Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 72-2: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy! (2)




Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người trong viện này đều nóng lòng chờ đợi, nước mắt Ngọc Cẩn dường như chưa từng đứt đoạn, Sở Vân Khinh nhìn, chỉ thấy tầm mắt Phúc Hải thường xuyên lưu lại trên người Ngọc Cẩn, mang theo một chút than thở cùng thương tiếc, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, những người này đều là lão nhân gia trong cung, trước kia có qua lại cũng là chuyện bình thường.

Chờ đợi là thứ giày vò người nhất, mọi người ở đây tới tới lui lui rất nhiều lần, sau đó liền truyền ra tiếng bước chân nặng nề của Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh chưa bao giờ thấy sắc mặt Tiêu Chiến u ám như vậy, hắn đi ra khỏi cửa, trầm giọng nói một câu, “Hoàng hậu, qua đời!”

Một câu nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Phúc Hải cùng hạ nhân bên trong đều ầm ầm quỳ xuống, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Tiêu Triệt một cái, cũng chậm rãi quỳ gối xuống trước cửa phòng, chỉ có Tiêu Triệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, quanh thân tản ra sát khí mãnh liệt.

“Hoàng hậu --”

Ngọc Cẩn gọi một tiếng thê lương làm cho Tiêu Triệt hoàn hồn, hắn thu ánh mắt lại, đi vào trong phòng, khi đi qua Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh nghe được Tiêu Chiến trầm thấp mở miệng nói: “Tối nay giờ hợi, đến Cần Chính điện, ta chờ ngươi.”

Tiêu Triệt dừng bước, mười mấy năm qua hắn chưa từng thấy qua cho dù chỉ là một chút quan tâm của phụ thân, vào thời khắc này lại dùng giọng bi thương, để cho hắn tối này đi tìm mình.

Mắt Sở Vân Khinh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Triệt biến mất sau cửa, trong lòng nàng đau nhói, chỉ cẩm thấy hiu quạnh trước nay chưa từng có, mà nàng nhớ, mới vừa rồi Tiêu Chiến tự xưng là "Ta"

“Phúc Hải.”

“Lão nô ở đây.”

Tiêu Chiến nhíu mày, “Đi theo Ngọc Cẩn làm tốt hậu sự cho Hoàng hậu, treo khăn trắng trong Tử Ngọc cung, liền làm ở đây đi.”

Lông mày Phúc Hải nhíu chặt lại: “Hoàng thượng, từ trước đến nay lễ tang của Hoàng hậu đều là ở --”

“Theo lời trẫm nói mà làm!”

Phúc Hải còn chưa nói hết đã bị Tiêu Chiến cắt ngang, trên mặt hắn không có vẻ đau buồn, chỉ có chút lạnh nhạt u ám, Sở Vân Khinh nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của hắn, quay đầu nhìn thoáng qua phòng nhỏ, rồi rời bước đi theo.

Một ngày này hậu cung cực kỳ yên tĩnh, đơn giản là vì trong một góc tối phía bắc hoàng cung, có một lãnh cung gọi là Tử Ngọc cung bên trong treo đầy khăn trắng, giấu tiền như tuyết bay lả tả giữa không trung, bọn họ muốn tế điện, là một Hoàng hậu đã bị nhốt rất nhiều năm.

Phía trước vinh hoa phú quý, ấm lạnh ẩn nhẫn, sau khi chết cũng chỉ ở phía này trong cung tung một hút tiền giấy hóa thành mưa, không có bất kỳ gào khóc nào, không có hịch văn báo tang lễ, Hoàng hậu Đại Tần chết, cứ như vậy bị vùi lấp ở bên trong lãnh cung này.

Thời tiết vốn cực kỳ quang đãng bỗng trở nên u ám, sắc tối phủ kín đất, ngọn gió kia khiến tim mọi người đập nhanh một chút, rất nhiều lão nhân trong cung đều yên lặng cắt chút tiền giấy để đốt, người mới tới không biết còn người cũ lại cố rời xa Tử Ngọc cung, nơi này là một trong những cung lớn nhất ở đây, phàm là đến gần, nhất định sẽ không có kết quả tốt!

Vĩnh Thọ cung biết truyện này trước, khi Ngụy Trinh Nhiên nghe được tin tức loan giá của Hoàng thượng đến đó liền biết rõ có lẽ không xong rồi, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, càng không nghĩ tới Hoàng đế lại dùng phương thức tuyệt tình như vậy để làm nhục một người đã chết!

Thái hậu thẫn thờ ngồi trong điện, nhìn châu ngọc dải luạ tùy ý trong điện, trong lòng chợt cảm thấy bứt rứt, Đông Châu đứng ở một bên, biết trong lòng nàng khổ sở, nhưng có nói cũng không thể khiến cho Thái hậu trở nên thoải mái hơn.

“Đông châu, đi đưa bái thiệp cho Hoàng thượng, truy phong Hoàng hậu làm Hiếu Ninh Thục Đức Hoàng hậu, ban thưởng hoàng lăng, phát hịch văn thông cáo, gõ chuông tang hậu cung, không thể để Hoàng hậu đi trong im lặng như vậy.”

Đông Châu nghe vậy lại có chút do dự: “Thái hậu, ngài nghĩ kĩ chưa, một khi việc này được chiếu cáo thiên hạ, người trong thiên hạ sẽ hỏi vì sao mười bảy năm qua Hoàng hậu đều không xuất hiện trước mặt mọi người, nếu hỏi vì sao bị giam trong lãnh cung, ngài muốn Hoàng thượng trả lời thế nào? Là nói Hoàng hậu giết chết một yêu vậy, hay nói để Hoàng thượng tra ra ngài và Quý phi, dù sao năm đó Quý phi hại chết nữ nhân Hoàng đế thích, rồi sau đó giá họa cho Hoàng hậu, để nàng chịu tiếng xấu mười bảy năm.”

Thái hậu bỗng thở dài, bưng kín ngực mình, lông mày nàng nhíu chặt lại, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn, “Thôi thôi, để ông trời đến trừng phạt ta đi!”

Mắt thấy vẻ mặt khó chịu của Thái hậu, Đông Châu liền biến sắc, vội vàng sai người mời thái y.

Bên Khánh Nguyên cung cũng biết việc này, Lan phi nhìn Ngụy Sơ Cận ngồi trên thượng vị, khóe miệng nhếch lên: “Động tác của nương nương thật là nhanh, mới có vài ngày, trong Tử Ngọc cung đã xuất hiện bông tuyết rồi.”

Khóe miệng đang nhếch lên của Ngụy Sơ Cận chợt cứng ngắc, “Ngươi có ý gì?”

Lan phi coi như không thấy gì, “Ai nha, đến ta mà tỷ tỷ còn không nói thật, thôi thôi, tỷ tỷ sắp tiến thăng, muội muội ta chúc mừng trước, sau này mong tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn mới đúng.”

Ngụy Sơ Cận nhíu mày: “Cái chết của tiện nhân kia chẳng quan hệ gì tới ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!”

Lan phi che miệng cười, “Được rồi, được rồi, tỷ tỷ nói cái gì thì là cái đó, dù sao hiện giờ động tĩnh trong Tử Ngọc cung đã lớn, nghe nói trong Duệ vương phủ cũng treo khăn trắng, cho nên tỷ tỷ cứ yên tâm, cho dù loan giá của Hoàng thượng có đi qua, cũng không cứu được mệnh nàng ta.”

Ngụy Sơ Cận cười lạnh một tiếng: “Ta để nàng sống lâu như vậy, còn sợ nàng sao, nàng còn sống thì sao? Chết rồi, cũng tốt.”

Lan phi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn ánh mắt của Ngụy Sơ Cận, cố chấp cười nói: “Vâng, tỷ tỷ nói đúng, hiện giờ không phải hợp ý chúng ta sao, hiện giờ tỷ tỷ như diều gặp gió, nghe nói trên triều dâng lên rất nhiều tấu chương yêu cầu lập Minh Vương làm thái tử, đến lúc đó, tỷ tỷ thật sự trở thành Hoàng hậu rồi.”

Ngụy Sơ Cận bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho dù có như ngươi nói, chuyện này còn chưa có định xuống, ngươi cẩn thận một chút đi.”

Lan phi vừa nhấp trà vừa lắc đầu: “Còn không phải là như vậy sao? Nhìn trong triều, ngoại trừ Minh vương còn ai có thể đảm đương được chuyện lớn này, Hiền vương không có lòng, Duệ vương không cần nói đến, Tĩnh vương để hắn đánh giặc cũng không tệ, Ngũ điện hạ còn chưa được phong vương, Lục điện hạ lại càng không cần phải nói.”

Hai mắt Ngụy Sơ Cận chợt sáng lên, chỉ cười mà không nói, Lan phi thấy vậy liền nói tiếp: “Không nói đến cái khác, quan trọng là có Thượng tướng quân ủng hộ, mặc dù Hoàng thượng có chút lưỡng lự, ba mươi vạn binh quyền hắn cũng --”

Phịch một tiếng, Ngụy Sơ Cận đặt mạnh cái ly trà trong tay xuống bàn, nàng nhíu mày nhìn Lan phi, “Muội muội nói gì vậy, chẳng lẽ Thượng tướng quân sẽ tạo phản sao, hắn cầm trong tay ba mươi vạn binh quyền, một binh một ngựa này đều do tự bản thân gầy dựng, binh quyền trong tay Minh nhi cũng là do bản thân hắn rèn luyện ra, hiện giờ Hoàng thượng kiêng kỵ nhất là binh quyền và ngoại thích chuyên quyền, sau này muội muội nói chuyện phải chú ý một chút.”

Sắc mặt thay đổi nhanh như vậy khiến Lan phi sợ tới mức nhíu mày, nàng ngượng ngùng buông cốc trà xuống, “Tỷ tỷ thật xin lỗi, muội muội sẽ không nói, về sau sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, tỷ tỷ bớt giận.”

Ngụy Sơ Cận nhíu mày: “Được rồi, bản cung mệt mỏi, lui xuống đi.”

Lan phi vội vàng đứng dậy cáo lui, một khắc khi ra khỏi cửa Khánh Nguyên cung, khuôn mặt tươi cười của lan phi liền biến mất, nàng quay đầu nhìn cung điện rộng lớn phía sau cười lạnh một tiếng: “Vì binh quyền phụ thân nàng đã bán đứng không biết bao nhiêu huynh đệ mới có được, hiện giờ không biết xấu hổ nói những lời này với ta, ta muốn để Hoàng thượng biết nàng lợi hại, để Hoàng thượng biết hắn muốn tạo phản, đến lúc đó xem ngươi còn làm Quý phi được nữa hay không!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, lời vừa ra khỏi miệng liền tiêu tan trong gió, không biết sâu trong cung đình này có bao nhiêu người muốn nói lại không dám nói.