Cưng Chiều Anh Đào

Chương 5: Chương 5:




Tối nay đúng là Quý Thâm sẽ đi ăn tiệc. Anh ấy rời Bắc Kinh đã lâu, vừa trở về nên mấy người bạn khá thân bèn tổ chức tiệc tẩy trần cho anh ấy. 
 
Buổi tối có nhiều người hơn dự kiến, thân sơ đủ cả, Quý Thâm luôn nở nụ cười ôn hòa, không chút sốt ruột. 
 
Giới thượng lưu ở Bắc Kinh nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Vốn Quý Thâm rất ít giao thiệp với người bên phe Phó Cảnh Thâm, nhưng tình cờ tối nay lại kết thân được với cậu chủ nhỏ nhà họ Yến, Yến Hàng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mâu thuẫn vì một mảnh đất năm kia giữa Phó Cảnh Thâm và Quý Thâm rất ít người biết, trùng hợp sao Yến Hàng lại là một trong số những người đó. 
 
Nhắc đến thì trước khi đấu thầu, Yến Hàng đã thuyết phục Phó Cảnh Thâm dừng lại, đừng để đắc tội anh vợ tương lai, nhưng không ngờ Phó Cảnh Thâm lại bị Quý Thâm gài cho một vố, khi đó Yến Hàng còn lớn giọng chửi mấy câu đồ tiểu nhân nham hiểm. 
 
Nhưng lần này gặp được người thật, khí chất tao nhã từ hàng mày đôi mắt của anh ấy khiến Yến Hàng có cảm giác vừa quen thuộc lại thân thiết, thái độ ôn hòa hữu lễ của anh ấy đã thay đổi cái nhìn của Yến Hàng—— 
 
Trông đâu có giống kẻ tiểu nhân nham hiểm đâu nhỉ?!?
 
Xem ra ban đầu cách nghĩ của của anh ta có hơi phiến diện. 
 
Rượu quá ba tuần, Yến Hàng tự cảm thấy mình và Quý Thâm vừa gặp đã thân, kéo thêm mấy anh em nữa cùng mời Quý Thâm đến [Phong Lộng], câu lạc bộ VIP cao cấp ở Bắc Kinh. 
 
Quý Thâm mỉm cười, vui vẻ đồng ý. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tục ngữ có câu, nhân phẩm của một người thế nào phải xem trên bàn đánh bạc, sau khi chơi với Quý Thâm vài ván, Yến Hàng cảm thấy Quý Thâm là một người rất đáng kết bạn, lần trước xảy ra tranh chấp với Phó Cảnh Thâm nhất định là do hiểu lầm, trong lòng đã trồi lên ý nghĩ giúp hai người bắt tay làm hòa. 
 
Dù sao sau này cũng sẽ là người một nhà, làm ầm ĩ quá cũng không hay. 
 
"Anh ba của tôi chơi kiểu này siêu nhất đấy." Yến Hàng quan sát sắc mặt Quý Thâm: "Hay là gọi anh ấy tới đây chơi chung luôn?"
 
Khớp ngón tay Quý Thâm khẽ động nhưng vẻ mặt vẫn không đổi: "Rất vinh hạnh."
 
Yến Hàng lập tức ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Cảnh Thâm, nhưng anh ta không nói Quý Thâm cũng ở đây mà chỉ kêu người nọ đến chơi. 
 
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Không rảnh."
 
"Đừng mà." Yến Hàng hạ giọng: “Anh ba, không tới sẽ hối hận đó! Em nói thật!"
 
Phó Cảnh Thâm: "Cúp đây."
 
"Đợi đã!" Yến Hàng: “Quý Thâm! Quý Thâm đang ở đây! Anh ba, cho anh ta thấy sự lợi hại của kẻ rong ruổi khắp các sòng bài như anh đi."
 
Đầu bên kia đột nhiên im lặng. 
 
Một giây, hai giây. 
 
Phó Cảnh Thâm: "Địa điểm."
 
Xem ra thù oán giữa hai người này sâu phết, Yến Hàng đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ thật gian nan. 
 
Sau khi cúp điện thoại, anh ta mở cửa quay trở lại phòng bao, tiếp tục đánh bài nói chuyện phiếm. 
 
Nhưng trên đời này luôn có những người thích nói những chuyện không nên nói, không biết là ai mở miệng: “Cậu Yến này, gần đây tiến triển thế nào rồi? Sao vẫn chưa thấy ôm người đẹp về?"
 

Lông mày Yến Hàng giật giật, cố nén không trợn trắng mắt. Đến mặt người đẹp ông đây còn chưa được thấy thì ôm về kiểu gì! 
 
Anh ta xua tay: "Đừng nhắc nữa."
 
Nhìn bộ dạng ỉu xìu của Yến Hàng, tên bạn tốt kia an ủi anh ta: "Tôi nói này, loại phụ nữ đó chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh thôi, chứ thực ra thèm nhỏ dãi anh rồi ấy chứ."
 
Yến Hàng lạnh lùng mắng: "Không nói không ai bảo anh là đồ câm đâu."
 
Cảm nhận được sự không vui của Yến Hàng, vẻ mặt của tên bạn tốt kia trở nên lúng túng: "Không, chỗ anh em với nhau nên tôi khuyên anh thế thôi."
 
"Cô ấy không phải loại người như vậy."
 
Trong lúc hai người đang tranh cãi, Quý Thâm nhướng mi khẽ cười: "Không biết người đẹp nào lọt được vào mắt cậu Yến đây?"
 
Thấy Quý Thâm cũng hỏi, Yến Hàng đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Sao ai cũng biết chuyện anh ta đang theo đuổi người ta thế? 
 
Anh ta trả lời: "Anh Thâm mới về nước nên chắc chưa nghe nói. Chỗ phố cổ Kinh Tây có một quán trà tên Vũ Lâm Linh."
 
"Cô chủ của quán trà đó." Yến Hàng nhớ lại dáng vẻ của Quý Anh, không hề chú ý tới sắc mặt Quý Thâm đã thay đổi, vẫn vô tư búng ngón tay: "Rất đẹp."
 
Một lúc lâu sau, Quý Thâm vẫn không nói gì. 
 
Yến Hàng vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen nhánh ôn hòa của Quý Thâm. Không biết vì sao anh ta lại cảm thấy khắp người không thoải mái. 
 
"Anh Thâm, anh đừng không tin." Yến Hàng nói: "Anh ba tôi lúc đó cũng có mặt đấy."
 
Quý Thâm cười một tiếng, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như đột nhiên có hứng thú: "Phó Cảnh Thâm đã nói gì?"
 
Yến Hàng nhớ lại. 
 
Phó Cảnh Thâm đã nói gì nhỉ? À mà khoan đã, anh ấy có nói gì không nhỉ? Não Yến Hàng đột nhiên chập mạch, chỉ nhớ được mỗi hai chữ "bình thường" cùng với tách trà đột nhiên bị đập vỡ tan. 
 
Nghĩ một hồi, ánh mắt Yến Hàng thay đổi, đột nhiên như bừng tỉnh. 
 
Quý Thâm là ai? Anh rể của Phó Cảnh Thâm! Trước mắt anh rể khen người phụ nữ khác đẹp mà được à? Dĩ nhiên là không rồi! 
 
Vì vậy, Yến Hàng dứt khoát đưa ra quyết định: "Anh ba tôi nói bình thường." Anh ta còn nháy mắt với Quý Thâm, nhấn mạnh: "Cực kỳ bình thường."
 
Nhìn đi, anh ba bọn tôi chung tình với em gái anh thế cơ mà! Vào phần bình luận gõ #Người đàn ông tốt Phó Cảnh Thâm ngay nào! 
 
“Bình thường à?" Quý Thâm nhàn nhạt nhắc lại, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: "Hay lắm."
 
Yến Hàng ưỡn ngực: “Nhưng gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, tôi thì cảm thấy cô ấy rất đẹp.”
 
Quý Thâm lại nhìn Yến Hàng thật sâu, cười nói: "Hai người thì hay rồi."
 
Yến Hàng làm chuyện tốt không để người biết, thầm tự ca ngợi sự lanh trí của mình trong lòng. 
 

 
Quý Hoài đưa Quý Anh đến một nhà hàng Pháp rất riêng tư. 
 

"Sao anh còn ăn ít hơn cả em thế?" Quý Anh đặt dao nĩa xuống, ánh mắt trong veo nhìn đôi gò má gầy guộc của Quý Hoài: "Anh gầy đi nhiều quá.”
 
Quý Hoài chớp chớp đôi mắt đào hoa, nhướng mày nói: "Này là cân nặng tiêu chuẩn, là thái độ kính nghiệp của sao hạng A như anh hai em đấy, hiểu chưa?"
 
Quý Anh: "Không hiểu." Cô phồng má, có chút không vui: "Anh không biết tự chăm sóc bản thân tí nào."
 
"Chừng nào anh hai mới về nhà?" Quý Anh hạ giọng, hàng mi cong cong cụp xuống: "Thật ra bố mẹ đều nhớ anh lắm."
 
Nụ cười trên mặt Quý Hoài dần tắt. 
 
Im lặng hồi lâu, anh ấy đột nhiên vươn tay xoa đầu Quý Anh, thản nhiên nói: “Bắt đầu quản anh trai em đấy hử?”
 
Quý Anh vội vàng vuốt lại tóc mình, tức giận trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh làm rối tóc em rồi.”
 
Biết cô nhóc thích chưng diện, Quý Hoài cười xấu xa. 
 
Anh ấy đứng lên, chuyển chủ đề: "Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ này hay lắm."
 
"Đi đâu ạ?" Sau khi rời khỏi nhà hàng Pháp, Quý Anh ngồi lại vào ghế phụ. 
 
Ngón tay thon dài của Quý Hoài đặt bên môi, nhẹ chớp mắt: "Tạm thời giữ bí mật."
 
Quý Anh khẽ hừ một tiếng, không nói nữa. Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe thể thao màu đỏ rực phóng như bay trên đường. Không bao lâu sau, nó dừng lại trước một tòa nhà không chút phô trương. 
 
"Phong Lộng?" Quý Anh khẽ đọc tên câu lạc bộ. 
 
Cô đi theo Quý Hoài suốt quãng đường, nhìn anh ấy quen đường quen nẻo đi vào phòng bao. Quý Hoài đẩy cửa, cô cũng vào theo. 
 
Ngay sau đó, hai bên trái phải cửa vang lên tiếng bắn pháo, Quý Anh suýt chút nữa hét ra tiếng, lại thấy Quý Hoài vui vẻ cười, giơ tay về phía những người khác trong phòng, tiếng nhạc heavy metal lập tức vang lên, Quý Hoài vậy mà mời cả band nhạc đến đây. 
 
Quý Hoài kéo Quý Anh, dẫn cô ngồi trên sô pha, giơ hai ngón tay: “Món quà sinh nhật thứ hai, màn hát live của sao hạng A.”
 
Quý Anh: "?!"
 
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Quý Hoài nâng khuỷu tay, đội mũ lưỡi trai ngược ra sau, cười đến là cà lơ phất phơ: “Có biết được xem sân khấu của anh trai em là ước mơ của bao nhiêu fan hâm mộ hay không?”
 
"Em được lời to rồi đấy, Quý Anh Anh."
 
Quý Hoài xuất thân từ chương trình tuyển chọn idol, thế nên tài năng sân khấu quả thực là điểm thu hút nhất của anh ấy. Chỉ là lần này, Quý Hoài đã đặc biệt chuẩn bị một món quà cho cô.
 
Quý Anh nhìn chăm chú, trong lòng vô cùng cảm động cùng chua xót. 
 
Quý Hoài hát nhảy bài nào cũng phải hỏi vào micro: "Anh trai em có đẹp trai không?"
 
Quý Anh lấp lánh ánh mắt, cổ vũ: "Đẹp trai!"
 
Quý Hoài càng hăng hái hơn, không cẩn thận uống hơi nhiều rượu, sau đó liền high đến mức bắt đầu nhảy battle với nhóm vũ công phụ. 
 
Thế là buổi biểu diễn sinh nhật này dần biến thành showtime cá nhân của sao hạng A Quý Hoài. 

 
Quý Anh bất đắc dĩ che môi cười. Đoàn đội của Quý Hoài nam nữ đủ cả, tính ai cũng phóng khoáng thẳng thắn, cuối cùng không biết là ai khơi mào, cả đám bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật Quý Anh, giọng hát ầm ầm vang vọng. 
 
“…”
 
Lúc tan tiệc thì trời đã về khuya. Quý Hoài cũng như ai - say khướt. 
 
Quý Anh chống cằm nhìn chàng trai đang dựa trên ghế sô pha trong phòng bao, khuôn mặt thanh tú gục xuống, trong lòng khẽ thở dài. 
 
"Anh." Cô vỗ vỗ mặt Quý Hoài: "Dậy đi, mình về nhà."
 
Quý Hoài mở hé mắt, nhếch miệng cười: " Hôm nay Anh Anh có vui không?"
 
"Vui." Trong mắt Quý Anh tràn đầy ý cười, cô gật mạnh đầu: "Em vui lắm."
 
Quý Hoài cười ngốc hì hì hai tiếng: "Em vui là được."
 
Quý Anh đưa tay kéo Quý Hoài dậy định dìu anh ấy đi. 
 
Quý Hoài nửa mê nửa tỉnh, sợ mình nặng đè lên người cô nên buông tay Quý Anh ra: "Anh tự đi được."
 
Quý Anh đành phải đeo kính râm cùng mũ áo hoodie lên cho Quý Hoài: "Đi từ từ thôi." Cô lại lấy di động từ trong túi ra: “Để em gọi điện thoại cho anh cả, đợi anh ấy đến đón.”
 
"Đừng đừng đừng!" Quý Hoài lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bác bỏ: "Anh ấy mà biết sẽ mắng anh chết."
 
Quý Hoài móc điện thoại di động từ trong túi ra: "Thế để em gọi cho anh Trần, nhờ anh ấy sắp xếp người đưa chúng ta về."
 
Anh Trần tên Trần Trung, là người đại diện của Quý Hoài. 
 
Khó khăn lắm mới được yên tĩnh một tối, mặc dù Trần Trung thấy thật cạn lời, thế nhưng anh ta vẫn phải tới đón vị tổ tông này, hẹn mười lăm phút nữa sẽ tới. 
 
Quý Hoài đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, dẫn Quý Anh đến địa điểm mà Trần Trung đã hẹn trước. 
 
Gió đêm xuân hơi lạnh, Quý Anh vẫn mặc bộ sườn xám màu vàng tơ hồi sáng, để lộ bắp chân thon dài trắng nõn đến chói mắt. Quý Hoài đang muốn cởi áo khoác đưa cho cô thì bị Quý Anh ngăn lại: "Em không sao, xíu nữa là anh Trần tới thôi."
 
Lời vừa dứt thì điện thoại di động của Quý Hoài đổ chuông, giọng nói vang vọng của Trần Trung không chút khách sáo truyền đến: “Xui quá đi mất, xe của tôi bị fan cuồng bám theo, tạm thời chưa đến được, cậu tự nghĩ cách trước đi."
 
Quý Hoài hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã cúp điện thoại. 
 

 
Quý Anh liếc Quý Hoài đã gần hóa đá: "Hay là…cứ gọi cho anh cả đi."
 
Quý Hoài không giãy giụa nữa, ra chiều không còn luyến tiếc điều chi, nhắm mắt lại: "Gọi đi."
 
“…Dạ."
 
Chuông điện thoại vang lên hai hồi là đầu bên kia đã nhấc máy. Quý Anh và Quý Hoài liếc mắt nhìn nhau, giải thích tình huống thật ngắn gọn, tiếp đó thành công nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy tức giận Quý Thâm: "Quý Hoài, em được lắm."
 
Quý Hoài: "..."
 
Đến Quý Anh, Quý Thâm lại lập tức mềm giọng: "Anh Anh chờ chút, anh tới ngay."
-
Màn đêm ngoài cửa sổ mờ ảo, Phó Cảnh Thâm ngồi ở ghế sau xe, nhìn cảnh vật chuyển động bên ngoài xe, hồi lâu không nhúc nhích. 
 
Nghĩ đến việc chút nữa sẽ gặp lại Quý Thâm, Phó Cảnh Thâm hiếm có cảm thấy hơi chột dạ—— 
 
Suy cho cùng thì anh cũng có mục đích khác. 
 
Sắp tới Phong Lộng, Phó Cảnh Thâm nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ xem sau này mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với Quý Thâm. 

 
Tất nhiên là niềm nở quá thì anh không làm được. 
 
Đang suy nghĩ, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của anh khẽ khựng lại, nhìn thẳng về phía hai bóng người trên đường phía trước. 
 
Cô gái mặc một bộ sườn xám màu vàng tơ, mái tóc dài buộc sau đầu, dáng người yểu điệu, như thể ánh sáng duy nhất giữa đêm tối. 
 
Chỉ có điều-- 
 
Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao gầy. Người đàn ông ấy mặc một chiếc áo hoodie, toàn thân đều được che kín. 
 
Hai người đang nhỏ giọng trò chuyện, khóe miệng cô gái khẽ cong lên, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh. 
 
Phó Cảnh Thâm nheo mắt, ngón tay thon dài đặt bên chân co lại. 
 
Chẳng biết vì sao, anh đột nhiên nói: "Dừng xe."
 
Người tài xế khựng lại, sau đó đạp phanh. 
 
Khi Phó Cảnh Thâm hồi thần lại thì đã không kịp hối hận, bởi lẽ xe đã chậm rãi dừng ở ven đường ngay bên cạnh hai người họ. Xuyên qua cửa kính xe tối đen, ánh mắt cô gái trong veo nghi hoặc nhìn anh. 
 
Phó Cảnh Thâm bình tĩnh hạ cửa sổ xe, đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô cũng hiện rõ trước mắt anh: "Cô Quý."
 
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt anh, hàng mi dài của Quý Anh khẽ run lên, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc. 
 
Nhưng cô vẫn lịch sự chào hỏi: "Anh Phó."
 
Đôi mắt của Phó Cảnh Thâm lặng lẽ di chuyển từ đôi má cô sang người đàn ông đứng bên cạnh. 
 
Khoang xe mờ mịt, Quý Hoài không nhìn rõ là ai, chỉ có thể cảnh giác nhìn chiếc xe không hiểu từ đâu xuất hiện này, đồng thời kéo Quý Anh ra sau mình: "Anh là ai?"
 
Ánh mắt Phó Cảnh Thâm hơi lạnh xuống, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Tôi là ai cũng không nhất thiết phải báo cáo với cậu.”
 
Ngạo mạn! Quá ngạo mạn! 
 
Quý Hoài nắm chặt nắm đấm, cũng tại em gái mình quá xinh đẹp, giữa đường cái cũng có trai đểu vây lấy tán tỉnh. 
 
Tức khắc men rượu xộc lên não, Quý Hoài xắn tay áo cười lạnh: "Mạnh miệng quá nhỉ, thế anh biết tôi là ai không?"
 
Quý Anh: "..." Sao lại thành cãi nhau thế này? 
 
Nhìn bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô vội nắm lấy tay Quý Hoài, cúi đầu xin lỗi với Phó Cảnh Thâm: “...Anh ấy say rồi."
 
Dù tỏ ý xin lỗi nhưng cô lại hoàn toàn trong trạng thái bảo vệ người đàn ông bên cạnh mình. 
 
Phó Cảnh Thâm không cảm thấy được an ủi chút nào, đôi mắt anh tối sầm lại trong bóng đêm. 
 
Anh không nhìn Quý Hoài nữa mà quay qua hỏi Quý Anh: "Cô Quý đang đợi xe à?"
 
"Nếu không phiền thì có thể quá giang xe tôi."
 
Mẹ nó! Gan to quá thể! Dám thả thính em gái mình ngay trước mặt mình! Quý Hoài sắp tức điên. 
 
Đúng lúc này, một giọng nam lành lạnh từ phía sau truyền đến, tuy rằng ôn hòa nhưng không hề chừa chỗ cho người khác thương lượng. 
 
"Em gái tôi, tôi tự chở được." Cách đó không xa, Quý Thâm khoác âu phục trên tay đi tới: "Không cần phiền đến tổng giám đốc Phó."