Cực Võ

Quyển 5 - Chương 199: Quyền




Vô Song không lo lắng cho Quỳnh Hương mà lập tức lựa chọn chạy theo nam nhân kia là bởi hắn cảm thấy Quỳnh Hương cũng sẽ nghĩ như hắn.

Thứ ma khí kia rất đáng sợ, nó trực tiếp biến thành một cột ma khí phóng thẳng lên trời, lượng ma khí khủng bố đến mức cả Đại Hắc Thiên cũng chẳng so được chứ đừng nói là Ebisu, Quỳnh Hương cho dù đang tắm thì với năng lực của nàng cũng không thể không quan sát thấy, một khi quan sát thấy nàng nhất định rời khỏi hồ nước sau đó lựa chọn di chuyển về phía cột ma khí.

Tốc độ của nam tử khôi ngô kia rất nhanh, hắn như một con quái vật hình người vậy, như một cỗ xe tăng bọc thép phóng đi trên đường, bất cứ vật gì trước mặt đều không thể cản được bước chân của người này, thân thể của hắn mạnh đến nỗi khi thân thể chạy thẳng về phía trước cứ như một mũi tên bắn đi trong không khí, Vô Song có thể nghe được cả tiếng gió rít gào.

Cùng là siêu cấp nhân vật luyện thể tuy nhiên nam tử kia và Cơ Vô Song rõ ràng khác nhau.

Lực lượng của Cơ Vô Song cực lớn nhưng chỉ là lực lượng mà thôi, xương cốt – da dẻ của nàng thì lại mềm mại vô cùng, cái này gọi là tiên cốt, bằng vào tiên cốt, tiên thân khiến Cơ Vô Song có được một thứ sức mạnh vô lý ẩn trong thể nội, nếu dùng tay chạm vào cơ thể nàng tuyệt đối không có cảm giác của lực lượng hay sự khổ luyện võ công để lại, thân thể của Cơ Vô Song dù sao cũng chẳng thuộc về thế giới này.

Thân thể của nam tử trước mặt Vô Song mới gọi là phàm thể, một phàm thể như được thép luyện cả ngàn lần, nhìn nam tử này chẳng biết tại sao Vô Song lại nghĩ tới Long Tượng Cổ Phật, một người đã đi đến cực hạn của nhân thể.

Một đường theo sát sau lưng của người này ánh mắt Vô Song càng ngày càng trở nên kỳ dị, càng ngày hắn càng cảm thấy một loại khí tượng quen thuộc, một thứ cảm giác mà Vô Song rõ ràng đã từng gặp được, từng cảm nhận được nhưng hiện tại hắn lại không có cách nào nhớ được.

Trong lúc Vô Song đang miên man, đang cố gắng nghĩ thứ khí tượng quen thuộc kia rốt cuộc là từ đâu ra thì nam nhân kia rốt cuộc dừng lại.

Hắn chỉ dừng lại không đến nửa giây đồng hồ sau đó cả người như điên như cuồng, lao thẳng về phía trước.

Nam nhân che phía trước khiến Vô Song không có cách nào nhìn rõ trước mặt xảy ra việc gì nhưng mà hắn cũng chẳng khó để nhận ra trung tâm hắc ám đang ở trước mặt mình, trước mặt hắn là một kẻ đang ma hóa.

Quả nhiên Vô Song đoán không lầm, quả thực có một kẻ đang ma hóa.

Kẻ này ma hóa rất giống Biện Tài Thiên, thân thể vẫn giữ hình dạng con người nhưng toàn thân đều bị hắc khí bao phủ, hắc khí biến cả người hắn thuần một màu đen nhưng đây chưa phải là tất cả, một khi ma hóa gần như không thể giữ được nhân hình, kẻ này cũng không giữ được nhân hình nguyên bản, sau lưng hắn có một đôi cánh, một đôi cánh giống với đôi cánh trên người Biện Tài Thiên, một đôi cánh quỷ rộng đến gần 2m, khi nó mở ra tuyệt đối có thể che phủ nguyên cả cơ thể.

Vô Song chỉ mất nửa giây đồng hồ đánh giá kẻ này sau đó liền chuyển mục tiêu, mục tiêu tiếp theo của Vô Song là kẻ ép được đối phương ma hóa.

Không nhìn thì thôi vừa nhìn Vô Song liền giật mình, dĩ nhiên lại là một lão nhân già nua.

Lão nhân hiện tại ngồi trên mặt đất, một tay ôm ngực, khóe miệng trào ra máu, từ góc độ đứng của mình Vô Song không thể rõ dung mạo cùng biểu hiện của lão nhân này ra sao nhưng mà Vô Song có cảm giác lão nhân này tuyệt không sợ hãi gì.

Có thể ép một kẻ như thế kia tiến vào trạng thái ma hóa dĩ nhiên lão nhân thoạt nhìn cực kỳ bình thường kia tuyệt đối không yếu thậm chí còn rất mạnh.

Dùng ánh mắt lưu lại trên thân ảnh lão nhân nửa giây, Vô Song lại phóng mắt về phía nam tử kia.

Nam tử kia nhấn một cái, cả người lao vút về phía con quái vật đang ma hóa sau đó xuất quyền.

Đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy nam tử xuất quyền, quyền ra như sấm, trong quyền vậy mà có cả đại thế.

Một quyền này kết nối thiên địa đại thế, mượn đại thế mà ngưng hình, mượn ý mà hóa hồn, quyền này đã không có gì để chê, quyền này đã so được với một quyền của Vương Trùng Dương tại thế giới kia thậm chí càng thêm nửa bậc.

Vương Trùng Dương có quyền thuật cực mạnh, hắn dùng quyền mà đăng lâm đế vị tuy nhiên quyền của hắn vẫn chưa phải chân chính quyền, quyền của Vương Trùng Dương tuy cũng đưa thiên địa đại thế vào trong, mượn thiên địa mà ngưng hình, lấy ý mà luyện hồn nhưng một quyền được tạo nên lại bởi nội lực, Vương Trùng Dương dù sao cũng là cao thủ đạo gia.

Quyền của nam nhân kia mới gọi là kinh khủng, một quyền chẳng có chút nội lực nào, một quyền đơn thuần do sức mạnh cơ thể đúc ra, một quyền cực trực tiếp mà cũng cực đáng sợ.

So về "lực" có lẽ Cơ Vô Song sẽ nhỉnh hơn nam nhân này nhưng so về "ý" thì Cơ Vô Song lại thiếu đi vài phần, cảnh giới thông hiểu của Cơ Vô Song về một chữ "quyền" thực sự không sánh bằng nam nhân kia.

Một quyền trực tiếp này đánh tới, chẳng để cho đối phương tránh né, một quyền ép lấy cứng đối cứng, mượn thiên địa làm lao tù mà khóa lấy đối phương, bốn phương tám hướng đều không thể di chuyển, đại thế ép thẳng tới.

Ở phía ngược lại, kẻ kia cũng chẳng ngần ngại mà xuất quyền, hắn bước vào cảnh giới ma hóa thì hắn ngại ai?.

Quyền của kẻ này bất kể so về ý hay so về lực đều thua kém nam tử kia, vừa nhìn đã có thể nhận ra kẻ ma hóa chẳng phải cao thủ quyền pháp nhưng mà mượn ma thân, mượn ma khí thì lại khác, lấy ma khí mở đường, lấy ma thân xuất quyền, cái này chẳng khác gì tiên thể của Cơ Vô Song cả, mượn thể chất đặc thù mà vượt qua ranh giới võ học.

Hai quyền đơn giản va vào nhau sau đó ma nhân lập tức mượn lực mà lùi lại, ma khí tràn ra, quỷ cánh mở rộng, theo một động tác mở cánh này hắn đẩy toàn bộ quyền kình ra phía sau lưng, mượn ma khí mà phá đi thiên địa lao tù, nhìn thủ đoạn của kẻ này Vô Song đương nhiên phải gật đầu, đến cả Vô Song cũng chẳng thể làm được tốt hơn.

Ma nhân có thể an toàn lùy lại thậm chí hóa giải toàn bộ nguy cơ còn nam tử kia... lại càng làm Vô Song giật mình.

Hai chân như hai trụ chống trời, rõ ràng là hai quyền tương đương nhau, quyền kình mà nam tử phải chịu cũng chẳng nhẹ gì ấy vậy mà hắn một bước cũng không lùi, chân trái dẫm xuống đất đưa toàn bộ kình lực chạy theo sống lưng rồi lan ra bên dưới, dĩ nhiên đây chưa phải là cái để Vô Song giật mình.

Chân trái tán đi kình lực, cả người lướt lên, chân phải dẫm xuống đất, lại một lần nữa tán đi kình lực.

Chân phải chạm đất, đẩy cả người lần thứ hai, sau đó đến lượt chân trái.

Bộ pháp đơn giản cực kỳ nhưng mà nó càng đơn giản thì càng lộ ra cái bất phàm, người này dĩ nhiên dùng thân thể biến thái của mình vừa chạy vừa hóa kình?.

Đừng nói Vô Song mà cho dù cả ma nhân cũng kinh hãi, mượn cái bộ pháp đơn giản kia nam tử gần như ngay lập tức có thể ép đến chỗ ma nhân.

Ép tới, xuất quyền, đẩy lùi rồi lại ép tới, khí thế bức người hơn nữa chiến ý càng ngày càng cao, chiến ý như bao trùm cả thiên địa.

Ma nhân có thể dùng cứng đối cứng, từng quyền chống lại nam tử kia nhưng mà ma nhân hiện tại cũng bắt đầu cảm thấy vô lực.

Năm quyền, sáu quyền, bảy quyền thậm chí là mười quyền ma nhân đều có thể cản được nhưng mà càng ngày càng cố sức.

Nếu thế gian có một môn gọi là Không Minh Quyền, lấy thế đè lên thế, mang đại thế hòa vào quyền, quyền như nước chảy, quyền càng ra càng mạnh thì nam tử trẻ tuổi kia đang thể hiện một bộ quyền pháp tương tự về tác dụng nhưng mà khác hẳn về tính chất.

Lấy chiến ý nhập quyền, chiến ý càng đánh càng cường, quyền càng xuất càng uy mãnh... một quyền này không phải lấy nhu khắc cương mà là lấy cương phá vạn pháp, cứng đến tận cùng.

Vô Song đứng ở đây với tư cách khán giả và hắn triệt để ngây người.

Hắn thực sự chưa từng thấy kiểu chiến đấu này, càng đáng nói nam nhân kia có phong cách chiến đấu rất lạ, tưởng như đơn giản, trực tiếp nhưng lại hoàn mỹ cực kỳ.

Nam nhân liên tục lấy đaị thế ép đối thủ, ép cho ma nhân không thể tự do đi tới đi lui, quyền kình bắn ra bốn phương tám hướng, lấy ma nhân làm trung tâm mà ép lại sau đó lấy chiến ý nuôi quyền mà từng quyền ép thương ma nhân.

Ma nhân nếu gặp đối thủ khác cùng trình độ thì hắn đương nhiên tránh được thậm chí dễ dàng thoát ra ngoài, đã đến trình độ của ma nhân rất khó ép hắn không thể cựa quậy nhưng mà nam tử kia vậy mà thật sự làm được, mượn cái bộ pháp đơn giản kia, vừa chạy vừa hóa kình, mỗi bước chân trên mặt đất như dấu chân voi đi qua vậy, mỗi bước chân đều đang tự động hóa giải kình phong va chạm, từng bước ép tới, ép liên tục đến mức ma nhân còn chẳng có cơ hội thở.

Quyền thứ nhất hai người còn đang ở rìa ngoài Bồng Lai, đến quyền thứ 15 nam tử trẻ tuổi đã đánh cho ma nhân bắn ngược ra ngoài bờ biển thậm chí lúc này cơ thể ma nhân dập nát khắp nơi.

Ma nhân một khi ma hóa thì Vô Song cũng không nhìn ra cái gì, thân thể của ma nhân như thế nào thì cũng chỉ có ma nhân biết.

Ma nhân này dĩ nhiên là Minato sau khi ma hóa và hiện tại Minato thậm chí đến cả thở cũng không nổi, hắn lúc này cắn chặt răng thầm hận mình đen đủi.

Minato bị thương rất nặng, nếu không bị thương hắn ngại gì một trận chiến nhưng mà hắn lúc này đã mất nửa cái mạng.

Minato sau khi trở lại đảo liền gặp lão nhân, trận chiến giữa hai người rất ngắn ngủi nhưng mà lão nhân lại có thể ép được Minato ma hóa vậy chí ít cũng đã đẩy được Minato tới đường cùng.

Giờ khắc này ngay cả khi ma hóa Minato cũng cảm thấy khó thở, nếu hắn là một con quái vật thì nam tử trẻ tuổi kia cũng chẳng khác mấy, một con quái vật hình người.

Sau 15 quyền, trong đầu Minato hiện tại chỉ có một suy nghĩ là chạy, hắn biết mình không đánh tiếp được nữa tuy nhiên sau 15 quyền này... nam tử trẻ tuổi cũng muốn thay đổi quyền thuật của mình.

Nam tử trẻ tuổi thừa hiểu ma nhân đang bị ép đến mức nào, thừa hiểu ma nhân đang tính làm gì, hắn sao có thể để cho ma nhân như nguyện.

Chỉ thấy cổ tay trái của nam tử quay ngược lại, quyền phải thu về, quyền trái đấm thẳng ra.

Thân thể nam tử vốn đang hướng về phía trước đột ngột dừng lại sau đó lấy hai chân làm trụ, quyền trái xoay ngược mà ra như một cây cung đã căng dây từ lâu.

Một quyền này... không ai có thể nhìn thấy, một quyền này là vô hình quyền.

Một quyền đánh thẳng vào trái tim ma nhân, một quyền này không làm Minato chết bởi hắn rất rất khó chết nhưng một quyền đánh hắn trào ra máu sau đó bất chấp việc hắn đang ma hóa, Minato cứ như vậy ầm ầm ngã xuống.

Một quyền này... cũng khiến khán giả là Vô Song chết lặng.

Vô Song nhận ra quyền này hay nói đúng hơn hắn nhớ ra cái cảm giác quen thuộc kia là từ đâu ra.

Một quyền này Vô Song có thể chẳng biết gọi tên nhưng cái khí thế kia thì hắn không lạ gì, thứ này gọi là Nhân Đế, ít nhất là Vô Song gọi như vậy.

Cái cảm giác quen thuộc trên người nam tử kia Vô Song chỉ gặp ở một người, một người được hắn tôn làm Nhân Đế.

Tại thế giới Phật Sơn kia có một người thống nhất toàn bộ thảo nguyên phương bắc sau đó nuốt gọn cả Trung Nguyên, một người mà Vô Song đã đi theo phò tá 2 năm trời – Nhân Đế – Thiết Mộc Chân.