Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 35




Ba cô từng nói vụ án giết người thường không quá phức tạp.

Hung thủ có thể làm được ba điều, có kế hoạch mua công cụ gây án, tìm hiểu nghe ngóng trước hoàn cảnh xung quanh địa điểm gây án, ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm… thì cũng đã là tội phạm có IQ cao vô cùng hiếm thấy rồi.

Dù sao liên hoàn án giết người của Jack the Ripper không thể điều tra được sự thật kia cũng chỉ có thể tồn tại ở thời điểm công nghệ kỹ thuật chưa phát triển trong quá khứ. Trong cuộc sống hiện tại, cùng với sự tiến bộ của hình sự trinh sát và phương tiện giám sát, có rất ít vụ án treo để mà không thể phá giải.

Hung thủ có thể làm ra vụ án mưu sát hoàn hảo, ví dụ như thiên tài phạm tội James Moriarty cũng chỉ tồn tại trong tác phẩm văn học.

Nhưng Nhan Lôi không thể không thừa nhận, kế hoạch giết người ban đầu của vụ án quỷ nước được làm rất tinh xảo. Lợi dụng thủy triều xóa dấu vết, lợi dụng đường thủy để né tránh camera giám sát. Thủ pháp này có thể so với một vài vụ mưu sát hoàn hảo trong tiểu thuyết rồi.

Nhưng may mắn là, hung thủ cũng không có khả năng lần ra tay nào cũng đều hoàn hảo.

Ví dụ như vụ cướp giật này, thủ pháp gây án thực sự quá thô sơ.

Cũng giống như một lời nói dối có muôn vàn lỗ hổng đã định trước sẽ bị cảnh sát vạch trần.

Trên đường trở về, Nhan Lôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này: “Tại sao Thạch Man Linh lại mạo hiểm đến mức sắp xếp ra một vở kịch bị cướp như vậy? Dù sao cô ta cũng không phải hung thủ, làm như vậy không phải là uổng công vô ích sao?”

Trần Bạc Vũ lại hiểu được điều này: “Vì Thạch Man Linh biết rằng cô ta sớm muộn gì cũng trở thành đối tượng bị hoài nghi của cảnh sát. Cho dù vụ án này không phải do cô ta làm, nhưng cô ta không thoát khỏi liên quan với vụ án lần trước, cũng chính là vụ án Trần Chính Thao bị sát hại. Chỉ cần cảnh sát chú ý đến cô ta thì bản thân Thạch Man Linh sẽ có nguy cơ bị bại lộ.”

Từ sau khi tổ chuyên án “vụ án vỡ đập nước” được thành lập, rất nhiều cảnh sát hình sự đều đang bất kể ngày đêm mà điều tra tư liệu về học sinh đã tốt nghiệp của trường Trung học Danh Hồ. Theo anh được biết, phía ba anh đã thu xếp được một danh sách những người bị tình nghi.

Nếu tiếp tục điều tra thì sẽ điều tra về những người trong danh sách đã từng được huấn luyện bơi lội. Cứ như vậy, cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra đến Thạch Man Linh.

Lần này Nhan Lôi cuối cùng cũng hiểu ra: “Vậy nên, nếu như Thạch Man Linh không có được bằng chứng ngoại phạm vào đêm mà vụ án xảy ra thì chẳng mấy chốc cô ta sẽ trở thành đối tượng bị cảnh sát nghi ngờ trọng điểm. Cô ta cũng không phải rảnh rỗi quá mức đến bị khùng nên mới tự biên tự diễn ra một vở kịch cướp bóc như vậy, mà là do tình thế bắt buộc, cô ta đành phải bí quá hóa liều làm ra chuyện đó, một lần duy nhất để có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình.”

Trần Bạc Vũ khẽ gật đầu: “Chó cùng còn biết rứt giậu, huống chi là một con người.”

Ví von với chó như vậy không được buồn cười cho lắm, Nhan Lôi nhớ ra mình vẫn còn một tiết học bơi vẫn chưa học, vì vậy cô nói: “Lần sau khi tôi đến bể bơi học bơi tôi sẽ thăm dò cô ta một chút, xem xem có thể nghe ngóng được một tin tức khác về quỷ nước hay không.”

“Không được.”Trần Bạc Vũ dừng bước, giọng nói của anh thẳng thắn mà dứt khoát: “Chúng ta vẫn chưa biết quỷ nước còn lại là ai, có lẽ cô ta đang ẩn núp ở chỗ tối để quan sát tất cả mọi việc. Nhan Lôi, hiện giờ cô là nội ứng của cảnh sát, tuyệt đối không được để lộ thân phận.”

Dừng một chút, anh nghiêm túc nói: “Nghe lời tôi, không được nhắc đến chuyện này trước mặt Thạch Man Linh, hiểu chưa?”

“…”

Nhan Lôi chớp chớp mắt, quen biết anh lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy được bộ dạng hung dữ của anh như vậy. Ngoại trừ lần đầu gặp mặt kia ra.

Cô cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt kiên định mà sáng suốt: “Tôi vẫn luôn nói chuyện có chừng mực. Anh yên tâm đi, tôi cũng là người rất lợi hại, sẽ không để lộ sơ hở gì đâu.”

Trần Bạc Vũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt trầm xuống, giọng nói cũng tràn ngập sự lo lắng dành cho cô: “Nhan Lôi, cô đừng đi học tiết học bơi lội kia nữa. Tư liệu mà chúng ta đang nắm giữ cũng đã tương đối đầy đủ. Sau đây chỉ cần xác nhận Thạch Man Linh là con gái của thợ lặn thì tôi sẽ hạ lệnh bắt giữ cô ta.”

“Nhưng hiện giờ trên tay anh vẫn chưa có vật chứng thiết thực, việc điều tra đối với Thạch Man Linh cũng không tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Như vậy mà đã tiến hành bắt giữ? Có thích hợp không? Cơ quan tư pháp cũng sẽ không chấp nhận.”

Nhan Lôi cảm thấy toàn bộ phân đoạn mấu chốt của vụ án này đều đang bị thiếu, ngay cả việc kiện lên tư pháp cũng rất khó khăn.

Phải biết rằng, pháp luật không hề quan tâm suy luận của anh thần kỳ như thế nào, pháp luật chỉ chú ý đến việc chuỗi chứng cứ của anh có hoàn chỉnh hay không.

Bởi vậy trong mỗi tập phim, cậu bé Conan thận trọng thảo luận rằng, chứng cứ phạm tội ở XX.

Cô cau mày: “Nếu như không có vật chứng thì chúng ta đang nói vớ vẩn.”

Trần Bạc Vũ khẽ cười, đương nhiên là anh biết điều ấy: “Cho dù không lấy vụ án quỷ nước làm lí do định tội, tháng trước Thạch Man Linh tự biên tự diễn một vở kịch cướp bóc này, chiếm dụng tài nguyên công cộng phi pháp cũng đủ để cô ta vào tù rồi.”

Về việc tại sao vẫn chưa bắt giữ cô ta, Trần Bạc Vũ giải thích: “Chưa bắt Thạch Man Linh ngay là để dụ quỷ nước còn lại ra, nếu như đánh rắn động cỏ, để quỷ nước còn lại chạy mất thì vụ án cũng sẽ thất bại một nửa.”

Nhan Lôi nhìn sang chỗ khác, đương nhiên cô biết rằng Trần Bạc Vũ làm như vậy là đúng, nhưng mà: “Tôi cũng muốn giúp anh sớm ngày phá được vụ án.”

“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Trần Bạc Vũ cười, anh không kìm lòng được mà cúi xuống nắm lấy tay cô: “Tôi cũng không biết nên cảm ơn cô thế nào mới tốt.”

Hành động thân mật vượt quá quan hệ bạn bè này đã thành công khiến Nhan Lôi đỏ mặt.

Người nào đó độc thân từ trong bụng mẹ lần đầu tiên được một anh cảnh sát đẹp trai như vậy nắm tay, trái tim bắt đầu đập loạn xạ.

Có điều cô vẫn còn một việc chưa yên tâm: “Hiện giờ em họ Chu Hoằng Nghiên của Chu Diên cũng đang học bơi ở đó, Chu Hoằng Nghiên là con gái ruột của Chu Phong Lăng, Thạch Man Linh là quỷ nước thật sự. Tôi sợ rằng cô ta sẽ làm hại Chu Hoằng Nghiên.”

“Chu Hoằng Nghiên?” Trần Bạc Vũ biết người này: “Sao cô ấy lại học bơi ở đó?”

Nhan Lôi giải thích: “Vì sân golf Kích Lưu là do nhà họ Giang mở, Chu Hoằng Nghiên thích Giang Thu Trì, mỗi tối cô ấy đều đến đó gặp anh ta.”

Thực ra trước đây khi cô nghe Thạch Man Linh nói xấu Chu Hoằng Nghiên thì vẫn luôn cảm thấy kì lạ, Tại sao huấn luyện viên Thạch lại có địch ý với Chu Hoằng Nghiên lớn đến như vậy?

Hiện tại xem ra, nếu như Thạch Man Linh thực sự là con gái của thợ lặn thì Chu Hoằng Nghiên chính là con gái kẻ thù giết cha của cô ta.

Quỷ nước kia vì báo thù cho ba mình mà để cho nhiều người chôn cùng Chu Phong Lăng đến như vậy, cô ta còn có thể buông tha cho con gái ruột của Chu Phong Lăng sao?

Nhan Lôi cũng không ôm hi vọng gì với tình người của hung thủ.

Hơn nữa, ba cô đã từng phân tích tâm lí tội phạm đối với quỷ nước này. Báo thù thành ma, biến chất thành quỷ, tiếp theo quỷ nước sẽ diệt trừ tất cả mọi đối tượng cần báo thù, nếu không thì quyết không dừng tay.

Nghĩ đến đây, Nhan Lôi không khỏi có chút lo lắng: “Anh giúp tôi nói với Chu Diên một câu, khuyên em họ của anh ta đừng đến bể bơi nữa.”

Trần Bạc Vũ gật đầu: “Tôi sẽ nói với anh ấy ngay.” Thuận tiện nói thêm: “Cô cũng đừng đi nữa.”

“Tôi chỉ đi một lần cuối cùng nữa thôi.” Nhan Lôi nũng nịu, cô có một loại suy đoán theo bản năng: “Tôi cảm thấy, không chừng bên trong bể bơi Kích Lưu không chỉ có một quỷ nước, mà là hai quỷ nước đều ẩn nấp ở đó.”

Chỉ có chui vào đầm rồng hang hổ mới có thể nhanh chóng bắt được hai nghi phạm này, ép những người trong mười hai con giáp lộ nguyên hình ra ánh sáng.

Trần Bạc Vũ nghe cô nói như vậy thì biết rằng khuyên không nổi cô nữa, giọng điệu không khỏi nhấn mạnh hơn: “Trừ lần này ra, lần sau cô đều phải nghe theo tôi, không được có lần sau như vậy nữa.”

Nhan Lôi nở nụ cười, không biết tại sao nhưng khi nghe được giọng điệu cứng rắn của anh như vậy trong lòng cô cảm thấy rất vui. Vậy là trừng mắt nhìn anh: “Được rồi cảnh sát Trần, tôi chỉ đi lần cuối cùng này nữa thôi, sau này tôi không đến đó nữa.”

Lúc này Trần Bạc Vũ mới đồng ý: “Vậy đến lúc đó cô mang theo máy nghe trộm đi vào, tôi canh giữ ở bên ngoài, tôi muốn biết tình hình của cô.”

Anh thật sự rất lo lắng về việc cô đi gặp nghi phạm, phải biết rằng có thể trên tay đối phương còn có thuốc mê.

“Ừ, anh yên tâm đi.”

Cô cũng nắm lấy tay của anh, hai tay nắm chặt lấy nhau.

Một cảm giác ấm áp từ trên người anh truyền đến tận đáy lòng của cô, bao phủ, sưởi ấm cho trái tim của cô.

Dường như là… ừm…

Có lẽ hai người họ… đều có cảm giác với đối phương.

Chỉ là hai bên đều không có kinh nghiệm yêu đương nên những gì thể hiện ra đều luống cuống, ngay cả nắm tay cũng rất căng thẳng.

Nhưng cả hai đều hiểu rằng, ở bên cạnh nhau lâu rồi sẽ không cần nói gì mà vẫn hiểu được suy nghĩ của đối phương.

***

Ngày hôm sau, Trần Bạc Vũ nói với Chu Diên một tiếng, bảo em họ Chu Hoằng Nghiên của anh ta đừng đến bể bơi nữa.

Chu Diên tiện tay gọi điện cho Chu Hoằng Nghiên, lấy sự uy nghiêm của anh họ để khuyên bảo em họ: “Tiểu Nghiên, thời gian này em không được đến bể bơi Kích Lưu gặp Giang Thu Trì nữa.”

“Vì sao?” Chu Hoằng Nghiên rất không vui.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, nghe lời anh, anh đương nhiên sẽ không hại em.”

Chu Diên không thể giải thích với cô ấy quá nhiều, dù sao thân phận của nghi phạm trong vụ án đều phải bảo mật, ai cũng không thể tiết lộ chút gì ra ngoài.

Cuối cùng, Chu Hoằng Nghiên đành phải đồng ý một cách không tình nguyện: “Không đi thì không đi.”

Tắt điện thoại xong, Chu Diên lại vùi đầu vào internet. Bận rộn cả một buổi sáng anh ta mới tìm được địa chỉ của chủ bài viết kia, biết được anh ta là nghiên cứu sinh của khoa Cầu Đường đại học Đỉnh Thành.

Liên quan đến câu chuyện người thợ lặn mười lăm năm trước, anh ta nói rằng đó là do giảng viên dạy thay của mình là giáo sư Tôn kể. Nghe nói giáo sư Tôn cũng có liên quan đến hạng mục khu giải trí trên mặt nước kia.

Đến chiều, Chu Diên đi đến đại học Đỉnh Thành gặp vị giáo sư Tôn này.

Sau khi nghe anh ta nói lí do đến đây, giáo sư Tôn thở dài, chủ động nói thẳng: “Tôi là một trong những người thiết kế vòng đu quay trên nước kia nên tôi mới biết đến vụ án này.”

Vòng đu quay trên mặt nước sạt lở và cái chết của thợ lặn, hai chuyện này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ông ấy.

Khi đó, ông ấy vì để lấy được tiền đặt cọc của hợp đồng mà đã vi phạm tinh thần khoa học, tiếp nhận việc thiết kế vòng đu quay trên nước. Kết quả lại hại chết một mạng người, hủy hoại một gia đình.

Sau này, mỗi khi ông ấy dạy học sinh làm khảo sát thiết kế dưới nước đều sẽ nói sự cố này và cái chết của người thợ lặn với bọn họ. Để các học sinh của mình nhớ kỹ rằng, vi phạm tinh thần khoa học của thiết kế kiến trúc sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào.

Hiện giờ nghe cảnh sát nhắc đến chuyện này, ông ấy cũng không kiêng kỵ gì nữa: “Cảnh sát Chu, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Tôi đã là một bộ xương già cỗi rồi, cũng không kiêng kỵ gì nữa.”

Chu Diên hỏi: “Người thợ lặn tử vong kia tên là gì? Ông ấy đến từ đâu?”

Giáo sư Tôn cố gắng nhớ lại: “Tên gọi cụ thể của người thợ lặn kia là gì tôi cũng không biết, chỉ biết là ông ấy họ Chung, chung trong từ đồng hồ, quê quán ở ngay bản địa, gần với đập nước Danh Hồ. Mọi người đều gọi ông ấy là thầy Chung.”

Nghe đến bốn chữ đập nước Danh Hồ này, Chu Diên lấy làm kinh hãi. Vẻ mặt anh ta không thay đổi, giả vờ như vô tình hỏi: “Ngày mà thầy Chung xảy ra chuyện ông có ở hiện trường không?”

“Đương nhiên là có.”

Ông ấy là nhà thiết kế chính của vòng đu quay, xảy ra một sự cố lớn như vậy sao có thể không có mặt?

Chu Diên hỏi: “Vậy lúc đó người nhà của ông ấy có những ai đã đến? Con của ông ấy có đến không?”

Giáo sư Tôn khẽ gật đầu, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Đều đến, hai đứa con và vợ của thầy Chung đều đến bên bờ sông, nói là tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng.”

Chu Diên kinh ngạc: “Thầy Chung có hai đứa con?”

“Đúng vậy, hai đứa bé gái đáng thương, còn nhỏ như vậy mà đã mồ côi cha.” Giáo sư Tôn thật sự là hối hận cũng không kịp, nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Hai đứa con gái.

Hóa ra thầy Chung đã qua đời có hai đứa con gái.

Phát hiện này khiến trong lòng Chu Diên dần dần trở nên nặng nề, Trần Bạc Vũ và Nhan Lôi suy đoán không sai, quỷ nước có thể là hai người. Hơn nữa còn là một đôi chị em ruột.

Nếu như Thạch Man Linh là con gái ruột của thợ lặn, vậy sau này chắc chắn cô ta đã được người khác nhận nuôi, cho nên đổi họ thành họ Thạch. Vậy thì một cô con gái khác của nhà họ Chung đâu? Cô ta cũng được người khác nhận nuôi sao? Đổi họ thành họ khác ư?

Ôm theo nghi vấn này, anh ta chào tạm biệt giáo sư Tôn rồi về nhà tìm hiểu xem trong những cấp dưới năm đó của chú ba có ai biết con gái của thầy Chung đã đi về đâu không?

Thực ra trong mắt của anh ta, chú ba Chu Phong Lăng của mình cũng không phải người xấu chỉ biết hám danh lợi.

Trước đây nhà họ Chu bọn họ là nhà giàu nhất ở vùng này. Cả đời ông nội đều làm việc thiện giúp người, cũng là nhà từ thiện tiếng tăm lừng lẫy trong nước. Gia phong của nhà họ Chu bao gồm bốn chữ, thích làm việc thiện.

Chú ba đã từng nghĩ đến việc xây khu giải trí trên mặt nước, chủ yếu là vì các điểm du lịch ở bản địa không hề có tiếng tăm gì. Sau đó chú ba mới nghĩ đến việc xây dựng hạng mục trên nước này, kéo kinh tế của vùng ven sông phát triển đi lên.

Nếu lúc ấy khu giải trí trên mặt nước được xây dựng thành công thì sẽ mang đến rất nhiều nghề nghiệp cho những ngư dân ở vùng ven sông, mang đến vô số khách hàng cho những người kinh doanh, đây là một việc tốt để thúc đẩy kinh tế bản địa phát triển phồn vinh.

Chỉ có điều chú ba quá tự tin và kiêu ngạo tự mãn, điều này khiến ông ấy đưa ra lựa chọn sai lầm là dùng vòng đu quay trên mặt nước để làm hạng mục thu hút khách hàng quan trọng nhất. Nên đã phạm vào một sai lầm lớn không thể nào cứu vãn. Chọn địa điểm không hợp lệ cộng thêm kỹ thuật không đầy đủ tạo thành sụt lún dưới mặt nước.

Sau khi xảy ra án mạng, chắc chắn chú ba đã rất hối hận.

Nhưng sai chính là sai, dù nói gì cũng không thể bù đắp lại nỗi đau mà nhà họ Chung phải chịu. Dưới tình huống như vậy, với tính cách của chú ba chắc chắn là sẽ đền bù cho nhà họ Chung.

Cho nên anh ta muốn biết rằng, ngoại trừ 100 vạn kia ra, liệu chú ba đã từng dùng cách đền bù nào khác với người nhà họ Chung hay không.

Nhưng chú ba và thím ba đều đã qua đời trong trận lũ lụt kia. Anh ta đành phải liên hệ với em họ Chu Đồ Nam, biết được trong các cấp dưới của chú ba năm đó còn có một thư ký họ Lý đang ở vùng này, thế là anh ta lái xe chạy đến nhà của vị thư ký này để nghe ngóng tin tức.

“Cậu ba, sao cậu lại đến đây?”

Mở cửa ra, nhìn thấy người đến là anh ta nên thư ký Lý rất kinh ngạc, điều kinh ngạc nhất chính là nhìn thấy cậu chủ đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát.

Phải biết rằng dòng chính của nhà họ Chu chỉ còn lại Chu Diên là cháu đích tôn độc đinh, ông cụ Chu đã chỉ định cho anh ta kế thừa tám mươi phần trăm tài sản. Vậy nên Chu Diên chính là một phú ông chục tỷ hàng thật giá thật.

Kết quả nghề nghiệp của anh ta chỉ là một cảnh sát nhỏ, khác rất nhiều so với hình tượng phú hào trong mắt người bình thường.

“Chú Lý, hôm nay cháu đến đây ngồi một chút.” Chu Diên thản nhiên nói, anh ta biết rằng cuộc trò chuyện hôm nay sẽ dính líu đến vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời chú ba. Vậy nên anh ta nói trước: “Cháu đến hỏi chú chuyện liên quan đến sự cố vòng đu quay trên mặt nước. Chú ngồi xuống trước đi, hai chúng ta từ từ trò chuyện.”

Vòng đu quay trên mặt nước.

Nghe được những chữ này, sắc mặt thư ký Lý lập tức thay đổi.

Môi của ông ấy run rẩy, cơ thịt trên mặt cũng co lại, dường như đang rất bất an.

Người học chuyên sâu về tâm lí học như Chu Diên lập tức thu hết phản ứng của ông ấy vào mắt, ánh mắt và biểu cảm của một người có thể nói lên rất nhiều vấn đề. Anh ta vừa nhìn là đã hiểu, thế là ung dung hỏi: “Chú Lý, có phải là chú đã xử lý hậu sự cho thầy Chung không?”

“…” Thư ký Lý im lặng một lúc rồi mới khẽ gật đầu, ông ấy thở dài: “Ông chủ biết mình đã làm sai, làm hại thầy Chung. Ông ấy không thể đối mặt với người nhà của thầy Chung, nhất là hai đứa con gái của nhà đó,hai đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy… Cho nên ông chủ bảo tôi giao tiền bồi thường cho người nhà của thầy Chung.”

Chu Diên im lặng hồi lâu, nghe thư ký Lý nói như vậy, anh ta một lần nữa xác nhận thợ lặn kia có hai cô con gái. Anh ta hỏi: “Có phải lúc đó chú ba đã cố hết sức cứu người không?”

“Cố hết sức rồi, ông chủ tìm đến hai đội phòng cháy chữa cháy, nhưng bọn họ không có thiết bị lặn nặng. Ông chủ lại đến đồn cảnh sát mượn một đội thợ lặn đến. Nhưng sụt lún ở dưới nước rất phức tạp, thợ lặn cũng bó tay. Cuối cùng, ngay cả nhân viên của bể cá công cộng, còn cả ngư dân trên bến tàu, các thuyền viên… ông chủ cũng tìm đến cả rồi. Nhưng không có ai dám xuống nước cứu thầy Chung.”

Đã mười năm trôi qua, nhưng khi thư ký Lý nhớ lại ngày đó giọng nói vẫn đang run rẩy.

Sụt lún dưới nước rất đáng sợ, vốn dĩ nền tảng của phù sa sông Trường Giang đã không ổn định, một cái hố cọc sâu 50m dưới nước không có một mối hàn tốt liền chìm ào ào xuống dưới.

Thầy Chung bị giam dưới nước, bình dưỡng khí trên người chỉ còn duy trì được một giờ, trên đỉnh đầu ông ấy là mấy ngàn tấn bê tông đang đè ép.

Lúc đó trên bờ có rất nhiều người, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bi kịch xảy ra, ai cũng không dám liều chết đi cứu thợ lặn đó.

Chu Diên cũng thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy thầy Chung là người ở chỗ nào của vùng này? Trong nhà còn có những ai?”

“Ông ấy ở gần bến tàu Danh Hồ, trong nhà còn có một vợ và hai đứa con gái.” Thư ký lý có ấn tượng rất sâu sắc với người này: “Trước đây thầy Chung là một thuyền viên của bến tàu, đi theo thuyền mành vận chuyển khắp nơi để bốc vác hàng hóa. Sau này tích góp đủ tiền ra nước ngoài thi đỗ nghề thợ lặn mới về nước làm thợ lặn công trình, ông ấy là một người rất có lòng cầu tiến.”

Thuyền viên của bến tàu? Thuyền mành vận chuyển?

Chu Diên không khỏi nghĩ đến nạn nhân tử vong ở dưới con đê, Bành Mậu Khánh.

Theo anh ta được biết, trước đây Bành Mậu Khánh đã từng là thuyền trưởng của một chiếc thuyền mành vận chuyển. Thuyền mành vận chuyển của ông ta đi đi về về trong khu vực Trường Giang. Sau này, khi vụ án vỡ đập 26/7 xảy ra, thuyền của Bành Mậu Khánh đâm vào đập nước. Ông ta phải bồi thường đến táng gia bại sản, đành phải đổi nghề đi làm ngư dân.

Không lẽ… Bành Mậu Khánh và thầy Chung là người quen cũ, vậy trước đây thầy Chung đã từng làm thuyền viên đi theo Bành Mậu Khánh để làm việc.

Nghĩ đến đây, Chu Diên càng thêm khẳng định nữ quỷ nước là người nhà của thầy Chung.

Vậy nên anh ta hỏi: “Sau này hai đứa con gái của thầy Chung đã đi đâu? Chú ba có sắp xếp gì với hai người họ không?”

“Có, sau khi thầy Chung qua đời không lâu, vợ của ông ấy bất ngờ bị bệnh rồi qua đời. Hai bé gái nhà họ Chung cũng trở thành trẻ mồ côi cha mẹ, sau khi ông chủ biết được liền nhờ hai người bạn chăm sóc hai đứa bé này. Tôi nhớ lúc đó hai cô bé kia cũng chỉ khoảng 10 tuổi, đã mười lăm năm trôi qua rồi, cũng không biết bây giờ bọn họ sống thế nào.” Thư ký Lý nhớ lại.

Hóa ra là chú ba đích thân sắp xếp người nuôi dưỡng hai đứa con gái của thợ lặn Chung.

Chu Diên kinh ngạc: “Chú có biết chú ba giao phó hai người họ cho ai không? Cụ thể là ai đã sắp xếp chuyện này?”

“Là do bà chủ sắp xếp.” Thư ký Lý cũng biết một vài tin tức nội bộ: “Ông chủ cảm thấy cái chết của thầy Chung là vết nhơ cả đời của mình nên hoàn toàn không để người ngoài xử lý. Vậy nên đã nhờ bà chủ sắp xếp cho hai cô bé nhà họ Chung này. Bà chủ là người tốt có thiện tâm, nói là đã giao hai cô bé đó cho những người tốt để nhận làm con nuôi, đảm bảo bọn họ cả đời đều không lo cơm áo.”

Hóa ra thím ba của anh ta đích thân sắp xếp việc nhận nuôi hai cô bé đó, nhưng thím ba cũng đã qua đời trong trận lũ lụt rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Diên không khỏi có chút buồn bã.

Đây là câu chuyện về người nông dân và con rắn, lòng người so với rắn thường hiểm ác hơn rất nhiều.

Chuyện liên quan đến thầy Chung, thư ký Lý cũng chỉ biết có vậy. Nếu không phải ông ấy trung thành tận tụy với Chu Phong Lăng mấy chục năm, thì cũng sẽ không biết đến nhiều bí mật của ông chủ như vậy.

Tạm biệt thư ký Lý, Chu Diên quay trở lại xe châm một điếu thuốc, chầm chậm hút thuốc rồi sắp xếp lại những suy nghĩ vừa mới nườm nượp kéo đến.

Hiện giờ anh ta gần như đã khẳng định, sau này hai cô con gái của nhà họ Chung kia đều vào học tại trường Trung học Danh Hồ, đồng thời gia nhập tổ chức mười hai con giáp, tiến hành trả thù với toàn bộ người nhà họ Chu. Trong vụ án vỡ đập, chắc chắn hai chị em này đã phát huy vai trò quan trọng.

Có lẽ chú ba và thím ba không hề nghĩ đến nhỉ?

Chỉ vì một ý nghĩ sai lầm, bọn họ đã chọc phải đại họa diệt môn.

Nhưng nếu thím ba đích thân sắp xếp xong công việc để hai bé gái mồ côi được nhận nuôi, vậy thì thím ba sẽ cho hai người họ đi đâu đây?

Anh ta nhớ rằng tài liệu có nói, Thạch Man Linh họ Thạch, ba mẹ kinh doanh làm ăn ở nước ngoài. Khi đó chú ba có không ít bạn bè đang ở nước ngoài kinh doanh nên có thể ba mẹ của Thạch Man Linh cũng là một trong số đó.

Thím ba có lòng tốt phó thác Thạch Man Linh cho đôi vợ chồng này chăm sóc, nhưng không ngờ rằng bảy năm sau Thạch Man Linh sẽ tham gia vụ án vỡ đập, khiến chú ba và thím ba đều bị chôn vùi trong thiên tai.

Vậy còn một cô con gái khác của nhà họ Chung đâu?

Thím ba sẽ nhờ ai nuôi dưỡng cô ta đây?

Chu Diên một lần nữa suy nghĩ đến những mối quan hệ giao thiệp của chú ba, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy chấn động, một cái tên dần dần hiện ra.

Lúc đó, bạn tốt nhất của chú ba là người đứng đầu nhà họ Giang, Giang Thiên Toàn. Nhà mẹ đẻ của thím ba cũng là họ Giang, là họ hàng xa của Giang Thiên Toàn.

Giang Thiên Toàn chính là ba của Giang Thu Trì.

Mà nhị tiểu thư Giang Nguyệt Sơ của nhà họ Giang năm nay 26 tuổi, là học sinh của trường Trung học Danh Hồ.

Thực ra thì, lúc anh ta mười hai tuổi mới biết rằng nhà họ Giang có một cô con gái này. Trước đó, anh ta chưa từng nghe đến rằng nhà họ Giang còn có con gái thứ hai.

Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng Giang Nguyệt Sơ lớn lên ở nước ngoài, khoảng mười tuổi mới quay lại nhà họ Giang. Hiện tại xem ra, có lẽ lúc mười tuổi cô ta mới được nhà họ Giang nhận nuôi. Mà nhà họ Giang vì để con gái có thể lớn lên khỏe mạnh nên đã nói với bên ngoài rằng cô ta là “con gái ruột”.

Tất cả những điều này đều là cách mà chú ba bù đắp cho bọn họ, nhưng cũng đã ấp ủ nên thảm kịch sau này.

Lúc này, sắc trời đã không còn sớm.

Đèn đường bốn phía đều đã bật sáng lên, trên đường cái sáng như ban ngày. Chu Diên hút xong điếu thuốc cuối cùng, khi anh ta tắt tàn thuốc chỉ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, trong lòng truyền đến một cảm giác… bất an và thấp thỏm mà trước nay chưa từng có.

Dường như anh ta đã bỏ qua sự việc mấu chốt nhất gì đó.

Cho đến khi xe khởi động, Chu Diên mới chợt nhớ đến Nhan Lôi đã nói với anh ta trước đó, em họ Chu Hoằng Nghiên của anh ta ngày nào cũng đến hồ bơi nhà họ Giang học bơi lội, Tiểu Nghiên là con gái duy nhất của chú ba. Mà Giang Nguyệt Sơ và Thạch Man Linh cũng ở trong hồ bơi đó.

Vậy thì… Tiểu Nghiên có nghe lời anh ta hay không?

Chu Diên vội vàng gọi điện cho Chu Đồ Nam: “Bây giờ Tiểu Nghiên đang ở đâu?”

Chu Đồ Nam còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh, bảy giờ tối Tiểu Nghiên sẽ đến bể bơi Kích Lưu. Không phải anh đã cấm con bé đến đó rồi sao? Nhưng con bé nhất quyết muốn đi, còn bảo em không được nói cho anh biết.”

Thời gian hiện tại đã chỉ đến tám giờ.