Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 302: Anh, trúng một phát đạn!




"Anh thả con gái tôi ra đi, con bé mới ba tuổi, nó vô tội!" Lạc Tích Tuyết hướng về Mực Cảnh thỉnh cầu.

Anh ta muốn đối phó với Lạc Thiên Uy, vậy thì chỉ cần mình cô làm con tin là được rồi, cần gì phải liên lụy đến con của cô, huống chi nghiêm khắc mà tính toán, Băng Băng cùng anh ta cũng có liên hệ máu mủ, anh là dùng tâm gì mà hại đây?

Mực Cảnh nhìn chằm chằm Băng Băng, sau đó hừ lạnh: "Vô tội? Hừ, ai bảo nó là con gái của Lạc Thiên Uy!!"

Anh ta ngụ ý là sẽ không thả cho mẹ con của cô.

Lòng của Lạc Tích Tuyết nhéo lên, nhưng vẫn không quên khuyên can: "Tại sao phải tuyệt tình như vậy? Không phải anh chỉ hám tiền thôi sao? Nếu như Lạc Thiên Uy chịu đem tất cả tài sản của anh ấy đưa cho anh...

có phải anh nguyện ý sẽ cho chúng tôi con đường sống không?"

"Tôi cần hắn đem cho tôi sao? Tôi muốn dùng sức mạnh của chính mình để đoạt lại!" Mực Cảnh rống to, ánh mắt có chút khí lạnh: "Cô nói không sai, tôi là một người mê tìên của, cho nên mới hợp tác cùng Hàn Diệp Thần và Vĩnh Chí, sẽ lấy mạng của anh ta, vì ta có tài!"

Lạc Tích Tuyết trừng mắt về phía anh: "Vậy anh không cảm thấy dùng phương thức này để có được mạng Lạc Thiên Uy là hèn hạ sao? Chẳng lẽ anh không muốn cùng Lạc Thiên Uy đối đầu, vậy thì anh sợ mình thất bại à?"

Lạc Tích Tuyết đoán chừng sẽ chọc giận anh ta, để cho anh hốt hoảng, trong tiềm thức cô biết Mực Cảnh là người tính tình trầm ồn, nhưng nhất định sẽ không thể chịu đựng được nếu bị người khác chọc giận.

Mặc dù Lạc Thiên Uy bảo cô đừng làm gì cả, đừng để xảy ra xung đột, nhưng tình huống bây giờ, cô đã không quản được nhiều như vậy rồi.

Nếu như cô có đầy đủ năng lực, cô tình nguyện liều mạng với anh, cũng không cần ngồi chờ chết, không trở thành công cụ để anh uy hiếp Lạc Thiên Uy

Mực Cảnh nhìn ra Lạc Tích Tuyết đang suy nghĩ gì, anh cười lạnh một tiếng: "Nói thật hay! Tôi hiểu rõ cô đang muốn chọc giận tôi! Đáng tiếc tôi sẽ không tức giận! Tôi cho cô biết, tôi không tính giết cô, một lát cũng sẽ không trực tiếp lấy mạng Lạc Thiên Uy, tôi sẽ cho các người một cơ hội! Cho anh ta đi đến cứu các người, về phần có cứu được hay không, cũng không liên quan đến tôi!"

Đôi mắt của anh sáng lên, trong ánh mắt thoáng qua một nụ cười vui vẻ, trong lòng Lạc Tích Tuyết đau nhói, người đàn ông này có âm mưu gì đây?

Đang lúc ấy thì Hàn Diệp Thần cùng Vĩnh Chí từ bên ngoài đi vào, bọn họ nói với Mực Cảnh: "Tất cả đều đã chuẩn bị xong!"

"Rất tốt, cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành!" Mực Cảnh chợt nhíu mày, mang theo Vĩnh Chí đi ra ngoài.

Hàn Diệp Thần từ trong túi quần móc ra một bọc thuốc hạ sốt, đưa ra một ly nước, để cho Băng Băng uống.

"Cám ơn!" Lạc Tích Tuyết còn cảm kích, gật đầu nhìn anh một cái, mặc dù biết anh và cô nay không cùng một phe.

Hàn Diệp Thần cũng không nói chuyện, chỉ lấy ra thêm một băng gạc, giúp Lạc Tích Tuyết băng bó cánh tay bị thương

"Tích Tuyết, em không muốn đi cùng anh sao?" Băng bó vết thương xong, anh hỏi lại vấn đề kia một lần nữa.

"Thật xin lỗi!" Lạc Tích Tuyết chỉ có thể lắc đầu.

Cô cùng Lạc Thiên Uy đã chia tay nhiều lần lắm rồi, lần này không phải cùng sinh cùng tử, chính là chết cũng không thể chia lìa.

"Nếu đây là lựa chọn của em, một lúc nữa em chuẩn bị trả giá đi."

Hàn Diệp Thần nói xong một câu tàn nhẫn, cũng đi ra ngoài.

Trên sàn nhà, lại chỉ còn hai người Lạc Tích Tuyết và Băng Băng

Không khí trong càng lạnh, nhất là sắp tờ mờ sáng, nhiệt độ trên núi càng hạ xuống.

Lạc Tích Tuyết ôm chặt lấy Băng Băng, không muốn để cho bé thấy gió rét.

Cô buồn ngủ, thể lực cả ngày đã bị tiêu hao lại chẳng có cơm ăn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.

Không lâu sau, cửa một lần nữa bị mở ra, thân thể Lạc Tích Tuyết bị khiêng đi, lúc cô chưa kịp phản ứng thì bị Hàn Diệp Thần nhét vào một chiếc màu đen, ngay sau đó là Băng Băng.

Mực Cảnh tự mình lái xe, Hàn Diệp Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không biết Vĩnh Chí đang ở đâu, Lạc Tích Tuyết ôm Băng Băng ngồi ghế sau.

"Anh dẫn chúng tôi đi đâu?" Lạc Tích Tuyết lo lắng hỏi.

"Đi gặp Lạc Thiên Uy!" Mực Cảnh không trả lời, là Hàn Diệp Thần nói.

Xe chạy, hai bên cảnh vật ngã về sau, quả nhiên là chẳng có người nào trên núi, hai bên đường, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài ngôi nhà nhỏ.

Lạc Tích Tuyết không biết bọn họ muốn làm gì? Chỉ liều mạng nhớ đến các dấu hiệu trên đường đi, đợi cơ hội tốt để chạy trốn

Tại như trên núi lại thưa thớt như thế, có thể chạy thoát khỏi đây là một chuyện khó khăn, mà xuống núi lại là một chuyện khác.

Mực Cảnh phóng nhanh, hình như anh nhìn thấy rõ tâm tư của Lạc Tích Tuyết: "Không cần hết nhìn đông tới nhìn tây!" Anh cảnh cáo cô.

Lạc Tích Tuyết chỉ có thể thận trọng ôm Băng Băng, không nói thêm gì nữa.

Xe càng lên sườn núi, càng lắc lư, dạ dày của cô và Băng Băng vô cùng khó chịu, rất muốn ói, lại phun không ra, sắc mặt tái nhợt.

"Mực Cảnh, cậu lái xe chậm một chút đi, họ không chịu được!" Hàn Diệp Thần thương tiếc nói với Mực Cảnh.

"Cậu biết cái gì? Thương cảm cho người tình cũ rồi hả?" Mực Cảnh chỉ cười lạnh, ngược lại càng tăng tốc độ xe: "Đừng quên, ban đầu bọn họ đã đối xử với cậu như thế nào đó!"

Bị câu nói của anh làm kích thích, Hàn Diệp Thần không nói thêm gì.

Lạc Tích Tuyết không ngừng động viên bản thân, cố gắng giữ tỉnh táo.

Rốt cuộc Mực Cảnh đã dừng xe lại, trên núi là một mảng đất trống, mơ hồ có thể nghe được tiếng thác nước.

Mực Cảnh rút chìa khóa xe ra, đi xuống xe, Hàn Diệp Thần đưa hai mẹ con cô ra ngoài.

Lúc này, Mực Cảnh nhận được điện thoại của Vĩnh Chí, anh nâng lên một nụ cười với Hàn Diệp Thần: "Đến lúc rồi!! Gọi điện thoại cho Lạc Thiên Uy!"

Hàn Diệp Thần nhận lấy điện thoại đã mở sẵn.

Mực Cảnh lấy trong buồng xe, tìm lấy miếng băng dán màu vàng, anh trói chặt hai bàn tay của Lạc Tích Tuyết và Băng Băng, sau đó dùng miếng dán kín miệng cô.

Sau đó dẫn các cô lên xe, anh trở lại vị trí tài xế bắt đầu lái đi.

"Cô muốn biết kế hoạch của chúng tôi sao? Bây giờ có thể nói cho cô biết."

Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.

Miệng Lạc Tích Tuyết bị phong bế, không phát ra được âm thanh.

Mực Cảnh lầm bầm lầu bầu nói tiếp: "Tôi muốn đem các người cột ở một cái cây to trên vách núi."

Xe đã quay ngược lại đến một bên hồ nước, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, Lạc Tích Tuyết biết đó bên vách núi có một thác nước lớn.

Lạc Tích Tuyết không hiểu, tại sao anh muốn làm như thế?

Liền nghe Mực Cảnh tiếp tục nói: "Có phải cô muốn hỏi vì sao tôi làm như thế ko?, cô hãy nhìn chỗ này xem"

Lạc Tích Tuyết theo ngón tay anh nhìn sang, có núi, có nước, còn cỏ cây, một mảnh rậm rạp.

"Một hồi tôi sẽ đem cô cột trên vách núi, Lạc Thiên Uy lái đi, nhìn thấy các người gặp nguy hiểm, nhất định sẽ qua đó cứu các người.

Tôi và Hàn Diệp Thần sẽ núp trong rừng cây để hắn không thấy, thừa dịp hắn chạy tới cứu các người, dùng súng bắn hắn chết, dĩ nhiên, tôi sẽ không để cho hắn chết ngay lập tức, chỉ bắn súng vào chân hắn, để cho hắn không thể động đậy, chỉ có ngần ấy cự ly, nhưng hắn sẽ chẳng cứu được các người."

Mực Cảnh nở nụ cười ha ha, vì kế hoạch của mình mà cảm thấy hài lòng.

"Vĩnh Chí sẽ ở đầu kia, cô có biết bên đó là một đập nước không? Nếu như Lạc Thiên Uy chịu đem những thứ thuộc về tôi trả lại cho tôi...

tôi sẽ không gọi điện cho Vĩnh Chí, nhưng nếu như hắn không chịu, Vĩnh Chí nhận được điện thoại của tôi xong liền ra tay, nước trôi tới đây, cô và con gái liền bị cuốn đi, hắn sẽ không trơ mắt nhìn các cô rơi xuống vách núi đá, mà không đi theo cứu các người!!"

Nghe đến đó, cả trái tim Lạc Tích Tuyết nhéo lên, Mực Cảnh chính là Mực Cảnh, đến kế hoạch giày vò cũng chu toàn thế, thậm chí là biến thái.

Nét mặt Mực Cảnh đầy khoa trương, cả người nhao nhao muốn thử: "Cô nói Lạc Thiên Uy thấy người mình yêu mến nhất, tiến vào vách đá, nhưng không cách nào cứu cô, hắn sẽ như thế nào? Hắn sẽ hỏng mất!! Sẽ cầu xin tôi để cho hắn đi tìm cái chết!! Sau khi hắn chết, phần của tôi và phần của hắn bao năm qua cố gắng, sẽ thuộc về tôi hết! Ha ha!"

Lạc Tích Tuyết nhìn chằm chằm anh, chỉ cảm thấy ngực một hồi đau nhức kịch liệt, cô không thể tượng tưởng ra trường hợp như thế, tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như thế?

Mực Cảnh cười phá lên: "Được rồi, trò chơi của chúng ta bắt đầu! Cô nhất địch phải nhờ trời phù hộ hắn chết nhanh đi, bởi vì như vậy lời nói, sau kịch hay sẽ là hát hay!"

Vì vậy, Mực Cảnh lái xe đến vách đá bên thác nước, đem Lạc Tích Tuyết và Băng Băng chia ra cột vào hai nhánh cây đại thụ, lưng Lạc Tích Tuyết dựa vào dòng nước chạy, Băng Băng càng thêm sợ mà khóc lớn.

"Khóc đi, khóc đi, khóc càng vang dội, ba mày sẽ càng đến nhanh!" Mực Cảnh hả hê nói.

Làm xong tất cả, Mực Cảnh lui về sau, vừa đi vừa làm ra vẻ mặt vô tội, nhìn Lạc Tích Tuyết hung hăng nhìn gương mặt dối trá của anh.

Cho nên nói lòng người khó dò, ai có thể nghĩ tới Mực Cảnh lại mai phục bên người bọn họ nhiều năm như thế, tất cả chỉ vì tiền bạc!

Anh vì giờ khắc này mà tỉ mỉ bố trí, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Nhưng đối với Lạc Tích Tuyết mà nói, giờ khắc này giống như là đã cùng với đau khổ nơi địa ngục giúp con người tu luyện ý chí.

Chờ đợi, mỗi một phút mỗi một giây, đều giống như một thanh đao nhọn khoét vào trong da thịt Lạc Tích Tuyết.

Quả nhiên Mực Cảnh hiểu lòng người, anh biết rõ chuyện tận mắt chứng kiến người thân của mình chết đó là một chuyện khiến người ta đau tâm phế phổi.

Đây là loại đau khổ không gì sánh bằng, cái đó thì không gì tốt hơn là chết cùng nhau.

Hiện tại điều duy nhất Lạc Tích Tuyết mong đợi chính là Lạc Thiên Uy không tới, không nên trúng với những gì Mực Cảnh tiên đoán.

Nhưng làm cô thất vọng là Lạc Thiên Uy chạy đến rất kịp thời.

Làm sao mà anh có thể không cứu cô và Băng Băng đây?

Không phải cô không có lòng tin với anh, chỉ là quá đáng sợ, cô không thể tin lại có chuyện tàn khốc như thế này.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã nhìn thấy Lạc Thiên Uy dừng xe ở cửa tử, rồi chạy đến gần họ.

Mới một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng làm anh ốm đi rất nhiều, điều đó chứng tỏ anh lo lắng rất nhiều cho bọn họ

Anh cầm điện thoại di động hướng về phía bọn họ, nhất định là bị Mực Cảnh điều khiển.

Quả nhiên, Lạc Thiên Uy đã gặp các cô bị trói bên vách núi, bất chấp tất cả mà chạy vội tới bên cạnh bọn họ.

Lạc Tích Tuyết muốn hô to, đáng tiếc miệng đã bị che lại, cô dùng hết toàn lực để biểu hiện, đáng tiếc anh không nhìn đến biểu hiện của cô.

"Đừng! Lạc Thiên Uy, đừng tới đây! Không nên tới"

Vô luận cô cố gắng thế nào, phát ra chỉ là tiếng khóc la mơ hồ không rõ ràng.

Nước mắt chảy quanh hốc mắt, Lạc Tích Tuyết không thấy rõ gương mặt anh nữa, chỉ thấy được một bóng người mơ hồ đang vọt về bên cô.

Động tác của anh nhanh như vậy, mấy bước liền đến gần cô, chỉ mong bọn họ không gặp nguy hiểm.

Đáng tiếc, chuyện bất hạnh đến, “bằng”

một tiếng súng vang lên, chấn động cả đỉnh núi.

Lạc Thiên Uy cứ như vậy té xuống, nằm trên sân cỏ, không nhúc nhích!!