Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 90




Như Ý hỏi: "Anh lại tức giận đấy à? Đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Anh là Hoàng đế đúng không? Được rồi, được rồi! Hôm khác tôi sẽ đến cung điện thăm anh, hôm nay không làm phiền anh nữa! Tôi đi trước đây!

Như Ý biết điều liền chạy luôn!

"Nhanh lên!"

"Tất cả bao vây hết lại!"

"Một người cũng không được chui vào, một người cũng không được một ra."

"Đến một con ruồi cũng không thể trốn thoát."

"Gặp người nào khả nghi, giết chết không cần hỏi."

Đột nhiên, có một đội binh tranh bị đầy đủ vũ khí tiến vào phía Đại viện, chặn đường ra của Như Ý.

Người đàn ông cầm đầu đầu đội mũ sắt, tay cầm trường kiếm, uy mãnh vô cùng.

Vừa nhìn thấy bạo quân hắn đã lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Hà Thiên Chiếu, là do ông đã già rồi hay do ông không coi trẫm ra gì? Tại sao không đợi đến sáng sớm ngày mai? Bạo chúa chau mày, sắc mặt nghiêm nghị."

"Vi thần biết tội! Vì thần vô năng! Mong hoàng thượng trách tội!", Hà Thiên Chiếu nói, mặt không biến sắc.

"Khanh là cánh tay đắc lực của trẫm, giết khanh đi ta chẳng phải như đang tự chặt đứt cánh tay mình hay sao? Trách tội thì miễn đi, ngươi mau giết hết những kẻ bị bắt trói ở ngoài kia đi!"

"Giết hết sao?"

"Phải!một người cũng không bỏ sót!", bạo quân lạnh lùng nói.

"Này, anh làm sao vậy? Bọn họ với anh không thù không oán, tại sao lại phải giết hết bọn họ?"

Như Ý tức giận!

Bạo quân cười: " Cô không phải đến đây cứu người hay sao? Giết bọn họ, cô sẽ không vội vàng đi nữa."

Con mắt Như Ý tràn đầy sát khí: "Vậy thì cứ giết tôi đi!"

Bạo quân nói: "Giết hay không giết, tự trẫm có quyết định. Trẫm muốn giết cô lúc nào sẽ giết! Không muốn giết sẽ không giết!"

Như Ý đáp: "Đừng giở giọng đó với tỷ đây! Trong mắt tôi anh cũng chẳng phải hoàng đế gì! Chỉ có điều, khuôn mặt kia cũng rất được, tôi thừa nhận, công phu trên giường của anh không không tệ chút nào!"

"Cô!"

Bạo quân răng nghiến chặt!

Người phụ nữ này, trước mặt bao nhiêu người lại có thể nói ra chuyện đáng xấu hổ này!

Hà Thiên Chiếu và những người khác mặt mũi đỏ ửng, không dám nhiều lời.

Như Ý cười lạnh: "Nếu anh chê tôi nói đến công phu trên giường của anh không tệ vậy thì về sau tôi sẽ nói công phu của anh chả ra gì cả, cũng bình thường thôi, so với các kỹ nam thì còn kém một chút!"

Bạo quân sát khí đùng đùng: " Cô dám so sánh tôi với kỹ nam?"

Như Ý trả lời: "Kỹ nam sẽ không giết người bừa bãi đâu!"

Bạo quân tức giận: "Nếu cô còn nói năng sằng bậy thêm nữa, tôi lập tức sẽ hạ lệnh giết hết những người ngoài kia!"

Như Ý lặng lẽ.

Cô âm thầm ước lượng một chút.

Mặc dù với võ công của mình, những quan binh kia không phải là đối thủ.

Nhưng võ công của bạo quân lần trước đã được chiêm ngưỡng rồi!"

Tên này đúng là thâm sâu khó đoán!

Hơn nữa võ công của hắn còn có chút quái dị.

Như Ý không chắc chắn trước khi binh sĩ dưới trướng của Hà Thiên Chiếu giết chết La Tiểu Hổ, bản thân đã giải quyết được tên bạo quân kia không?

Vì La Tiểu Hổ và những người khác…

Chỉ có thể nhẫn nại!

Nhất định phải nghĩ cách cứu họ ra ngoài trước.

Sau đó mới tính sổ với tên hoàng đế kia sau.

Để hắn phải biết uy hiếp một đặc công là chuyện sai lầm ra sao?

"Được thôi!"

"Anh muốn làm.gì?"

"Dù sao cưỡng hiếp thì cũng cưỡng hiếp qua rồi!"

"Tôi cũng không có cách nào thay đổi."

"Anh muốn gì nói thẳng đi."

"Hay là… tôi sẽ để anh" cưỡng hiếp "tôi lại một lần? Như thế cho công bằng." Như Ý cố ý nói với sắc mặt không chút biểu cảm.

Bạo quân nhìn Hà Thiên Chiếu, nói: "Ngươi dẫn thuộc hạ ra ngoài kia trước đi."

"Rõ! Hoàng thượng!"

Hà Thiên Chiếu hạ lệnh tất cả thuộc hạ lui ra ngoài.

Bạo quân hỏi: " Cô tên là gì?"

Như Ý đáp: " Không thể tiết lộ"

Bạo quân hơi tức giận, nhẫn nhịn một lúc rồi lại hỏi: "Cô là ai? Cô với những người ngoài kia có quan hệ gì?"

Như Ý cứng rắn: "Không liên quan đến chuyện của anh."

Sự lạnh đạm của cô khiến anh ta rất không vui.

Bạo quân lạnh lùng đáp: "Với thái độ này của cô, tôi có thể tịch thu tài sản và giết hết cả nhà cô!"

"Có khi đó lại là chuyện tốt!"

Như Ý cười lạnh, đột nhiên nhớ ra, qua 3 tháng nữa, mình sẽ gả cho Hoàng thượng!

Tịch thu tài sản và diệt tộc…

Như thế không phải là tự diệt mình hay sao?

Hắn bây giờ tức giận cũng không được mà hòa khí cũng không xong.

Hắn phát hiện ra rằng người phụ nữ này so với trong tưởng tượng còn khó đối phó hơn nhiều.

Hơn nữa lời cô ta nói còn hỗn xược và cổ quái…

Có những lúc nghe không hiểu gì hết

Có những lúc toàn nói những lời kinh thiên động địa.

Người phụ nữ này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

Bạo quân cân nhắc kĩ càng, nếu cưỡng ép không được thì phải nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Tiểu Cửu!"

Hắn ta nhẹ nhàng nói một câu."

“Tại sao anh biết tôi tên là Tiểu Cửu.”

Như Ý rất kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn: "Chẳng lẽ, anh đã sớm theo dõi tôi rồi?"

Cái này không quan trọng, quan trọng là đã biết cô thực sự tên là Tiểu Cửu.

Như Ý cười cười, không thấy mở miệng nữa.

Bạo quân nói: "Nếu cô làm người của trẫm, trẫm sẽ thả hết bọn họ ra, ngoài ra phong cô làm hoàng hậu."

"Hoàng hậu?"

"Cô rất đặc biệt!"

"Hừm”

Như Ý coi như đã hiểu ra rồi!

Ngày trước từng nói sẽ cưới Trác tiểu thư của Trác gia và cho cô ta làm.hoàng hậu.

Khi quen những cô khác cũng nói rằng sẽ phong họ làm hoàng hậu.

Không biết hắn đã nói lời này với bao nhiêu người phụ nữ rồi!

Đồ đàn ông thối!

Đồ đàn ông rẻ tiền!

Đúng là mất mặt mà!

Như Ý rất ghét người đàn ông này, mức độ đã đạt đến đỉnh điểm!

Nữ nhân chính là như vậy!

Lúc cô ta yêu bạn có thể vì bạn mà đòi sống đòi chết.

Nhưng một khi đã ghét ai, cho dù có mua cho họ bao nhiêu đôi giày, thì họ cũng sẽ một chân đá nó đi.

"Nữ nhân"

"Đây chính là sự lựa chọn duy nhất của cô!"

Trong lời nói của bạo chúa chứa đựng sự tự tin và hung hăng.

Trước mặt tôi có thể có rất nhiều lựa chọn nhưng lựa chọn tốt nhất đó là…

Ánh mắt của Như Ý rất lạnh lùng.

Cô ta tuy là một đặc công tuy nhiên không phải là kẻ sát nhân máu lạnh, mặc dù với cô ta giết người là chuyện rất bình thường nhưng đó chỉ là yêu cầu của nhiệm vụ, giết những người đáng chết!

Cô ta rất hiếm khi có ý định giết người như lần này.

Bạo quân bảo đảm: "Sau này ta chỉ sủng ái một mình nàng thôi.""

Như Ý lạnh lùng: "Người theo đuổi tôi có rất nhiều, cho dù là Hoàng đế thì cũng phải xếp hàng."

Bạo quân chỉ ra bên ngoài, miệng lạnh lùng nhếch lên: " Có lẽ phải để Hà Thiên Chiếu giết một nửa số người sau đó tiếp tục nói chuyện, có lẽ nàng sẽ càng có thành ý đàm phán hơn."

Như Ý che đậy ý định ra tay!

Cô nhất định phải nhịn!

Sau khi cứu được La Tiểu Hổ và những người khác ra ngoài, cô sẽ đích thân ra tay giết chết tên hoàng đế đê tiện, bỉ ổi này.

Đâm hắn ngàn vạn đao!

Đương nhiên, trước khi nghỉ giết sẽ thiến hắn trước.

Để xem, hắn lấy cái gì để chơi đùa với phụ nữ.

Hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, đứng song song với nhau.

Như Ý che giấu ý đồ mưu sát còn bạo quân đã nắm chắc các tư thái…

Trong không khí dày đặc mùi thuốc súng.

Đột nhiên có một luồng sáng nhắm vào Như Ý.

"Nhanh!"

Hơn nữa còn hành động rất bất ngờ.

Đến từ một người mà Như Ý không thể nào tưởng tượng được, chính là người vừa rồi tưởng đã chết: Quách An.

Tia sáng lại chiếu tới.

Lần này Như Ý đã không tránh được.

Cô vô cùng kinh ngạc, đang chuẩn bị lấy nội lực hộ thể nhưng bây giờ không chắc chắn có thể ngăn chặn ám khí.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc

Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, với tốc độ thần tốc như ma quỷ tập kích đến, dừng lại trước mặt Như Ý.

Một âm thanh sắc bén.

Ám khí đã xuyên qua cơ thể của hắn.

Như Ý ra một chưởng, nội lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh vỡ đầu của Quách An.

Mà lúc đó, bạo chúa đã bị ngất xỉu.

"Quách An...biết Quy Tức Công! Ám khí...có độc!"

Nói xong, hắn hoàn toàn mất đi tri giác.

"Này, tỉnh lại, tỉnh lại đi."

Như Ý nhìn thấy sắc mặt bạo quân tái xanh, môi chuyển tím liền biết ám khí có độc.

Cô ta lập tức phong tỏa huyệt đạo của bạo quân, ngăn cho chất độc đi sâu vào máu, kéo dài thời gian độc phát.

"Này, tỉnh lại đi!", Như Ý kêu lên.

Bạo quân mơ màng mở mắt, yếu ớt nói: " Cô không sao chứ?"

Như Ý trả lời: "Ngay sau khi tỉnh lại việc đầu tiên anh làm lại là hỏi tôi có sao không, chúng ta là kẻ địch, tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại quan tâm tôi như vậy?"

Bạo quân đường như không nghe thấy Như Ý đã nói gì, chỉ biết cô ta không có gì tổn thương, trên miệng nở một nụ cười ấm áp.

"Không sao là tốt rồi."

Sau đó, hắn lại hôn mê một lần nữa.

Như Ý trong lòng kinh ngạc!

Tên hoàng đế hạ lưu đê tiện này, không lẽ hắn uống nhầm thuốc rồi?

Tại sao lại hi sinh tính mạng để cứu mình?

Tình hình hỗn loạn và nguy kịch, Như Ý không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, kiểm tra mắt của hắn, đồng tử đã bắt đầu giãn ra.

Đây chính là triệu chứng độc phát!

Không được!

Nếu không tìm cách chữa trị kịp thời, hắn nhất định sẽ độc phát mà chết!

Như Ý nhìn thấy trên bàn có một đĩa lạc, tiện tay lấy hai nắm。..

Lấy lạc trong tay cô ta làm ám khí, phóng ra ngoài.

Những binh lính kia ai là đối thủ của cô ta?

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, những binh lính bao gồm cả Hà Thiên Chiếu đều đã ngã xuống.

"Tống Thanh!", Như Ý hét to.

Nghe thấy tiếng gọi, Tống Thanh nấp ở góc tường chui ra, chứng kiến mặt đất toàn là xác chết, sợ đến nỗi mặt trắng bệch: "Sư phụ, sao người lại giết nhiều người như vậy?"

Như Ý nói: "Họ chưa chết, chỉ là bị ta điểm huyệt! Một canh giờ sau mới tỉnh lại được! Ngươi nhanh chóng đi cứu đám người La Tiểu Hổ ra! Ta còn việc phải đi trước đây!"

Nói xong, cô ta chạy vào trong phòng, dẫn bạo quân đang hôn mê nằm dưới đất, từ nóc nhà bay đi.

Nhịp tim đã giảm xuống chỉ còn 40.

Bạo quân nằm trên giường, ngón tay và môi đều đã chuyển sang màu đen, biết là nếu không lập tức nghĩ cách giải độc, hắn sẽ chết!

Nếu nhịp tim tiếp tục giảm, hắn sẽ bị sốc và mất mạng.

Nhịp tim của người bình thường là 70/120.

Nếu thấp dưới 40, tim sẽ ngừng đập.

Như Ý xé áo phần ngực ra, ở vị trí ngực trái cách tim ba tấc xuất hiện tụ máu đen...

Ám khí đã không còn thấy tung tích.

Xem ra đã đi vào máu rồi…

Thảo nào mà độc phát nhanh như vậy! Lẽ nào vị trí trúng ám khí lại gần tim như vậy!

“Tiểu tử! Ngươi may mắn lắm mới gặp được ta đấy! Tỷ đây là bậc thầy của độc tính! Vả lại ta cũng không thích nợ nhân tình!”

Như Ý cười lạnh rồi rút thanh kiếm ám triều ra.

Điểm nhẹ thanh kiếm nằm trên mạch máu cánh tay của hắn, cô xẹt nhẹ một cái... máu đen len lỏi chảy ra từ vết thương!

Như Ý thu thanh kiếm của mình lại, nắm lấy lòng bàn tay khác mà của hắn mà chưởng, nội lực nhẹ nhàng cuồn cuộn truyền qua...

Tất cả khí độc trước tiên phải lan vào tĩnh mạch!

Sau khi lưu thông khắp cơ thể, nó đi vào tâm thất phải và chảy thẳng vào tim!

Tĩnh mạch chủ ở cánh tay là mạch máu cuối cùng để nó đi thẳng vào tim!

Máu độc nương theo miệng mạch máu, từng chút từng chút chảy ra...

Số máu có thể chảy vào tim đã ít đi một nửa.

Như Ý dùng nội lực thật nhẹ nhàng để bảo vệ trái tim Bạo Quân, ngăn hắn khỏi bị sốc!

Một nửa nọc độc đã được giải phóng, một nửa còn lại thì vẫn đang chảy vào tim...

Sau một vòng tuần hoàn, chỉ còn lại một nửa máu nọc độc, lại chảy ra hết một nửa, bây giờ thì còn lại một phần tư!

Sau vài vòng tuần hoàn.

Như Ý đã đổ đầy mồ hôi!

Cổ tay của Bạo Quân chảy ra càng ngày càng ít máu, màu sắc khuôn mặt anh thì ngày càng sáng hơn và đỏ hơn...

Các chất độc chắc là đã được làm sạch rồi!

Nhưng ít nhất là 1000CC máu đã giải phóng!

Chỉ sợ là cả tháng người đàn ông này sẽ chân yếu tay run mất!

“Quả Quả! Quả Quả!”

Tiểu Bạch ở một bên giương nanh múa vuốt phản đối!

Như Ý lau mồ hôi trên trán rồi cười: “Bảo bối! Đừng ghen mà! Dù sao hắn cũng đã cứu mạng ta! Ta cứu lại hắn thì gọi là báo ân! Mà ngay cả khi không phải báo ân thì người ta cứu ta, ta không thể thấy người chết mà không cứu đâu!”

Tiểu Bạch bỏ qua, tiếp tục phản đối.

Như Ý cười: “Ta biết hắn không phải người tốt! Có bao nhiêu người là hoàng đế mà tốt đâu chứ? Nhưng cũng không thể để người ta chết chỉ vì người ta hạ lưu, phải không? Được rồi, chúng ta đi chơi nhé, tí nữa ta sẽ thưởng ngươi một bữa ăn tuyệt vời.”

Bữa ăn tuyệt vời?

Nghe khi nghe nói có một bữa ăn tuyệt vời, Tiểu Bạch mới miễn cưỡng cư xử đúng mực.

Nhưng cô không chịu rời đi, ngồi bên cạnh giường, trông có vẻ vừa cảnh giác vừa tức giận, nhìn chằm chằm vào Bạo Quân đang bất tỉnh trên giường!

Hắn vẫn còn rất xanh xao...

Nhưng mạch của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhịp tim của hắn cũng trở lại hơn 60...

Hắn không chết nổi đâu!

Như Ý nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, nghĩ về sự kiện mùa xuân tối hôm đó, một nữ cười bỗng xuất hiện trên khóe miệng cô: “Lúc ngủ thiếp đi ngươi đẹp trai thật đấy! Không có kiểu máu lạnh và rắm thối!”

“Tiên nữ!”

“Nàng đang nơi đâu vậy?”

“Đừng rời xa trẫm.”

“Trẫm nhớ nàng nhiều lắm!”

“Ngày ngày đêm đêm trẫm đều nhớ nàng!”

Bạo Quân đột nhiên nói chuyện trong mơ.

Như Ý giật mình: “Tiên nữ trong miệng hắn, có phải là ta không?”

Sau đó cô lại lắc đầu.

“Hoàng đế thời cổ đại đều là một lũ phong lưu thấp kém!”

“Hậu cung bọn hắn tới tận ba ngàn người, hoàn toàn không thể say mê với một nữ nhân được!”

“Không biết hắn đang gặp được nữ nhân nào trong mơ nữa!”

“Hừ!”

“Ta mà biết sớm thì sẽ cho hắn chết luôn!”

Như Ý mím môi, trông vô cùng buồn bã.

Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó không ổn trong lòng mình, bí mật nói: “Mình bị sao vậy? Sao mình lại ghen với người đàn ông vừa lạ vừa không đứng đắn này chứ?”

Bạo Quân đang nằm trên giường, nhai lại những lời ở giấc mơ trong miệng.

Sắc mặt tái nhợt.

Trán bắt đầu nhỏ từng giọt mồ hôi.

Đột nhiên, Như Ý phát hiện một điểm gì đó không hợp lý.

Cô đưa tay chạm vào trán hắn, mồ hôi đều nóng hổi!

Khẽ mở mí mắt ra, cô thấy đồng tử của hắn đều đỏ ngầu.

Hơi thở cũng trở nên gấp rút và nặng nề!

Sau khi lấy máu giải độc.

Hẳn là toàn thân sẽ lạnh lẽo, yếu đi và thở cũng chậm...

Tại sao triệu chứng của hắn lại hoàn toàn ngược lại chứ?

Điều này quá kỳ lạ!

Như Ý rất ngạc nhiên!

“A!”

Một tiếng gầm vang lên!

Đột nhiên, Bạo Quân ngồi dậy khỏi chiếc giường!

Mắt đỏ ngầu đi!

Tia sáng tà ác lạnh lẽo và băng giá xuất hiện!

Tựa như một con thú!

Cơ thể trần truồng phía trên hiện lên từng vệt gân xanh như muốn nứt ra, các cơ bắp căng phình lên ngay lập tức, cơ thể vốn đã mạnh mẽ đột nhiên lại dâng lên tựa như một con hổ!

Hỏng rồi!

Hắn tẩu hỏa nhập ma rồi!

Như Ý biết tình hình không tốt, ngay lập tức ra lệnh cho lục đại huyệt đạo trên cơ thể hắn!

Tuy nhiên, các huyệt đạo ngay lập tức bị một sức nóng tà ác to lớn và dữ dội phá vỡ!

Bạo Quân hoàn toàn giống như một con thú hoang mất đi lý tính!

Cũng không có lực lượng bên ngoài nào có thể ngăn chặn hắn lại!

Khi nhìn thấy Như Ý, hắn như thể đói khát mà tìm thấy được con mồi, cứ thế lao về phía Như Ý!

Như Ý dùng một chưởng đẩy lui hắn.

Bạo Quân phun ra máu, vẻ mặt hắn treo một chút ánh sáng tà ác dữ tợn, lại lao về phía Như Ý!

“Nếu... nếu ngươi đến nữa ta sẽ không khách khí đâu!”

Như Ý sốc cực độ!

Sao anh chàng lại bị giống phụ thân thế nhỉ?

Hoàn toàn mất đi lý trí!

Mà ngay cả sự đau đớn cũng mất đi!

Cái chưởng của cô vừa nãy ít nhất cũng phải khiến hắn mất đi một nửa khả năng di chuyển!

Bạo Quân đã hoàn toàn biến thành một con thú, đôi mắt đỏ như máu lóe lên một ánh sáng tàn bạo và tham lam!

Hắn lại lao đến Như Ý một lần nữa!

Hắn hoàn toàn muốn chết thì phải!

Chừng nào hắn còn thấy con mồi, hắn không quan tâm đến mạng mình nữa!

Như Ý nhanh chóng trốn đằng sau hắn tựa như một bóng ma... nếu võ công cô kém một chút, có lẽ cô đã bị con thú này xé nát mất!

Bạo Quân vồ hụt, thậm chí còn giận dữ hơn!

“Hừ!”

Hắn gầm lên, siết chặt nắm đấm ở lòng bàn tay vang lên âm thanh khanh khách.

“Không tốt! Nội lực của hắn sắp nổ tung!”

Như Ý là một bậc cao thủ, tự nhiên trong nháy mắt cô cũng biết nắm đấm vừa rồi của Bạo Quân là đang tập hợp nội lực của toàn cơ thể, nếu hắn không nghiền nát cô, thì hẳn là sẽ tự nghiền nát chính mình!

“Đồ ngốc! Thức tỉnh nhanh lên! Tỷ đây không muốn giết ngươi trong lúc ngươi mất trí đâu!”

Như Ý nhảy qua đầu ôm chặt hắn để ngăn nội lực của hắn nổ ra!

Khi tay Như Ý chạm vào da hắn...

Sát khí trên khuôn mặt Bạo Quân đột nhiên biến mất.

Như Ý nói: “Đừng để cái ác kiểm soát bộ não ngươi! Hãy đứng lên như một người đàn ông và chinh phục mình!”

Sát khí trong mắt Bạo Quân dần dần yếu đi...

Như Ý phát hiện, mặc dù hắn đã mất lý trí, hắn vẫn phản ứng với mình.

Khi cô chạm vào cơ thể trần truồng của hắn...

Khi cô dịu dàng nói...

Tất cả đều làm tâm trạng hắn bình thản hơn.

Bạo Quân là một con thú.

Thì Như Ý lại tựa như một huấn luyện viên...

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực trần cứng cáp của Bạo Quân...

Nhẹ nhàng, vuốt ve lặp đi lặp đi.

Cái miệng nhỏ của cô trông như đang dỗ một đứa trẻ: “Ngoan nhé! Đừng động đậy! Dần dần... từ từ... bình tĩnh! Bình... tĩnh...”

Bạo Quân dường như thật sự ngoan ngoãn và bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ít nhất là không làm thêm một động thái quyết liệt nào nữa.

Con thú này cuối cùng cũng im lặng.

Như Ý thấy tà ma chi khí trong mắt hắn dần mờ nhạt, nói thêm: “Ngươi nghỉ ngơi tốt đi. Ta sẽ lấy cho ngươi ít nước!”

Cô quay người rời đi.

“Đừng đi!”

Một tiếng kêu phát ra từ phía sau.

Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay Như Ý...

Như Ý quay lại...

Một nụ hôn dữ dội lấn tới tựa như mưa xối xuống!

“Ngươi làm gì vậy?”

Như Ý dùng tay đẩy hắn ra.

Sát khí trong mắt Bạo Quân đã biến mất, nhưng nó lại đầy nhục dục chi hỏa, cơ thể hắn nóng tựa như than, lao đến Như Ý tựa như một con sói!

Vừa dập tắt tà hỏa của hắn, kết quả lại khuấy động dục hỏa của hắn!

Như Ý cảm thấy thật cay đắng!

Nhưng cây sắt đang bốc cháy này dường như có độ dính siêu cao, hút chặt lấy Như Ý, bàn tay hung hăng tựa như một thanh sắt chỉ bằng hai đến ba cái cử động đã xé rách quần áo của cô!

Nụ hôn dữ dội... tựa như mưa trút xuống.

Khốc liệt!

Làm càn!

Cứ thế mút vào... một cách thật thô bạo!

Như Ý không thể dùng bạo lực đối phó với hắn, cơ thể cô bị trêu chọc đến mức không ngừng dục hỏa đốt người...

“Năm tháng trước ta thượng ngươi. Hôm nay để ngươi thượng ta! Vậy là công bằng rồi!”

Sự nhu tình sâu bên trong Như Ý đã hoàn toàn bộc phát...

Phụ nữ cũng cần kích tình.

Mưa rào đang tiến đến...

Sau một lúc lâu, trận chiến cũng kết thúc.

Bạo Quân đã ngủ thiếp đi...

Như Ý mặc quần áo vào trạng thái thể chất và tinh thần đều thoải mái, nhìn Bạo Quân khỏa thân trên giường, không mặc lấy một chiếc quần lót...

“Không nên! Không nên! Sau này mình không nên phóng đãng như vậy nữa!”

Như Ý bắt đầu hối hận.

Là một người phụ nữ, cô cảm thấy mình hơi phóng đãng!

Lần trước…

Là vì độc!

Nhưng lần này... thực ra rõ ràng là cô có thể đẩy tên điên ấy ra mà!

Nhưng cô lại không làm vậy.

Tại sao?

Có phải là vì cô thực sự thích hắn không?

Không không! Hoàn toàn không!

Hay là do mình chìm đắm trong sự dục tiên dục tử này?

Như Ý bí mật phản kháng mà lắc đầu!

Cô ghét bản thân mình cứ như thế này!

Mặc dù cô không phải là một người phụ nữ bảo thủ tận xương tủy!

Cô rất ghét những chủ nghĩa đại nam tử, đàn ông có thể phong lưu, phụ nữ thì phải tuân theo những phụ đạo nghiêm ngặt của riêng mình...

Là một đặc công được đào tạo nghiêm ngặt, cô đương nhiên cũng có tư duy tiên tiến.

Ngoài ra còn có chủ trương độc lập!

Phụ nữ cũng giống như đàn ông, nên tự do và bình đẳng trong tình yêu lẫn tình dục!

Không thể phóng đãng!

Nhưng cũng không nên quá bảo thủ!

Lần đầu tiên quan hệ với Bạo Quân, Như Ý cảm thấy rất thú vị và tuyệt vời.

Có lẽ vì bị đầu độc, cô không có nhiều cảm giác đầu độc trong lòng lắm.

Nhưng lần này, cô rõ ràng là ỡm ờ, thậm chí còn chủ động đón lấy...

Cô ghét cảm giác này!

Giống như... cô không thể cưỡng lại được người đàn ông hung mãnh nhưng điển trai đang nằm trên giường này!

Cảm giác này thật tệ!

Có phải bởi vì mình đã yêu hắn không?

Má Như Ý đỏ thẫm, liên tục lắc đầu.

Ý tưởng khủng khiếp này khiến cô hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Tình yêu của cô phải đẹp, lãng mạn, trong sáng và khó quên...

Sao mình có thể yêu một người đàn ông hạ lưu như vậy chứ?

Hắn thật sự quá máu lạnh!

Thô lỗ!

Hạ lưu, háo sắc!

Ừm.

Cô phải thừa nhận là hắn có một khuôn mặt khiến người ta chết mê chết mệt như yêu nghiệt vậy!

Không được không được!

Không thể vướng vào người đàn ông hạ lưu này thêm nữa! Hắn ta là hoàng đế! Cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt gì!

Như Ý ghét bản thân mình lại trở thành một người như vậy!

Nhưng chính cô đã lờ đi, ngay cả khi võ công của cô cao, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Không.

Chỉ là một cô gái.

Một cô gái dưới hai mươi tuổi.

Một cô gái với khát khao và ước mơ trong tim!

Trước tình yêu, tất nhiên không cô gái nào có thể cưỡng lại!

Chỉ khác một chỗ...

Cô biết được rất nhiều thứ, biết được nhiều ngoại ngữ, hóa học, toán học, nổ mìn, đánh nhau, điều tra, thẩm vấn, đầu độc...

Nhưng cô không hiểu được tình yêu.