Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 58




Bữa cơm này, Trần Nhược Vũ ăn đến choáng não, thì ra là chẳng những tương lai Tư Tư lành ít dữ nhiều, mà chính tiền đồ của cô cũng không rõ. Nhưng mà Tư Tư đã hạ quết tâm, trình độ kiên định đó thật sự vượt khỏi tưởng tượng của Trần Nhược Vũ. Ăn cơm xong, cô ấy lập tức hẹn mấy người đồng nghiệp cùng cấp trên ra ngoài, nói là quan hệ cũng không tệ, trước khi từ chức cũng phải cùng mọi người nói chuyện.

Trần Nhược Vũ nhức đầu, khuyên cách nào cũng không được. Lương Tư Tư đúng như chính lời cô nói, trước tiên muốn đem chuyện này tung ra ngoài, để bản thân không có đường lui.

Thật ra trong lòng cô ấy nhất định có hoảng hốt, đối với chuyện này cũng không nắm chắc, chỉ là Trần Nhược Vũ hoàn toàn không thể hiểu, nếu không cách nào khẳng định, vậy tại sao vẫn làm? Nếu đổi lại là cô, cô nhất định không dám!

Lương Tư Tư bỏ lại Trần Nhược Vũ mà đi tới buổi hẹn thứ hai, Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cô lo Tư Tư kích động sẽ làm hại bản thân, lại nghĩ đến không lâu nữa cô ấy sẽ rời đi, bên cạnh mất đi một người bạn tốt, tiền thuê nhà cũng không biết phải làm sao, thật là khiến người ta phiền muộn.

Cô ngồi xe bus về nhà, vửa tới cửa khu liền gặp Chu Triết. Anh có chút kinh ngạc lại có chút ý không tốt nói: “Trùng hợp vậy”

“Đúng vậy, tôi mới cùng bạn đi ăn về. Đồng nghiệp của anh thế nào rồi?”

“Ách, tôi có đi tìm cô ấy” Chu Triết có vẻ xấu hổ: “Cô ấy nói không sao, tôi thấy cô ấy cũng không có chuyện gì, nên nói chuyện mấy câu rồi về thôi”

Hai người này, một người chạy tìm người kia chỉ để nói chuyện phiếm mấy câu, cũng không ngại mệt mỏi. Mạnh Cổ cảm thấy loại chuyện ngu ngốc này thật giống hành động của cô với Mạnh Cổ, nói không chừng Tư Tư nói đúng rồi.

Trần Nhược Vũ trực tiếp hỏi: “Anh thích cô ấy?”

“À? Không phải…” Chu Triết liền khoát tay: “Bọn anh không phải quan hệ như vậy. Cô ấy… Anh…” Anh nói quanh co, vò đầu, cuối cùng chỉ nói: “Chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi”

Trần Nhược Vũ nói: “Bạn em nói, phụ nữ sẽ không tự nhiên khóc ở trước cửa nhà của đàn ông”

Chu Triết không nhịn được há to miệng, nhất thời cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

Trần Nhược Vũ nhìn bộ dạng ngây ngô của anh, xem ra là thật sự chưa bao giờ nghĩ đến cuyện đó. Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Cô ấy còn độc thân?”

“Ách, đúng” Chu Triết dừng một chút liền nói “Chỉ là không phải cô ấy không có người theo đuổi, tôi còn thấy mấy người tặng quà cho cô ấy, có điều đều bị cô ấy cự tuyệt”

“Em không có nói cô ấy không tốt”

“Nha” Chu Triết giờ mới phản ứng kịp, lại gãi đầu, có chút xấu hổ.

“Chu Triết, anh thì sao?”

“Cái gì?”

“Anh ở đây, có bạn gái chưa?”

“Anh muốn về thành phố C” Lời này khiến cả hai người đều trầm mặt một lát, sau đó đều cười.

Đi tới trước lầu nhà Trần Nhược Vũ, cô chợt nói: “Chu Triết, bạn của em từng nói, một người có yêu anh hay không, anh nhất định sẽ cảm nhận được”

Chu Triết ngẩn ngơ, Trần Nhược Vũ cười với anh, anh cũng cười trở lại, hai người vẫy tay chào tạm biệt

Trần Nhược Vũ không biết nên làm gì, tâm tình có chút không tốt. Cô vừa mới vào thang máy, điện thoại lại vang lên, là Mạnh Cổ gọi.

“Em đang ở đâu?”

“Mới vừa về nhà”

“Cùng Lương Tư Tư đi ăn cơm?”

“Đúng vậy”

“Cơm nước xong rồi?”

“Mới về nhà a”

“Ừ” âm thanh Mạnh Cổ không có tâm tình, anh nói: “Vậy anh cúp máy” Sau đó cúp máy thật.

Trần Nhược Vũ không hiểu chuyện gì, suy nghĩ một chút xem có phải người nào đó đang làm nũng với cô không? Chẳng lẽ ý anh là bây giờ còn sớm, muốn cô hẹn anh ra ngoài?

Trần Nhược Vũ ra khỏi thang máy, nhìn đồng hồ trên tay, cũng vừa đúng gờ, cô cũng muốn nói chuyện với em, đem lo lắng về chuyện của Tư Tư nói ra, có lẽ anh có biện pháp có thể giúp cô. Vì vậy cô gọi lại cho anh, nghĩ muốn hẹn anh ra ngoài. Kết quả là Mạnh Cổ tắt điện thoại.

Trần Nhược Vũ cau mày, tâm tình bết bát hơn bao giờ hết. Bây giờ chắc chắn không phải là điện thoại hết pin, anh thật là quá đáng ghét rồi. Anh nên nhanh nhanh bắt điện thoại mới đúng.

Trần Nhược Vũ một mình ngây ngô trong nhà, càng nghĩ càng phiền não, càng nghĩ càng lo lắng, Tư Tư như vậy, có ổn không?

Mấy ngày sau, cảm xúc của cô vẫn không tốt.

Thứ nhất là bởi vì biểu hiện ly kỳ của Lương Tư Tư, quả cảm, kiên quyết cùng quyết tâm, cô ấy từ chức rất nhanh, sau đó bắt đầu bận rộn giao tiếp, tụ hội bạn bè nói lời tạm biệt, dọn dẹp hành lý, chọn mua đồ mới.

Trần Nhược Vũ cố gắng khuyên cô ấy, đáng tiếc cô ấy hoàn toàn không nghe lọt. Chỉ là Lương Tư Tư cũng thấy có lỗi với Trần Nhược Vũ, cho nên đã trả tiền nhà hai tháng, Trần Nhược Vũ vẫn có thể ở đến tháng hai sang năm, khi đó đã qua mùa xuân một tháng, cô vẫn có đủ thời gian để tìm chỗ khác.

Một việc nữa khiến Trần Nhược Vũ không vui, là thái độ ôn hòa của Mạnh Cổ đối với cô, hình như chỉ trong một đêm liền phai nhạt. Cô gọi điện thoại tán gẫu với anh cũng không hơn mấy câu, cô có thể cảm thấy anh không nhiệt tình, làm cho cô không biết nên nói gì thêm.

Cái loại lạnh lẽo đó cứ theo suốt cuộc nói chuyện, mấy lần như vậy, cô cũng không muốn gọi điện nữa. Cô nghĩ bởi vì hôm đó cô kiên trì cùng Lương Tư Tư đi ăn cơm mà không để ý đến anh, nhưng lại cảm thấy anh như vậy là cố tình gây sự, mà cô thậm chí cũng không biết phải làm sao dụ dỗ anh, quan trọng nhất là, tâm tình của cô cũng rất tệ, cô mới là người cần dỗ, hoàn toàn không có ý định muốn chọc anh vui vẻ.

Cứ như vậy, hai bên không ai chủ động hẹn, hai người mới thành tình nhân mà cứ vậy trôi qua hai tuần cũng không hề gặp mặt.

Nhưng đối với Trần Nhược Vũ mà nói, hai tuần này cũng có chuyện tốt. Thứ nhất là, khách hàng mua bảo hiểm của cô vì biểu đạt lòng biết ơn, cố ý tặng cô cờ thưởng, khen cô cùng công ty bảo hiểm. Điều này làm cô ở công ty cũng tương đối có mặt mũi. Mà khách hàng bị thương nằm viện được cô giúp đó, giới thiệu một khách hàng lớn – bảo hiểm tập thể - cho cô. Thành tích đột nhiên tăng vọt.

Lúc này Triệu Hạ cũng tìm Trần Nhược Vũ, khiến sự nghiệp buôn bán của cô trở nên kiêu ngạo, cô ấy thích phong cách làm việc của Trần Nhược Vũ, hy vọng cô có thể đến công ty cô ấy làm nhân viên chính thức, để cô phụ trách màng tiêu thụ.

Trần Nhược Vũ thật sự là vừa mừng vừa lo. Chuyện tốt chuyện xấu lũ lượt mà tới, cô lại có cảm giác không chống đỡ được!

Hôm nay là chủ nhật, Lương Tư Tư thu thập xong hành lý, chuẩn bị sáng mai lên máy bay đến thành phố H bắt đầu cuộc sống mạo hiểm. Trần Nhược Vũ bắt đầu cảm thấy ly biệt ưu thương, nghĩ tới liền muốn khóc.

Lúc này, hai người lại vùi mình trên ghế sofa nói chuyện phiếm. Trên bàn trà để đầy đồ ăn vặt cùng chục chai bia

“Chờ mình ổn định liền báo địa chỉ cho cậu, cậu đem mấy thứ đồ mình để lại chuyển qua đó”

“Được” Trần Nhược Vũ có chút say, ôm chặt cánh tay Lương Tư Tư không thả: “Cậu suy tính kỹ một chút, bây giờ còn kịp”

“Không còn kịp nữa rồi, Nhược Vũ”

“Như vậy thật không sợ sao?”

“Sợ chứ.” Lương Tư Tư cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thừa nhận mình sợ hãi “Nhưng càng sợ mình càng muốn làm”

Trần Nhược Vũ nhìn cô, nước mắt cũng không nhịn được.

“Tư Tư, về sau không có ai nói với mình mấy cái hình thức kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình, cũng không có ai nói với mình mấy câu nghe không thông nhưng rất có đạo lý”

“Bây giờ chúng ta liền tranh thủ nói nhiều một chút”

“Tư Tư, sao hắn không làm bạn trai mình, mình còn có cảm giác yêu, bây giờ hắn làm bạn trai mình rồi, mình ngược lại cảm thấy muốn thất tình?”

“Có lẽ do khi đó lòng cậu tự do hơn”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, khom lưng lấy một lon bia uống một hớp “Tư Tư, cậu chính là muốn loại tự do này sao?”

“Đúng vậy a. Mình trừ loại tự do này, không muốn cái khác”

“Làm gì thế, không cần bác sĩ Mạnh, đổi lại muốn yêu mình sao?”

“Nhưng mà không bỏ được” Trần Nhược Vũ choáng, rốt cuộc oa oa khóc: “Tại sao hắn đột nhiên đối xử với mình như vậy? Nào có người xấu tính như thế, kém cỏi như thế. Mình trước kia ghét bỏ hắn là đúng, quả nhiên là có nguyên nhân a, hắn quá đáng ghét rồi, mình không muốn thích hắn. Mình ở đây khổ sở, hắn là nên dỗ mình vui vẻ mới đúng? Nhưng là hắn lại như vậy. Mình gọi điện thoại qua, hắn nghe ứng phó, nói chuyện cũng khó chịu, hắn là tên khốn”

“Vậy cậu có mắng hắn không?”

“Không có” Lời nói uất ức đáng thương.

“Phải mắng hắn. Xem như quan hệ của hai người thay đổi, sự tự do của cậu không thể có. Nhược Vũ, vui vẻ thì cười, không thoải mái thì mắng, cậu sợ cái gì?”

Sợ cái gì? Sợ anh càng không được vui, sợ quan hệ của họ hỏng bét, sợ… Đúng vậy, cô sợ cái gì, còn có thể hỏng cái gì nữa chứ? So lại càng không giải thích được

Trần Nhược Vũ nổi giận, gọi điện cho Mạnh Cổ. ĐIện thoại còn chưa vang được một tiếng, Mạnh Cổ đã bắt máy, Trần Nhược Vũ không đợi anh nói chuyện đã lớn tiếng mắng: “Cái tên khốn khiếp này, tại sao đã ôn hòa với em, còn đùa bỡn em, còn cáu kỉnh, anh cho rằng mình rất đẹp trai, rất tài giỏi sao? Anh cho rằng mình là bác sĩ thì giỏi sao? Em trọng bạn khinh sắc thì thế nào? Em cùng Tư Tư đi ăn cơm thì sao. Anh cho mình là đứa trẻ ba tuổi còn cần dỗ ăn cơm sao? Cho anh biết em cũng không kém cỏi như vậy, khách hàng cũng khen em, bọn họ đều khen em, còn giới thiệu khách cho công ty. Bạn bè cũng khen, muốn em sang đó làm quản lý. Em có chỗ nào kém anh, theo đuổi trước cũng là em, mặc dù em thích anh trước, nhưng sau đó là anh thổ lộ mà, chúng ta không ai nợ ai, em cho anh biết, em sẽ bỏ anh đó.”

“Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?” Mạnh Cổ quát lớn.

Ngữ điệu quen thuộc khiến Trần Nhược Vũ khóc lớn tiếng: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, Tư Tư muốn đi, cô ấy không quan tâm em, anh đừng để cô ấy đi có được không?” Cô khóc nức nở, Lương Tư Tư ở một bên đạp chân cô; “Cậu mắng người yêu của cậu, sao lại nói sang mình rồi?”

Trần Nhược Vũ tiếp tục khóc; “Bác sĩ Mạnh, sao anh lại đối với em như vậy, em rất tức giận, cũng không cần anh nữa”

Mạnh Cổ ở bên kia cắn răng: “Em đừng nói hưu nói vượn”

“Em mới không có. Em không vui, anh đối với em một chút cũng không tốt. Em với bạn trai trước còn quen nhau được một năm, sao em với anh chỉ có hai ngày. Đúng rồi, anh nói anh với bạn gái trước quen nhau bao lâu? Ba tháng? Vậy mà em chỉ có hai ngày! Sao lại kém xa như vậy!”

Mạnh Cổ ở bên kia không lên tiếng, Trần Nhược Vũ cũng không muốn nghe anh nói, cô mắng không dứt, mắt đến nỗi Lương Tư Tư cười ha hả. Trần Nhược Vũ ôm điện thoại nói mấy phút, kể hết những bất mãn cùng ghét bỏ của cô với Mạnh Cổ, nói, lại nói, nói đến có người nhấn chuông cửa vẫn tiếp tục nói.

Lương Tư Tư lười biếng bò dậy, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nhịn không được cười, cô đem cửa lớn mở ra, Mạnh Cổ đang cầm điện thoại đứng bên ngoài.