Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 47




Đêm đã khuya, Nhan Lôi đã đi ngủ, còn bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa vẫn chưa ngủ.

Vụ án lần này liên quan đến một vụ án lớn như vậy, lại từ vụ án nhỏ nhìn sang một vụ án kinh thiên động địa, khiến cho Nhan Quốc Hoa tìm lại được cảm giác bắt giữ nghi phạm năm đó.

Thực ra trong lòng ông vẫn còn nghi ngờ, đây cũng chính là điểm bắt đầu của vụ án này. Thẻ nhớ trong tay Tiểu Nam đã biến đi đâu?

Ông đã xem tất cả các video trong khuôn viên trường, điều chắc chắn là kể từ khi Tiểu Nam cầm được thẻ nhớ vào ngày 1 tháng 3, cô bé đã không có bất kỳ liên hệ nào với giáo viên nước ngoài John nữa.

Theo như lời Lưu Thừa Lộ nói, cô giáo Hàn chỉ tìm bọn nhỏ một lần sau khi biết chúng đã trao đổi bài tập về nhà với học sinh lớp tám. Lúc đó, Tiểu Nam không tiết lộ tung tích của chiếc thẻ nhớ.

Nghĩ lại, hẳn là cô giáo Hàn đã nói với chồng cô ta rằng, có lẽ thẻ nhớ kia nằm trong tay Phương Tiểu Nam. Điều này khiến Phương Tiểu Nam trở thành cái gai trong mắt của thầy giáo John.

Vậy, nghi phạm John có uy hiếp bên ngoài trường, đe doạ Tiểu Nam giao thẻ nhớ ra không?

Nhan Quốc Hoa suy nghĩ hồi lâu, dường như đứa trẻ đã không giao ra.

Tiểu Nam không ngốc, cô bé biết tính nghiêm trọng của vụ án này, có tang vật này trong tay chính là lá bùa an toàn cứu mạng cô bé.

Kẻ sát nhân, hoặc băng nhóm tội phạm của John, cuối cùng đã liều lĩnh vi phạm pháp luật Trung Quốc và vạch trần thân phận của mình, cố gắng tìm mọi cách có thể để loại trừ Phương Tiểu Nam, hành động này giống như chó cùng rứt giậu vậy.

Trong trường hợp đó, Tiểu Nam, người biết trước nguy hiểm, sẽ để một chiếc thẻ nhớ quan trọng như vậy ở đâu?

Chắc chắn Tiểu Nam đã sắp xếp một nước đi ở sau, đây là trực giác của Nhan Quốc Hoa mách bảo.

Nhan Quốc Hoa xem kỹ cuốn nhật ký, đột nhiên phát hiện ra. Trong cuốn nhật ký vào ngày 20 tháng 2 và ngày 28 tháng 2, có hai đoạn đã bị xóa sạch.

Tiểu Nam dùng bút bi có thể tẩy xóa được để viết nhật ký hàng tuần, chữ viết của cô bé rất mượt mà, các đoạn còn lại đều viết liên tục. Chỉ có hai câu này là xoá rồi sửa, và cả hai đều đề cập đến chậu trúc phú quý ở nhà:

[Trong nhà tôi có một chậu trúc phú quý, được ba tôi mua vào ngày đông chí…]

[Hôm nay, tôi lại tưới nước cho cây trúc phú quý. Tôi hy vọng mình có thể được như vậy, mỗi năm lại cao thêm một chút.]

Hai câu tưởng như rất bình thường, chỉ có một chủ ngữ, chậu cây. Đây chắc chắn không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chẳng lẽ đây là tín hiệu do đứa trẻ để lại?

Nhan Quốc Hoa lập tức leo lên giường, véo mặt con gái: “Lôi Lôi, dậy đi, chúng ta phải đến nhà Tiểu Nam!”

***

Lúc ba giờ sáng, Nhan Lôi đã đứng dậy và bắt một chiếc taxi đến nhà của Tiểu Nam.

Trên đường đi, Nhan Quốc Hoa phân tích với cô, ông tìm thấy tín hiệu thứ hai trong nhật ký do đứa trẻ để lại.

Tiểu Nam cố ý khiến cho hai chỗ tẩy xoá đó lộ ra rõ ràng, chắc hẳn cô bé muốn nói với họ rằng, thẻ nhớ của John nằm trong chậu trúc phú quý của cô bé, đây là tang vật quan trọng, Tiểu Nam sẽ không tùy tiện giao ra đâu.

Nhan Lôi cũng ngưỡng mộ ba, ba đã đoán được hết hai manh mối mà đứa trẻ cố tình để lại trong cuốn nhật ký, đúng là chuyên gia điều tra tội phạm cừ khôi mà.

Tuy nhiên, khi xe chạy đến lối vào khu dân cư của Tiểu Nam, Nhan Lôi nhìn thấy một luồng khói bốc lên từ phía trước, không lâu sau đó, rất nhiều xe cứu hỏa bật còi đi tới và thực hiện điều khiển giao thông tại các ngã tư, các phương tiện không liên quan bị cấm đi vào nơi này.

Không thể vào tiểu khu, Nhan Lôi ôm ba bước ra khỏi xe, chạy đến ngã tư gần đám cháy nhất, cô thấy ngọn lửa phát ra từ tòa nhà của Tiểu Nam, chiếu sáng các con phố xung quanh.

Máy bay trực thăng từ các phương tiện truyền thông trên bầu trời đang đưa tin trực tiếp về cuộc hoả hoạn, xung quanh đều đã được căng dây cảnh giới. Trong vòng dây cảnh giới có rất nhiều cư dân của tiểu khu này, trong số đó có ba và mẹ kế của Tiểu Nam.

Trước đây, nhà họ Phương và vợ đều tự hào, hãnh diện khi nhận được số tiền bồi thường 500.000 nhân dân tệ, nhưng hôm nay cả hai đều ngồi trên mặt đất với mái tóc bụi bặm, như hai con ngỗng ngốc nghếch.

Nhan Lôi mắng một câu chết tiệt, bọn họ đã chậm một bước!

Cả tòa nhà bị thiêu rụi, ngọn lửa thiêu đốt bầu trời đêm, ánh đỏ phản chiếu xung quanh kéo dài hàng chục km. Trong tòa nhà vẫn tiếp tục nghe thấy tiếng nổ và tiếng kính vỡ vụn, khói dày đặc bốc ra từ các cửa sổ và không khí nồng nặc mùi khét.

Các nhân viên cứu hỏa nói rằng ngọn lửa đang ở mức cao nhất, có nghĩa là nhà của gia đình Tiểu Nam đã bị cháy. May mắn thay, tất cả cư dân của toàn bộ tòa nhà đã được sơ tán, nhưng không thể giữ được gì.

Sắc mặt Nhan Quốc Hoa trở nên u ám đến đáng sợ, đương nhiên ông biết rõ ý nghĩa của vụ việc này: “Trong nhiệt độ cao 100 độ, linh kiện điện tử của thẻ nhớ sẽ bị phá hủy.”

Lúc này, mọi người đang giận dữ mắng nhiếc nhà họ Phương.

“… Con của anh ta rơi xuống vách đá và trở thành người thực vật, hai người họ đã lấy 500.000 tệ tiền bồi thường của nhà trường để trang hoàng, vậy mà lại chưa từng đến bệnh viện dù chỉ một lần! Đều là mẹ ruột của đứa trẻ chăm sóc nó đấy! Giờ thì tốt rồi, nhà họ bị đốt, đúng là đáng đời, đáng bị trừng phạt!”

”Đó là nhà họ Phương? Hai vợ chồng đó thực sự là người tạo nghiệt! Ngay cả ông trời cũng không thể chịu đựng được!”

“Nhà họ Phương đang cháy và toàn bộ tòa nhà bị đốt cháy! Không được, nhà họ Phương là hung thủ, họ phải bồi thường thiệt hại cho hàng xóm!”

Nhan Lôi gạt đám đông đang xem sang một bên và túm lấy cổ áo mẹ kế của Tiểu Nam, nghiêm túc hỏi: “Tại sao nhà các người lại cháy? Tại sao ngọn lửa lại bùng lên, lại còn lớn như vậy?”

Mẹ kế của Tiểu Nam đã từng gặp cô, lập tức bị doạ sợ: “Đồng chí cảnh sát, từ từ nói chuyện. Tôi, chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với bưu kiện đó, nó đã bốc cháy!”

“Bưu kiện?”

Mẹ kế của Tiểu Nam đau lòng khóc: “Có người gửi chuyển phát nhanh đến tận nhà cho tôi, tôi đã ký nhận mà không đề phòng gì. Sau đó tôi cứ thế đi về nhà, cũng không nghĩ tới chuyện mở ra. Nào biết được đêm hôm khuya khoắt, bưu kiện lại phát nổ! Dầu hoả ở khắp mọi nơi, trần nhà đột nhiên bốc cháy!”

Nhan Lôi hỏi: “Khi nó phát nổ, bà nhìn thấy ánh sáng gì? Nó có mùi gì không?”

“Một ánh sáng màu trắng! Hình như còn có mùi vôi sống!” Ba Tiểu Nam vội nói.

Nhan Quốc Hoa kéo con gái sang một bên: “Ánh sáng trắng hẳn là bột phốt pho, điểm bắt lửa của phốt pho là 40 độ. Vôi sống gặp nước sẽ nóng lên, bây giờ là mùa xuân, không khí tương đối ẩm ướt. Ai đó đã sử dụng vôi sống và bột phốt pho để làm một thiết bị nổ gửi đến nhà họ Phương, vụ hỏa hoạn này là cố ý.” Ngừng lại một lúc, hai mắt ông chợt sáng lên như hai ngọn đuốc: “Lôi Lôi, nói với cục trưởng Ngô hãy ưu tiên bảo vệ Tiểu Nam và bà Lâm trong bệnh viện. Ngoài ra, cô bé tên Lưu Thừa Lộ kia cũng cần được bảo vệ, cô bé cũng là một nhân chứng quan trọng.”

Nhan Lôi lập tức gọi cho cục trưởng Ngô thông báo về vụ cháy. Cục trưởng Ngô ở đầu dây bên kia đã rất tức giận, ném vỡ một tách trà.

Bọn tội phạm xuyên quốc gia này lại dám phóng hỏa, giết người trên lãnh thổ của chúng ta! Không kiêng nể gì cả!

Chúng không coi cảnh sát Trung Quốc ra gì sao?

***

Nhan Lôi đã đợi cả đêm, cuối cùng cũng đợi được đến khi hoả hoạn dập tắt hẳn.

Cô nhận được sự đồng ý đặc biệt của cục trưởng Ngô, mặc quần áo chữa cháy và đeo mặt nạ dưỡng khí, đi theo các nhân viên cứu hỏa lên tầng cao nhất và vào nhà họ Phương ở tầng 18.

Ngôi nhà của nhà họ Phương là điểm bắt đầu của vụ cháy đêm nay, ngôi nhà bị cháy rất nặng. Tất cả đồ đạc đã trở thành một đống than, hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào với chỗ nào.

Cô tìm thấy những mảnh gốm sứ của chậu trúc trên ban công. Nhưng đất trong chậu cây đã bị nung cứng và biến thành một đống đất cháy, sau khi những mảnh đất cháy cứng bị vỡ ra, lõi đất bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.

Nhan Lôi tìm đi tìm lại, phá từng mảng đất cháy để tìm nhưng tiếc rằng không tìm được tung tích của chiếc thẻ nhớ.

Sau khi xuống lầu, Nhan Lôi cởi bộ đồ chữa cháy, nói với ba cô: “Con không tìm thấy thẻ nhớ.”

Nhan Quốc Hoa đã đoán được trước tình huống này từ lâu: “Xem xét ngọn lửa của toàn bộ tòa nhà, nhiệt độ trong phòng ít nhất cũng hơn 2.000. Ở nhiệt độ này, cho dù tìm được thẻ nhớ, nó cũng sẽ không thể giữ dữ liệu bên trong.”

Nhan Lôi tức giận, những tên ác độc này đúng là không từ thủ đoạn, dùng lửa để chôn vùi sự thật!

Cô muốn nói với Trần Bạc Vũ về chuyện này, nhưng khi nghĩ rằng mới bốn giờ sáng, cô đã từ bỏ ý định nói với anh.

Bên phía cục trưởng Ngô, ông ấy không ngủ chút nào, ông ấy đã tổ chức một cuộc họp bảo vệ nhân chứng qua đêm và bố trí các biện pháp an ninh cho bệnh viện để đảm bảo rằng Phương Tiểu Nam, người đang hôn mê, được an toàn.

Nhan Lôi có thể tưởng tượng nếu Tiểu Nam tỉnh lại, cô bé nhất định sẽ trở thành mục tiêu diệt khẩu đầu tiên của băng nhóm tội phạm này.

Ngoài ra, theo đề nghị của ba cô, Nhan Lôi cũng yêu cầu cục trưởng Ngô bố trí nhân lực xung quanh nhà họ Lưu, Lưu Thừa Lộ là nhân chứng quan trọng thứ hai trong vụ án này, cô bé phải được bảo vệ.

Bận rộn suốt đêm, không ai được ngủ yên. Có một đôi tay vô hình trong bóng tối muốn tiêu diệt mọi nhân chứng, vật chứng.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Lôi nhận được điện thoại của Trần Bạc Vũ và biết được tình hình tài chính của nhà họ Hàn:

“Tin nhắn từ ngân hàng, Hàn Vận Dao tiêu rất nhiều tiền. Mới tháng trước, cô ta đã tiêu gần 100.000 tệ.” Tất cả đều được sử dụng để mua quần áo sang trọng, túi xách và mỹ phẩm. Hàn Vận Dao sử dụng thẻ của chồng cho các chi phí này. John đã ở Trung Quốc một năm rồi, thu nhập hiện tại của anh ta là 10-12 vạn tệ mỗi tháng.”

Nhan Lôi sửng sốt: “Không phải John chỉ là một giáo viên nước ngoài thôi sao? Làm sao còn có thể cao hơn cả lương của ba anh được chứ?!”

Với so sánh này… thực sự khiến cho trái tim đau đớn.

Trần Bạc Vũ lúng túng ho khan: “Lôi Lôi, ngoài việc làm giáo viên dạy ngoại ngữ, John còn có một nghề là bartender hộp đêm. Đây mới là phần lớn nguồn thu nhập của anh ta.”

“Anh ta là người nước ngoài và đẹp trai, vì vậy hộp đêm thuê anh ta với giá cao.” Trần Bạc Vũ chỉ ra: “Hơn nữa, anh ta đã duy trì mối quan hệ với ba hoặc bốn phụ nữ giàu có ở địa phương trong hộp đêm đó. Một phần thu nhập của anh ta đến từ phần thưởng của họ.”

”Vịt” ngoại quốc này rất phổ biến ở Trung Quốc… Nhan Lôi âm thầm nghẹn họng. Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao Hàn Vận Dao kết hôn với John. Giàu có! Nhiều tiền! Thu nhập cao!

Trần Bạc Vũ cũng cho biết: “Nhà họ Hàn bị phá sản, nhưng cô chủ Hàn Vận Dao đã quen với cuộc sống trước đây, cô ta không thể thay đổi thói quen tiêu tiền. Cô ta không có kỹ năng và không được thừa kế tài sản của gia đình nên cô ta đã tìm một người chồng có thể kiếm tiền như vậy, dựa vào người chồng ngoại quốc này duy trì cuộc sống xa hoa.” Nhan Lôi gật đầu: “Hàn Vận Dao và John gặp nhau như thế nào? “

“Bọn anh đã kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của Hàn Vận Dao, bọn anh thấy rằng hai năm trước cô ta đã đi du lịch đến Morelia. Đây là lần duy nhất cô ta đến Mexico, anh đoán cô ta đã gặp John trong chuyến du lịch nước ngoài đó. Sáu tháng sau, John đến sống ở Trung Quốc. Điều đầu tiên anh ta làm khi đến Trung Quốc là đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn với cô ta, sau đó xin nhập quốc tịch Trung Quốc.”

Trần Bạc Vũ hiểu chuyện này cũng giống như trường hợp năm năm trước, lại là tội phạm muốn dùng hôn nhân để trốn cảnh sát. Chính Hàn Vận Dao là người lần đầu tiên gặp được chàng trai này, và nhân danh hôn nhân đã mang đến một tai họa lớn như vậy cho đất nước.

Sau khi dừng lại, Trần Bạc Vũ nói với cô một tin tức đáng kinh ngạc khác: “Bọn anh cũng đã kiểm tra hồ sơ duyệt web của John và thấy rằng anh ta thường truy cập vào các dark web của nước ngoài.”

“Dark web?”

Nhan Lôi cau mày, một thuật ngữ quen thuộc.

“Đó là một trang web ngầm đăng tải tất cả các loại video kinh dị.” Trần Bạc Vũ không nói nhiều về chuyện này, anh chỉ suy đoán: “Có thể John từng là một blogger video trên dark web. Anh ta kiếm tiền bằng cách quay những video đẫm máu và tàn sát, Dark web như vậy ở châu Mỹ có rất nhiều. Video của họ càng thách thức, tỷ lệ ấn vào mà họ kiếm được lại càng cao.”

Nhan Lôi lẩm bẩm: “Thịnh vượng, văn minh và hài hòa… “

“Em thầm thì cái gì thế?”

Nhan Lôi nói: “Đây là một lời thần chú ở quê em, có thể phù hộ bình an.”

Trần Bạc Vũ mỉm cười, lo lắng rằng sự tham gia của cô vào vụ án này sẽ rất nguy hiểm. Dù sao, bên kia cũng toàn làm việc ác giết người đốt phá. Vì vậy anh nói: “Lôi Lôi, ngày mai anh sẽ sang với em.”

Nhan Lôi trêu chọc: “Không phải là anh nhớ em đấy chứ!”

“Ừ.”

Người nào đó thừa nhận một cách rất hào sảng.

Anh nhớ cô, một tuần không gặp là nhớ rồi.

***

Ngày hôm sau, Nhan Lôi đưa ba cô đến thăm Tiểu Nam.

Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy bạn nhỏ Phương Tiểu Nam kể từ khi xử lý vụ án hơn một tháng. Đứa nhỏ thực sự rất nhỏ, cô bé nhắm mắt lại, lông mày hơi rũ xuống, cộng thêm lông mi dài, trông cô bé đáng yêu như một con vật nhỏ vậy.

Cô hỏi bác sĩ, xác suất đứa trẻ tỉnh dậy từ trạng thái thực vật là bao nhiêu?

Bác sĩ an ủi: “Tiểu Nam còn nhỏ, khả năng hồi phục của đứa trẻ sẽ nhanh hơn người lớn… Chắc chắn khoảng năm mươi phần trăm.”

Nhan Lôi gật đầu, đứa trẻ chắc chắn đã tỉnh lại một nửa, đây là một tin tốt.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô bắt taxi đến ga tàu cao tốc để gặp Trần Bạc Vũ và nhóm của anh.

Phải nói rằng, vụ án ở đây ngày càng lớn, khiến chính quyền tỉnh hết sức quan tâm. Theo lời mời của cục trưởng Ngô, đội Ưng Xám đã đến địa phương để hỗ trợ điều tra.

Cô nhanh chóng đến ga xe lửa, ôm ba xuống xe, đi được vài bước liền nhìn thấy một vài thanh niên mặc thường phục đi ngang qua, tất cả đều là cấp dưới của Trần Bạc Vũ.

“Xin chào chị dâu!”

“Ôi, chị dâu, cuối cùng em cũng được gặp chị!”

“Chị dâu, nghe nói chị đang xử lí một vụ án lớn, cục trưởng Vương của chúng em gọi chúng em đến giúp đỡ!”

“Chị dâu, nghe nói chị là nữ Sherlock Holmes của thời đại mới, cục trưởng Ngô ở đây hết lời khen ngợi chị. Hôm nào đó chị có thể dạy cho chúng em khóa học giải quyết tội phạm được không?”

Chị, chị dâu… Nhan Lôi thật sự cảm thấy xấu hổ với cách xưng hô này!

Đứa trẻ trong lòng cô lạnh lùng nói: “Các chú gọi ai là chị dâu của ai đấy hả? Gọi cảnh sát Nhan đi! Không biết lớn nhỏ gì cả!”

Bốn vị cảnh sát: “…”

Chờ một chút, bọn họ đã nghe thấy cái gì?

Một đứa bé năm tuổi dạy bảo bọn họ không biết lớn nhỏ?!

Nhan Lôi quýnh quáng sốt ruột… Ba, đứa trẻ năm tuổi của ba được thiết lập quá tàn nhẫn mà!

Cảnh sát Lâm là người đầu tiên phản ứng, giơ ngón cái lên, vẫn kiên trì tiếp tục tâng bốc: “Chị dâu… không, cô Nhan đúng là một người tuyệt vời! Sinh ra đứa trẻ cũng không giống người thường!”

Cảnh sát Đàm cũng phụ hoạ theo: “Đúng, đúng, đúng, sau này đứa nhỏ sẽ làm quan lớn! Mọi người xem, giọng điệu này giống như là phó cục trưởng Vương của chúng ta vậy!”

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ậm ừ, ông xem thường phó cục trưởng Vương này, ông sẽ là cảnh sát tỉnh 001 trong tương lai. (Số báo danh của Sở cảnh sát tỉnh là 001.)

Nhan Lôi… Anh dứt khoát nói con tôi sinh ra là đứa trẻ hiếm thấy luôn đi.

Cũng may một lúc sau có Trần Bạc Vũ đi tới, anh vừa đến thì mọi người đều im lặng, không ai dám giở trò gì trước mặt đội trưởng và chị dâu.

Trần Bạc Vũ quét ánh mắt qua, bốn cảnh sát đều run lên, chỉ nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy: “Các cậu tới báo cáo với cục trưởng Ngô trước, tôi sẽ tìm các cậu sau.”

“Vâng!”

Bốn cảnh sát rời đi, nhanh hơn cả thỏ.

Nói cách khác, Trần Bạc Vũ bình yên trước mặt Nhan Lôi lại là Trần Diêm Vương ở trước mặt bọn họ.

Sau khi các cấp dưới đi rồi, Trần Bạc Vũ đổi lại vẻ dịu dàng: “Lôi Lôi, em đã vất vả rồi, đưa đứa trẻ cho anh bế.”

Nhan Quốc Hoa ậm ừ, ông muốn trịnh trọng tuyên bố: “Mẹ cháu không phải là chị dâu của các chú đó! Mẹ là cảnh sát Nhan! Cảnh sát Nhan! Lần sau hãy để mọi người gọi mẹ là cảnh sát Nhan!”

Trần Bạc Vũ:???

Giọng điệu của đứa trẻ giống như người lãnh đạo đang dạy người ta vậy…

Nhan Lôi bật cười: “Em nói cho anh biết, Lỗi Lỗi có một ước mơ tối thượng, rằng nó muốn mẹ mình trở thành một quan chức cấp cao. Vì vậy, chức càng lớn nó sẽ càng hạnh phúc.”

Trần Bạc Vũ… Vậy chức vụ của ba dượng càng lớn, Lỗi Lỗi càng không hạnh phúc sao?

Nhan Quốc Hoa: Cái quần què! Tôi là ba vợ của anh đây!