Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 257: Vô cùng thê thảm




Người kia chỉ lắc đầu, không nói một câu nào.

Hành động như vậy lại càng thêm kích thích Đại phu nhân: "Ngươi không nói thì cho là sẽ xong việc sao? Người đâu, trước cho nàng ta chịu chút đau khổ, ta không tin Vệ phủ này không có gia pháp!"

Nghe thấy sẽ dùng gia pháp, nữ tử kia đột nhiên vọt tới dưới chân Đại phu nhân, tay không ngừng khua khoắng cái gì đó.

Như Ý tình tình cảnh này, ánh mắt lóe lên, cô gái này không nói chuyện được, đến cùng vẫn là hình nhân thế mạng hay là người phía sau quá ngoan độc.

Thấy cô gái này xông lại, mặt Đại phu nhân cũng đều tái đi rồi, nhưng đáng khâm phục chính là, vẻ mặt tự nhiên của Đại phu nhân chưa thay đổi, những nha hoàn bên cạnh kia đều lui lại phía sau mấy bước, chỉ có Đại phu nhân là không hề nhúc nhích tí nào.

"Người đâu, kéo xuống cho ta, loạn côn đánh chết." Đại phu nhân biết hỏi cũng không ra cái gì, liếc mắt nhìn tất cả mọi người một chút, phân phó nói.

Nghe thấy phải mất đi tính mạng, người kia càng thêm kích động, càng không ngừng dập đầu, trong thời gian ngắn ngủi trên mặt tuyết có một vết máu đỏ chướng mắt lộ ra, trong miệng phát ra tiếng ô ô.

Như Ý có thể nhìn thấy mặt mày Đại phu nhân nhíu lại một cái, xem chừng đã ngộ nhận đó là thanh âm nghẹn ngào.

Ngày lúc hai tên lính muốn tới kéo nữ tử kia xuống, nữ tử kia dùng tay chấm lên vết máu trên đầu mình nhanh chóng viết ra trên nền tuyết hai chữ oan uổng, ánh mắt nhìn về phía Nhị phu nhân, Đại phu nhân thuận theo ánh mắt của cô ta ánh mắt cũng rơi vào trên mặt Nhị phu nhân.

Vẻ mặt Nhị phu nhân vẫn thong dong bình tĩnh, dường như tất cả đều không có quan hệ gì với cô ta, cô ta cũng chỉ là một người đứng xem bên cạnh.

"Bịch!" Nữ nhân kia không biết lấy sức lực nơi nào thế mà tránh thoát khỏi sự trói buộc của binh sĩ, lao đầu vào cái cây bên cạnh, trong nháy mắt, toàn bộ không khí đều tràn ngập mùi máu tanh.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, to gan hơi thì tiến lên nhìn một chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thê thảm.

Một số người nhát gan trực tiếp che mắt lại không dám nhìn, thậm chí có mấy phu nhân vẻ mặt đều có chút bị dọa cho sợ hãi.

"Được rồi, đem thi thể kéo lên trên núi cho chó ăn đi, những người khác nghe kỹ cho ta, gia pháp của Vệ phủ ở chỗ này đứng thẳng, nếu như các ngươi dám khiêu chiến nó vậy thì cứ nhìn hậu quả ở trước mặt này đi, nếu như có ai không sợ nhất định phải đến khiêu khích nó, như vậy kết cục khả năng so với nàng ta sẽ còn thảm hại hơn, nàng ta bất quá là sợ tội tự sát."

Sợ tội tự sát, ha ha, khóe miệng Như Ý lộ ra từng tia từng tia trào phúng, hai chữ oan uổng kia còn đỏ tươi sáng chói ở nơi đó, rõ ràng như tiếng Đại phu nhân đang vang vọng khắp viện tử lúc này.

"Vâng!" Tất cả nha hoàn đều quỳ xuống, có một cảm giác rét lạnh thấu xương từ dưới chân truyền ra khắp toàn thân, biết là bà ta nói cho tất cả mọi người đều nghe nhưng mỗi người lại có sự lựa chọn riêng của của mình.

"Tất cả lui xuống đi, chuyện này cũng đã kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị năm mới đi, đừng để chuyện ô uế này làm lây dính xúi quẩy, chẳng mấy chốc nữa lão gia cũng trở về rồi."

Nghe xong lời này của Đại phu nhân, những người kia giống như chạy trối chết rời đi.

"Không phải người đã chết thì cho là có thể tẩy đi một thân tội ác, chạy được hôm nay chưa hẳn đã trốn được ngày mai, thiếu nợ là sẽ phải trả."

Đại phu nhân thấy Nhị phu nhân rời đi nhìn bóng lưng cô ta mở miệng nói.

Nhị phu nhân dẫm chân xuống cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tất cả mọi người đều cho là chuyện này là Nhị phu nhân làm, cả Đại phu nhân cũng tin tưởng như vậy vì vừa rồi ánh mắt nữ tử câm kia là hướng Nhị phu nhân không sai, nhưng Như Ý thuận theo tầm mắt của cô ta nên thấy rất rõ, ánh mắt kia là nhìn về phía một người phía sau Nhị phu nhân, người kia là người mà cô và tiểu Thúy lần đầu tiên lúc mới đến đây được Đại phu nhân an bài trong sân gợi lên xung đột, như vậy người kia mới là mấu chốt.

Nhưng trước khi tra ra chuyện này, trước tiên cô cần phải làm một việc mới được.

"Ài, Như Ý, sao ngươi lại tới đây?" Tiểu Thúy nhìn thấy Như Ý xuất hiện có chút kỳ quái, thậm chí có loại kỳ quái không hiểu.

Như Ý chỉ thấy là nha đầu này đối với việc mình tới chỗ như thế này có chút kỳ quái, cho nên cười nhạt một tiếng: "Không phải ta cũng hiếu kì đến cùng là ai to gan như vậy sao, dù sao lúc trước cũng hại ta mấy đêm rồi không được an giấc ngủ!"

"Ngươi cũng ngủ không ngon sao, ta cũng vậy, buồn ngủ quá đi mất!" Tiểu Thúy đối với lời giải thích của Như Ý biểu thị rất đồng ý, hoặc là bản thân cô ta rất tín nhiệm Như Ý.

Lúc nửa đường quay về chỗ ở, Như Ý lấy cớ mình muốn đến chỗ Ngưu thẩm làm lý do cùng tiểu Thúy tách ra.

Gió lạnh đầu mùa đông từng cơn mang theo một bầu không khí u ám, gió lạnh khắp nơi ở phía sau núi giờ phút này càng lộ vẻ kinh khủng hoang vu.

Vừa rồi nếu không phải cô vô ý hướng trên mặt đất liếc một cái, như thế nào có thể phát hiện cô gái kia ngón tay vẫn còn động, bằng không cô cũng sẽ không phát hiện nữ tử câm kia đụng cây không có đâm chết, có lẽ cái này gọi tìm đường sống trong chỗ chết đi.

Tiếp tục đi lên phía trước, Như Ý có chút hoài nghi có phải những người kia không kéo người tới phía sau núi, hay là bị hổ ăn thịt rồi.

Nghĩ tới đây, Như Ý giật mình một cái, mình mạo muội đi lên như thế này đây không phải là muốn chết sao?

Đột nhiên một đạo chưởng phong bổ tới, Như Ý theo bản năng liền né tránh.

"Ngươi phản ứng rất nhanh!" Thanh âm của một nữ nhân từ phía sau truyền đến.

"Mộng Di, không phải ngươi đến xò xét phản ứng của ta sao!" Mặc dù Như Ý có chút ngạc nhiên khi thấy Mộng Di xuất hiện ở đây, càng ngạc nhiên hơn là võ công của cô ta, bất quá thời khắc quay người lại cô đã thu liễm tất cả biểu lộ.

"Nha đầu này, từ khi nào nói chuyện lại không biết trên dưới như thế hả!" Có lẽ là trải qua chuyện lần trước, tính tình Mộng Di như thế nào xem như Như Ý đã được lĩnh giáo, cho nên cô cũng không có cái gì mà phải ẩn nhẫn.

"Mộng Di, ngươi còn tới trước cả ta!" Như Ý không muốn vòng lòng với cô ta, đã tới đây như vậy thì nào có đạo lý sẽ tay không quay về, dù cho không muốn người thì cũng muốn đáp án, người kia đã viết ra hai chữ oan uổng, như vậy cô cũng không có cách nào khiến mình không để ý tới nó được.

"Ai, Như Ý à, có khi thông minh quá mức cũng không phải một chuyện tốt đâu!" Mộng Di thở dài một cái, quay người đi đến một cái phương hướng.

Như Ý thông minh đi theo.

Mộng Di rất thành thạo dẫn theo Như Ý đi đến một cái sơn động, lúc đầu Như Ý cho là đi vào sơn động này sẽ là một mảnh đen kịt, không nghĩ tới đằng sau còn có một cái động nữa.

"Đấy, đó là người mà ngươi muốn tìm!"Mộng Di chỉ chỉ người đang nằm, ánh mắt có chút thương tiếc.

"Nhìn xem có thể cứu sống được hay không!"

Như Ý tới gần, phát hiện hơi thở của nữ tử kia càng ngày càng yếu ớt: "Ta sẽ thử một chút!"

Đối với động tác trên tay Như Ý và những thao tác kia, còn lấy ra cả thảo dược, Mộng Di lại có chút ngạc nhiên, tốc độ này, thủ pháp này đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.

"Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, người này vẫn cần ngươi chăm sóc!" Như Ý bận rộn xong liền chuẩn bị rời đi.

Mộng Di không trả lời mà chỉ không chớp mắt nhìn Như Ý như thế giống như muốn nhìn thấu cô, hồi lâu sau cô ta mới mở miệng mang theo một loại tang thương cùng đau lòng: "Nha đầu đáng thương này ta sẽ chăm sóc, bất quá nếu như ngươi muốn rút người ra như vậy phải nhanh lên, nếu như không muốn bứt ra vậy thì phải học được cách chấp nhận!"

Như Ý không hề dừng chân lại bất quá mấy lời Mộng Di nói lại truyền đến trong tai cô không sót một chữ. Chẳng qua nếu như lúc ấy cô thông minh một chút, hoặc là mình không cần để ý, như vậy có lẽ về sau cô không cần tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu quả thật phải từ bỏ, thật sự né tránh, vậy thì không phải là cô nữa rồi, huống hồ có rất nhiều thứ cũng không thể dùng định nghĩa nếu như được.

Lúc Như Ý trở lại không khí ở đây hơi trở nên khẩn trương quỷ dị, cô có thể hiểu được vừa rồi ở trong viện của Đại phu nhân xảy ra một màn kia khiến cho tư tưởng mọi người bị đả kích.

Như Ý cũng cho là chuyện này đối với sự sắp xếp của Đại phu nhân sẽ có chút ảnh hưởng, thế nhưng sau một cái phong ba chuyện này cũng coi như đã kết thúc, nử tử câm kia là người trong viện của ai, vấn đề này cuối cùng cũng tra ra được là một người tiểu thiếp đã sớm không được sủng ái.

Bất quá đến cùng có phải dạng này hay không, Như Ý không buồn nghĩ đến, chí ít hiện tại cô cũng chưa tìm ra được đáp án mình muốn, đến cùng là Nhị phu nhân, hay là Đại phu nhân tự biên tự diễn, chuyện này đã thành chuyện đã qua chẳng còn có ai nguyện ý đề cập đến nó nữa.

"Như Ý, còn không qua đây pha trà cho mọi người!"

Hôm nay đến phiên Như Ý trực, cũng là ngày chúng phu nhân tụ tập lại cùng nhau ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều có chuyện bận rộn cho nên Như Ý lại cảm thấy mình ngược lại hơi có vẻ thanh nhàn, thế là Đại phu nhân trực tiếp sai bảo cô chuẩn bị tốt trà cho mọi người.

"Phu nhân, trà này trước khi ăn cơm vẫn là không nên uống sẽ tốt hơn!" Mặc dù Như Ý không muốn hiển lộ mình quá rõ ràng thế nhưng lúc cần thiết hiển lộ vẫn là có thể.

"Ồ? Lần đầu tiên ta nghe thấy loại thuyết pháp này!" Không nghĩ tới Nhị phu nhân lại tiếp lời, hôm nay vẻ mặt Nhị phu nhân nhìn cũng tốt hơn nhiều.

"Như Ý cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được một vị lão bối nói đến, vị tiền bối đó đã từng nhắc đến trà uống tốt nhất là sau bữa ăn nửa canh giờ sẽ tốt cho dạ dày rất nhiều!" Cúi chào xong, Như Ý mới cung kính đáp lại.

"Chúng tỷ muội, về sau chúng ta cũng phải chú ý hơn!" Nhị phu nhân cười cười nhìn Như Ý một chút, trịnh trọng nói.

Tất cả mọi người đều hòa hài gật đầu cười phụ họa, mặt ngoài nhìn xem là hài hòa vô hại cỡ nào nhưng ai cũng biết đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, hoặc cái này gọi là yên tĩnh trước bão táp.

Bữa cơm này, ở ngoài chính là mọi người ngoài mặt cười cười nói nói, sau đó thổi phồng lẫn nhau, người nhìn thân mật nhất lại là Đại phu nhân và Nhị phu nhân, dạng này khiến Như Ý có chút khó tin, dù sao trong mắt cô Nhị phu nhân không phải là người như thế.

"Muội muội, các muội ăn nhiều một chút, khó được dịp mọi người có thể thanh nhàn tụ tập lại cùng một chỗ như thế!" Đại phu nhân cười cười nói với mọi người.

"Tỷ tỷ tỷ cũng ăn nhiều một chút!"

"Đúng vậy tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi!" Mọi người cũng giống như rất được Đại phu nhân chào đón, nhao nhao vui vẻ hùa theo, có khi còn gắp thức ăn cho nhau, hình tượng thật ấm áp hòa khí.

"Đại phu nhân, không xong rồi!"

Bất quá sự bình tĩnh này ngược lại cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh liền bị một thanh âm đánh vỡ.

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức liền thay đổi, rất hiển nhiên bữa cơm không thể tiếp tục được rồi, cho dù cố thì ai cũng sẽ không cao hứng: "Ta làm sao không xong?" Vẻ mặt nghiêm nghị trực tiếp làm cho người báo cáo mềm nhũn cả chân.

"Hồi Đại phu nhân, không phải, là việc lớn không tốt!" Người kia nói đã có chút không mạch lạc.

"Đến cùng là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng ra xem nào!" Mặc dù Đại phu nhân rất tức tối thế nhưng thân phận nhất gia chi chủ vẫn đang bày ra ở nơi đó, lại thêm vấn đề này gấp cũng vô dụng, bà ta cũng coi như vẫn còn tỉnh táo ý thức được vừa rồi ngữ khí của mình có chút nặng.

"Là, là có người treo cổ, đầu lưỡi duỗi thật dài!" Người kia vừa nói chuyện, thân thể cũng đều đang run rẩy.

Một phu nhân nào đó dường như tưởng tượng theo người kia nói đầu lưỡi rất dài, nhất thời bị dọa đến mức nôn mửa không thôi.

Bữa cơm này cuối cùng lại bị việc này quấy rầy.

Đại phu nhân nghe xong cái này cũng không ở nổi nữa, ngược lại là lần này, Như Ý bắt được sự bất đắc dĩ trong mắt Nhị phu nhân.

Như Ý đi theo bên người Đại phu nhân đi đến nơi ở của nha hoàn treo cổ kia.

Khi thấy người đã chết, tất cả mọi người đều bị giật nảy mình, đương nhiên là ngoại trừ Như Ý, bất quá, cô cũng không phải người ngu, vì không muốn để người ta nhìn ra bất kỳ sơ hở gì, cô giả bộ như bị dọa đến mức toàn thân phát run, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về phía cỗ thi thể kia. Kỳ thật cô chỉ có cảm nhận duy nhất là kinh ngạc, đúng vậy kinh ngạc.