Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 261




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261: Sao Bác Anh Lại Không Thích Anh

 

Hạ Tịch Quán bị anh nhìn chăm chú đến thon thót trong lòng, hàng mi cánh bướm mảnh mai run lên, cô mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy ngón trỏ thon dài…

Cảnh tượng này dường như quay ngược lại thời điểm mà Lục Hàn Đình lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tịch Quán cách đây 20 năm trước, khi đó Hạ Tịch Quán vẫn còn là một đứa trẻ, là bánh nếp nhỏ trắng trẻo mềm mịn, hai cô gái truyền kỳ là Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao đứng trong căn phòng ấm áp của bà đẻ, Lâm Thủy Dao xinh đẹp linh động, không nhiễm bụi trần, không biết bà đang vui vẻ nói gì, trong đôi mắt đa cảm của Liễu Anh Lạc tuyệt sắc từ tốn tràn ra ý cười.

Lục Hàn Đình đứng bên nôi, Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng bước tới xoa đầu anh: “A Đình, sau này con bé sẽ là cô dâu nhỏ của con được không?” Hạ Tịch Quán trong nôi mở đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh, đôi tay nhỏ bập bẹ vẫy vẫy, cô kéo ngón trỏ mảnh mai của anh.

Kéo thật chặt không chịu buông.

Hạ Tịch Quán cười toe toét, miệng vẫn chưa mọc răng, khuôn mặt đẹp trai của Lục Hàn Đình đột nhiên đỏ bừng, xoay người trở về phòng mình.

“Bốp” một tiếng, Hạ Tịch Quán hát bàn tay to không an phận của anh ra, đẩy anh ra liền muốn: “Lục tiên sinh, không cho phép làm bậy!’ Lục Hàn Đình nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéo cô lại, hai người lăn lộn trên giường một hồi, giường gỗ đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan: “Khu khụ!” Hạ Tịch Quán sững người, nhanh chóng bắt động, cô quên mắt đây là ký túc xá, hiệu quả cách âm rất kém, hàng xóm bên cạnh nhất định đã hiểu lầm gì rồi.

Trời ạt Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Quán lập tức đỏ bừng, giống như con tôm luộc chín, cô xấu hỗ lấy hai bàn tay nhỏ che mặt.

Sau một hồi náo loạn như vậy, bực bội trong mắt Lục Hàn Đình đã hoàn toàn tiêu tan, tâm trạng anh thoải mái, ôm cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, giơ tay gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra.

Hạ Tịch Quán dùng sức đập mạnh anh, nói nhỏ: “Đều tại anh, anh thì không làm việc ở đây, nhưng em ngắng đầu thấy cúi mặt chạm đó, sau này sao em còn mặt mũi gặp ai?” Lục Hàn Đình cong môi: “Sợ cái gì Lục phu nhân, chẳng lẽ bây giờ còn có người không biết người đàn ông trong phòng em là anh à, chúng ta ngủ cùng giường là hợp pháp.” “..” Hạ Tịch Quán không muốn nói chuyện với người  đàn ông không biết xáu hổ này, cô đổi chủ đề: “Vậy thì bác anh sao vậy, sao bác ấy không thích anh?” “Một người phụ nữ như mẹ anh, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, trong đó bao gồm… dượng anh…” Cái gì?