Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 90: Trẻ mồ Côi




Máy dò camera lỗ kim Optic-2: Một loại thiết bị chuyên dùng để kiểm tra và định vị các camera giấu kín. Phạm vi tập trung camera: Trong phạm vi từ năm mét đến một trăm mét, độ chính xác có thể lên đến một trăm phần trăm.

Thiết bị thu tín hiệu nghe lén toàn dải VS-125: Một loại thiết bị chuyên dùng kiểm tra thiết bị nghe lén, có thể bắt được tất cả tín hiệu từ máy nghe lén và camera nghe lén trong phạm vi ba trăm mét.

***

Cuộc sống của nhà họ Lục giống như trong bộ phim “Nhiệm vụ bất khả thi” vậy.

Vừa về đến nhà họ Lục, Nhan Quốc Hoa đã phát hiện hai loại thiết bị chống trinh sát được sản xuất từ Liên  bang Nga này.

Nói ra thì trước kia ông cũng từng cùng con gái ở nhà họ Lục mấy đêm, nhưng khi ấy ông không hề để ý đến bài trí của nhà họ Lục.

Cho đến lần này về nhà họ Lục, ông coi nơi này như hiện trường phạm tội để quan sát lại từ đầu, nên mới phát hiện hai thiết bị này.

Chiếc Optic-2 nhìn giống như một chiếc kính viễn vọng, treo trên lò sưởi ở sân sau. chiếc VS-125 thì nhìn như một cái bộ đàm, đặt trong tủ trưng bày bằng thủy tinh của Lục Gia Nhiên, còn ngụy trang thành một món đồ cổ trang trí.

Hai thứ này đều là thiết bị có cấp bậc cảm ứng lớn trong ngành chống trinh sát, nếu không phải năm xưa ông từng làm lính trinh sát thì sẽ rất dễ bị đánh lừa.

Bà nội nó chứ!

Lần này Nhan Quốc Hoa cũng được mở rộng tầm mắt rồi.

Cục thành phố bọn họ cũng không được trang bị những thiết bị nhập khẩu như thế này, mà nhà họ Lục lại có đến hai cái!

Chậc chậc chậc, nhà họ Lục còn có khí thế hơn cả nhà ông trùm buôn m.a túy Đông Nam Á nữa, người có tiền đúng là tùy hứng không gì sánh được.

Đồng thời, nhà họ Lục mua những thiết bị chống trinh sát này đặt trong nhà, điều này có nghĩ trong lòng người nhà họ Lục có điều khuất tất. Bọn họ sợ cảnh sát tới nhà nghe lén cho nên mới làm ra những trò thủ đoạn này.

Đương nhiên, bây giờ không phải lúc so đo vấn đề này.

Bây giờ, vì sự tồn tại của những thiết bị chống trinh sát này, camera lỗ kim và máy nghe lén mà ông đã chuẩn bị trước (đồ dùng đặc vụ mà ông Trần đưa cho) đều không thể sử dụng trong nhà họ Lục được.

Cũng may ông Trần còn có phương án thứ hai, nếu liên lạc bằng tín hiệu không dùng được thì dùng liên lạc bằng sức người trực tiếp nhất vậy, bọn họ đã âm thầm bàn bạc xong đối tượng cầu nối rồi.

Đương nhiên, Nhan Quốc Hoa phải thăm dò được thông tin có ích trước đã.

***

Ngày hôm sau khi về nhà họ Lục, Lục Gia Nhiên đưa “con trai” ra ngoài mua đồ.

Trước đây, nhà họ Lục chưa từng nuôi trẻ con, quần áo mặc, đồ dùng gì đó đều phải mua mới thêm vào. Tất nhiên, với điều kiện kinh tế dư dả của nhà họ Lục thì quần áo đồ dùng chọn cho cậu chủ nhỏ nhất định đều phải là những món hàng xa xỉ quý tộc cao cấp nhất.

Vì vậy, Lục Gia Nhiên đưa con trai đến con phố bán đồ cao cấp, để vệ sĩ đi theo, mặc cho con mua mua mua.

Vệ sĩ đi cùng này tên là A Hoa. Nhan Quốc Hoa dẫn anh ta đi vào một cửa hàng giày cao cấp. Dù sao không mua cũng uổng, tiền chi ra đều là của tên đàn ông cặn bã kia mà, Nhan Quốc Hoa không tiếc.

Trên giá bày toàn là giày da đắt đỏ, Nhan Quốc Hoa đặc biệt yêu thích một đôi đen. Đôi giày đó nhìn không khác là bao so với đôi mà ngày trước khi đi làm ông từng mang.

Cô nhân viên bán hàng đi tới, giới thiệu: “Loại giày trẻ em này ở cửa hàng chúng tôi đều là đặt làm theo yêu cầu, dùng da bò lớp đầu tiên cao cấp nhất, hơn nữa mỗi đôi giày đều có nhãn riêng.”

Nhan Quốc Hoa thuận miệng hỏi: “Vậy nếu loại giày da đó bị bẩn thì cần dùng loại xi đánh giày nào?”

Nhân viên bán hàng nở nụ cười đầy kỳ lạ, đại khái là cảm thấy câu hỏi này của cậu bé rất buồn cười: “Cậu bé à, loại giày này không thể dùng xi đánh giày được, nó không phải là hàng vỉa hè hạ giá đâu.”

Nhan Quốc Hoa nhướng mày, đương nhiên nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của đối phương. Vì hôm nay quần áo cậu bé mặc trên người là quần áo trẻ con của nhãn hiệu bình thường (Lôi Lôi mua cho), cô nhân viên kia tưởng cậu bé không mua nổi đôi giày này.

Hừ! Cho cô ta thấy sức mạnh tiền bạc của nhà họ Lục này. Nhan Quốc Hoa vung cánh tay nhỏ, chỉ vào một hàng mười mấy đôi giày ở phía trên, hùng hồn nói: “Tôi mua hết!”

“Mua hết?” Nhân viên bán hàng kinh ngạc, vội vã nói: “Cậu bé à, mỗi một đôi ở đây đều hơn ba mươi ngàn tệ đó…”

Bản tính ương ngạnh của Nhan Quốc Hoa bộc lộ: “A Hoa, cháu muốn mua hết đấy! Thiếu một đôi giày cũng không được! Nếu không đủ tiền thì chú đi tìm ba cháu lấy tiền đi!”

Vệ sĩ A Hoa gật đầu, lúc đến đây cậu chủ đã dặn dò rồi, cậu chủ nói mua cái gì thì mua cái đó. Anh ta lấy ra một tấm thẻ: “Mấy đôi giày này cậu chủ nhà tôi mua hết, gói lại đi.”

Nhân viên bán hàng: “…”

Vì vậy, trong hôm nay, cậu ấm nhà giàu thực thụ Nhan Quốc Hoa đã xa xỉ một phen, dùng tấm thẻ của Lục Gia Nhiên mà quẹt hết hơn hai mươi triệu tệ, mua mấy chục bộ quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu.

Trong số những món đồ cao cấp này, món rẻ nhất cũng là ví tiền hình người máy Prada giá hơn mười ngàn tệ, quần áo đều từ năm mươi ngàn trở lên, túi xách cũng từ một trăm ngàn trở lên.

(Nhan Quốc Hoa: Hừ hừ, ai kêu nhà họ Lục cậu gây nghiệp chướng, tôi sẽ dốc hết sức tiêu tiền sạt nghiệp nhà cậu luôn!)

Không ngờ trẻ con lại tiêu tiền nhiều như thế, cuối cùng Nhan Quốc Hoa quẹt thẻ đến mức khiến vẻ mặt Lục Gia Nhiên sa sầm. Nhưng nghĩ tới cậu bé này tương lai sẽ là người thừa kế tài sản cả chục tỉ của nhà họ Bạch, Lục Gia Nhiên cũng không nói gì nữa, xem như đang đầu tư cho sau này.

Hai “cha con” mua đồ xong về nhà, Lục Gia Nhiên xót tiền, cũng không chuyện trò gì nhiều với con trai. Anh ta nói qua loa mấy câu rồi để A Hoa và bảo mẫu chơi với cậu bé.

Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một hồi, cho đến hiện tại thì thái độ của Lục Gia Nhiên đối với con trai khá lạnh nhạt. Thực ra điều này cũng rất bình thường, quan hệ giữa Lục Gia Nhiên và Nhan Lôi vô cùng tệ, vì mối thù Lôi Lôi tống anh ta vào tù, Lục Gia Nhiên cũng sẽ không tỏ vẻ “hòa nhã” gì với đứa con riêng này của mình.

Cho nên, quan hệ giữa hai cha con bọn họ tuyệt đối sẽ không “hài hòa” được.

Cũng may, vệ sĩ thân cận nhất của Lục Gia Nhiên chính là A Hoa, Nhan Quốc Hoa định sẽ thăm dò tin tức từ anh ta trước.

Vệ sĩ A Hoa tên thật là Nghê Gia Hoa, đã làm việc ở nhà họ Lục mười mấy năm rồi, là một trong số những thuộc hạ trung thành nhất của Lục Gia Nhiên.

Nhan Quốc Hoa liế.m cây kẹo m.út, làm ra vẻ vô cùng ngây thơ vô tội, hỏi: “Chú Nghê ơi! Có phải chú với ba cháu lớn lên cùng nhau không?”

“Cậu chủ nhỏ, sao cậu biết?” A Hoa có hơi kinh ngạc.

“Cháu từng nghe mẹ cháu nhắc đến chú.” Nhan Quốc Hoa tâng bốc anh ta trước: “Mẹ nói chú là vệ sĩ tốt nhất của ba cháu! Chú lợi hại lắm luôn! Lần trước chú còn thả cho mẹ cháu đi nữa.”

Vừa nhắc tới chuyện này, A Hoa đã có vẻ hơi lúng túng. Đó là vào nửa năm trước, Lục Gia Nhiên bảo với Nhan Lôi rằng Bạch Vi Vi có lời muốn nói, lừa Nhan Lôi về nhà. Sau đó, Bạch Vi Vi kể xong câu chuyện, Lục Gia Nhiên lại không cho Nhan Lôi đi nữa.

Khi ấy, A Hoa sợ cậu chủ động tay động chân với cô Nhan, gây ra họa lớn nên dứt khoát lừa gạt tha cho Nhan Lôi một lần.

“Mẹ cháu nói chú là một người tốt!” Cậu bé Nhan Quốc Hoa tiếp tục tâng bấc anh ta.

A Hoa cười, đứa trẻ này đúng là khiến người ta yêu mến. Anh ta không khỏi hỏi: “Lỗi Lỗi, cháu muốn ăn gì? Mai chú đem đồ ăn ngon tới cho cháu, có được không?”

“Được ạ!” Đôi mắt đen láy của cậu bé Nhan Quốc Hoa chuyển động một chút, tiếp tục tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy chú ơi, làm sao chú trở thành vệ sĩ của ba cháu được thế? Chú có thể nói cho cháu biết không?”

“Được chứ!” Trên gương mặt A Hoa hiện lên vẻ đắc ý: “Chú là vệ sĩ do ông nội cháu chọn đưa từ trại trẻ mồ côi về. Từ năm chú 15 tuổi thì đã bắt đầu theo sát bên cạnh bảo vệ an toàn của ba cháu, cùng ba cháu đi tham gia các loại tiệc tùng…”

Nhan Quốc Hoa kinh ngạc: “15 tuổi?! Chú còn nhỏ như vậy mà đã làm được vệ sĩ rồi sao?”

A Hoa gật đầu: “Đúng thế thực ra chú cũng được xem là bạn cùng lớn lên với ba cháu.”

Lại là trại trẻ mồ côi! Trong lòng Nhan Quốc Hoa khẽ lay động, ông làm ra vẻ không hiểu, nói: “Chú ơi, chú là trẻ mồ côi sao? Trại trẻ mồ côi gì thế ạ? Cháu chưa nghe bao giờ.”

A Hoa hoàn toàn không đề phòng một đứa trẻ năm tuổi, nói thẳng: “Nhà họ Lục có một trại trẻ mồ côi Hy Vọng, là cơ quan từ thiện do ông nội cháu đầu từ mở ra từ mười hai năm trước… Chú chính là người đi ra từ trại trẻ mồ côi đó đó.”

A Hoa nói với cậu bé rằng “Trại trẻ mồ côi Hy Vọng” này của nhà họ Lục là một cơ quan từ thiện rất lớn, chuyên thu lưu những đứa trẻ không cha không mẹ.

Từ trước đến nay, nhà họ Lục đều có khoản đầu tư riêng, nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi này trưởng thành, sau đó thuê những giáo viên ưu tú dạy dỗ bọn chúng thành tài, cung cấp miễn phí tất cả tiền sinh hoạt cho bọn chúng.

Cuối cùng, sau khi những đứa trẻ mồ côi này lớn rồi, Lục Hoa Đào sẽ tuyển chọn ra những người có tài ưu tú nhất từ trong số đó, để bọn họ vào công ty nhà họ Lục làm thân tín, toàn tâm toàn ý phò tá cho nhà họ Lục.

Trên thực tế, không chỉ có A Hoa, tất cả vệ sĩ của nhà họ Lục và cả một bộ pHàn Nhận viên cấp cao trong công ty đều là nhân tài do ông cụ Lục tuyển chọn ra từ trại trẻ mồ côi.

Những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ như bọn họ từ nhỏ đã trưởng thành dưới sự “che chở” của nhà họ Lục, tất nhiên sẽ xem nhà họ Lục như nhà mình, xem ông cụ Lục như ân nhân cứu mạng của mình. Đối với Lục Gia Nhiên, bọn họ lại càng trung thành tận tâm vô cùng.

Nhắc đến trại trẻ mồ côi đó, A Hóa có rất nhiều lời muốn nói. Anh ta hăng hái bừng bừng nói: “Từ nhỏ chú đã bộc lộ thiên phú võ thuật rồi nên mới được ông chủ chọn làm vệ sĩ. Còn có người có hứng thú với máy vi tính, ông chủ liền để anh ta ra nước ngoài học kỹ thuật… Tất cả mọi việc ông chủ làm đều là vì suy nghĩ cho cậu chủ đó.”

Trại trẻ mồ côi Hy Vọng?

Nhà họ Lục bồi dưỡng trẻ mồ côi từ trại trẻ, chọn làm thân tín?!

Nhan Quốc Hoa nhíu mày: Má… Nói vậy thì nhà họ Lục đang bí mật bồi dưỡng lực lượng riêng ư?

Khoan đã!

Nhan Quốc Hoa đột nhiên chấn động trong lòng, trại trẻ mồ côi?!

Ông nhớ tới chuyện Bạch Tường Tường là một nhà từ thiện nhỏ, từ khi còn bé cô ấy đã đến các trại trẻ mồ côi làm từ thiện rồi.

Như vậy, Bạch Tường Tường có từng đến trại trẻ mồ côi nhà họ Lục hay không? Từ đó mà ở trại trẻ này quen biết được… anh Xà?!

Nhan Quốc Hoa càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Từ “Nhật ký Tường Tường” có thể thấy được, anh Xà có một tuổi thơ bi thảm. Anh ta đi đứng không tiện, quá nửa là một người tàn tật rồi, ký ức quá khứ “rất đau khổ”.

Sau khi trưởng thành, thằng nhóc anh Xà này vẫn luôn dốc sức vì nhà họ Lục, thay nhà họ Lục âm thầm làm rất nhiều chuyện dơ bẩn.

Giả dụ anh Xà cũng là một đứa trẻ mồ côi thì sao?!

Nói không chừng, anh Xà cũng giống A Hoa… đều là trẻ mồ côi đi ra từ trại trẻ Hy Vọng đó.

Việc không thể chậm trễ, Nhan Quốc Hoa phải nhanh chóng liên lạc với ông Trần để điều tra manh mối này.

***

Đến ngày hôm sau.

Cậu bé Nhan Quốc Hoa đột nhiên ồn ào đòi đến một cửa hàng đồ ngọt nào đó ăn sáng, không cho cậu ăn thì cậu liền làm nũng khóc lóc náo loạn.

Lục Gia Nhiên hết cách, tuy anh ta không thích đứa con trai này, nhưng cũng không thể bạc đãi cậu bé, chỉ đành để A Hoa cùng nó đi ăn đồ ngọt.

Anh ta cho rằng đứa trẻ năm tuổi chỉ là thèm ăn mà thôi, hoàn toàn không nghĩ theo hướng khác.

Đến tiệm đồ ngọt đó, khi cậu bé Nhan Quốc Hoa ăn thì cậu còn lặng lẽ đặt một tờ giấy xuống dưới hộp đồ ăn.

Sau khi ăn đồ ngọt xong, cậu bé phủi phủi mông theo A Hoa rời đi. Bọn họ đi rồi, một nhân viên phục vụ lập tức đi tới, thu tờ giấy dưới hộp đồ ăn lại.

Tiệm đồ ngọt này chính là địa điểm liên lạc bí mật mà Trần Trung Lương và Nhan Quốc Hoa đã hẹn trước với nhau, nhân viên phục vụ ở đây cũng là nhân viên liên lạc do cảnh sát hình sự ngụy trang thành. Không ngờ thiết lập một trạm gián điệp ngầm theo phong cách dân quốc cổ xưa như vậy mà lại có tác dụng thật.

Một tiếng đồng hồ sau, tờ giấy này đã xuất hiện trên bàn của Trần Trung Lương.

Trên tờ giấy có một dòng chữ: [Cục trưởng Trần, nhà họ Lục có đứng tên mở một trại trẻ mồ côi Hy Vọng. Từ trước đến nay, Lục Hoa Đào đều bí mật bồi dương nhân tài thân tín từ trại trẻ này, chiêu mộ bọn họ làm lực lượng vũ trang tư nhân và thuộc h.ạ thân tín cho nhà họ Lục. Tôi hoài nghi, có thể Bạch Tường Tường cũng đã quen biết anh Xà từ trại trẻ mồ côi này.]

Trại trẻ mồ côi Hy Vọng!

Đây lại là một manh mối phá án mới.

Sau khi đốt tờ giấy đi, Trần Trung Lương lập tức gọi người đi điều tra tài liệu về trại trẻ mồ côi này.

***

Cùng lúc đó, vào chiều tối, một chiếc Mercedes Benz màu đen dừng lại trước cổng “làng du lịch Kích Lưu”.

Giang Thu Trì đi tới biệt thự, anh ta gõ cửa phòng Nhan Lôi, phát hiện cửa đang mở. Anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước vào.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Giang Thu Trì bật đèn lên mới nhận ra một mình Nhan Lôi cuộn người lại trong một góc phòng ngủ. Cô ôm gối, vùi đầu vào gối, gò má trắng mịn yên lành vô cùng, nhìn có vẻ như đang ngủ.

Anh ta muốn gọi cô dậy: “Nhan Lôi?”

Sau khi gọi hai tiếng, Nhan Lôi mới mở mắt ra.

Cô thực sự nhàn rỗi đến phát chán, liền đổi một tư thế khác, dùng loại động tác thứ ba mươi chín, chán chường nằm trên giường, ý tứ chính là tôi không muốn dậy, anh có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì mau đánh đi!

Mỗi tối Giang Thu Trì đều đến thăm Nhan Lôi, còn nhân tiện đem tới cho cô một vài món quà nhỏ mà con gái thích. Món quà nhỏ hôm nay là một bộ trang sức tết Trung Thu hình thỏ mà nhà Prada mới ra, cũng là quà Trung Thu anh ta tặng cô.

Nhan Lôi chẳng thèm nhìn mấy món quà này. Đối với con gái bình thường mà nói, chút lòng tốt nhỏ nhặt đó có thể là rất có tình cảm, nhưng đối với cô mà nói thì chẳng có chút tác dụng mua chuộc nào cả. Xin hãy nhớ lấy đầu óc cô bình thường, không bị hội chứng Stockholm.

Giang Thu Trì đặt thỏ lên sofa, cẩn thận quan sát cô: “Nghe nói giờ cô không ăn tối nữa, tại sao thế?”

Nhan Lôi thuận miệng nói: “Ngày nào tôi cũng nằm ở đây, bí bách sắp chết rồi. Từ sáng đến tôi không hoạt động gì, cả ngày ăn ăn ăn, anh muốn nuôi tôi thành béo phì à?!”

“Không phải trong phòng có máy chạy bộ với tạ sao?”

Giang Thu Trì suy nghĩ cho sức khỏe của cô, còn chuẩn bị rất nhiều thiết bị rèn luyện thể thao.

“Tôi không quen dùng máy chạy bộ.” Cô vẫn muốn ra ngoài đi lại, giải sầu, nếu không thì thật sự sẽ bí bách đến chết.

Giang Thu Trì nhìn bàn máy tính. Anh ta còn sợ cô buồn chán, cho nên mua cho cô rất nhiều đĩa CD trò chơi offline, nhưng Nhan Lôi còn chẳng bóc mấy đĩa CD đó ra, rõ ràng là cô không muốn chơi trò chơi.

Đương nhiên, anh ta cũng không thể kết nối mạng cho máy tính và điện thoại ở đây. Như vậy, người của bên cục cảnh sát sẽ lập tức biết được tung tích của cô.

Nói thật thì giờ anh ta cũng không biết nên làm thế nào với Nhan Lôi mới được, ban đầu anh ta cứu cô hoàn toàn là nhất thời nóng đầu mà thôi. Sau đó bình tĩnh lại, anh ta mới phát hiện khi đó mình đã hành động theo cảm tính quá đà, lại chẳng có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này.

Thả Nhan Lôi đi, sự thật anh ta là một trong mười hai con giáp sẽ bại lộ, nhưng cứ giam cầm cô như thế thì anh ta lo sớm muộn rồi anh Xà cũng sẽ biết chuyện này. Như vậy, nhà họ Giang cũng không sống yên được.

Dứt khoát gi.ết chế.t cô? Anh ta lại càng không nhẫn tâm, gương mặt này của Nhan Lôi thực sự quá giống Bạch Tường Tường.

Lúc này, Nhan Lôi trên giường đổi sang tư thế thứ bốn mươi. Lần này, cô nằm kiểu con bạch tuộc. Cô lạnh lùng hỏi: “Giang Thu Trì, anh giam cầm cũng giam cầm đủ rồi chứ? Rốt cuộc anh định làm gì tôi?”

Giang Thu Trì suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi: “Đợi tháng sau sóng gió qua rồi, tôi đưa cô ra nước ngoài sinh sống.”

Nhan Lôi ngáp một cái: “Nước nào?”

Giang Thu Trì nói: “New Zealand, nhà tôi mới mua một hòn đảo nhỏ ở đấy. Đến lúc đó, cô cứ sống trên đảo. Hòn đảo rộng đến năm héc-ta, có núi có sông có bãi cát còn có một căn biệt thự, cô sẽ được sống rất thoải mái ở đó.”

Ha ha ha.

Quãng đời còn lại trên đảo? Coi cô là Robinson đấy à?!

Nhan Lôi cười lạnh nói: “Anh có đưa tôi đến Bắc Băng Dương thì tôi cũng bò về nhà được.”

Giang Thu Trì thở dài một hơi. Một tháng qua chung sống với nhau, anh ta đã quen với tính khí không chịu khuất phục của cô rồi, nhưng anh ta vẫn kiên trì với quan điểm của mình: “Nhan Lôi, cô không nên dính dáng tới những chuyện này. Anh Xà sẽ không tha cho cô đâu, tôi làm vậy cũng là nghĩ cho sự an toàn của cô thôi.”

Nhan Lôi bắt đầu thăm dò tin tức: “Nếu anh đã kiêng kỵ anh Xà như thế thì tại sao còn phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta?!”

Giang Thu Trì nói: “Anh Xà có quan hệ về kinh tế với gia đình tôi, tôi với anh Xà hợp tác không chỉ là vì thù hận đâu.”

Nhan Lôi đã hiểu, cũng có nghĩa là nhà họ Lục với nhà họ Giang mới là đối tác làm ăn thật sự. E rằng nhà họ Giang còn có nhược điểm gì nằm trong tay anh Xà nên Giang Thu Trì mới bằng lòng bán mạng cho anh Xà.

Cô lại hỏi: “Nếu anh Xà biết anh lén lút giấu tôi đi thì anh ta có gi.ết ch.ết anh không? Giống như đã không hề nương tình mà giết Đinh Doãn Hào ấy.”

Giang Thu Trì không cần suy nghĩ đã nói: “Có, anh Xà sẽ không dung thứ cho kẻ phản bội.”

“…” Nhan Lôi hơi sửng sốt, nói vậy thì chẳng phải Giang Thu Trì đã mạo hiểm tính mạng để cứu cô sao?

Đương nhiên, tất cả những sự “chăm sóc” mà Giang Thu Trì dành cho cô cũng đều là vì anh ta muốn bù đắp lại lỗi lầm đã ngộ sát Bạch Tường Tường mà thôi. Nhan Lôi thở dài nói: “Tôi thật sự không biết anh Xà đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho các người mà khiến các người sống chết một lòng với anh ta như vậy.”

“Anh ta không bỏ thuốc mê gì cho tôi cả.” Dường như Giang Thu Trì đã nhớ lại khoảng thời gian nào đó, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: “Những đau đớn và sự cố chấp u mê không tỉnh ngộ của anh ta tôi đều từng trải qua. Tôi hiểu anh ta, những năm qua anh ta sống cũng không dễ dàng gì.”

Nhan Lôi dò hỏi: “Không dễ dàng thế nào?”

Giang Thu Trì nói với ý tứ sâu xa: “Chúng tôi đều là những đứa trẻ không nên được sinh ra, khi vừa hiểu chuyện thì xung quanh chúng tôi đều là những lời nguyền rủa và thóa mạ. Thực ra anh ta còn thảm hơn tôi nữa.”

Nhan Lôi sửng sốt, nói như vậy, thân thế của anh Xà không thể cho người khác biết ư? Lại còn nguyền rủa, thóa mạ… Hừm, cô càng thêm chắc chắn, thân thế thực sự của anh Xà có khả năng là con riêng của nhà họ Lục.

Cô hỏi tiếp: “Gần đây anh Xà có liên lạc với anh không?”

“… Cô hỏi nhiều quá rồi đấy.” Lần này, Giang Thu Trì không trả lời.

Nhan Lôi lè lưỡi, cô ra vẻ thả lỏng mà nói: “Tôi chán quá, trừ nói chuyện với anh ra thì cũng chẳng ai nói chuyện với tôi cả. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng buồn bực đến chết.”

Giang Thu Trì nói: “Thế thì cô đọc sách đi, cô thích đọc sách gì? Ngày mai tôi đem sách tới cho cô.”

“Tùy thôi, sách của nhà xuất bản FBI đi. Tôi muốn đọc sách dạng hình sự trinh thám ấy.” Cho dù rơi vào cảnh bị giam cầm, cô cũng không muốn mất đi tiêu chuẩn nghiệp vụ của mình.

Giang Thu Trì gật đầu: “Thế thì tốt, chiều mai tôi sẽ đến sớm đi dạo với cô. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi men theo con đập. Nhưng tôi sẽ cho người đi theo, cô đừng hòng chạy trốn.”

“Ò.” Nhan Lôi bắt đầu bày ra tuyến đường chạy trốn…

Lúc này, điện thoại của Giang Thu Trì đổ chuông. Anh ta nhìn số điện thoại, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, nói một câu “xin lỗi” rồi vội vàng ra ngoài nghe máy.

Nhan Lôi thấy sắc mặt anh ta hơi lạ, lập tức bò dậy, áp tai lên cửa…

Giang Thu Trì nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nói máy móc, trong giọng điệu không có chút tình cảm nào: “… Đã hơn bốn mươi ngày rồi, Nhan Lôi đó vẫn không thấy tăm hơi. Hôm đó anh đứng ngay trên đập, có phát hiện tung tích của cô ta không?”

Nhan Lôi đang nghe lén giật mình, khoan đã! Giọng nói này đối với cô rất quen! Đúng rồi… là giọng máy móc điện tử của anh Xà!

Lại nghe Giang Thu Trì trả lời: “Không. Sau khi vụ nổ xảy ra, tôi đã xuống đập để trốn, tránh khỏi sóng xung kích của vụ nổ, thật sự chưa từng thấy cô ta…”

Anh Xà gần như không nghi ngờ cách nói của Giang Thu Trì, giọng nói vẫn chẳng lên chẳng xuống: “Thế thì lạ quá, anh nói xem, làm sao một người bị nổ chết có thể không để lại chút dấu vết gì được?”

“Có thể là cô ta đã nhảy xuống nước từ trước, bị vụ nổ làm cho ngất xỉu trong nước, chết đuối.” Ngừng một lúc, Giang Thu Trì phân tích theo kiểu chắc hẳn là vậy: “Thi thể trôi đến nhánh sông nào đó rồi.”

“…”

Điện thoại xuất hiện một khoảng yên lặng, Giang Thu Trì cố giữ tần suất hơi thở. Không lâu sau, lại nghe anh Xà nói: “Không đúng, có khả năng cô ta vẫn còn sống!”

Ngay lập tức, hơi thở của Nhan Lôi ngừng lại… Anh Xà lại đoán được cả việc cô có thể vẫn còn sống!

Giang Thu Trì vô cùng trấn tĩnh mà bịa chuyện: “Cũng có khả năng đó. Nhưng bên cảnh sát không có động tĩnh gì cả, nói thật thì xác suất cô ta sống sót được rất thấp.”

“Nhưng tôi tận mắt thấy, khi vụ nổ xảy ra, cô ta đã nhảy xuống sông.” Anh Xà phân tích: “Lúc ấy, tôi và một người bạn của tôi ở ngay trên lầu nhìn con thuyền đó, vào ba phút trước khi phát nổ Nhan Lôi đã thực sự nhảy xuống nước. Căn cứ tốc độ dòng chảy của sông ngày hôm đó, ba phút, cô ta có thể bơi được ra xa năm trăm mét, tránh được sóng xung kích trí mạng.”

Nghe đến đây, lòng bàn tay Nhan Lôi đổ đầy mồ hôi lạnh. Thì ra lúc đó con rắn độc này cũng ở hiện trường “giám sát”! Anh ta còn tận mắt nhìn thấy cô nhảy xuống sông Trường Giang.

Cũng may, nơi Giang Thu Trì cứu cô là ở hạ lưu, vừa khéo dòng chính của sông Trường Giang có rẽ ngoặt một khúc. Nếu không, có thể anh Xà đã tận mắt thấy cảnh tượng Giang Thu Trì cứu cô rồi.

“Có lẽ vậy.” Trong lòng Giang Thu Trì cũng dấy lên một hồi sóng to gió lớn, nhưng anh ta đã áp chế tốc độ tim đập xuống, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Tôi sẽ sai người tiếp tục theo dõi tung tích của cô ta.”

“Ừ, chuyện này giao cho anh xử lý đó.” Dường như anh Xà vô cùng yên tâm về Giang Thu Trì: “Thu Trì, anh nhớ lấy, Nhan Lôi đã phá hoại kế hoạch của chúng ta. Cô ta quá thông minh, còn là một biến số không thể biết trước được. Chúng ta tuyệt đối không được để cô ta sống tiếp.”

“Được.”

Giang Thu Trì trả lời vô cùng dứt khoát.

Anh ta hiểu rất rõ độc tính của con rắn này, nếu anh ta chần chừ thì anh Xà sẽ nghi ngờ anh ta ngay.

Lúc này, cúp điện thoại xong, Giang Thu Trì rơi vào trầm tư. Anh Xà đã dần phát hiện ra rồi, thời gian càng kéo dài, anh Xà sẽ nghi ngờ xác suất còn sống của Nhan Lôi là càng lớn. Như vậy, rốt cuộc anh ta phải sắp xếp Nhan Lôi thế nào thì anh Xà mới không phát hiện ra đây?!