Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1715




Chương 1715:

 

“.” Biến thái! Anh tưởng ai cũng biến thái như anh àI ự Bông lúc này Hạ Tịch Quán đi đên, cô vừa nhìn thấy Cố Dạ Cẩn bước chân liền dừng lại, có bóng người anh tuấn như ngọc Cô Dạ Cần che kín, Hạ Tịch Quán chỉ mơ hồ thấy được bóng của một người phụ nữ, lại xét thêm biệt hiệu của Cố Dạ Cẩn ở bên ngoài, nên phản ứng đầu tiên của Hạ Tịch Quán chính là mình đi nhầm vào hiện trường trêu gái của anh: “Sorry thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng, quấy rầy rồi, cáo từ.”

 

Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người muốn rời đi ngay.

 

Nhưng không đúng mài Ban nãy bóng người phụ nữ kia hình như là… Linh Linh, đây cũng là phòng của cô.

 

Ôi chao, hiểu lầm rồi.

 

Hạ Tịch Quán lại quay người trở về, đôi mắt trong vắt rơi trên mặt Cố Dạ Cần, đem xấu hỗ hóa thành ý cười: “A Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

 

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, anh dùng ánh mắt chỉ chỉ chiếc váy lụa mỏng màu lam trên người Diệp Linh: “Cái váy này là cô để cho cô ấy mặc?”

 

“.” Hạ Tịch Quán ngắn ra, cô không thể tin nhìn Cố Dạ Cần, anh… anh là đang chỉ trích cô?

 

Hình như ở đây là… là… địa bàn của cô mài . : “Đúng vậy, là tôi đê Linh Linh mặc, Cô tổng, có vấn đề gì à?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng phản ứng lại.

 

Cố Dạ Cẩn cau lại mày kiếm: “Không cho phép mặc bộ này, đổi bộ khác.”

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

Diệp Linh: “Cố tổng, anh có phải quản quá rộng rồi không, tôi mặc cái gì có liên quan gì tới anh à, anh là gì của tôi?”

 

Hạ Tịch Quán phụ họa – đúng vậy!

 

Ánh mắt thanh bàn của Có Dạ Cẩn rơi khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh: “Cái này quá lộ, Linh Linh, nếu như em không muốn anh tự tay xé bỏ : Ũ cái váy này thì em tôt nhật ngoan ngoãn thay đi. Anh là gì của em, quyết định bởi thái độ của em.”

 

Nói xong, Cố Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài, bỏ đi.

 

Diệp Linh đã nghe được ý uy hiếp của anh, nếu như cô dám mặc, anh liền xé, làm anh trai hoặc là làm… người đàn ông của cô, anh đều có thể.

 

“Linh Linh, Cố tổng này quá hà khắc với cậu rồi đó! Đồ lộ một xíu cũng không cho mặc, tính chiếm hữu này thật sự làm người ta sợ mà.” Hạ Tịch Quán nhỏ giọng lầm bằm.

 

Diệp Linh thu hồi ánh mắt: “Bỏ đi Quán Quán, anh ta không sợ phiền phức, đừng trêu chọc anh ta, chúng ta đổi bộ khác đi!”

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tớ cũng biết mà, kiên quyết không thể cho Cố tổng cái cớ và cơ hội xé váy cậu!”

 

Lần tham gia hôn lễ Cố Dạ Cẩn này không phải tới một mình, mà dẫn theo Trần Viên Viên, anh vẫn không thay đổi phụ nữ.

 

Có Dạ Cần khí thế hung hăng tìm được Lục Hàn Đình, mím môi không vui nói: “Mau quản vợ cậu đi! Vợ cậu sắp làm hư Diệp Linh rồi.”

 

Lục Hàn Đình cũng không vui, vợ mình, đánh chửi đều có thể, nhưng người khác không thể nói một chữ: “Vợ tớ hiên lành ngoan ngoãn, không có khả năng làm hư người khác, cho dù là làm hư, cũng là Diệp Linh làm hư vợ tớ.”

 

Cái gì?

 

Có Dạ Cần không vui liếc Lục Hàn Đình một cái – có phải cậu muốn đánh nhau không?

 

Lục Hàn Đình- tới đi, ai sợ ai?

 

Giữa hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, văng lửa khắp nơi, cũng không chịu nhường một bước, lúc này nhiều giám đốc đã đi tới: “Lục tổng, tân hôn hạnh phúc nhé.”