh cùng Tây Thi ngừng chiến, bất kể là Đồng Mỗ hay đám đại lão Hiệp Khách Đảo đều nhìn nhau, như đạt thành nhận thức chung, bọn họ liền tiến về đỉnh núi.

Lúc này cho dù là Đồng Mỗ cùng Long đảo chủ cũng không có bất cứ hành động gì không phải, dù sao đứng trước sức mạnh tuyệt đối, hai người cũng không dám loạn động.

Ví dụ đơn giản nhất, cho dù có A Thanh bảo vệ Đồng Mỗ thì Tây Thi vẫn thừa sức giết Đồng Mỗ và ngược lại, đối với hai nữ nhân vượt xa võ lực loài người, au dám đắc tội?.

.......

Bên ngoài xảy ra cái gì, người bên ngoài nghĩ sao, Vô Song cũng không để ý lắm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân trước mặt sau đó lên tiếng.

“Hai người sao lại đến đây?”.

A Thanh đến thì Vô Song không ngạc nhiên lắm nhưng Tây Thi thì khác, hắn có hẹn với A Thanh tại Lôi Cổ Sơn nhưng mà về Tây Thi thì sao?.

A Thanh ngước mắt nhìn Vô Song cũng là không đáp, nàng biết câu hỏi này không dành cho mình, dù sao Vô Song ánh mắt lúc này đang nhìn về phía Tây Thi.

Tây Thi khẽ cúi đầu mỉm cười, cho dù dung mạo bị che đi nhưng nụ cười của nàng vẫn cứ làm người ta kinh động nhân tâm, Tây Thi thực sự quá đẹp.

Ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía Vô Song, sau đó khẽ chạm vào ngực hắn.

“Ta có một cái thuộc hạ họ Long, hắn nói hắn mấy ngày trước chiến đấu với ngươi nha, ta liền sợ ngươi hiểu lầm liền đến đây giải thích một chút, hơn nữa nhân gia cũng nhớ ngươi nha”.

Vế sau Vô Song trực tiếp bỏ qua nhưng vế trước lại làm Vô Song tương đối rung động.

Hắn trăm tính ngàn tính cũng không ngờ Tây Thi lại là chủ nhân trong miệng Long đảo chủ.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh là A Thanh để lại nhưng Hiệp Khách Đảo lại do Tây Thi chưởng khống?, việc này đúng là diệu.

Lại nghĩ đến Hiệp Khách Đảo, ánh mắt Vô Song xuất hiện hứng thú thật lớn.

“Di Quang, trong người Đồng Mỗ có một năng lượng màu trắng phong bế nội lực của nàng, năng lượng này ngươi biết không?”.

Tây Thi vẫn cười cười, lần này Vô Song rõ ràng có thể cảm thấy ánh mắt tràn ngập hứng thú của nàng.

“Cái này đương nhiên ta biết, bằng vào tiểu Long làm sao có thể tự mình phong ấn nội lực nữ tử họ Vu kia?, khí trắng đó là ta cấp cho tiểu Long, gọi là đạo lực, nhân gia chỉ có chút tò mò, không biết ngươi xử lý đạo lực này thế nào?”.

Lần này cả A Thanh kiệm lời ngồi đó khuôn mặt cũng nhíu lại.

“Xử lý đạo lực?”.

Tây Thi quay đầu sang nhìn A Thanh, thấy sắc mặt của nàng không đúng cũng liền nghi hoặc.

“Ngươi chẳng nhẽ không nhận ra?”.

A Thanh lần này đem ánh mắt hoài nghi nhìn Vô Song.

Nàng chỉ biết ma lực cùng đạo lực trong người Vô Song dựa vào việc hắn có hai đan điền trở thành một loại cân bằng, A Thanh cũng tính ra trạng thái cân bằng này có thể cho Vô Song một hồi tạo hóa nhưng không ngờ Vô Song lại có thể ‘xử lý’ được đạo lực.

A Thanh vậy mà bây giờ mới để ý, trên người Vô Song đã không có dấu hiệu của đạo lực, đến cả ma lực cũng không.

Nàng đã sống không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy người có hai cái đan điền.

Nàng đã sống không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy một người có thể làm đạo lực biến mất.

Nói thật ra, Vô Song là người cho A Thanh rất nhiều ‘lần đầu tiên’.

Nàng rốt cuộc cũng mang theo vẻ tò mò y hệt Tây Thi mà hỏi hắn.

“Ngươi là làm thế nào?”.

Vô Song nhìn cả Tây Thi cùng A Thanh, hắn cũng sẽ không nói quái mộng của mình cho hai người, hắn theo bản năng suy nghĩ một chút rồi kể lại việc hắc long của hắn có thêm một đầu.

A Thanh nghe vậy sắc mặt khẽ biến về phần Tây Thi lại cực kỳ hào hứng.

Nàng trực tiếp đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Vô Song, thân hình như không xương mà dựa vào hắn.

“Ngươi nói trong người ngươi có hắc long?, lại còn là tận hai đầu?, lại còn có thể thôn phệ đạo lực?, nhân gia muốn xem”.

Giọng nói ngọt tận xương, giọng nói của Tây Thi vẫn như vậy, như mang theo ma âm mà quyến rũ người khác.

Vô Song cũng chiều nàng, từ sau lưng của hắn dần dần xuất hiện hai thân ảnh hắc long đầy hư ảo nhưng cũng đầy chân thật.

Vô Song vẫn chưa quen thuộc với hai đầu hắc long này nhưng mà hắn có thể biết được vài thứ, khác với một đầu hắc long như lúc trước, từ khi hắn có đầu hắc long thứ hai liền dễ dàng có thể tạo ra hư ảnh hai đầu hắc long này chứ không nhất thiết phải tiến vào trạng thái ma hóa nữa.

Về phần khi ma hóa Vô Song hắn mạnh thế nào?, cái này hắn cũng không chắc.

Tất nhiên Vô Song cũng không nghĩ đến việc ma hóa xong là có thể đánh bại A Thanh hay Tây Thi.

Một đầu hắc long giúp thực lực của hắn có thế ngang ngửa với Tạ Yên Khách hoặc cùng lắm mạnh hơn một chút.

Hai đầu hắc long, theo Vô Song ước lượng hắn có thể... ngang bằng với Vô Hà Tử tức là chạm tới cấp bậc ngũ đế.

Cấp bậc này tuy đã rất mạnh nhưng muốn so với hai vị thần nhân bên cạnh thì còn kém xa.

Vô Song cảm thấy muốn vượt qua hai nàng chí ít cần đạt 4 đầu thậm chí 5 đầu hắc long, hắn thật sự không rõ là năm nào tháng nào mới luyện ra cái thứ này.

Sau khi chứng kiến hai đầu hắc long của Vô Song, A Thanh lựa chọn trầm mặc còn Tây Thi lại mang bàn tay nhè nhẹ muốn chạm vào nó, đương nhiên trước mặt chỉ là hư ảnh, Tây Thi cũng không thể thực sự chạm vào có điều trong ánh mắt của nàng cũng mang theo vài tia suy tư.

Rốt cuộc cả A Thanh cùng Tây Thi bất ngờ cũng đạt thành nhận thức trung mà nhìn Vô Song.

Đầu tiên A Thanh cần bảo vệ thế giới này, nàng cần Vô Song có thể hấp thụ càng nhiều ma khí trong người nàng càng tốt hơn nữa chuyến đi Phật Sơn sau này cũng cần Vô Song hấp thụ càng nhiều, chỉ có như vậy nàng mới nắm chắc đánh bại sinh vật kia.

Tây Thi thì khác, nàng lại muốn Vô Song làm suy yếu thiên đạo, thiên đạo hiện nay đã rơi vào trạng thái ngủ say, nàng thân là vũ khí của thiên đạo có thể vô hạn mượn đến đạo lực, tất nhiên A Thanh cũng có thể làm được nhưng mà đạo lực là thứ không thể tiêu tan, dùng bao nhiêu thì trả lại thiên đạo bấy nhiêu, nếu Vô Song có thể hấp thu đạo lực thì nàng chỉ hận không thể dưa Vô Song toàn bộ thu hết.

Hai người cũng nghe Vô Song kể về thể chất của mình, thân là tuyệt đỉnh nhân vật kiến thức cũng phải rất lớn. cả hai đều biết nếu Vô Song muốn tăng cường cái gọi là ‘Âm Dương Lực’ kia nhất định phải đến từ hấp thu đạo lực cùng ma lực sau đó tự mình chuyển hóa thành dạng lực lượng mới.

Về mặt lý thuyết, hai nàng cũng không thực sự chạm đến điểm mấu chốt của nhau.

A Thanh giải được phong ấn trong người tất nhiên sẽ mạnh lên nhưng mà mạnh hơn nữa cũng không giết nổi Tây Thi nàng.

Về phần A Thanh, nàng đương nhiên hiểu Vô Song có thể làm suy yếu thiên đạo nhưng suy yếu hơn nữa cũng sẽ không chết, nàng lại càng mong chờ Vô Song trở nên mạnh hơn mới tốt, Vô Song càng mạnh con đường sau này ở Phật Sơn mới càng dễ đi.

Hai nữ nhân lúc này vậy mà đồng thanh lên tiếng.

“Ngươi muốn đột phá ngũ tuyệt không?”.