Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 40




Ngày 7 tháng 3, một ngày tốt lành. 

Một tuần trước khi thi công chức, Nhan Lôi đồng ý với Trần Bạc Vũ sẽ đưa con tới nhà anh ở.

Nhà họ Trần nằm trong một tiểu khu ở ngoại ô, ông Trần thích yên tĩnh nên đã đặc biệt mua một tòa biệt thự như vậy để dưỡng già, phong cảnh xung quanh xinh đẹp, khí hậu hợp lòng người. 

Trên đường tới nhà anh, Nhan Lôi thật sự cảm thấy hơi sợ, Trần Bạc Vũ rất tốt với mình và con trai, nhưng ông Trần là trưởng bối, liệu ông ấy có để ý đến chuyện cô chưa kết hôn mà có con không? 

Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người nhà của nhà trai, mình còn mang theo một đứa trẻ, cô không khỏi cảm thấy lo lắng: “Bạc Vũ, em mua cho ba anh một số thực phẩm chăm sóc sức khỏe, ông ấy có thích không?”

Trần Bạc Vũ mỉm cười: “Từ trước đến nay, ba tôi không tin thực phẩm chăm sóc sức khỏe gì cả, ba tôi cho rằng muốn bền vững cần phải rèn luyện sức khoẻ.”

“Để em xuống đổi thực phẩm chăm sóc sức khỏe lấy cái khác.” 

“Không cần, đây cũng là một chút lòng thành của em.” 

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy hai má Nhan Lôi ửng đỏ, biết rằng cô đang rất căng thẳng, tinh thần lo lắng, bất an như vậy lại khiến cô thể hiện ra sự đặc biệt của nữ giới, điều này làm cho người nào đó xốn xang trong lòng.

Trần Bạc Vũ an ủi: “Ba anh rất xem trọng em, em không cần căng thẳng, cứ coi nhà anh như nhà em là được rồi.”

Coi nhà bọn họ như nhà mình ư? 

Đây chẳng lẽ là… tuyên cáo vào nhà? 

Nhan Lôi càng lo lắng hơn, cô ôm chặt đứa trẻ trong lòng, mang trẻ em vào nhà cục trưởng cục cảnh sát, cô chưa từng nghe nói qua.

Rất nhanh sau đó đã tới nhà họ Trần, Nhan Lôi theo sau anh đi vào, biệt thự nhà họ Trần rất lớn, khi cô đi ngang qua vườn hoa thì nhìn thấy ánh mắt khác thường của hai người giúp việc.

Ông Trần Trung Lương đã sớm ở nhà chờ bọn họ, ông ấy ăn mặc tươm tất, khuôn mặt hiền lành, tay đóng quyển sách lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt đầu tiên mang theo một chút dò xét. 

Nhan Lôi vốn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ông Trần, cô lại không căng thẳng nữa. Bởi vì khí chất của ông Trần rất giống ba, điều này giúp cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nắm tay con trai, theo Trần Bạc Vũ đi tới, ngồi ở trên ghế salon, chào hỏi trước: “Cháu chào bác Trần, làm phiền bác rồi.”

“Không phiền, Nhan Lôi, bác đã thường xuyên nghe tiểu Vũ và Tiểu Diên nhắc tới cháu, trong mấy tháng này, cháu giúp bọn nó không ít việc, cháu là người có công đầu trong vụ bắt mười hai con giáp, vẫn là bác nên cám ơn cháu.” Trần Trung Lương cười nhìn cô.

Trước đây ngay cả những người đồng nghiệp đã làm việc cùng nhiều năm đến gặp ông ấy cũng có chút luống cuống. Dù sao ông ấy cũng là lão cục trưởng Trần Trung Lương, uy danh nổi tiếng khắp thành phố suốt ba mươi năm, sau khi về hưu sự uy nghiêm vẫn không hề mất đi.

Nhưng cô gái này rất thú vị, sau khi vào cửa thì lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ông ấy thì không còn căng thẳng nữa, tốc độ điều chỉnh tâm trạng cực kì nhanh, khiến cho ông ấy cảm thấy khá bất ngờ.

“Bác khách sáo rồi.” Lúc này Nhan Lôi mới hoàn toàn thoải mái: “Cháu nghe Chu Diên nói bác đã tìm ra thân thế của thợ lặn Chung Mậu Trúc, bác làm thế nào mà tra được vậy?” 

Ông Trần rất thích trò chuyện với người khác về vụ án: “Cảnh sát Lâm đi điều tra di vật của người chết Bành Mậu Khánh, phát hiện ông ta cất giữ một bức ảnh cưới. Có hình ảnh người chết khác, là Trần Chính Thao, bởi vậy thân thế của người đó đã được làm rõ.” Cho tới nay, Trần Trung Lương vẫn luôn cảm thấy hai người chết Bành Mậu Khánh và Trần Chính Thao có mối liên hệ nào đó, mà bức hình cưới này xuất hiện, vấn đề lập tức được giải quyết.

Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, bức ảnh cưới ố vàng này được chụp vào ba mươi năm trước. Địa điểm là quán rượu ở quê Bành Mậu Khánh.

Cảnh sát cầm ảnh chụp tới quê Bành Mậu Khánh hỏi thăm, kết quả điều tra được: “Người ở quê ông ta nói, chú rể trên tấm ảnh là Chung Mậu Trúc, lớn lên cùng Bành Mậu Khánh, Trần Chính Thao cũng là người trong thôn bọn họ, ba người này là bạn thân từ nhỏ.”

Nhan Lôi nhẹ nhàng gật đầu: “Chắc chắn Bành Mậu Khánh rất quan tâm đến Chung Mậu Trúc nên mới giữ kĩ ảnh cưới của ông ta như vậy.”

“Cho nên cảnh sát nghi ngờ, quan hệ giữa Chung Mậu Trúc và Bành Mậu Khánh không tàam thường.” Trần Trung Lương chậm rãi nói: “Về sau bác tự đi tới nhà ông thôn trưởng, người ta nói với bác rằng người họ Bành này được nhà họ Chung nhận nuôi, cho nên thật ra Bành Mậu Khanh là em trai của Chung Mậu Trúc, mà lúc trước Chung Mậu Trúc lại là một thợ lặn.” 

Bởi vậy, bọn họ mới xác nhận thân phận thật sự của thợ lặn Chung Mậu Trúc là em trai người chết.

“Thì ra là vậy.” Nhan Lôi thở dài, vô thức nói: “Thảo nào trên cơ thể người chết không tìm thấy dấu vết phản kháng, ông ta không hề nghĩ tới cháu gái ruột lại có thể ra tay với mình?”

“Không sai.” Lời này chạm đến tâm khảm của ông ấy: “Người quen gây án cũng không đáng sợ bằng người thân ra tay.” 

“Ba.” Trần Bạc Vũ đã cắt ngang cuộc trò chuyện về vụ án của bọn họ: “Hai người đừng chỉ nói chuyện phiếm, để con dẫn Tiểu Nhan và Lỗi Lỗi đi xem phòng của bọn họ.”

“Được.” Lúc này ánh mắt của ông ấy mới chuyển tới bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa, vừa rồi ông ấy đặt tám phần tâm tư trò chuyện với Nhan Lôi, còn hai phần tâm tư để chú ý tới đứa nhỏ này: “Con của cháu rất thông minh, khi chúng ta thảo luận về vụ án, nó cũng thích thú lắng nghe. Bạn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Có thể hiểu được cuộc trò chuyện của chúng ta sao?” 

“Ông ơi, con năm nay năm tuổi rồi!” Nhan Quốc Hoa cố gắng tỏ ra đáng yêu, khuôn mặt em bé năm tuổi ngây thơ vô tội: “Con có thể hiểu, mẹ nói ông là một thám tử lừng danh, giống như Conan vậy!” 

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*. 

*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: Biết lựa lời nịnh nọt đúng lúc sẽ khiến người khác cảm thấy hài lòng.

Trần Trung Lương bật cười: “Cô Nhan, con của cháu còn nhỏ như vậy, còn có thể hiểu cả Conan sao?” 

“Nó rất thích xem kiểu phim hoạt hình phá án…” 

Nhan Lôi lúng túng cười một cách khó xử.

Ba à, ba có thể giả bộ làm trẻ nhỏ chuyên nghiệp hơn, chăm chú hơn một chút được không hả! 

Có em bé năm tuổi nào thích nghe chuyện về vụ án không? 

Chào ông Trần xong, Trần Bạc Vũ ôm cậu bé, dẫn cô tới một gian phòng ở lầu một.

Trần Bạc Vũ suy nghĩ rất chu đáo: “Trẻ nhỏ không thể trèo lên lầu, hai người sẽ ở lầu một. Tôi ở trên lầu, có chuyện gì cô có thể báo tôi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn anh.” Nhan Lôi rất hài lòng với sự chăm sóc cẩn thận của anh, cô để vali xuống rồi đi ra: “Bạc Vũ, em có thể tới xem phòng của anh không?” 

Dù sao cũng đã ở chung rồi, bước tiếp theo là xác nhận quan hệ tình cảm, không phải sao? Cô muốn tìm hiểu thêm về anh.

Trần Bạc Vũ khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong. Nhan Lôi tò mò về cuộc sống của anh, chứng tỏ cô cảm thấy rất hứng thú với con người anh, muốn tìm hiểu anh, đây là bước đầu tiên của tình yêu.

Thật ra… anh cũng muốn đưa cô vào trong phạm vi sinh hoạt, anh cũng rất tò mò cuộc sống hàng ngày của cô.

Chỉ có điều: “Phòng của anh không có gì đẹp mắt, chỉ có một số quyển sách, cũng rất nhàm chán, không có gì vui cho trẻ con chơi.” 

Nhan Lôi chớp chớp đôi mắt to, bình thường cô lại thích đọc tiểu thuyết: “Sách gì vậy? Có tiểu thuyết ngôn tình không? Em thích đọc tiểu thuyết, anh dẫn em đi xem đi.”

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cũng hỏi: “Chú ơi, là sách phá án à? Cháu rất thích xem sách phá án, cháu có thể đi xem không?” 

Trần Bạc Vũ: “…” 

Hai người một lớn một nhỏ nhà họ Nhan này đúng là mọt sách. 

Một người thích xem tiểu thuyết ngôn tình, một người thích xem tiểu thuyết suy luận. 

Lại nói, mọi ngày nhà họ Trần trong mắt người khác: 

Bà chủ nhà họ Trần qua đời sớm, ông Trần cũng không tái hôn mà thuê ba người giúp việc tới chăm sóc cho mình và con trai.

Giờ đây cậu Trần đã lớn rồi, còn dẫn bạn gái về nhà, tất nhiên không cần người chăm sóc nữa. Ông chủ giao cho hai người giúp việc là dì Triệu và thím Trương phụ trách chăm sóc Nhan Lôi và Lỗi Lỗi. 

Giúp việc nhà ai cũng hay đi nói xấu với nhau.

Dì Triệu và thím Trương đã sớm nghe nói cậu chủ thích một cô gái đã có con. Cô gái này sao xứng với Trần Bạc Vũ đẹp trai anh tuấn tuổi trẻ tài cao chứ? 

Đây là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Cho nên ban đầu, hai người giúp việc này đều có thành kiến với Nhan Lôi.

Nhưng ngay sau đó, dì Triệu và thím Trương đều hoàn toàn bị thuyết phục, không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà*. 

*Không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà: ý chỉ tính cách của người phụ nữ đã có gia đình thường giống với các thành viên trong gia đình chồng.

Nói đến giữa trưa, Nhan Lôi lần đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Trần đã gặp chủ đề khẩu vị nặng.

Trên bàn cơm, ông Trần Trung Lương luôn luôn mở miệng nói chuyện làm người ta ăn mất ngon.

Ông ấy cầm theo một tờ báo, nói chuyện với con trai về một vụ án: “Ba đã xem tài liệu vụ án giết cả nhà ở thành phố XX vào tuần trước, cảnh sát địa phương trì hoãn một tuần mới vào trong hố xí tìm kiếm cơ thể, vi khuẩn trong hố xí hoạt động rất mạnh, đã sớm phân giải gần hết các mô…”

Dì Triệu và thím Trương: “Oẹ…”

Ông Trần luôn là ”con ma” cuồng phá án, dù hiện tại đã về hưu, ông ấy vẫn luôn xem kĩ ảnh chụp hiện trường vụ án. Hai người giúp việc đều không quen nổi khẩu vị nặng của ông chủ.

Lúc này Trần Bạc Vũ cảm thấy hơi xấu hổ: “Ba, chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng nói chuyện này.” Anh biết ba mình cũng không dễ sống chung, vừa rành đời lại vừa khẩu vị nặng. 

Nào biết được hai mắt Nhan Lôi lại sáng lấp lánh: “Là án giết cả nhà ở đâu vậy ạ? Có xuất hiện kẻ tình nghi không?” 

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa: “Có cách xa chỗ này của chúng ta không?”

Dì Triệu và thím Trương đều??? Mẹ con họ Nhan này kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ bọn họ lại cảm thấy hứng thú với đề tài này? 

Đúng là cảm thấy vô cùng hứng thú. 

Ăn cơm xong, Nhan Lôi liền nghiêng người cùng Trần Trung Lương đọc tài liệu vụ án giết cả nhà. Đây là thói quen do ở chung với ba trong nhiều năm qua. Ba nói về án, cô ở bên cạnh ngồi nghe cẩn thận, học hỏi được không ít điều từ trưởng bối.

Ông Trần thấy cô phản ứng thích thú như vậy, liền đưa cho cô tấm ảnh chụp vụ án giết cả nhà. 

Hai người giúp việc chỉ nhìn liếc qua những tấm ảnh máu me be bét kia đã buồn nôn, nhưng Nhan Lôi lại thấy thích thú, cô đã sớm quen thuộc những tấm ảnh chụp hiện trường giết người này rồi.

Thấy cô xem ảnh nghiêm túc như vậy, ông ấy liền nhân cơ hội kiểm tra năng lực suy luận của cô: “Cô Nhan, cháu có suy nghĩ gì về vụ án sát hại cả nhà này không?” 

“Là người quen gây án.” Nhan Lôi đáp.

“Ồ? Sao lại như vậy?” Ông ấy cảm thấy rất hứng thú. 

Nhan Lôi chỉ vào chiếc gối trên bức ảnh: “Cả nhà nạn nhân đều bị đánh chết bởi một thứ vũ khí cùn, thi thể để ở bên ngoài, chỉ có người con dâu này có một cái gối đè trên mặt… Đây là đặc điểm của người quen gây án, kẻ đó có tình cảm với người phụ nữ này, cho nên lúc ra tay không muốn nhìn thấy nạn nhân.”

Đây là mạch suy luận để phá án mà trước đây ba dạy cho cô, khi người quen gây án, bởi vì cảm thấy xấu hổ, trong lòng dấy lên tình cảm với người bị hại, kẻ đó sẽ để lại hiện trường rất nhiều manh mối. Trần Trung Lương đồng ý với phán đoán của cô: “Cháu nhìn xem, mấy chỗ vết thương trên người cô con dâu cũng không sâu, cuối cùng cô ấy mất máu mà chết, đây cũng là vì hung thủ bị xao nhãng bởi tình cảm, không thể lập tức xuống tay, nên để cho người bị hại sống lâu thêm một chút.”

“Cháu nghi ngờ hung thủ là tình nhân bên ngoài hoặc là chồng trước của cô con dâu.” Nhan Lôi phán đoán.

Ông Trần tán thưởng, liếc mắt nhìn cô: “Hiện tại cảnh sát đang tập trung vào một kẻ tình nghi, chính là chồng cũ của cô con dâu, hôm nay kẻ tình nghi này vẫn chưa bị bắt.”

“Giết vì tình.”

Nhan Lôi đã rõ, không trách thủ đoạn của hung phạm lại tàn nhẫn như vậy. 

Ba đã từng nói an giết cả nhà là chín mươi lăm phần trăm đều do tình dẫn đến, mà rất nhiều động cơ giết người là mâu thuẫn tình cảm. Nhất là người vợ phản bội sẽ khiến cho đàn ông có tâm lý vặn vẹo nổi điên.

Ông Trần thở dài: “Cô gái này phản bội chồng cũ, tái hôn với bạn của chồng cũ. Có lẽ là do bạn và vợ cùng phản bội, khiến cho hung thủ giết người đi tới cực điểm.” 

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cũng muốn xem vụ án, dì Triệu tốt bụng vội vàng che kín hai mắt đứa trẻ: “Không nên nhìn, những cái này không phải thứ trẻ nhỏ nên xem…” 

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa vô cùng buồn bực.

Chết tiệt, vốn dĩ phải là ông đến dạy Lôi Lôi cách phân tích phá án! 

Không chừng ông còn có thể phát hiện thêm manh mối phá án!

Cứ thế hai người họ trò chuyện, trò chuyện đến tận lúc ăn bữa tối, ông Trần  vẫn còn thảo luận tình tiết vụ án giết cả nhà với Nhan Lôi, kết quả Trần Bạc Vũ bị cho ra rìa.

Phải nói hôm nay ông Trần rất hưng phấn, con của ông Trần Bạc Vũ trời sinh khiến cho người ta phát bực, từ trước đến nay anh đều không có hứng thú nói chuyện với ông ấy, cũng không muốn nghe phân tích vụ án.

Ngược lại cô bé Nhan Lôi này, ông ấy nói cái gì Nhan Lôi liền nói theo cái đó, còn không phải nói theo đơn giản, mà cô còn có suy luận vô cùng chuẩn xác, tư duy phá án vô cùng phù hợp với sở thích của lão cảnh sát hình sự, người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không. 

Sự ăn khớp này khiến cho ông ấy cảm thấy đã tìm được bạn tri kỷ. 

Ông Trần vốn dĩ rất xem thường những kẻ vãn bối gặp sắc vong nghĩa, thích nhất là những thanh thiếu niên có tấm lòng chính nghĩa.

Có tấm lòng chính nghĩa là được rồi, như Nhan Lôi, thứ nhất là không sợ ông ấy, thứ hai là có tư duy phá án giống ông ấy, thứ ba là vãn bối có năng lực suy luận, hơn nửa đời người ông ấy cũng không gặp được mấy người, hiện tại ưa thích vô cùng. 

Nhan Quốc Hoa: Tôi đây tự tay nuôi dạy con gái! Ông có thắp đèn lồng đi tìm trong cả nước cũng không thấy được mấy người!

Vì vậy, ông Trần cảm thấy giống như gặp được con gái thất lạc nhiều năm.

Ông Trần khẩu vị nặng hẳn là đã tìm được người thân khẩu vị nặng thất lạc nhiều năm.

Vì vậy Nhan Lôi nghĩ bác Trần giống ba mình vậy! Nói chuyện với bác ấy thật sự rất vui vẻ.

Nhan Quốc Hoa vung vẩy nắm tay nhỏ: Hai người xem vụ án thích thú như vậy, cho tôi xem cùng một chút được không! Chuyên gia điều tra tội phạm thật sự ở đây này! 

Trần Bạc Vũ: “… Ba, Lôi Lôi, đến giờ ăn cơm rồi…” 

Làm thế nào mà trong vòng một đêm đã biến thành đứa con trai bị cho ra rìa.

Một tuần sau, ở nhà họ Trần. 

Nhan Lôi vui mừng chào đón lần thi công chức thứ hai trong đời cô.

Sáng hôm nay ra ngoài đi làm, Trần Bạc Vũ tiện đường đưa cô đến trường thi, hơn nữa còn khích lệ: “Thi không đỗ cũng không sao, Lôi Lôi, hiện tại ba anh rất thích em.” 

Nghe xem, có phải tiếng người không? 

Nhan Lôi hừ: “Anh chờ xem, em sẽ dựa vào thực lực của mình kề vai sát cánh cùng anh!” 

Bước vào trường thi, thật ra Nhan Lôi cũng không quá lo lắng, bởi vị cô không có vấn đề gì lớn với phần viết của cuộc thi công chức, trước đó lần thi công chức đầu tiên cũng là thua ở phần phỏng vấn. 

Bài thi phát ra. 

Không giống kỳ thi đại học, mỗi bài thi công chức đều được đặt ở trong phong bì, cần tự mình mở ra. 

Cô cầm dao cắt dọc theo đường chấm mở phong bì ra, lấy tờ trả lời.

Hít thở sâu, tỉnh táo một chút. 

Toàn trường không có chút tiếng người nào, chỉ có tiếng sột soạt của việc lật bài thi, hai thầy giám thị đi tới đi lui để giám sát từng thí sinh.

Phần thi thứ nhất của cuộc thi công chức là đề thi trắc nghiệm, tổng cộng có 120 câu. Thời gian cho mỗi câu không vượt quá một phút.

Phần thi thứ 2 là tự luận của kỳ thi công chức, đề là “Bạn có ý kiến gì về hiện tượng “lách luật”, “câu cá” còn tồn tại trong quá trình thực thi pháp luật của ngành công an?”

Chủ đề hay! 

Lúc trước cô từng thảo luận với ba về vấn đề này. 

Ba nói đây là vấn đề thoả hiệp liên quan đến đạo đức xã hội và bộ máy chính quyền quốc gia.

Nhan Lôi viết lia lịa, nếu không được điểm cao phần này, vậy lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đúng là không còn cách nào mà.

“Tinh tinh!”

Tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên…

Thầy giám thị hô: “Tất cả thí sinh để bút viết trong tay xuống, nếu không sẽ tính là gian lận!” 

Vì vậy, viết xong hay chưa viết xong đều phải bỏ bút xuống, mọi người đều bắt đầu niêm phong bài thi, Nhan Lôi cũng gấp tờ đáp án lại, sau đó nhét vào trong phong bì. 

Thầy giám thị thu lại, tuyên bố giải tán. 

Nhan Lôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thi.

Ngắng đầu nhìn lên bầu trời xanh.

A… Cầu trời phù hộ cho con thành công vượt qua kỳ thi công chức… 

Chạng vạng tối về tới nhà họ Trần, Nhan Lôi phát hiện trong nhà có thêm một vị khách bất ngờ đến. 

Sau khi ông Trần về hưu, thanh danh vẫn luôn rất vang đội, thường xuyên có nhân viên cũ đến thăm, cho nên trong nhà thường xuyên có người lạ đến làm khách, mấy người giúp việc đều không có gì ngạc nhiên.

Nhưng hôm nay vị khách này tới, cũng không phải nhân viên cũ gì. Mà là một người phụ nữ bình thường từ khi vào cửa đến giờ cứ khóc mãi không ngừng, trong phòng tràn ngập tiếng khóc của bà ấy.

Nhan Lôi lặng lẽ bước vào, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người.

Ông Trần có đôi mắt sắc bén, thoáng cái đã phát hiện ra cô, ông ấy vẫy tay: “Tiểu Nhan, cháu cũng tới đây cùng nghe đi.” 

Lúc này Nhan Lôi mới thoải mái ngồi xuống, chỉ nghe người phụ nữ này đứt quãng kể lại một câu chuyện bất hạnh: “Con gái tôi tên là Tiểu Nam, tháng trước khi nó đi chơi xuân thì bị người ta đẩy từ trên núi xuống! Hiện tại đang nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói có khả năng trở thành người sống thực vật suốt đời…” 

Người phụ nữ này họ Lâm, hôm nay bà ấy đến để “Giải oan”. 

Theo như lời bà ấy nói thì bà ấy có một cô con gái tên Tiểu Nam, sau khi bà ấy ly hôn chồng cũ, bởi vì bà ấy không có công việc ổn định, Tiểu Nam bị chuyển cho chồng cũ nuôi, về sau chồng cũ lại cưới vợ mới.

Con gái bà ấy, Tiểu Nam năm nay mới 12 tuổi, đang học lớp 6. Con gái thường xuyên nói với bà ấy rằng mẹ kế đối xử không tốt với cô bé, ba cũng mặc kệ cô bé. Thầy cô và bạn học trong trường cũng đều thờ ơ với cô bé. Cuộc sống của cô gái 12 tuổi rất áp lực, rất không vui vẻ. 

Bà ấy thương con, muốn sau khi độc lập kinh tế sẽ đưa con gái Tiểu Nam về ở cùng mình, còn hiện tại rất túng quẫn, cũng không thể giúp đỡ con gái.

Nhưng đầu tuần vừa rồi, trường học con gái tổ chức hội chơi xuân, con gái không may rơi xuống vực! 

“… Con gái tôi học ở trường cấp hai ở thành phố kế bên, trường học của chúng tổ chức cuộc chơi xuân đi tới công viên leo núi Nam Sơn. Bạn học của con gái tôi nói khi con bé leo được một nửa, không biết thế nào lại tách khỏi đoàn học sinh. Buổi tối được cán bộ và chiến sĩ phát hiện ở dưới chân núi…” 

Nhan Lôi nhíu may, cô từng xem tin tức này, đề mục là: [Học sinh trung học rơi xuống vực khi đang leo núi trong chuyến đi chơi xuân, phụ huynh được trường học bồi thường 50 vạn…] 

Đứa trẻ học ở trường cấp 2 ở thành phố kế bên, mà chuyến du xuân lại tới công viên Nam Sơn ở nơi này.

Người mẹ họ Lâm khóc sướt mướt nói: “Trường học nói trong đầu con gái tôi có ý định tự tử, chính con bé tự nhảy từ trên núi xuống! Nhưng tôi biết con gái tôi là người như thế nào, con bé nói sau này muốn tới Hoành Điếm quay phim, làm một ngôi sao lớn. Đúng là con bé là một đứa trẻ hướng nội, nhưng nó tuyệt đối sẽ không nhảy vực tự tử!”

Nhan Lôi rất đồng tình với người mẹ này, hỏi: “Sau đó trường học xử lý như thế nào về sự cố này?” 

“Trường học bồi thường 50 vạn, nói là do con gái tôi đáng thương nên gửi chút tiền thuốc men, chồng cũ tôi và vợ của gã ta vui vẻ cầm tiền, mặc kệ sống chết của con gái tôi!” Trên mặt người phụ nữ họ Lâm đầy vẻ oán giận: “Nhưng tôi không tin chuyện của con gái tôi là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải do nó tự nhảy xuống núi, nhất định là có người hại nó!” 

Nhan Lôi cảm thấy trong lời nói của bà ấy có vấn đề, tiếp tục hỏi: “Vị cảnh sát kia nói như thế nào?” 

Người phụ nữ họ Lâm khóc nói: “Cảnh sát nói, bọn họ không tìm thấy địa điểm cụ thể mà con gái tôi nhảy xuống, nhưng nghi ngờ trong đầu con tôi có ý định tự tử, bọn họ xử lý như một vụ tự sát. Tôi không phục, cho nên tôi tìm đến ông, cục trưởng, ông đã từng phá án ở thành phố của chúng ta, được người của hai thành phố công nhận là ông Thanh Thiên, ông nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!” 

Nói xong, người mẹ này liền gào khóc tiếp.

Bà ấy thật sự đã đến bước đường cùng mới hỏi thăm được về lão cục trưởng, cố ý tới mời ông Trần, Thanh Thiên chủ trì công đạo. 

Nghe xong câu chuyện của bà ấy, ông Trần thở dài, mặc dù ông ấy thông cảm cho hoàn cảnh của đứa trẻ, nhưng nghe lời kể của bà ấy, khả năng đứa trẻ tự tử là rất lớn. 

Mẹ kế và ba ruột ngược đãi cũng có thể khiến cho đứa con kích động nhảy xuống núi. Cảnh sát cũng từng xử lý rất nhiều vụ tự sát mà người chết là thiếu niên, cuối cùng đều là nhân viên nhà trường bồi thường.

Dù sao, trẻ con cũng không thể lựa chọn sinh ra trong gia đình như thế nào. Đối với trẻ con từ bỏ cuộc sống chính là sự trả thù tuyệt vọng nhất đối với ba mẹ, đối với thế giới này…

Trần Trung Lương cũng muốn hỏi rõ ràng thêm: “Bà còn chứng cứ gì có thể chứng minh con gái bà bị người ta hại không?” 

Người phụ nữ họ Lâm đã ngừng khóc, bà ấy nghĩ lại, nói: “Một ngày trước khi tham gia chuyến du xuân, con gái bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi, con bé khóc nói với tôi, mẹ ơi con sợ, con không muốn đi chơi xuân, trong trường học có quỷ… Khi đó là nửa đêm, tôi cũng đang mơ mơ màng màng, không nghe rõ được…” 

Không muốn đi chơi xuân? Trong trường học có quỷ? 

Kết quả vào ngày đi chơi xuân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Nhan Lôi nhíu mày, Tiểu Nam biết rõ đi chơi xuân sẽ gặp nguy hiểm! Cô nghi ngờ vụ án rơi xuống núi này không đơn giản. 

Nhưng cảnh sát đã kết án với lý do vô tình rơi xuống núi, hiện trường cũng không tìm thấy những vật chứng khác, bọn họ làm thế nào tiến hành phá án chứ? 

Trần Trung Lương ngẫm nghĩ, hỏi: “Vụ án này được cảnh sát thành phố chúng ta xử lý hay cảnh sát địa phương bà xử lý?” 

Người phụ nữ họ Lâm đáp: “Cảnh sát chỗ tôi xử lý!”

Nhan Lôi khó hiểu nói: “Nhưng sự việc xảy ra ở trong thành phố chúng tôi, dựa theo nguyên tắc thẩm quyền xét xử vụ án hình sự, nên là cảnh sát chỗ chúng tôi tham gia truy cứu trách nhiệm.” 

Trần Trung Lương giải thích: “Bởi vì cảnh sát chỗ chúng ta cũng cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, là trường cấp hai này chăm sóc trẻ nhỏ không cẩn thận, cho nên giao cho cảnh sát địa phương của trường học đến xử lý. Dù sao trường học cũng thuộc thẩm quyền quản lí của bộ giáo dục địa phương.”

Nhưng vấn đề lại đến, vụ án này liên quan đến hai thành phố, rốt cuộc nên xử lý như thế nào? 

Nhan Lôi chỉ cảm thương thay cho cô gái 12 tuổi bị rơi xuống vực: “Cô bé chắc chắn có gì đó muốn nói với mẹ, thế nhưng chưa kịp nói.”

“Lôi Lôi.” Trần Trung Lương suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Cháu thay bác tới thành phố kế bên một chuyến, hỏi thăm tình hình cụ thể của vụ án này. Bác sẽ để cục công an địa phương hỗ trợ cháu điều tra.” 

“Cháu ạ?” 

Nhan Lôi có chút bất ngờ, để cô đi điều tra án? 

Ông ấy không hề coi cô là người ngoài! Cô còn chưa phải cảnh sát chính thức đâu đó! 

Người phụ nữ họ Lâm cũng cảm thấy hơi bất ngờ: “Cô gái này là?” 

Ông Trần hiền lành giới thiệu: “Đây là con dâu tương lai của nhà họ Trần chúng tôi, con bé là cảnh sát hình sự rất lanh lợi, nó có thể đòi lại công bằng giúp cô và con gái.”

Nhan Lôi không nói nên lời??? 

Nhan Quốc Hoa!!!!