Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 51




Ngày hôm sau khi Nhan Lôi tỉnh dậy, đã biết hai tin tức kinh người

Một là tối qua, Hàn Vận Dao bị chồng mình là John bắn chết trong nhà.

Hai là John mang theo súng chạy trốn, đội đặc cảnh truy lùng suốt đêm, hai phía nổ súng bắn nhau trên đường cao tốc, cuối cùng John bị bắn gục tại chỗ.

Cái chết của John, tuyên bố nhóm tội phạm nước ngoài bị truy nã cuối cùng đã sa lưới.

Hộp đêm Nymph có liên quan đến John cũng bị cảnh sát kiểm kê tài sản trong đêm, bắt được năm tên tội phạm Mexico bị truy nã cùng một nhóm với John.

Căn cứ vào lời khai thẩm vấn, lúc này cảnh sát mới biết tên thật của John là Ovidio Guzman.

Ovidio Guzman sinh ra trong một khu ổ chuột ở Mexico, là tội phạm giết người liên hoàn khét tiếng. Mười năm trước anh ta là blogger web đen. Trong mười năm đó, anh ta bắt cóc giết hại hai mươi lăm cô gái mại dâm, đồng thời quay video cái chết của họ để kiếm tiền. Cuối cùng lọt vào danh sách truy nã của cảnh sát Mexico.

Theo lời khai của các thành viên khác, hình như Ovidio Guzman quen biết một ông chủ Trung Quốc, ông chủ đó giới thiệu đầu rắn buôn lậu người sang các nước khác cho anh ta quen. Như vậy tất cả thành viên blogger web đen của “Pelayo Diaz” mới có thể nhập cư trái phép sang Trung Quốc.

Trong nhóm “Pelayo Diaz” có một người tên Yepez, anh ta là chồng của cô giáo La Văn Tĩnh của trường Tam Trung.

Theo lời khai của Yepe, một tháng trước, Ovidio nhờ anh ta trừ khử cô bé “Phương Tiểu Nam”. Nói cô bé đó xem trộm thẻ nhớ của anh ta, bọn họ phải tiêu diệt mối họa này.

Yepez thẳng thắn nói: “Trong thẻ nhớ kia của Ovidio có tất cả video của nhóm Pelayo chúng tôi, mỗi ngày anh ta đều tranh thủ xem một lúc. Hôm đó anh ta ở trong trường xem video quá nhập tâm, bỗng dưng có người bảo anh ta làm việc, Ovidio thuận tay rút thẻ ra, để trong một cuốn bài tập…” Mới dẫn đến một loạt sự việc sau này.

Sau đó, Ovidio Guzman đã triển khai một loại giằng co với Phương Tiểu Nam 13 tuổi.

Không ngờ Phương Tiểu Nam chịu được áp lực, không giao thẻ nhớ ra ngoài, Ovidio uy hiếp nói: “Nếu em dám lộ ra ngoài, người nhà của em sẽ phải chết hết!”

Lúc này, Ovidio đã muốn g.ết ch.ết Phương Tiểu Nam. Dứt khoát tìm anh ta, thông qua anh ta thuyết phục cô giáo La Văn Tĩnh ra tay vào ngày đi chơi xuân.

Cách ra tay của La Văn Tĩnh cũng rất đơn giản, cô ta giả vờ phát hiện sự sợ hãi của Phương Tiểu Nam, bèn quan tâm hỏi xem cô bé có tâm sự gì, làm sao cô bé có thể đề phòng giáo viên địa lý của mình được? Thường xuyên qua lại, La Văn Tĩnh đã lấy được lòng tin của cô bé.

Tiểu Nam tưởng cô La có thể giúp mình, bèn nói muốn kể cho cô ta biết một bí mật kinh người.

La Văn Tĩnh nhân cơ hội này hẹn với cô bé: “Khi đi chơi xuân, em đến động Bồ Tát chờ cô, cô sẽ nói chuyện riêng với em.” Cứ như vậy, đến ngày đi chơi xuân, Tiểu Nam rời khỏi hàng ngũ của lớp, một mình đến động Bồ Tát.

Ai mà ngờ, cô La chờ trong động đã đẩy cô bé xuống núi, đây chính là toàn bộ quá trình của vụ án rơi xuống vách núi.

Chủ mưu Ovidio sợ cảnh sát sẽ phát hiện quan hệ giữa mình và Tiểu Nam, hôm đi chơi xuân bèn ở bên cạnh vợ, đồng thời chụp ảnh dọc đường để làm bằng chứng không có mặt ở hiện trường, cứ như thế, anh ta cho rằng mình có thể trốn khỏi tầm mắt của cảnh sát. Đâu ngờ, cảnh sát Trung Quốc vẫn điều tra anh ta.

Cuối cùng, trong lúc đấu súng với cảnh sát, tội phạm quốc tế Ovidio trúng đạn tử vong.

Mà ở nhà họ Hàn, cảnh sát phát hiện Hàn Vận Dao bị Ovidio nổ súng gi.ết c.hết. Lúc đó, trong tay cô ta cầm một quả golf.

Cuối cùng “Vụ án rơi xuống vách núi ngày 3 tháng 7” đến đây đã rõ sự thật.

Odivio bị bắn chết, tòng phạm La Văn Tĩnh, Yepez bị bắt vào tù vì tội cố ý mưu sát. Cảnh sát còn bắt hết người của nhóm web đen “Pelayo Diaz”. Vụ án truy nã xuyên quốc gia đã đặt dấu chấm hết hoàn hảo.

Nhưng mà…

Vụ án này thật sự đã kết thúc hoàn hảo sao?

Cái chết của Hàn Vận Dao, đã phủ bóng đen trong lòng của tất cả nhân viên điều tra. Cùng với manh mối bí ẩn cuối cùng cô ta để lại, một khung hình vuông, ở giữa đặt một quả bóng golf, điều này có ý nghĩa gì?

Hôm sau.

Nhan Lôi đến sở cảnh sát thăm Trần Bạc Vũ, nhìn thấy Chu Diên cũng ở đó.

“Anh Chu, sao anh lại đến đây?” Cô đi qua chào hỏi Chu Diên, phát hiện sắc mặt anh ta không tốt lắm.

“Nhan Lôi.” Chu Diên miễn cưỡng cười, anh ta thuận miệng trò chuyện mấy câu về vụ án với cô, sau đó đi qua một bên, đối diện cửa sổ, yên lặng hút thuốc.

Trần Bạc Vũ nhân cơ hội kéo cô qua, nói cho cô biết: “Hàn Vận Dao đã chết kia là bạn của Chu Diên, bọn họ có tình cảm chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.”

!!!

Nhan Lôi sửng sốt, Hàn Vận Dao là… thanh mai trúc mã của anh Chu?! Trước đây cô không biết chuyện này.

Thực ra nhà giàu ở thành phố này cũng chỉ có mấy gia tộc đó, tình cảm giữa con cháu các nhà cũng khá sâu đậm. Trước đây nhà họ Chu và nhà họ Hàn có quan hệ liên hôn.

“Chị dâu ba của đàn anh là cô chủ nhà họ Hàn.” Trần Bạc Vũ thật sự là càng lúc càng đau lòng cho đàn anh nhà mình: “Nhà họ Chu và nhà họ Hàn có quan hệ thông gia, nếu nhà họ Chu và nhà họ Hàn vẫn còn, nói không chừng, Hàn Vận Dao sẽ là vợ chưa cưới của đàn anh.” Khựng lại một lúc, anh thở dài nói: “Nhưng vận mệnh trêu người, nhiều năm như vậy đàn anh chỉ lo phá án.”

“Em hiểu.”

Nhan Lôi đột nhiên thấy hơi buồn, nếu biết trước như vậy…

Bỏ đi, vốn cũng chẳng có nếu như. Từ khi Hàn Vận Dao lấy Odivio, bi kịch của cô ta đã được định sẵn.

Trần Bạc Vũ cho cô coi ảnh hiện trường tử vong của Hàn Vận Dao, nói: “Đàn anh nói với anh rằng năm ngoái Hàn Vận Dao có gặp anh ấy, cô ta nói cô ta vẫn luôn điều tra vụ án vỡ đê. Dù sao vụ án vỡ đê cũng trực tiếp hủy hoại nhà họ Chu và nhà họ Hàn. Nhưng Hàn Vận Dao điều tra độc lập, không thông qua cảnh sát.”

Dừng lại một lúc, anh cho cô xem bức ảnh thứ hai, trên đó là quả bóng golf được đặt giữa khung hình vuông: “Đây là kí hiệu Hàn Vận Dao để lại trước khi chết. Đàn anh cho rằng Hàn Vận Dao muốn cho chúng ta biết manh mối gì đó.”

Một khung hình vuông thêm quả bóng golf?

Nhan Lôi cầm lấy bức ảnh, phản ứng đầu tiên là: “Trên quả bóng golf có dấu vân tay của ai không?”

“Rất nhiều vân tay.” Trần Bạc Vũ đáp: “Hẳn là quả bóng bị rất nhiều người dùng qua, đàn anh Chu nói đây là di vật của ba Hàn Vận Dao, trước đây anh ấy từng đến nhà họ Hàn, cũng từng nhìn thấy Hàn Nhận đùa nghịch quả bóng này.”

Di vật của ba?

Hàn Nhận là người giàu có siêu cấp, tại sao lại coi một quả bóng golf như bảo vật nhỉ?

Nhan Lôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì vậy cô chào hỏi Trần Bạc Vũ, chụp hai bức ảnh này mang trở về khách sạn cho ba xem thử.

Đáng tiếc lần này lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cũng không nhìn ra được manh mối gì, trước khi chết Hàn Vận Dao để lại bố trí như vậy, nhất định có ý nghĩa sâu sắc nào đó của cô ta.

Hai ba con ngây ngốc nhìn bức ảnh khung hình vuông quả bóng golf… Ngơ ngác…

Nhan Lôi vắt hết óc, nhớ lại manh mối liên quan đến quả bóng golf, cô chỉ có thể nhớ đến một chuyện.

Nhan Lôi thuận miệng nói: “Ba, ba con nhớ chỗ con bắt được ma nước không? Chính là sân golf Kích Lưu. Đó là sân bóng mà ba Giang Thu Trì mở.” Dừng lại một lúc, cô suy đoán: “Có phải Hàn Vận Dao muốn nói với chúng ta rằng vụ án vỡ đê có liên quan đến nhà họ Giang không?”

“Nếu kí hiệu này muốn chỉ sân golf, vậy cũng không nhất định là sân của nhà họ Giang.” Nhan Quốc Hoa cũng nghĩ đến chuyện này, chẳng qua: “Cả thành phố tổng cộng có 7 sân golf, Kích Lưu là một trong số đó.”

“Cũng phải.”

Nếu Hàn Vận Dao cảm thấy “sân golf” là manh mối quan trọng, sẽ không để mơ hồ như vậy.

Vậy quả bóng golf kia muốn chỉ cái gì?

Nhan Lôi nghĩ không ra, chỉ đành buồn thay cho Chu Diên: “Anh Chu thật đáng thương. Mất người nhà, còn mất cả bạn tốt…”

“Đợi đã!”

Câu này ngược lại đã nhắc nhở Nhan Quốc Hoa, họ nên thay đổi góc độ để suy nghĩ vấn đề.

“Nhà họ Chu… Nhà họ Hàn… Hai nhà giàu có sụp đổ trong một đêm. Tám năm trước, hai nhà họ cùng suy sụp trong cùng năm đó, nhà nào sẽ được lợi cuối cùng?”

Đây là đạo lý cực kì đơn giản, hung thủ lên kế hoạch cho âm mưu lớn như vậy, sau lưng nhất định có động cơ gây án cực lớn. Hoặc là bị thù hận sai khiến phạm tội, giống như các loại ân oán của mười hai con giáp, hoặc là trực tiếp bị lợi ích thúc đẩy.

Đây là trực giác của cảnh sát hình sự lão luyện: “Nếu vụ án này liên quan đến việc tranh quyền đoạt lợi giữa các gia tộc giàu có, vậy thì người thắng lợi, chính là kẻ đạp lên thi thể của nhà họ Chu và nhà họ Hàn để vươn lên!”

“…”

Một câu của ba thức tỉnh người trong mộng.

Nhan Lôi dựa theo hướng đi này suy nghĩ tiếp, tám năm trước, nhà họ Chu giàu nhất thành phố, nhà họ Hàn kinh doanh bất động sản lớn nhất thành phố.

Sau vụ án vỡ đê đập nước Danh Hồ, hai nhà giàu lớn sụp đổ chỉ trong một đêm. Vậy thì, kế tiếp gia tộc giàu có nào ăn thi thể của họ để mạnh mẽ hơn đây?

Trong lòng Nhan Lôi đột nhiên run lên, vì cô biết, bây giờ giàu nhất và kinh doanh bất động sản lớn nhất thành phố hiện nay là hai nhà nào. Hơn nữa hai nhà này cô đều biết: “Ba… nhà giàu nhất thành phố chúng ta là… nhà họ Đường. Cũng chính là gia tộc của bạn nhỏ Đường Phi Duyệt mà con cứu khi trước.” Mà bất động sản lại là: “Giang Thiên Tuyền ba của Giang Thu Trì, sau khi nhà họ Hàn sụp đổ, nhà họ Giang đã tiếp nhận thị trường vốn thuộc về nhà họ Hàn, Giang Thiên Tuyền nhanh chóng trở thành công ty bất động sản lớn nhất thành phố.”

Cho nên hai nhà bọn họ là giới giàu có thế hệ mới đã đạp lên thi thể của nhà họ Chu, nhà họ Hàn để phát triển.

Phải biết rằng thương trường là chiến trường không thấy khói lửa, cũng sẽ bị máu tươi bao phủ. Nhất là sự thay đổi giàu có cực lớn như vậy, càng liên lụy đến rất nhiều phân chia lợi ích.

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa trầm mặc một lúc, rồi khoanh tay đứng lên, chậm rãi đi đến trước TV.

Nhan Lôi hiếm khi thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của ba, ba trở nên nghiêm túc như thế, nghĩa là ba đã bị hung thủ chọc giận.

“Ha ha.” Nhan Quốc Hoa cười lạnh nói: “Thực ra, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn cho rằng bụ án vỡ đê đập nước chẳng qua là hành vi phạm tội của một đám thanh niên. Nhưng nghĩ lại xem, một đám nhóc, sao có thể lên kế hoạch hoàn hảo không lỗ hổng như vậy? Sao có thể luôn diệt khẩu nhân chứng trước cảnh sát được? Là ai đứng sau lưng điều khiển? Ai ngồi đó ngư ông đắc lợi? Lôi Lôi, đứng ở góc độ phạm vi tổng thể mà nói, Alai có được lợi ích nhiều nhất, người đó sẽ có khả năng ra tay hung ác như vậy!”

“Ý ba là anh Xà là người trong nội bộ của hai gia tộc họ Đường và họ Giang sao?!”

Nhan Lôi giật mình, hai nhà giàu trong thành phố cùng hợp sức tiêu diệt hai nhà giàu kia? Mưu toan lớn như vậy sao?

Nhan Quốc Hoa lạnh lùng nói: “Quả bóng golf mà Hàn Vận Dao nắm trong tay, khiến ba nghĩ đến golf là môn thể thao của giới nhà giàu, người bình thường không trả tiền nổi cho trò này. Mà sân golf có ý nghĩa gì? Đất đai, đấu tranh đất đai. Một sân golf chiếm một vùng đất lớn khoảng 100 hecta, giá trị hàng tỷ!” Dừng lại một lúc, ba cho cô một hướng đi: “Điều tra xem, lúc đó có phải nhà họ Hàn đang tranh giành đất đai với nhà giàu nào đó không.”

“Con biết rồi.”

Nhan Lôi gật đầu, có lẽ, quả bóng golf trong tay Hàn Vận Dao không phải vật chứng gì, mà là một vật tượng trưng.

Đất đai nhà giàu.

Đây là uy quyền vinh quang của những người giàu có.

Ba ngày sau, đưa tang Hàn Vận Dao, hai người anh của cô ta từ nước ngoài trở về, tham dự tang lễ.

Cùng lúc này, phía bệnh viện truyền đến tin tức tốt. Được cô Lâm chăm sóc không rời, Phương Tiểu Nam cuối cùng đã tỉnh lại.

Buổi chiều Nhan Lôi đến bệnh viện, thấy Tiểu Nam đã tỉnh lại. Đứa nhỏ hồi phục rất tốt, đã bắt đầu nói chuyện, mỗi lần có chú cảnh sát vào, Tiểu Nam đều sẽ nói một câu: “Cảm ơn chú cảnh sát, chú vất vả rồi.”

Cô Lâm thấy cô đến, vội vàng nói với con gái: “Tiểu Nam, chị ấy là chị Nhan, là cứu tinh của con!”

“Cảm ơn chị Nhan!” Tiểu Nam miệng ngọt, lần này thoát khỏi nạn lớn, cô bé có một nguyện vọng mới: “Sau này em nhất định học thật giỏi, thi vào trường cảnh sát!”

Nhan Lôi mỉm cười: “Cô bé thật có chí khí.”

Cô bé này còn nhỏ đã thông minh như vậy, cô tin tương lai của cô bé nhất định vô cùng sáng lạn.

Trước khi đi, cô Lâm nói với cô, bây giờ Tam Trung đã thừa nhận vụ rơi xuống vách núi là trách nhiệm phía nhà trường. Tam Trung bọn họ thẩm tra không nghiêm ngặt, mới để tội phạm bị truy nã làm giáo viên nước ngoài, khiến đứa nhỏ bị hại.

Sau đó, Tam Trung lại bồi thường một triệu coi như phí hòa giải dân sự. Mà năm mươi vạn ban đầu bồi thường cho ba của Tiểu Nam, sau khi bị luật sư của bà ấy khiếu nại, cũng đã được đòi lại.

Bây giờ, mẹ con hai người sống bên nhau, cũng không cần lo lắng các khoản chi phí của cô bé nữa. Sở giáo dục thành phố ra mặt, nói sẽ phụ trách tiền sinh hoạt và các chi phí linh tinh khác cho Tiểu Nam từ cấp hai cho đến đại học.

Bà Lâm là người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, bà ấy còn mừng rỡ nói cho cô biết: “Cô Nhan, cái tên đàn ông đáng chém ngàn đao kia ly hôn rồi. Kẻ thứ ba năm đó chen chân vào gia đình tôi, bây giờ nhà của tên đàn ông chó kia bị cháy, cũng chẳng còn năm trăm ngàn tiền bồi thường, người phụ nữ kia lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng!”

Kết quả này khiến lòng người cực kì sảng khoái. Nhan Lôi đề nghị: “Dì Lâm, nhân lúc còn sớm nói cho cô bé biết lúc cô bé nằm viện ba của cô bé chưa đến thăm lần nào. Sau này, Tểu Nam tuyệt đối đừng nhận người đàn ông cặn bã kia làm ba nữa.”

“Tôi hiểu, sau này Tiểu Nam chỉ có mẹ, không có ba.”

Trải qua chuyện kinh khủng này, bà Lâm cũng đã hạ quyết tâm. Nhất định phải để con gái phân chia rõ ràng với tên đàn ông chó kia, tên đàn ông chó má đó hoàn toàn không xứng làm ba.

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Nhan Lôi đã nhận điện thoại, là Trần Bạc Vũ gọi đến, bảo cô nhanh chóng đến sở cảnh sát một chuyến.

Trần Bạc Vũ rất nghiêm túc: “Tay trong của chúng ta phát hiện một đoạn nhật ký điện thoại giữa anh Xà và John.”

Nhật ký điện thoại của anh Xà!

Nhan Lôi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cảnh sát tìm được manh mối trực tiếp liên quan đến anh Xà.

Đến sở cảnh sát, Trần Bạc Vũ nói cho cô biết đoạn nhật ký điện thoại này là cảnh sát lấy ra từ trong thiết bị giám sát. Từ sau khi xác định John là phần tử nhập cư trái phép, đã có tay trong lấy danh nghĩa ghi chép đồng hồ đo xăng, lắp đặt máy nghe lén trong phòng sách, không ngờ, ngoài ý muốn ghi âm được đối thoại giữa anh Xà và John trước khi Hàn Vận Dao chết.

Anh Xà gian xảo độc ác này, số điện thoại của anh ta hiển thị địa chỉ đến từ Las Vegas, hiển nhiên là số giả để đánh lừa tầm mắt.

Mà tối đó John gọi điện hỏi anh Xà, chất vấn anh ta: “Xà, cuối cùng đến khi nào chúng tôi mới có thể rời khỏi đây?!”

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, vậy mà anh Xà lại biết hành động của cảnh sát. Anh ta nói với John rất rõ ràng, điểm đột phá của cảnh sát nằm ở chỗ hai cô bé. Chính vì John kéo dài thời cơ diệt khẩu, mới khiến cảnh sát nắm được chứng cứ đầy đủ.

Nghe đoạn đối thoại này, tất cả mọi người ở tổ chuyên án đều trầm mặc. Thật sự không ngờ, tên John tội phạm truy nã Mexico này, vậy mà lại là máy giám sát do anh Xà đích thân cài cắm bên người Hàn Vận Dao. Nếu không có vụ án rơi xuống vách núi lần này, ai có thể ngờ bên cạnh Hàn Vận Dao cô chủ lớn nhà họ Hàn lại có tay trong của anh Xà?

Giọng nói của anh Xà mang theo tạp âm máy móc. Mà thông qua phân tích của bộ phận kĩ thuật, anh Xà sử dụng máy biến đổi giọng nói.

Kẻ gian xảo này, ngay cả khi trao đổi với tay trong, cũng sử dụng gương mặt giả tạo như vậy. Chỉ có hai chữ anh Xà này, mới có thể xác định thân phận của anh ta.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện bị tiếng đồ sứ rơi vỡ ngắt ngang, hẳn là Hàn Vận Dao phát hiện, mới dẫn đến họa sát thân.

John ném điện thoại, sau đó là tiếng đóng cửa.

Nhưng anh Xà trong điện thoại vẫn đang nói chuyện, mà lần này, là lời nói dành cho cảnh sát:

“Tôi biết, các người đang tìm tôi.”

“Nếu tiếp tục điều tra, người chết sẽ không chỉ là nhân vật chẳng quan trọng như Hàn Vận Dao đâu.”

“Nếu các người còn không dừng tay, tôi cũng sẽ không để yên.”

Giọng nói của anh Xà không có chút dao động, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và tê dại, cùng cảm xúc không sợ hãi.

“Ngủ ngon.”

Con rắn lạnh lùng kia đã ra “thư tuyên chiến” với cảnh sát.