Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 856




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 856: Con Phải Gả Cho Lục Hàn Đình!

Mọi người nhanh chóng tổng kết được một tin tức quan trọng: “Thì ra Prof. Hạ là ngồi xe Lục tổng tới, thế nhưng người tài xế Lục tổng này cũng quá không xứng chức, Prof. Hạ suýt nữa đã đến muộn.”

Lục Hàn Đình câu môi: “Ban nãy trên đường kẹt xe.”

“À, đã hiểu đã hiểu.” Mọi người nhao nhao cười nói, ánh mắt ám muội còn lưu luyến trên người Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán giơ lên vén lọn tóc ra vành tai trắng như tuyết, vành tai của cô đo đỏ, dù sao da mặt cô cũng mỏng, đối mặt với sự trêu chọc của mọi người cũng rất ngại.

Lúc này viện sĩ Khâu cười khoát tay: “Được rồi, diễn đàn học thuật sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người vào chỗ đi! Tịch Quán, đi theo thầy.”

Hạ Tịch Quán chìa tay về phía Lục Hàn Đình: “Đưa áo khoác cho em, anh đến công ty đi!”

Lục Hàn Đình không đưa: “Anh ở đây chờ em, xong rồi thì cùng đi.”

Anh muốn ở chỗ này đợi cô?

Lục Hàn Đình đi tới bên người Lệ Quân Mặc, trong chất giọng trầm thấp lộ ra vẻ thờ ờ: “Bác Lệ, hình như bác rất hứng thú với Hạ Tịch Quán nhỉ?”

Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua bóng người khuất xa của Hạ Tịch Quán, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình, ông gật đầu: “Ừ, là có chút hứng thú.”

Lệ Quân Mặc hào phóng thừa nhận chắc chắc là khiêu khích anh, Lục Hàn Đình nhanh chóng nheo lại cặp mắt thâm thúy kia: “Bác Lệ, Hạ Tịch Quán là người phụ nữ của cháu!”

“Đã nhìn ra.”

Lệ Quân Mặc nhìn lướt qua chiếc áo khoác vàng nhạt trong khuỷu tay Lục Hàn Đình: “Nếu không cháu cũng không mượn một cái áo khoác đỏ mắt chạy tới tuyên bố chủ quyền của mình.”

*…”

Trong đáy mắt Lục Hàn Đình nháy mắt cuồn cuộn ra tầng lệ khí rét lạnh, anh từ trong cổ họng bức ra giọng điệu âm u: “Bác Lệ, tốt nhất bác nên cách xa Hạ Tịch Quán một chút, nếu không… cháu sẽ không khách khí với bác!”

Cái gì?

Không khách khí với ông?

Lệ Quân Mặc như là nghe được truyện cười, ông tiến lên, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Hàn Đình: “Nhóc con, bác có thể chờ cháu hai mươi năm.”

Lệ Quân Mặc rời đi.

Lệ Quân Mặc rời khỏi diễn đàn học thuật, quản gia tư nhân đi lên trước, cung kính hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?”

Lệ Quân Mặc nói hai chữ: “Thăm tù.”

Quản gia tư nhân đã hiểu, Lệ Quân Mặc muốn đi thăm Dạ Huỳnh.

Lúc này phía sau có một người vội vã chạy tới: “Bó.”

Lệ Quân Mặc dừng bước lại, Lệ Yên Nhiên chạy tới.

“Bố, bố đi đâu vậy?” Lệ Yên Nhiên vươn tay khoác lên cánh tay của Lệ Quân Mặc làm nũng: “Bó, con thích anh Hàn Đình, lần này bố nhất định phải giúp con gả cho Lục Hàn Đình.”

Lệ Quân Mặc không có biểu tình gì, chỉ là ôn hòa nói: “Lục Hàn Đình có thể vì Hạ Tịch Quán tuyên chiến với bố, vậy cậu ta còn có cái gì không dám làm nữa đâu. Yên Nhiên, dứt ý định này đi!

Lục Hàn Đình chắc chăn sẽ không cưới con.”