Cưng Chiều Anh Đào

Chương 23: Chương 23:




Quý Anh không thèm để ý xem TV đang phát gì.
 
Chiếc đồng hồ thạch anh trong phòng khách kêu tích tắc, Quý Anh đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn kim phút chậm rãi bò như ốc sên.
 
Quý Anh liếc về hướng phòng đọc sách. Ngôi nhà mới này cách âm rất tốt, bên trong hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bỗng chốc, tích tắc một tiếng, đồng hồ đã chỉ chín giờ.
 
Quý Anh chậm rãi tắt TV, rất nhẹ nhàng từ trên sô pha đặt chân xuống.
 
Căn hộ lớn này có bốn phòng, phòng ngủ chính và phòng làm việc ở một bên, hai phòng khách ở phía bên kia.
 
Quý Anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, thò đầu về phía phòng dành cho khách.
 
Hai cánh cửa đều khép kín im lìm.
 
Đúng thật là chưa bày trí xong xuôi sao…
 
Cô đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng bước đến phòng ngủ chính. Đôi tay trắng ngần của cô mở tủ quần áo ra, cô ngước lên nhìn dãy quần áo ngủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh loay hoay lựa chọn hồi lâu. Cô thường mặc váy ngủ bằng lụa, hầu hết kiểu dáng ở đây đều giống nhau.
 
Nhưng hầu hết những chiếc váy ngủ này đều mỏng tanh và lộ rõ phần lưng. Quý Anh khó khăn lựa chọn, cô khẽ cắn m.ôi dưới, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.
 
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, tùy tiện chộp lấy một cái rồi vội vã vào phòng tắm.
 
Tiếng bước chân loẹt quẹt trong phòng tắm, Quý Anh cởi vài chiếc cúc áo sơ mi ra, đầu tóc bù xù chạy ra khỏi phòng tắm, cô nhanh chóng lấy một bộ đồ lót từ trong tủ quần áo ra.
 
Quý Anh đứng trước tấm gương mờ hơi sương trong phòng tắm, khuôn mặt cô đẹp tựa tranh vẽ ẩn hiện trong không gian hơi nước mù mịt trong này.
 
Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ vừa chọn lên người, có chút khó khăn kéo cổ áo trước gương, hàng mi như cánh bướm khẽ run.
 
Rất lâu sau, cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
 
Quý Anh vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.
 
Quý Anh không có việc gì làm, chỉ cần mở lư hương, tĩnh tâm thắp mấy nén hương trầm. Hương thơm quấn quít lại, khiến sự hỗn loạn từ tối đến giờ trong lòng Quý Anh được tĩnh lại.
 
Vừa thấy đồng hồ điểm mười giờ, Quý Anh vén chăn lên vùi mình nằm vào.
 
Lúc Phó Cảnh Thâm vào phòng, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như sau: Cô gái quay lưng về phía anh, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, cả người bị quấn chặt, chỉ lộ ra nửa tấc chiếc gáy trắng như tuyết.
 
Mùi thơm trong phòng ngủ xông vào mũi, Phó Cảnh Thâm nhận ra trong giây lát và nhận ra đó là trầm hương an thần.
 
Anh nhất thời dở khóc dở cười.
 
Cô đốt trầm hương làm gì? Muốn anh đi ngủ sớm sao?
 
Phó Cảnh Thâm bước lại gần giường, cố ý gây ra động tĩnh lớn hơn một chút.

 
Cục tròn nhỏ được bọc trong tấm khăn trải giường màu xám đen hơi hơi cử động, từ dưới chăn phát ra âm thanh ngập ngừng: "... Anh ba?"
 
Những ngón tay gầy guộc sạch sẽ của Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng chui vào trong chăn, vén mái tóc đen sau gáy, chậm rãi di chuyển đến gò má của cô gái, tiếp xúc tới mức bàn tay ấm nóng, rồi anh nhỏ giọng nói: “Còn chưa ngủ sao? "
 
Quý Anh hơi nghiêng người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước làm cho ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ không hiểu: “Không phải, anh ba, không phải anh bảo em chờ anh sao…” Cô hơi ngừng lại, nhưng vẫn không thể nói ra mấy từ ở trên giường” kia.
 
“Anh nói thế nào thì là như thế à.” Phó Cảnh Thâm giữ gáy cô trong lòng bàn tay, cúi người lại gần, cười nửa miệng, hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Hoa anh đào ngoan ngoãn vậy sao?”
 
“...”
 
Quý Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị trêu chọc, cô quay đầu đi, trùm chăn lên đầu: "Em ngủ rồi!"
 
Anh lật chăn ra, phả ra một luồng hơi: “Không nóng sao?”
 
Quý Anh không thèm để ý tới anh nữa.
 
“Anh đi tắm trước đã.” Phó Cảnh Thâm cúi người lại gần: “Đợi anh thêm chút nữa được không?”
 
Quý Anh tim đập lại trở nên nhanh hơn, bực bội nói: "Còn chờ cái gì nữa..."
 
"Em nói xem?"
 
Lồng ngực Quý Anh trở nên cực kỳ căng thẳng, cô hoàn toàn im lặng.
 
Phó Cảnh Thâm không thể nhịn cười nổi, nhưng anh biết mình không thể trêu chọc người ta quá đáng thêm nữa, anh mới quay người đi vào phòng tắm.
 
Mỗi giây khi phải chờ đợi đều rất dài, nhưng Quý Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm chạp như lúc này.
 
Làm sao cô có thể ngủ được, cô mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Trong phòng tắm thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt.
 
Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
 
Bước chân thong thả của người đàn ông đang lại gần.
 
Liếc một cái liền nhìn thấy người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm sẫm màu, để lộ bộ ng.ực săn chắc còn vương lại mấy giọt nước. Hình như tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước, đôi mắt thấm hơi nước khiến ngũ quan càng thêm sắc sảo.
 
Chỉ liếc mắt một cái, Quý Anh đã ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tim cô đập thình thịch, cực nhanh.
 
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông trưởng thành ở khoảng cách gần như vậy. Bố và anh trai cô luôn ăn mặc bảnh bao kể từ khi cô nhận thức được mọi thứ.
 
“Hoa anh đào.” Phó Cảnh Thâm ngồi xuống bên giường, đưa khăn tắm cho cô: “Lau tóc cho anh.”
 
"Hả..." Quý Anh lẩm bẩm: "Ừm."
 
Cô thẳng người duỗi tay. Cơ mà cổ của cái váy này rộng quá, lúc cô ngồi thẳng người dậy vô tình khiến một bên vai váy tuột xuống, lộ ra khoảng da thịt trắng như tuyết, thậm chí còn lộ cả đồ lót màu nhạt bên trong.
 
Tai Quý Anh lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng kéo váy ngủ lại đàng hoàng. Nhưng muộn rồi, Phó Cảnh Thâm đã trông thấy hết.
 
Bộ đồ này trơn quá...
 

Phó Cảnh Thâm chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không có phản ứng nào đặc biệt.
 
Quý Anh bối rối cúi đầu thật thấp, không hề để ý có một tia đen tối lướt qua ánh mắt của người đàn ông. Cô quỳ gối trên giường, cầm lấy khăn lông rồi nhẹ nhàng lau tóc cho người đàn ông.
 
Tóc của Phó Cảnh Thâm màu đen huyền, những sợi tóc ngắn khi nắm trong tay lại có cảm giác vừa cứng lại vừa mềm mại, chất tóc anh rất đẹp. Quý Anh lại cụp mắt xuống, nhìn qua khuôn mặt của anh từ trên xuống dưới.
 
Không thể phủ nhận một điều rằng, anh quá đẹp trai.
 
Thường nghe trong giới đồn đại rằng, Phó Cảnh Thâm là người đàn ông sở hữu gương mặt mà mọi cô chủ con nhà giàu xinh đẹp thùy mị đều muốn gả cho anh, nhưng vì tính cách nhạt nhẽo của anh mà hơn nửa bọn họ phải từ bỏ.
 
Động tác tay của Quý Anh càng nhẹ nhàng hơn.
 
Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi hương hoa anh đào quen thuộc. Quý Anh mãi mới nhận ra nơi phát ra mùi hương này…
 
Không phải mùi từ cơ thể cô…
 
Mà là mùi tóc của Phó Cảnh Thâm, nó nhàn nhạt, nhưng cứ vương mãi không tan.
 
Anh, anh dùng dầu gội đầu của em à?
 
Phó Cảnh Thâm: Anh bảo người ta mua cả bộ theo kiểu em hay dùng.
 
Quý Anh ngẩn người ra, trong lòng bất giác có cảm giác không nói thành lời. 
 
Mùi hương hình như càng thêm quấn quýt hơn những loại khác.
 
Cô thử thuyết phục chính mình hãy bước qua ranh giới kia. Bọn họ vốn đã là vợ chồng hợp pháp rồi, nên gần gũi nhau mới phải.
 
Quý Anh nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.
 
Ngón tay mảnh mai của cô lần mò giữa những sợi tóc của anh, rồi rời xuống quấn quýt lấy cổ, xương quai xanh. Hàng mi của cô run lên, cô cúi người, bờ môi vụng về đáp xuống một bên mặt rồi tới cổ Phó Cảnh Thâm, khẽ khàng gọi anh: Anh...
 
Lúc ngón tay cô chạm tới khoang ngực anh, đột nhiên lại bị bàn tay rắn chắc của người đàn ông nắm lại, giọng anh khàn khàn: Hoa anh đào.
 
Quý Anh căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn: Vâng.
 
Ngay lập tức, tầm nhìn bỗng dưng quay cuồng đảo lộn, dưới thân là chăn nệm mềm mại, váy ngủ nhạt màu dập dờn dao động, chất váy trơn tuột như đang mơn man cùi chỏ.
 
Ánh mắt Phó Cảnh Thâm dừng lại trên gương mặt cô, ánh nhìn đầy thâm thúy, như chất mực đen nồng nặc quyện hòa.
 
Anh tiến lại lại, cúi đầu hôn cô, nụ hôn triền miên rạo rực.
 
Quý Anh nhắm mắt lại, bàn tay cô run rẩy ôm lấy cổ Phó Cảnh Thâm, tim đập nhanh như thể sắp bắn ra ngoài.
 
Không giống nụ hôn mang tính chất phớt qua thăm dò như trước, lần này, môi lưỡi của anh trực tiếp tiến thẳng vào, dẫn lối cho cô, quấn quýt từng chút một.
 
Lúc Phó Cảnh Thâm buông ra, môi anh đã đỏ hồng lên, ngón tay anh nhẹ miết lên bờ môi Quý Anh, hơi thở không thể trầm ổn được nữa: Em có thể chấp nhận anh không?

 
Quý Anh bị hôn đến mức con ngươi bắt đầu rời rạc cả ra rồi, ánh mắt cô mê man, miệng hé mở, nhưng không phát ra tiếng nào.
 
Nếu là trước kia thì đương nhiên là không thể. Nhưng sau khi trong lòng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, cô cảm thấy, hình như mức độ hôn này... cũng vẫn có thể chấp nhận được.
 
Hàng mi của cô rủ xuống, vừa đủ để chấp nhận, gật đầu đồng ý.
 
Phó Cảnh Thâm khẽ cười, hơi thở lại bình ổn trong trẻo: Vậy thì thử mỗi ngày đều thế này, dần dần em sẽ chấp nhận được anh. Anh duỗi tay ra, vô cùng kìm chế mà giúp cô kéo cổ váy trễ thấp lên trên: Đến khi nào em đồng ý thì mới thôi.
 
Quý Anh: Mỗi ngày?
 
Từ nắm tay, ôm, hôn, cho tới... Anh không nói tiếp nữa.
 
Trái tim như thể có sợi lông vũ mơn man vuốt ve, Quý Anh đưa tay ôm lấy Phó Cảnh Thâm, nhắm mắt chân thành nói: Anh, cảm ơn anh.
 
Phó Cảnh Thâm nhẹ ôm lấy gáy Quý Anh, xoa xoa: Ngủ đi.
 
Quý Anh nằm trong lồng ngực anh, khẽ gật đầu.
 
Vâng.
 
Từ sáng tới giờ, Quý Anh đã rất mệt rồi, tối đến cũng căng thẳng lo lắng mãi thôi, giờ này mới đột nhiên được thả lỏng, cho nên rất nhanh cô đã cảm thấy buồn ngủ.
 
Cô cuộn tròn người trong lòng Phó Cảnh Thâm, lơ đãng rồi ngủ mất.
 
Chỉ còn lại người đàn ông vẫn đang rạo rực khắp người đành thở dài một tiếng rồi xuống giường, anh sải bước vào nhà tắm. Một lát sau, tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm truyền ra.
 
Đêm đã khuya.
 
Mang theo hơi thở đầy lạnh lẽo, Phó Cảnh Thâm lên giường.
 
Ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ soi chiếu gương mặt non nớt ngọt ngào đang ngủ say của cô gái, hàng lông mi đen nhánh rủ xuống, lưu lại cái bóng mờ bên dưới mắt.
 
Phó Cảnh Thâm đưa tay ra, ngón tay thon dài của anh nhẹ cọ vào má Quý Anh, chợt anh lại mỉm cười: Ngốc thật.
 
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện tối nay sẽ muốn cô.
 
Trái lại vẫn không thể kìm chế được bản thân, ngang nhiên muốn đánh thẳng vào.
 
Quý Anh ngủ một giấc ngon lành.
 
Nếu không phải sáng hôm sau chuông báo thức kêu cô tỉnh dậy vì còn có tiết học thì có khi cô còn không thể tự dậy được.
 
Bức rèm cửa bị gió thổi bay, ánh sáng lúc mờ lúc rõ xuyên qua hắt vào phòng.
Quý Anh mệt mỏi dụi mắt, mơ màng vén chăn xuống.
 
Đôi bàn chân trần đặt xuống đất, Quý Anh che miệng ngáp một cái, theo bản năng đẩy cửa phòng tắm ra.
 
Nghe thấy tiếng động, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng lại. Cách một lớp cửa kính, người đàn ông vai dài eo nhỏ, tấm lưng rắn chắc đang quay lưng lại với cô, đứng ở vòi tắm, mặc cho nước chảy từ đỉnh đầu xuống dưới.
 
Quý Anh bừng tỉnh lại, nhất thời không còn cảm thấy buồn ngủ tí nào nữa, cô vội lùi ra sau, đụng phải cánh cửa phòng tắm, khiến nó vang lên một tiếng “rầm”.
 
Cô nghiêng đầu che mắt lại, rối rít giải thích: Xin lỗi xin lỗi, em vẫn buồn ngủ, tưởng mình vẫn đang ở phòng cũ...
 
Phó Cảnh Thâm xoay người đẩy cửa kính ra, tiện tay với lấy một bộ áo choàng tắm vắt trên móc treo khoác vào người, dáng vẻ thản nhiên đi tới trước mặt Quý Anh, bàn tay còn đang ướt nước định nắm lấy tay cô.
 
Cuống tai Quý Anh đỏ bừng, cô ra sức lắc đầu: Anh, em, em chưa thấy gì cả.
Mở mắt ra.
 

Quý Anh vẫn lắc đầu, nhắm tịt mắt lại: Em không có cố ý.
 
Phó Cảnh Thâm: Không mở thật sao?
 
Quý Anh im lặng.
 
Được. Phó Cảnh Thâm liếm răng, ung dung nói: Nếu như em đã không mở mắt thì anh cởi đây nhé.
 
Quý Anh: ?
 
Đây có còn là người anh cô quen biết hay không?
 
Cô nhấc chân lui về sau từng bước một, định bỏ chạy nhưng vừa bước được một bước đã bị người nào đó ôm eo kéo vào ngực.
 
Sao thế, không tin à? Phó Cảnh Thâm bất lực: Anh thật sự đã mặc đồ rồi. Lúc này Quý Anh mới thở phào nhẹ nhõm, từ tử mở mắt ra. Nhưng đúng lúc này cô lại cảm thấy sau eo có gì đó bất thường, linh tính hình như có thứ gì đó, thế là mi mắt cô run rẩy dữ dội, co giò muốn chạy.
 
Đừng cử động. Hơi thở Phó Cảnh Thâm phả vào bên cổ cô, trở nên nặng nề: Hiện tượng si.nh lý bình thường thôi.
 
Quý Anh hoàn toàn không dám nhúc nhích.
 
Cô nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình trong tấm gương phía đối diện, người đàn ông ôm cô vào ngực từ phía sau, áo choàng tắm lỏng lẻo, tựa như nó có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
 
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Quý Anh khóc không ra nước mắt, cô chỉ là lỡ tay đẩy cửa ra thôi mà.
 
Phó Cảnh Thâm nhắm mắt, trì trệ vài giây rồi nói: Đi đi.
 
Em ra ngoài đợi một lát, anh sẽ ra ngay.
 
Quý Anh gật đầu lia lịa. Cô hít sâu một hơi, chạy ra khỏi phòng tắm, còn có tâm đóng cửa lại giúp người đàn ông.
 
Phó Cảnh Thâm âm trầm nhìn theo bóng Quý Anh hoảng loạn chạy ra khỏi phòng tắm, mãi lúc sau anh mới xoay người đứng dưới vòi hoa sen lần nữa.
 
Quý Anh trở lại phòng ngủ lập tức vùi mặt vào gối. Chưa được bao lâu lại cảm thấy bất an dựng người dậy, dùng tay quạt quạt vào mặt.
 
Cho dù cô đã tự nhủ trong lòng không biết bao nhiêu lần rằng đó chỉ là hiện tượng si.nh lý bình thường mà thôi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ tới hình ảnh thân hình săn chắc khỏe mạnh của người đàn ông cùng với sự tiếp xúc lạ thường phía sau eo khi nãy.
 
Trời ơi, cô biết làm sao bây giờ?
 
Không khí trong căn phòng ngủ chính càng lúc càng loãng, Quý Anh ôm mặt, đờ đẫn ngồi nghi ngờ nhân sinh.
 
Quý Anh không đợi được nữa, cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, thử tới trước cửa căn phòng dành cho khách, gương mặt toát lên vẻ kiên quyết.
 
Cô thà ở trong căn phòng bừa bộn còn hơn phải đối diện với anh một cách ngượng ngùng như này!
 
Quý Anh dứt khoát mở cửa ra, ngay lập tức, căn phòng dành cho khách được bày tiện tinh xảo đập vào mắt cô.
 
Quý Anh sững người, biểu cảm gương mặt đi từ bất ngờ đến kinh ngạc rồi lại không có biểu cảm gì.
 
Cùng lúc này, trong phòng vang lên tiếng mở cửa.
 
Như có cảm giác, Quý Anh từ từ ngoảnh lại, cô nhìn thấy Phó Cảnh Thâm đã mặc sơ mi quần tây chỉnh tề, đang đứng ở cửa phòng ngủ chính từ lúc nào không biết: Anh, không phải anh nói...
 
Phòng cho khách chưa sửa xong sao?