Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 29




Ngày hôm sau, khi Lý Huyền tỉnh táo lại, nhìn ngón tay của mình, ôm đầu suy nghĩ thật lâu, hình như đêm qua Lâm Hi đã nói gì đó, hai người còn trịnh trọng ngoéo tay một cái, hẳn là rất quan trọng, nhưng rốt cuộc đã nói gì?

Đầu rất đau, nhất thời nghĩ không ra…

Lâm Hi đi vào văn phòng, trong tay cầm một tờ giấy thông báo hơi mỏng, ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền, hai chân gác lên sô pha, đập mạnh tờ thông báo xuống trước mặt cô: “Bảo bối, cô giải thích cho tôi đi.”

Lý Huyền chỉ liếc qua tờ thông báo, vừa cắn quả táo vừa lườm anh một cái, đe doạ nói: “Những hoạt động này tôi đều đã chọn lựa kỹ càng cho cậu rồi, dám oán giận một tiếng thử xem!”

Lâm Hi không nuốt nổi bộ dạng này của cô, cầm tờ thông báo nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lý Huyền: “Không có kỳ nghỉ nào à?”

Lý Huyền giật lấy tờ thông báo, chỉ vào chỗ trống bên trong: “Sao lại không có, ăn tết không phải cho cậu nghỉ phép mười ngày sao?”

“Cô đấy, thật sự coi tôi là công cụ kiếm tiền hả?”

“Cậu nổi tiếng mà.” Lý Huyền nheo mắt mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tờ thông báo vào mặt Lâm Hi: “Ngẫm lại những người mới đang bị đông cứng ở vòng cực Bắc, cậu may mắn biết bao, quý trọng đi!”

“Ha ha.”

“Đúng rồi, tối hôm qua có phải cậu đã nói gì đó với tôi đúng không? Tại sao tôi không nhớ nổi…” Lý Huyền xoa khóe mắt, nhíu mày hỏi.

Lâm Hi cao giọng: “Thật sự không nhớ ra?”

Lý Huyền chân thành gật đầu: “Nói lại cho tôi đi.”

“Ừ… Cho tôi thêm mấy ngày nghỉ, tôi sẽ nói cho cô.” Hai chân của Lâm Hi bắt chéo gác lên bàn, ra điều kiện với Lý Huyền.

“Cậu nhìn tôi có giống người công và tư không phân minh không?” Lý Huyền cười lạnh một tiếng.

Lâm Hi lắc đầu: “Thôi, dù sao cơ hội có thể chiếm được tiện nghi từ chỗ tôi cũng không nhiều lắm, nếu quên rồi.” Anh vươn vai đứng lên đi ra cửa, quay đầu lại cười nói: “Coi như tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.”

Lý Huyền nghiêng đầu, thấp thoáng nhớ rõ anh đã đồng ý với cô chuyện gì đó, anh vừa nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối thì làm sao đây!

“Tôi sẽ nhớ ra!” Sau khi Lâm Hi đi ra khỏi cửa, Lý Huyền nhịn không được đuổi theo đứng trên hành lang hét về phía bóng lưng anh: “Đến lúc đó cậu đừng có chơi xấu!”

Lâm Hi lười quay đầu lại, thoải mái giơ tay lên: “Có thể nhớ ra rồi nói sau.”

———-

Cuối tuần Lý Huyền nhận được điện thoại của bố, bảo cô cuối tuần về nhà ăn cơm.

“Bên mẹ…” Lý Huyền có phần do dự.

“Thật ra mẹ con mới là người muốn gọi con về.” Lý Chính Cần khẽ nói trong điện thoại: “Cũng đã hơn nửa năm rồi, tuy ngoài miệng bà ấy không nói, thật ra trong lòng cũng nhớ con!”

Lý Huyền tươi cười: “Vâng ạ, thứ bảy con về.”

Từ khi Lý Sơ xảy ra chuyện, quan hệ giữa Lý Huyền và mẹ cô Triệu Di rất tệ, Triệu Di vẫn không tha thứ cho Lý Huyền, cho rằng cô mới là đầu sỏ khiến Lý Sơ tự sát, nếu lúc trước cô không ích kỷ như vậy, đồng ý giúp em gái một chút, Lý Sơ cũng không đến mức mắc bệnh trầm cảm, càng không đến mức nằm dưới đường ray tự sát như vậy.

Trước đây Triệu Di đã tặng cô mấy cái tát ở bệnh viện, đến giờ mỗi khi Lý Huyền nhớ lại, khuôn mặt vẫn cảm thấy đau đớn.

Bố mẹ Lý Huyền đều là những nghệ thuật gia nổi tiếng của thế hệ trước, sống ở một thị trấn nhỏ tên là Giang Thành ở ngoại thành thủ đô, Giang Thành có thế đất dựa núi hướng sông, quang cảnh thanh nhã tĩnh lặng, trong trấn có hơn mười rạp hát và phòng nhạc lớn nhỏ, rất nhiều người trong trấn làm về lĩnh vực âm nhạc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người ôm đàn ghi-ta hoặc đàn violon, chơi nhạc trên đường phố, nơi đây là cái nôi sản sinh ra rất nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng, có người theo dòng nhạc cổ điển, cũng có người theo dòng nhạc thịnh hành, mỗi ngày cuối tuần hoặc ngày nghỉ đều sẽ có một lượng du khách lớn nghe danh mà đến du lịch tham quan, buổi tối vào rạp hát thưởng thức ca kịch.

Lý Huyền kéo hành lý từ nhà ga đi ra, bố cô Lý Chính Cần đã đứng ở cổng ra của nhà ga chờ cô.

“Bố.” Lý Huyền chào ông một tiếng, Lý Chính Cần nhìn thấy con gái, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa hiền lành, vội vàng đi tới nhận lấy hành lý của cô bỏ vào cốp xe, nói: “Gần như vậy, tại sao con không lái xe về, trên tàu lẫn lộn nhiều loại người, không an toàn.”

“Cuối tuần, con sợ cao tốc tắc đường.” Lý Huyền cười trả lời. Thật ra tình huống thật sự là, từ đêm party chúc mừng, sau khi Lâm Hi lái xe đưa cô về nhà, anh vẫn chưa trả chìa khóa xe cho cô.

Sau khi về nhà, Lý Chính Cần chuyển hành lý của Lý Huyền vào nhà, nói vọng một tiếng vào trong bếp: “Con bé đã về rồi.”

Trong bếp truyền ra tiếng xào rau, Triệu Di đeo chiếc tạp dề kẻ caro, lạnh mặt không nói một lời bưng đĩa rau xanh lên bàn, xoay người lại vào phòng bếp, Lý Huyền chào một tiếng: “Mẹ.”

Lúc này Triệu Di mới quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái, “Ừ” một tiếng, lại đi vào phòng bếp.

Lý Chính Cần vỗ vỗ bả vai Lý Huyền, để cô ngồi xuống sô pha, Lý Huyền cũng quen với sự lạnh nhạt của Triệu Di, cô ngồi xuống, nhìn cách bày trí quen thuộc mà lại xa lạ xung quanh, cảm giác rất gò bó, giống như ngôi nhà mà cô lớn lên đã sớm không thuộc về cô, hiện tại cô chỉ là một vị khách mà thôi.

Nhà được bày trí rất ngăn nắp, như cách bố mẹ giáo dục cho cô từ nhỏ, nghiêm túc đứng đắn, trong nhà có hai cô con gái, nhưng chỉ có con gái lớn Lý Huyền kế thừa gen của hai vợ chồng họ, từ nhỏ đã bộc lộ khả năng âm nhạc thiên phú, thế nên hai vợ chồng, đặc biệt là Triệu Di,  kỳ vọng rất lớn vào Lý Huyền, đối xử với cô vô cùng khắc nghiệt, mỗi ngày việc luyện đàn và ca hát chiếm đại đa số thời gian của cô, còn người không có thiên phú như Lý Sơ, vì bố mẹ không quá quan tâm và quản thúc, cuộc sống càng thêm tự do tự tại, thật ra nhiều khi, Lý Huyền rất hâm mộ cô ấy.

Đồ ăn đã được bày hết lên bàn, bất kể thái độ của Triệu Di có lạnh nhạt với cô như thế nào, bà vẫn chịu vì cô về nhà mà tự mình xuống bếp, trong lòng Lý Huyền cảm thấy rất vui vẻ, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn cơm mẹ nấu, Lý Huyền cũng không nhớ rõ nữa.

Lý Huyền vừa mới ngồi xuống bàn, đã bị Triệu Di quát lớn một tiếng: “Ai bảo con được ngồi vào bàn, không có quy củ gì cả.”

Lý Huyền chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn mẹ mình một cái, vội vàng đứng lên dịch sang bên cạnh, Triệu Di cởi tạp dề trên người ra, Lý Huyền đến gần định giúp bà treo lên, Triệu Di không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp bỏ qua cô, cầm tạp dề đi đến cửa phòng bếp, treo lên giá.

Lý Huyền nhìn về phía bố, Lý Chính Cần xấu hổ cười cười, cũng rất bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Triệu Di vội vàng từ phòng bếp đi ra, sai bảo Lý Chính Cần: “Nhất định là bọn Hạo Tư đến rồi, ông mau đi mở cửa đi!”

Hạo Tư? Tạ Hạo Tư?

Là người hát giọng nam cao trong Broadway (1) Tạ Hạo Tư đó ư!!!

Lý Huyền đi theo Lý Chính Cần đến trước cửa, nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn, cửa mở ra, đi vào là một nhà ba người, bố mẹ dẫn theo con trai đến đây làm khách, Lý Huyền ngoan ngoãn chào một tiếng bác trai bác gái, tiếp đó nhìn thấy sau lưng bọn họ, một người đàn ông mặc âu phụ của Broadway, Tạ Hạo Tư.

Hai nhà Lý Tạ đều là hai gia đình nghệ thuật danh giá trong giới âm nhạc, quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, nhiều đời thân nhau, từ cái thời còn mặc quần thủng đũng Lý Huyền đã quen Tạ Hạo Tư, hai người gần như cùng học lớp âm nhạc vỡ lòng, cùng đến giáo đường hát thánh ca, năm cấp hai họ còn tích góp tiền tiêu vặt, giấu bố mẹ, dẫn theo một đứa trẻ là Lý Sơ, ba người lén ôm đàn ghi-ta đi hát rong trên đường.

Sau này lên cấp ba, Tạ Hạo Tư đi Mỹ, Lý Huyền ở lại trong nước, khi đó cô đã có chút danh tiếng, ký hợp đồng với công ty giải trí, bắt đầu ra đĩa nhạc, tham gia các buổi đại ngôn và chương trình văn nghệ, trong một thời gian rất dài, hai người không liên hệ với nhau, quan hệ cũng theo đó mà xa lạ, không nghĩ tới lần này Triệu Di lại mời gia đình họ đến đấy.

“Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh, vào nhà cho âm.” Triệu Di nhiệt tình tiếp đãi gia đình ba người này, chào đón họ vào nhà.

Lý Huyền tò mò nhìn về phía Tạ Hạo Tư, tuổi tác của anh ấy không chênh lệch nhiều so với cô, hai mươi lăm gần sáu rồi, không biết có phải do ở nước ngoài nhiều năm hay không, làn da cũng theo người nước ngoài, trắng nõn trong suốt, hơi ngẩng mặt, cười ngây ngô với cô một tiếng, lúc cười rộ lên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, đúng là người đẹp da đẹp!

Mọi người ngồi xuống bàn, Lý Huyền liếc qua bác trai bác gái nhà họ Tạ một cái, trong điện thoại Lý Chính Cần nói Triệu Di vì nhớ cô nên mới gọi cô về ăn cơm, xem ra hôm nay, rõ ràng cô về chỉ để cho mẹ cô mặt mũi để tiếp khách thôi.

Trong lòng Lý Huyền có phần không thoải mái.

Mẹ Tạ Hạo Tư – Hứa Cầm là bạn học đại học của Triệu Di, quan hệ giữa hai người rất tốt, trên bàn cơm luôn nói chuyện không ngừng: “Bà đấy, trông vẫn trẻ trung như thời còn đi học.”

“Làm sao bằng được nét mặt tươi sáng của bà, có con trai thật tốt! Có tiền đồ như vậy, không cần bà phải nhọc lòng, có thể dùng nhiều thời gian vào bản thân mình.” Khóe mắt Triệu Di cong cong, để lộ ra vết chân chim, đã rất lâu rồi Lý Huyền không thấy mẹ nở nụ cười trước mặt mình, trong ấn tượng của cô, bà thường xuyên mang vẻ mặt lạnh lùng.

“Đừng nhìn Hạo Tư lớn như vậy mà nhầm, nó còn mải chơi lắm, ở nước ngoài nhưng chưa bao giờ để tôi bớt lo!” Hứa Cầm cười nhìn về phía Lý Huyền: “Con gái vẫn tốt hơn, Lý Huyền làm việc trong thủ đô, có thể thường xuyên ở bên hai người, đây là may mắn mà chúng tôi cầu cũng không được đấy.”

“Con gái tôi vô dụng lắm, tôi ấy à, chỉ hy vọng tương lai nó có thể tìm được một người đàn ông có sự nghiệp trong phạm vi gần, giúp chồng dạy con, bồi dưỡng cho tôi một đứa cháu ngoại ngoan ngoãn là tôi thỏa mãn rồi.”

Nghe Triệu Di nói như vậy, trong lòng Lý Huyền rất khó chịu, đương nhiên, phạm vi gần trong lời của Triệu Di, không phải là giới giải trí, mà là trong giới nghệ thuật cổ điển giống hai người họ, từ xưa đến nay Triệu Di không quen nhìn cô hát những bài mình yêu thích, cảm thấy những thứ đó đều là tạp âm rác rưởi, không thanh nhã. Trước đây khi Lý Huyền bước vào giới giải trí, thật ra Triệu Di cũng không phản đối, sở dĩ chuyện bà có thành kiến lớn như vậy đối với Showbiz, là vì giới giải trí hỗn loạn này đã cướp đi tính mạng cô con gái nhỏ Lý Sơ của bà.

Nói đến hôn nhân đại sự của con gái, Hứa Cầm cũng hăng hái: “Thật ra, tôi cũng không hy vọng Hạo Tư tìm về cho tôi một cô con dâu ngoại quốc.” Bà ấy lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: “Những người bạn gái ngoại quốc mà nó quen trước đây, tôi nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.”

“Đúng đấy, cuộc sống của người nước ngoài hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ khác với chúng ta.” Triệu Di phụ hoạ.

“Thật ra cũng không phải vì điều này, chủ yếu là phụ nữ ngoại quốc, coi trong sự nghiệp hơn đàn ông, không muốn yên bề gia thất, mà tôi chỉ có một đứa con trai là Hạo Tư, đương nhiên sẽ hy vọng tương lai thằng bé có thể tìm được một người biết chăm sóc nó, biết chăm sóc gia đình, tốt nhất là con dâu có thể giúp được nó trong sự nghiệp âm nhạc.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, Lý Huyền cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ nghe hiểu, bố mẹ cô và bố mẹ Tạ Hạo Tư, về vấn đề hôn nhân của họ, đã đạt được sự ăn ý nào đó.

Tạ Hạo Tư xấu hổ nhìn Lý Huyền, cắt ngang lời Hứa Cầm: “Mẹ, đang yên đang lành mẹ nói những chuyện đó làm gì, con còn trẻ, căn bản không định kết hôn.”

Hứa Cầm quay đầu lại nghiêm túc trừng mắt với Tạ Hạo Tư: “Con nói gì vậy, con không định kết hôn, nhưng mẹ rất muốn ôm cháu trai rồi!”

“Hiện tại con đang lấy sự nghiệp làm trọng, mẹ muốn chơi với trẻ con thì mẹ tự sinh lấy một đứa đi, tại sao phải lấy kế hoạch cuộc đời con để làm thú vui làm gì.” Tạ Hạo Tư lẩm bẩm một tiếng.

Lý Huyền yên lặng dùng ánh mặt tặng anh ấy một like.

“Con…” Hứa Cầm đang định trách mắng Tạ Hạo Tư, lại bị Triệu Di ngăn lại, bà mỉm cười nhìn về phía Tạ Hạo Tư: “Đúng đúng đúng, đàn ông ấy à, nên lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng việc kết hôn không mâu thuẫn với sự nghiệp, có một người vợ có thể chăm sóc gia đình, còn có thể giúp cháu trong sự nghiệp, không phải là đẹp cả đôi đường hay sao? Lại nói, tuy bây giờ Huyền Huyền nhà cô không còn ca hát, nhưng vẫn còn nhiều thứ tốt, ít nhất trên phương diện giáo dục con cái, tuyệt đối không thành vấn đề……”

“Cạnh” một tiếng, đôi đũa trong tay Lý Huyền đập mạnh xuống bàn.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lý Huyền, trong mắt Triệu Di hiện lên sự đe dọa, Lý Huyền cúi đầu, nhặt đũa lên, chọc chọc miếng thịt trong bát, buồn bực nói một tiếng: “Thịt quá mặn.”

Hết chương 29

(1): Broadway là tên một địa danh ở New York Mỹ, là nơi quy tụ 40 nhà hát lớn biểu diễn một thể loại ca kịch xuất phát từ nhạc kịch cổ điển opera. Ngày này, Broadway đã trở thành một dòng nhạc, một phong cách kết hợp giữa âm nhạc hiện đại, âm nhạc truyền thống và nghệ thuật diễn xuất sân khấu.