Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 61




Ôn Nặc ở bệnh viện bốn ngày, tình trạng đầu óc choáng váng buồn nôn dần dần chuyển biết tốt đẹp, bác sĩ nói có thể xuất viện, về nhà phải nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt lên.

Nhưng chuyện nghêm trọng nhất bây giờ là tai của con bé, tai trái của Ôn Nặc đã không nghe thấy gì.

Đường Đường quyết định dẫn con bé đến bệnh viện lớn hơn để chữa trị, cô đến nhà trẻ xin nghỉ dài hạn cho Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc, sau đó về nhà thu xếp đồ đạc dẫn hai đứa nhỏ lên thành phố.

Nhưng khi đến bệnh viện, Đường Đường sững sờ trước những gì mình thấy, trước cửa sổ đăng kí người xếp một hàng dài, xếp thật lâu rồi cũng không nhúc nhích. Vất vả lắm mới đến lượt bọn cô, nhưng bác sĩ giỏi đã không còn lịch hẹn nữa, nhân viên bệnh viện nói phải hẹn trước, ít nhất phải đến tuần sau mới trống lịch.

Đường Đường sợ bênh tình của con bé không được chữa trị kịp thời, lo lắng không thôi, không biết phải làm như thế nào mới tốt. Cô không quen biết ở nơi đây, Quý Yến lại không có ở nhà, cô không còn cách nào khác, nhưng ba người vất vả mới đến được đây, chẳng lẽ lại quay về công cốc?

Đường Đường không muốn trở về, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm Kỷ Nguyệt, rơi vào đường cùng cô chỉ có thể gọi điện cầu cứu cô ấy. Sau khi Kỷ Nguyệt nghe xong lập tức lái xe đến đón mọi người, chở bọn họ đến bệnh viện Quân đội, cô ấy cũng đã liên hệ trước với các bác sĩ chuyên khoa tai mũi họng của bệnh viện, sau khi đến nơi thì dẫn con bé đi khám bệnh.

Đường Đường không biết nên cảm ơn Kỷ Nguyệt như thế nào, nếu không có Kỷ Nguyệt, cô không thể một mình mang hai đứa nhỏ đi khám bệnh được.

Lúc này Đường Đường mới biết bản thân vô dụng đến nhường nào, so với Kỷ Nguyệt cô kém rất xa, xem ra sau này cô phải học tập từ cô ấy nhiều điều.

“Kỷ Nguyệt, cảm ơn chị, chờ mọi chuyện xong xuôi em sẽ mời chị ăn cơm, em sẽ làm toàn món chị thích.”

“Cảm ơn gì chứ, em tặng chị nhiều đồ tốt như vậy, mỗi lần làm xong quần áo đều gửi cho chị, chị còn chưa cảm ơn em thì thôi, em cảm ơn chị làm gì. Em khách khí quá đó!Nhưng mà chị rất thích lời cảm ơn của em! Ha ha.”

Kỷ Nguyệt nói xong, Quý Tiểu Trạc kéo vạt áo của cô ấy, “Dì Kỷ Nguyệt cúi đầu xuống đi ạ, con có chuyện muốn nói.”

Kỷ Nguyệt nghe vậy khom lưng cúi đầu, “Con muốn nói với dì —— A!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Còn chưa nói xong Quý Tiểu Trạc đã hôn “Bẹp” một cái lên má cô, “Cảm ơn dì Kỷ Nguyệt, con yêu dì lắm.”

Khả năng dỗ các cô gái vui vẻ của cậu nhóc không hề nhỏ, Kỷ Nguyệt bị dỗ đến vui vẻ, tay ôm cậu nhóc vào ngực hôn lại, “Bé ngoan của dì, con cảm ơn như vậy dì rất thích!”

Quý Tiểu Trạc cực kỳ đắc ý, tiến đến tai phải của Ôn Nặc nói: “Nặc Nặc mau đến cảm ơn dì đi.”

Ôn Nặc luôn nghe lời Quý Tiểu Trạc nói, không hề do dự học theo dáng vẻ của cậu nhóc hôn lên má còn lại của Kỷ Nguyệt cái “Bẹp”, hôn xong còn nói, “Cảm ơn dì ạ.”

Hai mắt Kỷ Nguyệt lấp lánh, ôm hai đứa nhóc vào lòng trái ôm phải ấp hôn lấy hôn để, sau đó còn trêu chọc nói nhỏ bên tai Đường Đường, “Đường Đường, con dâu em giống em quá, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, xem ra Tiểu Trạc của chúng ta và ba hắn đều có ánh mắt như vậy.”

Đường Đường bị nói đến xấu hổ, oán trách vỗ nhẹ vai cô ấy, “Chị đừng nói bậy, trẻ con chơi chung với nhau thôi, bọn nhỏ thì biết cái gì.”

“Em cũng đừng quá khinh thường trẻ con, bây giờ trẻ mẫu giáo đã yêu nhau rồi.” Kỷ Nguyệt nói như vậy thực ra là để làm dịu không khí thôi, miễn cho người lớn và trẻ con sắp kiểm tra mà lo lắng.

Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ như vậy cho đến khi đến văn phòng bác sĩ, Đường Đường và đứa nhỏ không khỏi lo lắng.

Bác sĩ là một người hơn 60 tuổi, tóc hoa râm, thoạt nhìn có rất nhiều kinh nghiệm, sau khi cẩn thận kiểm tra tai của Ôn Nặc, giọng nói vững vàng nói: “Thần kinh của tai trái đã bị tổn thương, có chút khó khăn, còn tai phải chỉ bị ảnh hưởng một ít thôi, vẫn có thể hoàn toàn bình phục.”

Tai phải có thể khỏi khiến Đường Đường rất vui, nhưng vấn đề lớn là cái tai bên trái, “Bác sĩ, vậy tai trái có thể chữa khỏi không? Con bé còn nhỏ như vậy, nếu cả đời không có thính lực thì phải làm sao bây giờ? Mong bác sĩ có thể tìm ra cách giải quyết.”

Bác sĩ cũng đã đến tuổi ông ngoại, có cháu nhỏ cũng trạc tuổi hai đứa, tất nhiên cũng không muốn thấy đứa nhỏ bị điếc, nhưng thần kinh của tai đã bị tổn thương không dễ chữa, cho nên chỉ có thể nói: “Bây giờ chỉ có thể cố gắng trị liệu, được hay không thì không nói trước được, tôi đề nghị cô mỗi tháng mang cháu nó đến đây châm cứu hai lần, hãy thử phương pháp trị liệu châm cứu xem sao, tuy không thể trị hết tức thời nhưng theo năm tháng có lẽ thính lực của đứa bé sẽ khôi phục được một chút.”

Có thể khôi phục được một chút vẫn tốt hơn là không nghe thấy gì, cho dù chỉ có một chút hy vọng Đường Đường không muốn từ bỏ.

Bác sĩ thấy Đường Đường đồng ý, lập tức mang Ôn Nặc đi đến phòng trị liệu phía sau, bắt đầu tiến hành châm cứu lần đầu cho cô bé.

Sau khi kết thúc châm cứu, đèn đường bên ngoài đã sáng lên, nhưng trong bệnh viện dòng người vẫn không ngừng bận rộn. Từ trước đến nay ở đây không có thời gian rảnh rỗi, từng giây từng phút đều chiến đấu với bệnh tật.

Kỷ Nguyệt nói: “Đường Đường, trời đã tối rồi, tối nay chúng ta tìm khách sạn nào đó nghỉ ngơi trước đi, mai rồi hãy quay về.”

Hai đứa nhỏ cũng đi theo nguyên ngày, bây giờ cũng đã mệt mỏi rồi, tất nhiên Đường Đường đồng ý.

Bốn người vừa ra khỏi bệnh viện, thì thấy một chiếc xe cứu thương kêu “ò í e” dừng trước cổng bệnh viện, các bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vã chạy ra ngoài, đi theo các y tá nâng bệnh nhân cẩn thận từ trong xe ra, vừa nâng vừa lớn giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng để rơi máy thở, chú ý theo dõi thông số!”

Một y tá khác đi sát bên giơ cao tay đỡ lấy bình truyền dịch.

Ở xa nên không thấy rõ là người nào, nhưng có thể nhìn thấy trên cáng người nọ chảy máu rất nhiều, da gà da vịt của Kỷ Nguyệt nổi hết lên, “Người này chắc chắn bị thương rất nghiêm trọng, máu chảy nhiều như vậy, không biết có cứu sống được không.”

Đường Đường cũng thổn thức, trong lòng thầm cầu nguyện người này có thể bình an vô sự.

Kỷ Nguyệt kéo cánh tay Đường Đường, “Được rồi, chúng ta cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể giao cho bác sĩ, đi thôi, bọn nhỏ đã mệt rồi.”

Đường Đường gật đầu, nắm lấy tay của Ôn Nặc đi theo Kỷ Nguyệt, mới đi vài bước đám người bác sĩ y tá nang cáng đi qua người bọn cô, trong miệng nôn nóng nói: “Mọi người nhường đường một chút!”

Đường Đường theo bản năng nhìn người trên cán, nhưng mà chỉ mới liếc nhìn máu toàn thân nháy mắt bị đóng băng, thế nào cũng không đi được.

“Đường Đường em phát ngốc ở đó làm gì? Mau đi thôi, bác sĩ sẽ cứu bọn họ.” Kỷ Nguyệt thấy Đường Đường đứng ở đó không nhúc nhích, còn cho rằng cô đang lo lắng cho người đó.

Đường Đường hoàn toàn không nghe thấy Kỷ Nguyệt nói, khuôn mặt khẽ biến sắc, sức lực toàn thân như bị rút cạn, trong mắt chứa đầy sự hoảng sợ.

Lúc này Kỷ Nguyệt mới phát hiện Đường Đường có gì không thích hợp, bèn đi đến sờ trán cô, “Em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả? Có gì thì cứ nói với chị.”

Môi Đường Đường run run, âm thanh phát ra đứt quãng: “Em… Em mới thấy…. Trên cáng…. Là…. Quý Yến.”

“Cái gì? Quý Yến?” Sắc mặt Kỷ Nguyệt cũng thay đổi, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm đám người bác sĩ y tá kia, đáng tiếc chưa nhìn được thì đã thấy bọn họ biến mất ở khúc rẽ.

“Đường Đường em không nhìn nhầm chứ? Có chắc là Quý Yến không?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cả người Đường Đường run lên, không nói được cái gì, cô cũng hy vọng mình nhìn lầm, người kia không phải là Quý Yến của cô!

Hai đứa nhỏ bị biểu tình của Đường Đường dọa sợ, túm chặt ống quần lo lắng gọi cô, nhưng Đường Đường không nghe thấy gì, cả người như mất hồn.

Kỷ Nguyệt thầm nghĩ không tốt, vội vàng nắm lấy tay cô quát lớn: “Đường Đường em tỉnh táo lại đi, có lẽ em nhìn nhầm rồi, chưa rõ ràng mà cứ tự dọa mình làm gì! Hai đứa nhỏ cũng bị em làm cho sợ rồi kìa!”

Đường Đường bị nắm đến khôi phục lý trí, đứng tại chỗ im lặng một lúc, rồi xoay người chạy vào bên trong bệnh viện.

Kỷ Nguyệt không còn cách nào khách, vội kéo hai đứa nhỏ chạy  theo sau, cuối cùng chỉ thấy cô đứng trước phòng cấp cứu ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Kỷ Nguyệt tiến lên ôm cô khuyên nhủ: “Đường Đường em bình tĩnh một chút, có lẽ là do em nhìn nhầm rồi, mới nhìn thoáng qua khả năng nhầm rất lớn, cũng có thể người kia chỉ giống Quý Yến mà thôi. Hơn nữa, có khi lúc này Quý Yến đang ở chỗ khác chấp hành nhiệm vụ.”

Nhưng mà có đôi khi ông trời không cho phép bạn may mắn như vậy, Kỷ Nguyệt vừa nói xong, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo một đám người mặc quân trang chạy vào xúm xít đứng bất động ngoài phòng phẫu thuật.

Trong đó có một người toàn thân dính máu nắm chặt tay đấm lên tường, vừa thống khổ lại vừa căm phẫn mà gầm nhẹ, “Dcm!!!”

Những người khác cũng không tốt hơn cậu ta là bao, tất cả đều nôn nóng nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.

Bỗng nhiên Đường Đường tránh khỏi tay KỶ Nguyệt, run rẩy bước đến đám người đó, cho đến khi —— vươn tay bắt lấy quần áo của người vừa đấm trên tường.

“Đổng Lực?”

Trong lòng Đổng Lực nóng như lửa đột đột nhiên bị người ta giữ chặt, theo bản năng hất ra, tức giận quay đầu chuẩn bị chửi người đằng sau cút ra chỗ khác, nhưng khi nhìn thấy người túm cậu phía sau là ai, hai mắt trừng lên, không thể tin nôit nói, “Chị…. Chị dâu?!”

“Đổng Lực, có phải Quý Yến đã xảy ra chuyện gì không? Người mới vào lúc nãy có phải là anh ấy không?” Đường Đường gắt gao nắm lấy tay Đổng Lực, giống như chỉ có vậy mới khiến cô đứng vững.

Nháy mắt hốc mắt Đổng Lực đỏ lên, cả người như một đứa trẻ, “Chị dâu… Tôi… Tôi….” Nhưng thế nào cũng không nói nên lời, không nói được Quý Yến bị đạn bắn xuyên qua tim, hay lúc ở trên đường bác sĩ thông báo bệnh tình đang trở nên nguy kịch.

Đổng Lực buồn bã ôm đầu ngồi xuống, lần đầu tiên Đường Đường thấy người đàn ông cao bảy thước không kiềm chế được sự nghẹn ngào.

Không hiểu sao lúc này trái tim Đường Đường lạnh đến mức như đóng băng, máu trong người như muốn ngừng chảy.

Quý Yến, chồng của cô, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!

Lúc này Kỷ Nguyệt mới biết Đường Đường không có nhìn nhầm, người vừa rồi đúng là Quý Yến, cố gắng kìm lại sự hoảng loạn đang chạy trong người gọi điện thông báo cho Cố Trường An và Trác Kế.

Mới gọi điện xong đi vào thấy Đường Đường vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Và Quý Tiểu Trạc cũng khóc đến run rẩy, trong miệng không ngừng gọi ba.

Mắt Kỷ Nguyệt chua xót, bỗng nhiên cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh này, che miệng quay người đi, cảm thấy rất hối hận vì hôm nay đã mang hai mẹ con đến bệnh viện này, nếu không tới đây sẽ không gặp phải chuyện đau lòng như vậy.

Chẳng lẽ đây là định mệnh sao?

*

Mọi thứ rất hỗn loạn, đêm định mệnh này là một đêm không yên, thời gian trôi qua có càng nhiều người trước phòng cấp cứu, nhưng không khí lại rất yên lặng, không khí ngoài phòng mổ trang nghiêm đến mức ngột ngạt.

Cho đến khi có tiếng bước chân dồn dập phá tan sự ngột ngạt này.

Đi đầu là một ông lão đầu tóc hoa râm uy nghiêm, phía sau ông lão có hai người đang dìu, chống nạng từng bước đi về phía phòng cấp cứu, đôi mắt nhìn chăm chăm ánh đèn đỏ kia, vẻ mặt vô cảm và bình tĩnh. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai tay dưới ông tay áo của ông lão đang run rẩy.

“Ba, ba đừng kích động, Quý Yến sẽ không có chuyện gì.” Quý Vệ Phong ở đằng sau trấn an, vẻ mặt lo lắng.

“Đúng vậy đó ba, trái tim của ba không tốt, ngàn vạn lần không được xúc động, chắc chắn Quý Yến không có chuyện gì, ba qua đây ngồi đi.” Lâm Lam lần nữa muốn đỡ cánh tay của ông, nhưng lại bị ông lão vô tình hất ra.

Hai người thấy thế, bất đắc dĩ nhíu mày.

Kỷ Nguyệt lau nước mắt, đi qua đó chào ông lão một tiếng, “Ông nội Quý.”

Ông nội Quý chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Kỷ Nguyệt, khẽ gật đầu, rồi sau đó di chuyển tầm mắt, thấy Quý Tiểu Trạc đang đứng bất động cách đó không xa, biểu tình trên mặt hơi thay đổi, chống gậy đi đến trước mặt cậu nhóc, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu nhóc an ủi, “Tiểu Trạc đừng sợ, ông cố đến rồi đây, ba con nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có việc gì.”

Ông lão đang an ủi thằng bé cũng như đang an ủi chính mình, “Ba con là cháu trai của Quý An Sơn ông, chắc chắn sẽ không sao, nhất định sẽ qua khỏi thôi.” Đây là đứa cháu ông thương nhất, là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông, chắc chắn anh sẽ không sao!

Đôi mắt sưng vù của Quý Tiểu Trạc lặng lẽ nhìn ông lão, không nhóc không nháo cũng không nới lời nào, chỉ đưa mắt nhìn về phái cửa cấp cứu.

Bầu không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, mọi người chờ ở bên ngoài từ nôn nóng đến hoảng hốt, từ hoảng hốt đến chết lặng, thời gian cứ trôi qua như một loại giày vò với mọi người đang chừo đợi ở bên ngoài.

*

Khi tia nắng ban mai đầu tiên tràn qua khung cửa sổ, cánh cửa đóng chặt cả đêm cuối cùng cũng mở ra, vẻ mặt mệt mỏi của nhóm bác sĩ đi ra từ bên trong đã đánh vỡ không gian xiềng xích này, mọi người nối đuôi nhau hỏi, “Bác sĩ, người sao rồi? Có sao không?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, tuy mệt mỏi nhưng lại mỉm cười, “Viên đạn đã được lấy ra thuận lợi, bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, bây giờ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, quan sát mấy ngày nếu không có gì bất thường xảy ra thì hai người nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”

Nói cách khác, tính mạng của Quý Yến đã thoát khỏi tay của Diêm Vương.

Những lời này tất nhiên đều lọt vào tai của mọi người, trái tim rực lửa cả đêm cuối cùng cũng được một cơn mưa tới mát, từng tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên. Mọi người liên tục cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ mỉm cười xua tay, có thể cứu được quân nhân bảo vệ quốc gia, bọn họ cũng vô cùng vui mừng.

“Tốt quá! Tôi đã nói lão đại sẽ không sao mà, ha ha….”

“Lão đại chính là Diêm Vương sống đó, lão Diêm Vương dưới đó sao dám thu nhận.”

“A di đà phật, không uổng công tôi cầu nguyện tất cả thần tiên! Đúng là không thất vọng mà.”

…..

Mọi người mồm năm miệng mười nói liên hồi, tâm trạng không còn nặng nề như trước, chỉ cần cứu được là có hy vọng.

Trái tim Đường Đường cũng được bác sĩ cứu sống, khẽ nhả đôi môi bị cô cắn ra, chạy đến tấm kính bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhìn thấy Quý Yến cả người cắm đầy dụng cụ, tuy không nhìn rõ nhưng chỉ cần vậy thôi cô đã yên tâm rồi.

Quý Tiểu Trạc và Ôn Nặc cũng đi theo cô, hai đứa nhỏ ghé đầu nhìn chằm chằm người đang ở bên trong.

Tay Quý Tiểu Trạc đặt lên tấm kiếng, miệng nhỏ khẽ gọi, “Ba ơi, ba…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông nội Quý thấy cảnh này, tay run rẩy cả đêm cuối cùng không run nữa, tấm lưng căng chặt cũng đã thả lỏng, không nhịn được lảo đảo ra sau vài bước, đụng vào bức tường.

“Ba!”

“Ba!”

Quý Vệ Phong và Lâm Lam đồng thời tiến lên đỡ ông ấy, “Ba về nhà nghỉ ngơi đi, ba cũng đã lớn tuổi rồi không thể như vậy được, Quý Yến đã qua cơn nguy kịch, ba nghỉ ngơi đi rồi lại đến thăm nó.”

“Đúng đó ba, dù sao phòng chăm soc đặc biệt ICU cũng không thể vào thăm, chờ Quý Yến chuyển đến phòng bình thường ba lại đến thăm.”

Hai người quan tâm đến sức khỏe của ông lão, nhưng ông nội Quý lại hung hăng hất tay hai người ra không cho bọn họ đỡ, “Thân thể tôi vẫn rất khỏe, không cần mấy người quan tâm, người cần quan tâm lại không thấy các người quan tâm!”

Quý Vệ Phong nhíu mày, “Ba nói gì vậy, con cũng quan tâm Quý Yến mà, thằng bé là con trai của con, không lẽ con không quan tâm nó sao, Lâm Lam cũng thật lòng quan tâm nó, vợ con nghe được tin lập tức vội vàng chạy đến.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời đó với tôi, quan tâm hay không tự mấy người biết rõ nhất!” Ông nội Quý nói xong cũng không nhìn hai người, mà gọi Cảnh Vệ Viên đến kêu cậu ta đỡ ông, cơ thể ông không chống đỡ được nữa rồi, ở đây chỉ thêm phiền thôi.

Ở trước mặt nhiều người bị dạy dỗ như vậy, Lâm Lam cảm thấy buồn bã và xấu hổ, đã nhiều năm trôi qua, cho dù bà ta làm bất cứ chuyện gì ông lão cũng không thích bà, tuy ngoài mặt nói đoạn tuyệt quan hệ với Quý Yến nhưng trong lòng ông ấy chỉ nhận Quý Yến là cháu trai. Có khi ở trong lòng ông ấy, Thời Việt chả bằng một cọng tóc của Quý Yến.

Quý Vệ Phong không chịu được khi thấy bộ dáng tủi thân của Lâm Lan, đau lòng an ủi bà ta: “Tính tình của ba là như vậy, em đừng để bụng.”

“Không đâu.” Lâm Lam lắc đầu, mỉm cười, “Giờ chúng ta làm gì đây?”

Quý Vệ Phong nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, nói: “Chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi, sắc mặt của em không tốt lắm. Ở đây cũng nhiều người, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”

Lâm Lam do dự một chút, rồi gật đầu, “Cũng được, chờ Quý Yến tỉnh chúng ta lại đến thăm thằng bé.”

Thấy bóng dáng hai người rời đi, Kỷ Nguyệt bất mãn hừ lạnh, nhỏ giọng lầm bầm, “Nếu như bên trong là Thời Việt, không chừngbojn họ một bước cũng không rời đi.”

Cố Trường An không đồng ý lắc đầu nhìn cô ấy, “Đừng nói mấy lời này ở đây, Quý Yến đã có chúng ta rồi.”

Kỷ Nguyệt dẩu miệng, gật đầu không nói nữa.

Hết chương 61.