Cực Võ

Quyển 2 - Chương 26: Tu La Môn (5)




Tốc độ ra tay của Đường Quan Nam cực nhanh, chỉ bàn về tốc độ xuất ám khí của hắn thậm chí có thể nói còn hơn cả Vô Song, mục tiêu chính là cái cổ trắng ngần kia.

Ở đây ngoại trừ nữ nhân họ Hoắc ra không ai nhìn thấy Đường Quan Nam xuất thủ, cũng không ai biết hắn muốn làm gì nữ nhân kia, chỉ thấy Đường Quan Nam đứng lên, bước ra một bước... những thứ còn lại không ai kịp theo dõi.

Đường Quan Nam cực kỳ tự tin vào tốc độ của mình, thậm chí khóe miệng hắn còn khẽ mỉm cười.

Hắn vốn là kẻ rất giỏi che đi sát khí của chính mình, hắn cũng không bao giờ lựa chọn giết người giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng không hiểu sao dưới đôi mắt kia, hắn vậy mà không cách nào tự chủ được.

Đôi mắt đó như một loại câu dẫn, một loại thúc đẩy chính con người chân thật của Đường Quan Nam đi ra vậy, thậm chí hắn còn không làm chủ được cảm xúc bản thân.

Kết quả là hắn liền ra tay.

Bằng vào thực lực Tông Sư cảnh của hắn lại thêm ra tay bất ngờ, trong suy nghĩ của Đường Quan Nam vốn không có khái niệm thất bại.

Tuy nhiên rất nhanh Đường Quan Nam biến sắc, hắn muốn dùng một châm đâm vào cái cổ trắng ngần kia bất quá liền thấy cơ thể giật giật, không cách nào tự chủ được, một cơn đau thấu xương truyền đến, thậm chí Đường Quan Nam cứ như vậy đổ gục xuống, một tay ôm lấy phần hông mình, khuôn mặt trắng bệch.

Không ai hiểu việc gì xảy ra, chỉ thấy nữ nhân váy đỏ chậm rãi ngồi xuống ghế, rồi nàng hơi hơi mỉm cười cùng nữ nhân họ Hoắc.

“Tỷ tỷ, phiền người gọi cho ta tiểu nhị được không, ta thật sự rất đói”.

Nữ nhân họ Hoắc ánh mắt trợn tròn lên nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân nàng là người hiểu rõ nhất việc gì xảy ra, rõ ràng là Đường Quan Nam tấn công trước, sau đó cũng là Đường Quan Nam liền ngã gục trước.

Lúc này ai cũng có thể nhìn thấy, phần hông của Đường Quan Nam... dĩ nhiên cắm thẳng vào 3 cây châm ngọc, mỗi cây châm ngọc đều cắm xuyên da rồi ngập sâu vào thịt hắn.

Chính Đường Quan Nam cũng không tin tưởng được, trên đời này có người có tốc độ ra tay kinh khủng đến vậy, rõ ràng là hắn tấn công trước lại tấn công cực kỳ bất ngờ, vì sao vẫn là thua bởi nữ tử kia.

Đường Quan Nam ngã xuống, trên tầng 3 của Tửu Tiên Ý rất nhiều người cũng đứng lên, nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đỏ kia.

Có kinh sợ, có e dè nhưng phần nhiều là sát khí.

Bọn họ là Thiên Ý Thành sát thủ, Đường Quan Nam cũng là Thiên Ý Thành sát thủ.

Nữ nhân kia thì không phải, hoặc ít nhất chưa từng có ai nhìn thấy nàng trước đây.

Nếu nàng là người của Thiên Ý Thành mọi việc tất nhiên dễ nói nhưng nếu nàng không phải là người của Thiên Ý Thành lại dám tấn công người của Thiên Ý Thành, mọi việc liền rất khác.

Đây chính là Thiên Ý Thành quy củ, người của Thiên Ý Thành giết người khác là thiên kinh địa nghĩa, giết người ở đâu cũng được.

Người khác bị sát thủ của Thiên Ý Thành tấn công mà phản kháng lại đương nhiên cũng là thiên kinh địa nghĩa, sẽ không ai đi quản mấy việc này, điều kiện tiên quyết là... người đó không được phép ra tay trong Thiên Ý Thành.

Thiên Ý Thành chỉ đón tiếp hai loại khách nhân.

Loại khách nhân thứ nhất là khách nhân hợp tác hai bên cùng có lợi.

Loại khách nhân thứ hai là khách nhân tiến vào Thiên Ý Thành, giao nhiệm vụ.

Nếu là loại khách nhân đầu tiên thì cũng thôi nhưng loại khách nhân thứ hai dám động thủ trong Thiên Ý Thành, chỉ có chết.

Tuy nhiên ngay trong lúc này, tại Tửu Tiên Ý tầng thứ ba một thân ảnh xuất hiện, người này vừa xuất hiện Đường Quan Nam sắc mặt liền ửng hồng, cho dù hắn đau đớn vô cùng vẫn cố gắng phải gượng đứng lên.

Người đến không ngờ là một trong chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành, kỳ danh – Độc.

Độc thân là Đại Tông Sư cường giả, lại là sư phụ của Đường Quan Nam, bản thân Độc có quan hệ cực sâu cùng Đường Môn, nếu Độc trưởng lão đã dến đây đương nhiên phải lấy công đạo cho Đường Quan Nam, dù sao Độc trưởng lão cũng nổi tiếng làm người bao che khuyết điểm.

Chỉ là không ai ngờ Độc trưởng lão đưa tay ra, một tát thẳng vào mặt Đường Quan Nam, một tát này đánh sập một mảng tường của Tửu Tiên Ý, một tát này khiến Đường Quan Nam hộc máu miệng, cả người co giật nằm trên mặt đường.

Trong mắt Độc trưởng lão lúc này chỉ có kính ý, hơi hơi khom người về phía trước, giọng nói mang theo chút e dè.

“Là Độc không biết dạy dỗ đệ tử, mong Kiếm Hộ Pháp không có trách tội”.

Một câu này kinh động toàn bộ người trong Tửu Tiên Ý.

Thiên Ý Thành có 4 vị hộ pháp lần lượt là Huyễn Hộ Pháp, Xà Hộ Pháp, Kiếm Hộ Pháp cùng Kim Hộ Pháp.

Tại Thiên Ý Thành chỉ có Kim Hộ Pháp thường xuyên ở lại rất ít đi ra ngoài, hoàn toàn xứng đáng là một vị hộ pháp của Thiên Ý Thành.

Về phần ba vị hộ pháp còn lại, có khi vài năm cũng không trở về Thiên Ý Thành một lần, vậy mà hôm nay Kiếm Hộ Pháp lại quay về?.

........

Bản thân Độc Trưởng Lão lúc này thật sự có vài phần sợ hãi, hắn vốn là ở trong Tửu Tiên Ý, hắn đi theo Kiếm Hộ Pháp vào tầng 4 Tửu Tiên Ý, tất nhiên sự việc bên trong tầng 4 kia là gì hắn không có tư cách biết.

Thứ duy nhất mà Độc biết, là cái cô bé áo đỏ kia.

Độc là trưởng lão của Thiên Ý Thành, bản thân hắn lại đi rất gần Kiếm Hộ Pháp, vì vậy tối hôm qua, Kiếm Hộ Pháp liền muốn hắn thay Kiếm Hộ Pháp bảo vệ cô bé này... thậm chí không tiếc tất cả đáp ứng nhu cầu của nàng.

Đây là lần đầu tiên Độc nghe thấy một yêu cầu như vậy từ một vị hộ pháp của Thiên Ý Thành chỉ là từ tối qua đến hôm nay, Độc cũng không có thời gian đến gặp cô bé áo đỏ kia mà thôi.

Lúc này từ trên tầng 4 của Tửu Tiên Ý, Độc thấy cô bé áo đỏ lại gần bàn của Đường Quan Nam, theo hiểu biết của ông ta với người đồ đệ này, Đường Quan Nam bản thân sẽ không phải kẻ lỗ mãng bất quá khi nhìn thấy Đường Quan Nam ra tay, Độc kinh hãi gần chết.

Đương nhiên kinh hãi là kinh hãi, Độc căn bản không ngăn cản nổi, ông ta chỉ có thể dùng hết sức lao ra mà thôi, bất quá khi nhìn thấy Đường Quan Nam ngã xuống, Độc trái lại thở phào một hơi.

Kinh động với thực lực cô bé áo đỏ thì ít mà kích động thì nhiều.

Nếu người ngã xuống kia là cô bé áo đỏ, chỉ sợ trên dưới Đường Môn hơn trăm mạng người trong một ngày liền bị giết sạch.

Hắn biết.... thế lực chân thật sau lưng Kiếm Lão

Trên tầng 4 của Tửu Tiên Ý lúc này, vang lên tiếng bước chân, cánh cửa tầng 4 chậm rãi mở ra.

Tầng 4 của Tửu Tiên Ý thật ra mà nói, là nơi Kim Hộ Pháp định cư, Tửu Tiên Ý cũng là sản nghiệp của Kim Hộ Pháp.



Muốn đi vào tầng 4 của Tửu Tiên Ý, trừ khi là người được Kim Hộ Pháp cho phép nếu không chắc chắn phải là người có cấp bậc ngang ngửa hoặc hợ Kim Hộ Pháp

Từ tầng 4 lúc này, một lão nhân mặc trường bào xuất hiện.

Lão nhân này ánh mắt sắc nhọn như dao, một đầu tóc trắng nhẹ phất phơ trong gió, khuôn mặt tuy đã già nhưng trên mặt vẫn còn ẩn ẩn sát khí không tán, thân hình dong dỏng cao, người mặc một bộ âm dương đạo bào.

Lão nhân này chính là Kiếm Hộ Pháp.

Đối với hành động của Độc Trưởng Lão, Kiếm Hộ Pháp chỉ là khinh thường nhếch miệng, căn bản không thèm trả lời, lão nhân này động thân một cái đã xuất hiện ở chiếc bàn gần cửa sổ, vậy mà cung kính lên tiếng.

“Đại nhân, người có bị kinh sợ không? người sao lại chạy đến Tửu Tiên Ý rồi, nếu người có mệnh hệ gì cái mạng già của lão phu cũng khó giữ”.

Nàng nhìn Kiếm Hộ Pháp một chút, sau đó lắc đầu, một tay chỉ vào bụng nhỏ, sau đó lại chỉ vào Kiếm Hộ Pháp.

“Ta đói nha vì vậy ta muốn tìm chỗ ăn cơm, hơn nữa lần theo khí tức của ngươi ta liền đến nơi đây. Tòa lầu các này thật sự thần kỳ dĩ nhiên lên tầng này xong, không tìm được khí tức của ngươi nữa rồi”.

Có thể lần theo khí tức của một vị ngũ tuyệt cấp cao thủ, đi theo đến tận đây, câu nói này đầy ngây thơ mà cũng đầy đơn giản nhưng.... trên đời này không có cái tông sư nào làm nổi.

Nàng năm nay 11 tuổi, chỉ là một cái siêu nhất lưu cao thủ, bất quá nàng hơn đám tông sư trong thiên hạ nhiều lắm.

Đối với khả năng của nàng, Kiếm Hộ Pháp nhìn mãi thành chết lặng, ông ta chỉ đơn giản mỉm cười, sau đó khí thế lan ra toàn bộ Tửu Tiên Ý.

“Biến”.

Một chữ đơn giản nhưng sát khí bao chọn Tửu Tiên Ý, dưới sát khí của kiếm lão, cho dù là Độc Trưởng Lão cũng là biến sắc huống gì mấy cái đệ tử ở đây, toàn bộ đều là lựa chọn rời đi, trước khi đi đều cố gắng hết sức nhớ kỹ cái hình ảnh của nữ tử áo đỏ ngồi gần cửa sổ kia.

Là cái thế lực nào trong thiên hạ bá đạo đến cái mức này?, có thể lấy ngũ tuyệt cấp cao thủ ra làm thủ hạ, còn khiến một vị ngũ tuyệt cấp cao thủ cung kính đến vậy?.

Bốn vị hộ pháp của Thiên Ý Thành, ai cũng có thân phận ngoài sáng cùng trong tối.

Trong tối bọn họ là sát thủ Thiên Ý Thành, nhưng ngoài sáng họ là ai liền không biết.

Sau khi Thiên Ý Thành mọi người toàn bộ rời đi, lúc này cánh cửa tầng 4 vốn đóng im ỉm kia lại một lần nữa mở ra.

Bên trong đi ra là một thân ảnh tương đối cao, mái tóc màu đen xõa ra phía sau.

Đây là một cái nữ nhân, một cái nữ nhân cho người ta một cảm giác kinh diễm.

Trên người nàng mặc một bộ giáp trụ, một bộ giáp trụ toàn bộ đều bằng hoàng kim, đến cả mặt nạ che mặt cũng làm bằng hoàng kim.

Nàng là Kim Hộ Pháp của Thiên Ý Thành, vị hộ pháp chịu trách nhiệm bảo hộ Thiên Ý Thành.

Kim cũng không có nói gì, chỉ là ngồi thẳng xuống cái bàn ngoài cửa sổ kia, ánh mắt nghi hoặc nhìn một chút nữ tử áo đỏ, sau đó lại nhìn Kiếm Lão.

“ Người ngươi muốn nói với ta, là nàng?”.

Kiếm Lão mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Đúng, là nàng. Ta lần này đến đây muốn được sự đồng ý của ngươi, bằng vào hai chúng ta giúp nàng mở ra Thiên Ý Thành – Thiên Ý Bí Cảnh”.

Kim Hộ Pháp nhíu chặt đôi lông mày của mình lại, nhìn về phía Kiếm Hộ Pháp.

“Lý do?, tại sao phải giúp nàng mở ra Thiên Ý Bí Cảnh?, hơn nữa muốn mở ra bí cảnh cần phải có 3 vị hộ pháp cộng đồng ủng hộ, lão đầu ngươi thuyết phục được ai trong số hai tên kia chưa?”.

Kiếm Hộ Pháp mỉm cười, trong tay nhẹ đặt ra một tấm lệnh bài.

Lệnh bài cổ xưa, có ghi một chữ Huyễn.

Huyền Hộ Pháp cũng chính là Nhân trưởng lão, việc này không có nhiều người biết.

Huyễn Hộ Pháp bản thân làm người không tiếp xúc với bất kỳ ai trong thiên hạ, không bán mặt mũi cho ai... vậy mà Kiếm Hộ Pháp có thể lấy được lệnh bài của hắn, tuyệt đối là một việc không cách nào tưởng tượng được.

Lần này đến chính cả Kim Hộ Pháp cũng giật nảy cả mình, ánh mắt nhìn về nữ tử kia mang theo một tia kinh diễm.

“Nàng ta... có quan hệ gì với Trường Sinh Chân Nhân?”.

Kim Hộ Pháp biết, trên đời này ngoại trừ Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong ra còn không có ai có tư cách lấy được Huyễn Lệnh của Huyễn Hộ Pháp.

Huyễn Hộ Pháp kẻ này.... chưa bao giờ mang Huyễn lệnh theo người, lệnh bài từ đầu đến cuối đều đặt ở bên trong Trường Sinh Điện.

Kiếm Hộ Pháp chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt hướng về Thiên Ý Lâu xa xa, nhìn về tầng cao nhất của Thiên Ý Lâu, sau đó nhếch miệng.

“Có Huyễn lệnh, có Kiếm lệnh, không biết Hoàn Nhan cô nương ngươi có giao nốt Kim lệnh ra không?”.

Kim Hộ Pháp là một cái nữ nhân, nàng mang họ Hoàn Nhan.

Họ Hoàn Nhan là một cái họ... phi thường đặc biệt bởi đây là dòng họ của hoàng tộc.

Chỉ có Kim Quốc hoàng tộc mới có tư cách mang theo họ Hoàn Nhan.

Kim Hộ Pháp sau khi nhìn thấy Huyễn Lệnh cũng không tiếp tục suy nghĩ, trong tay liền đưa ra một tấm Kim Lệnh.

“Nếu là Trường Sinh Chân Nhân đưa ra yêu cầu, Hoàn Nhan không dám không theo, dù sao năm đó Hoàn Nhan vẫn là nợ Trường Sinh Chân Nhân một mạng, lão đầu lệnh bài ngươi giữ, ta có chút mệt mỏi, liền không tiếp tục trò chuyện”.

Kim Hộ Pháp nói xong thân hình liên lao vút khỏi Tửu Tiên Ý, nàng đi đâu... không ai biết.

Chỉ khi Kim Hộ Pháp đi rồi, Kiếm Hộ Pháp mới nhẹ mỉm cười.

Ba vị hộ pháp lệnh ở đây, đồng nghĩa với Thiên Ý Bí Cảnh mở ra, đương nhiên mở ra chỉ vì một người, vì một mình nàng mà thôi.

Việc hôm nay, cũng là không ai biết.

.........

Ở bên trong Thiên Ý Thành là cái tình trạng gì bên ngoài Thiên Ý Thành tất nhiên không ai rõ.

Thiên Ý Thành bên ngoài lúc này cũng không có người, toàn bộ 36 vị sát thủ tham gia chiến dịch Tu La Môn lần này đều tản ra, tuy nhiên đáng nói là 16 vị Tông Sư kia lại là chia đội ngũ.

Lấy 4 người làm một tổ đội, 4 vị Tông Sư kết đội đi cùng nhau, đúng là đủ sức giết sạch tất cả các đoàn đội trong cuộc thí luyện lần này.

Trời càng về trưa, tốc độ tiến lên của đám cao thủ này càng nhanh, chỉ mất khoảng 3 tiếng đồng hồ liền bắt đâu tiến vào khu vực rừng rậm bên ngoài.

Tuy nhiên lúc này ở cửa cánh rừng, lại có một cái nữ nhân khoanh tay đứng đó.

Nàng mặc một bộ quần áo bình thường bằng vải gai thậm chí có chút quê mùa.

Khuôn mặt không tính là xinh đẹp, thậm chí còn bị gọi là khó coi, thân hình phát tướng cũng căn bản không thích hợp với một người tập võ, bất quá nàng đứng nơi đó liền không có một cái sát thủ nào dám động tới nàng, chỉ vì trên cổ nàng đeo một tấm hoàng kim lệnh bài có ghi chữ Cơ.

Trước mặt Cơ hiện nay là hai đội ngũ sát thủ, một đội được hình thảnh bởi 4 tông sư cường giả, một đội hình thản bởi 4 nhất lưu cao thủ.

Trước mặt Cơ lúc này, bất kể là đội ngũ nào cũng không dám hé răng lên một câu, bọn họ không cách nào nhìn thấy thực lực nữ nhân vừa béo vừa xấu kia, nhưng chỉ cần nhìn thấy tấm lệnh bài cho dù không phải là Cơ, bọn họ vẫn tin là Cơ.

Cơ đối với hai cái đội ngũ này, đơn giản chỉ cười cười.

Tay phải chỉ về một hướng.

“Bốn cái nhất lưu cao thủ các ngươi đi về bên này, một đường đi về phía tây nam hiểu chứ?”.

Bốn cái nhất lưu cao thủ kia nào hiểu cái khỉ gì?, bất quá Cơ đã nói thì bọn họ không hiểu cũng phải hiểu.

Bốn người liền cung kính gật đầu.

“Thuộc hạ tuân lệnh “.

Sau đó một mạch chạy về hướng tây nam.

Về phần bốn tên Tông Sư kia, không có lệnh của Cơ, ai dám động?.

Cơ ánh mắt mị mị nhìn người cầm đầu trong 4 người, sau đó hai mắt liền khẽ tỏa sáng.

“ A ngươi là Vu Chiến Dã đúng không?, bản trưởng lão nhận ra ngươi”.

Vu Chiến Dã nghe Cơ nói vậy, khuôn mặt liền hơi hơi đỏ lên.

“Chiến Dã tham kiến Cơ trưởng lão”.

Cơ nhìn hắn rồi lại nhìn 3 người sau lưng hắn, nàng cười rộ lên bất quá trong cái hình dáng này mà nói, nụ cười của nàng quả thực phải nói là vô duyên.

“Mấy người các ngươi 3 năm trước đã tốt nghiệp rồi nha, tiến vào Huyết Chích Đoàn, ta còn tưởng không tính về Thiên Ý Thành thi lên Huyền Cấp chứ?, lần này vị Khách đại nhân kia đúng là hạ đủ vốn”.

Cơ nói vậy làm cả 4 người cúi đầu không thôi, dù sao bọn họ cũng là Huyền Đội đội trưởng khu vực phía nam, không ngờ lại phải đi đối phó với vài cái tiểu tử còn chưa ra đời?, sao có thể không xấu hổ.

Hơn nữa đám bọn họ đều là được đào tạo ở Thiên Ý Thành, tuy nhiên lại chưa vượt qua Huyền Cấp khảo thí, vẫn bị coi là một cái Hoàng Cấp sát thủ không hơn không kém, quay lại Thiên Ý Thành quả thật có chút mất mặt.

Cơ cũng là không có khiển trách mấy người này, tất cả đều là người làm theo lệnh, ai có thể không nghe lời cấp trên cho dù là Cơ nàng có nhiều khi cũng chỉ ‘duy mệnh là làm’ không có tư cách từ chối.

“Được rồi, bản trưởng lão cũng không có trách các ngươi, hơn nữa con trai Khách Quang Tiên chết hắn nổi giận cũng là đúng, đám hung thủ giết Sử Văn Tiến ở một hang động, cách đây 15 dặm về phía bắc, có điều đám người này nhân số tương đối đông, vẫn là cẩn thận một chút”.

Cơ nói xong vậy mà còn nhẹ vỗ vai Vũ Chiến Dã.

Vu Chiến Dã nghe vậy, thân hình lập tức run lên.

Hắn biết Cơ đang giúp hắn cùng đồng bọn lập công, chỉ cần trả thù thành công cho con trai Khách Quang Tiên, bọn họ liền được trọng thưởng.

Hơn nữa số lượng đông thì sao?, bọn họ là tông sư cao thủ, bốn cái tông sư cao thủ liên hợp lại có thể nói là vô địch tại cuộc thí luyện này, làm gì có chuyện sợ hãi số lượng.

Vu Chiến Dã còn cảm thấy lời Cơ nói tất nhiên là đúng, không có số lượng áp đảo sao có thể giết chết đội ngũ của Sử Văn Tiến.

Vì vậy hắn cùng ba cái đồng đội đều lập tức cung kính cúi đầu.

“Chiến Dã đa tạ đại nhân thành toàn”,

Nói xong hắn liền dẫn đội ngũ đi thẳng theo hướng Cơ chỉ.

Vu Chiến Dã cũng không biết trước hắn cũng có hai cái Tông sư đội ngũ cũng là cảm kích cúi đầu như vậy với Cơ.

Lưng dựa vào một thân cây, nhẹ đưa ngón tay ra khẽ bấm, khóe miệng từ từ cong lên.

“Để tính xem, mấy tiểu tử kia chịu được bao nhiêu cái tông sư cao thủ vây công đã “.

Sau đó nàng thật sự bắt đầu ngồi nhẩm tính, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ, đối với nàng mà nói, lần này chơi thật vui.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.