Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 89: Người tới đón họ




Đám trẻ ngạc nhiên không thôi, sao người lớn lại nhìn tụi mình bằng ánh mắt kỳ lạ vậy nhỉ? Các bé lại quay sang nhìn Lục Hạo đang cắm cúi ăn, sau đó cũng bắt chước bé.

Mọi người ở nhóm hai thèm thuồng nhìn theo nhóm người đang ăn, bụng ai cũng sôi sùng sục.

Một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên: “Con đói bụng rồi ba mẹ ơi.”

Phụ huynh của nhóm hai chợt hoàn hồn, vội hỏi: “Khi nào thì chúng tôi mới được ăn?”

Nhân viên cười đáp: “Khi nào mọi người hoàn thành nhiệm vụ thì khi đó sẽ ăn. Độ phong phú của bữa tiệc mà từng gia đình nhận được sẽ tùy theo thời gian hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe vậy, phụ huynh liền trở nên kích động, quyết định phải liều mạng vì bọn nhỏ!

Trong lúc các nhân viên chuẩn bị thiết bị an toàn cho phụ huynh, các bé đứng thành hàng để cổ vũ cho ba mẹ.

Phụ huynh của nhóm một cũng dừng tay lại, ai nấy cũng đều nhìn sang bên này, bao gồm cả Nhan Hạ. 

Nếu không phải giờ cô đang mang thai thì cô đã thử nó rồi. Anh thấy bà xã hào hứng như vậy thì đoán được ý cô ngay, đợi con chào đời rồi thì họ có thể chơi thử.

Khi các bậc phụ huynh bắt đầu chạy, họ lại không cảm thấy đáng sợ mấy, miễn sao không nhìn xuống dưới chân là được.

Chỉ chốc lát sau, cả năm gia đình đã hoàn thành thử thách. Tuy vậy, chân ai nấy đều run lẩy bẩy.

Ban đầu nhóm một còn thấy thú vị, sau lại không đành lòng trước sự vất vả của nhóm hai, vội vàng đưa nước ấm cho họ ngay. Nhờ vậy mà bầu không khí giữa hai nhóm đã trở nên thân thiện hơn hẳn.

Hai đạo diễn nhìn dáng vẻ thân thiết của hai nhóm liền quay sang nhìn nhau, đồng loạt nghĩ thầm: Có phải họ đã làm hơi quá rồi không?

Tuy chương trình thú vị mới thu hút khán giả, nhưng tình cảm cha con mới là điểm nhấn của nó.

Sau khi tuyên bố thành tích của từng gia đình trong nhóm hai, đồ ăn của họ cũng được bưng lên.

Đám trẻ con cắm đầu ăn, các bậc phụ huynh chỉ biết cười trừ, thầm cảm thán rằng bọn nhỏ vô tư vô lự thật.

Sau bữa cơm phong phú, mọi người lại phân thành hai nhóm. Trong khi nhóm một nhàn nhã đi ngắm cảnh và ăn uống thỏa thích khắp Thượng Hải bằng xe buýt hai tầng, thì nhóm hai lại phải tiếp tục khổ cực làm nhiệm vụ.

Nhóm hai chỉ biết chua xót nhìn theo chiếc xe quá đỗi khác biệt với nhóm một, tự trách sao bản thân lại không mưu mô bằng người ta, nhất là sau khi biết đối phương đã sớm chuẩn bị bản đồ của Thượng Hải!

Suy cho cùng thì các ông bố Ba ơi! Mình đi đâu thế? vẫn gian xảo hơn, giờ lại có thêm Lục Phỉ xảo quyệt thì khác gì hổ thêm cánh đâu chứ.

Bốn ông bố từ Ba đã về nhìn sang người duy nhất từ chương trình kia bằng ánh mắt buồn bã như đang muốn hỏi sao anh không mưu mô bằng người ta vậy?

Người đàn ông ngại ngùng sờ mũi, sau đó quay sang nhìn vợ con với ánh mắt cầu cứu.

Bà xã cũng cho anh một cú knock out: “Anh nhớ phải học người ta, có vậy thì chúng mình mới được ngồi xe ngắm cảnh.”

Con trai hiểu ý của ba ngay, vội lớn tiếng cổ vũ: “Ba tuyệt nhất!”

Trong mắt bé, ba là người lợi hại nhất trên đời này.

“Con yên tâm, ngày mai ba sẽ cho con chơi tới bến luôn.”

“Con tin ba!”

Khi hai ba con họ đang tình cảm dạt dào thì nhân viên vội vàng cắt ngang: “Đến giờ xuất phát rồi!”

Chơi bời là chuyện của ngày mai, còn hôm nay… Thì phải làm nhiệm vụ thôi!

Mọi người ghen tỵ nhìn theo nhóm một thảnh thơi ngắm cảnh, lâu lâu buồn chán lại ăn miếng bánh uống miếng nước. 

Đúng là không so sánh thì sẽ không đau thương mà.

Quay lại với nhóm một, chúng ta có gia đình Lục Phỉ và Úc Tử Phàm ngồi cạnh nhau ngắm đường phố.

Úc Tử Phàm cười bắt chuyện với gia đình Lục Phỉ: “Hôm nay là lần đầu hai gia đình chúng ta gặp nhau nhỉ?”

Dù vậy, mối quan hệ giữa họ cũng đã thành dây mơ rễ má rồi!

Lục Phỉ bình tĩnh gật đầu, không nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng như lần đầu gặp nữa.

Tuy ban đầu anh không thích tính cách của Úc Tử Phàm lắm, nhưng sau khi quan sát hành vi của anh ta trong mấy kỳ chương trình, anh đã thích anh chàng này hơn, thái độ cũng trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Úc Tử Phàm chỉ cười nói: “Cảm ơn lúc đó anh đã nhắc nhở tôi, không thì tôi cứ tưởng mình đã làm đúng mất.”

Sau khi tỉnh ngộ, anh ta đã lên tiếng bênh vực vợ con mình. Dù bây giờ vẫn còn người nói bà xã không xứng với anh ta, nhưng đa số đều bảo họ rất xứng đôi.

Tất cả những chuyện này đều do Lục Phỉ góp sức, vậy nên anh ta rất biết ơn Lục Phỉ.

Sau khi nhìn thấy thái độ của Lục Phỉ công khai chuyện có vợ, anh ta càng hiểu ra rằng mình vẫn không bì được với anh. Từ đầu chí cuối, thái độ của anh chỉ có một: Nhan Hạ là vợ anh, cũng là người anh yêu, anh sẽ che chở cho cô dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Trong giới này, chỉ có mỗi Lục Phỉ là dám tự tin biểu hiện thái độ của mình và hoàn thành đúng với cam kết thôi.

Dù không cùng một vòng tròn, nhưng Lục Phỉ cũng có thể xem như đàn anh của anh ta đấy.

Lục Phỉ từ tốn trả lời: “Tự anh nghĩ thông suốt thôi.”

Nếu Úc Tử Phàm không có suy nghĩ che chở cho vợ con, thì người khác có làm gì cũng vô ích. Với anh, ai yêu vợ con đều là có nhân phẩm tốt cả, cũng đáng để kết giao.

Trước kia, anh ta cứ tưởng Lục Phỉ rất lạnh lùng. Sau khi anh ta nhận ra anh thương vợ con đến cỡ nào thì bỗng nhiên cảm thấy anh gần gũi và càng khiến người ta yêu mến hơn. 

Úc Tử Phàm vui vẻ nhìn sang vợ mình đang nói chuyện với Nhan Hạ và con trai đang chơi đùa. Dù bây giờ sự nghiệp của anh ta không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng anh ta vẫn cảm thấy viên mãn. 

Nhờ sự ấm áp và hạnh phúc đến tột độ này, mà anh ta đã hiểu được tâm thái đã ra tay là phải tất thắng của Lục Phỉ rồi. 

Trong lúc mấy ông bố nói chuyện, Lục Hạo bước đến chào con trai của Úc Tử Phàm: “Chào em, anh tên là Lục Hạo.”

Úc Uy ngại ngùng đáp: “Chào… Anh, em tên là Úc Uy.” 

Lục Hạo nói chắc như đinh đóng cột: “Em nhỏ hơn nên anh sẽ chăm sóc cho em.”

“Dạ.” – Úc Uy mỉm cười, sau đó chìa tay ra với Lục Hạo. 

Văn Di cười nói với Nhan Hạ: “Nhìn Tiểu Uy thích Hạo Hạo chưa kìa! Hạo Hạo vừa ngoan lại vừa ra dáng anh trai nữa.”

Nhan Hạ thích thú nhìn Úc Uy đang thẹn thùng, miệng vẫn không quên trả lời: “Tiểu Uy cũng đáng yêu lắm.”

Nói thật thì cô rất thích ghẹo mấy đứa trẻ dễ xấu hổ, tiếc là thằng con của cô lại không thuộc dạng này. Hồi nhỏ còn đỡ, lớn lên chút là nó đã nghịch như quỷ rồi. 

Văn Di nhìn dáng vẻ chân thành của Nhan Hạ liền ôn hòa nở nụ cười, cô ấy cũng thích Hạo Hạo tham ăn lắm!

Buổi chiều hôm đó, trong khi năm gia đình này trải qua cả ngày nhàn nhã thì năm gia đình kia phải gian khổ làm nhiệm vụ.

Trong hai ngày kế tiếp, đạo điễn nghĩ ra rất nhiều nhiệm vụ mới lạ, mười gia đình cũng được trải nghiệm nhiều điều lý thú.

Lúc chia tay, Lục Hạo nghiêm túc dặn dò Úc Uy: “Tiểu Uy, em nhớ phải gọi điện cho anh đó.”

Úc Uy gật đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Hạo. Bé vẫy tay chào, sau đó rời đi cùng ba mẹ.

Sau khi gia đình Lục Phỉ rời khỏi, Văn Di thấy con vẫn còn bịn rịn bèn hỏi: “Tiểu Uy thích Hạo Hạo lắm hả con?”

“Dạ.”

Văn Di xoa đầu con và nói: “Sau này tụi con sẽ còn chơi với nhau nữa mà.” 

Cô ấy biết con hay ngại, nên cô ấy rất vui khi con có thể làm quen với bạn mới.

Nói xong, Văn Di quay sang nhìn theo bóng lưng của gia đình Lục Phỉ, cầu chúc họ sẽ luôn được hạnh phúc!

Gia đình Lục Phỉ đi tàu cao tốc về Bắc Kinh. Lúc đến cửa ga, một chiếc xe limo liền đỗ ngay trước mặt họ.