Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 69: Yêu quái mau biến đi




Edit: TranGemy di3ndan.l3quydon

Buổi tối, trên bầu trời đêm đen tuyền hiện lên rất nhiều những vì tinh tú, vầng trăng khuyết cong cong kiều diễm, thẹn thùng khuất sau tầng mây.

Nhà họ Mặc.

“Con về rồi đây!” Mặc Giác mở cửa nhà ra, lớn tiếng hô, chỉ đáng tiếc là không có ai đáp lại.

“Ố, không có ai à?” Mặc Giác đi dép lê của mình vào, vừa đi vừa gọi: “Anh cả, em gái, các người có nhà không? Thím Trương?”

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng động trên lầu, lập tức hoảng hốt, đừng nói mình lại gặp được quỷ chứ? Biệt thự sáng trưng mà lại không một bóng người, đúng lúc đó trên lầu lại có tiếng động, sau đó, theo kịch bản có phải sẽ xuất hiện một con ma bị treo ngược trên trần không?

“Ầm, ầm, ầm,…”

“Mặc Giác, mày nghĩ linh tinh cái gì đấy! Trên đời này lấy đâu ra quỷ chứ!” Mặc Giác xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình, bước từng bước lên lầu.

“Ầm, ầm, ầm,…”

Mặc Giác đi theo âm thanh phát ra đó đến phòng đàn, tay cầm của cửa ở ngay trước mắt nhưng tay anh lại nặng như ngàn cân không thể động đậy được.

“Ha ha ha…”

Một giọng nữ truyền ra, có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ ra được là ai.

Mặc Giác không ngừng lẩm bẩm: “Không có quỷ, không có quỷ đâu…”

Tay phải nhanh chóng mở cửa phòng ra, hai mắt vẫn nhắm chặt, lớn tiếng hô: “Yêu ma quỷ quái mau biến đi, yêu ma quỷ quái mau biến ngay! Nếu không thì đừng có trách!”

Thời gian nặng nề trôi qua, lần đầu tiên Mặc Giác biết đến cảm giác một giây trôi qua mà dài tựa một năm là thế nào, hiện giờ cảm giác của anh chính là như thế.

Ố, không có âm thanh nào nữa, có phải là bị anh dọa chạy mất rồi không?

Mặc Giác nghĩ thầm trong lòng, lặng lẽ ti hí hé một bên mắt ra, nhìn vào phòng.

“Rầm!”

Cửa phòng bị một trận gió thổi đóng lại.

“Anh cả, em gái, hóa ra là hai người à!” Mặc Giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ như thể vừa chết đi sống lại.

“…” Mặc Khuynh Thành không biết nói sao nhìn dáng vẻ tự mình dọa mình của anh hai, cô cũng tự cảm thấy mất mặt thay cho con người này!

“Giác, em làm cái gì đấy?” Mặc Dận cau mày, trong ánh mắt xuất hiện chút không vui.

Lúc này Mặc Giác mới nhớ ra bản thân đã làm cái chuyện ngu ngốc gì, nhe răng xấu hổ cười: “Anh cả, này, cái này, à đúng rồi, em vừa mới bị mộng du, cho nên em cũng không biết bản thân vừa phạm phải chuyện gì đâu!”

Mặc Khuynh Thành lặng lẽ che mặt, con khỉ Mặc Giác này chơi cái trò gì vậy!

Sắc mặt Mặc Dận càng thêm âm trầm, nhưng nhiều hơn vẫn là bất đắc dĩ: “Giác, sao tối nay em lại về nhà?” Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay không phải là cuối tuần.

“Anh cả, đương nhiên em về là vì em gái rồi, hôm nay là ngày bộ phim 《Nghê quân》lần đầu tiên lên sóng, ngày trọng đại như thế sao em có thể bỏ lỡ được!”

“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều không thể để lỡ.” Ở cửa, Mặc Tuyển Thần và Lan Tuyết Mai xuất hiện, trên người vẫn còn mặc áo khoác đi ngoài đường, trong tay còn kéo theo va li, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

“Ba, mẹ.” Trên mặt Mặc Khuynh Thành không che giấu được sự hạnh phúc, vui vẻ đứng lên chạy về phía cửa.

Mặc Tuyển Thần ôm lấy cô, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, một chút mệt mỏi trước đó lập tức biến mất, sau đó ông nhăn mặt: “Tiểu Quai, con gầy đi.”

“Đúng vậy, thế nào mà lại gầy mất một vòng thế này, không phải là không ăn uống cơm nước hẳn hoi đấy chứ, xem sắc mặt tái nhợt rồi này. Không được, mẹ phải đẩy lùi hành trình sắp tới lại, ở nhà chăm sóc bồi bổ cho con vài ngày mới được.” Lan Tuyết Mai đau lòng nhìn khuôn mặt gầy nhỏ nhắn của Mặc Khuynh Thành.

“Hắt xì.”

"Cục cưng."

"Tiểu Quai."

"Em gái."

Mặc Khuynh Thành xấu hổ thè lưỡi: "Chắc chắn là lúc này An An đang nhớ con.”

Mặc Dận không hài lòng cầm chăn lên, quấn quanh người cô: “Thân thể em còn chưa khỏe lên đâu, còn muốn làm gì nữa.”

“Thân thể còn chưa khỏe? Dận, Giác, hai đứa chăm sóc Tiểu Quai kiểu gì vậy hả?” Giọng nói thâm trầm của Mặc Tuyển Thành vang lên, trải qua nhiều năm lăn lộn trên thương trường giọng ông đã trở nên rất lạnh lùng và mãnh liệt.

Mặc Dận còn gọi là ổn, Mặc Giác thì trực tiếp đổ mồ hôi lạnh luôn, anh gần như không chăm sóc gì cho Khuynh Thành mà, anh làm sao có thể nói ra điều này được?

Trái lại, Mặc Dận nói: “Ba mẹ, thực xin lỗi, tối hôm qua có mưa lớn, con đi đón em muộn, làm cục cưng bị ngấm mưa nên mới bị ốm.”

Mặc Khuynh Thành nghiêng người nhìn Mặc Dận nhận hết trách nhiệm vào mình, không nhắc gì tới cô: “Ba mẹ, thật ra…”

“Thật ra Tiểu Quai có gọi điện cho con, nhưng con lại không để chuông nên mới không nghe được, thật xin lỗi, đều là lỗi của con.”

“Được rồi, con biết sai là được rồi, lần sau chú ý một chút, sức khỏe của Tiểu Quai không được tốt.” Lan Tuyết Mai giảng hòa.

“Vâng, con biết rồi.”

“Đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, xuống lầu đi, chắc các con cũng chưa ăn cơm tối, để mẹ đi nấu, rồi cả nhà cùng ăn bữa cơm.”

Sau khi ăn xong, tất cả mọi người cùng ngồi trước tivi, chờ quảng cáo kết thúc.

Đoạn quảng cáo cuối cùng đang phát, Mặc Giác có chút không chờ nổi nữa: “Nhanh lên, chiếu luôn đi nào!”

“Thằng nhóc thối, yên tĩnh một chút,” Mặc Tuyển Thần miệng thì nhắc nhở nhưng ánh mắt vẫn không rời tivi.

3, 2, 1,…

Rốt cuộc ba giây cuối cùng cũng trôi qua, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm cảm thán, rốt cục cũng chờ được đến lúc này.

《 Nghê quân  》

Ca khúc chủ đề đầu phim của 《 Nghê quân 》 được thể hiện bởi ca sĩ danh tiếng kì cựu, giọng hát đầy từ tính mang theo âm hưởng như từ ngàn xưa vọng lại, thể hiện khúc ca của một xã hội đầy gió tanh mưa máu, kéo mọi người cùng cảm nhận về một thời loạn thế.

Thật ra tập một cũng không có cảnh diễn của Mặc Khuynh Thành, bọn họ cũng biết rõ điều này, nhưng dù sao cũng là bộ phim có sự góp mặt của con gái bảo bối nhà mình, cho dù tập một không xuất hiện cũng muốn xem, dù sao xem những phân cảnh trích ở đầu phim và ca khúc cuối phim cũng được, trong đó vẫn có thể thấy được hình ảnh của cô.

“Bà xã, em xem, Tiểu Quai của chúng ta thật không hổ là con gái anh!”

“Tuyển Thần, đó là đồ nam đấy, quần áo trên người thật thích hợp với Tiểu Quai, không được, em cũng muốn thiết kế vài bộ cho Tiểu Quai.”

“Người đẹp, con cũng muốn, em gái mặc còn đẹp như vậy, khẳng định con mà mặc vào cũng không kém đâu!”

“Được được được, cả nhà đều có phần, đến lúc đó chúng ta chụp một bộ ảnh chung!”

“Mẹ, mẹ thiết kế thêm cho cục cưng mấy bộ đồ nữ đi.” Mặc Dận cẩn thận nói ra nguyện vọng của mình.

“Không thành vấn đề, con có muốn chuẩn bị trước cả mũ phượng khăn quàng vai* luôn không? Mẹ cảm thấy để sau này Tiểu Quai dùng trong nghi thức hôn lễ cũng không tệ, ông nội bà nội chắc chắn cũng sẽ thích.”

*Mũ phượng khăn quàng vai: trang phục cưới theo phong tục cổ truyền của người Trung Quốc.

“Nhất định phải thiết kế thật đẹp, còn phải kết hợp với cả trang sức nữa, một cái cũng không được lạc quẻ.”

“Đó là chắc chắn rồi, còn nữa, còn nữa, chúng ta có cần phải thiết kế cho mới lạ thêm chút không, như thế cũng không tệ đâu…”

“Được chứ, như vậy, ngày mai em,…”

Ba người rất sôi nổi thảo luận, Mặc Dận ngồi cạnh thỉnh thoảng chêm vào một câu, còn Mặc Khuynh Thành, cô đã hoàn toàn hóa đá, xin đừng quấy rầy.

----- Chuyện bên lề ------

Mặc Dận: Ai là ma quỷ?

An Nhiên: Cậu đấy.

Mặc Dận: Vậy vợ tôi là gì?

An Nhiên: Người.

Mặc Dận: Người và ma không thể yêu nhau.

An Nhiên: Vậy mới kích thích chứ.

Mặc Dận: Cho nên kích cô cút luôn rồi?

An Nhiên: Cậu cút đi.

Mặc Dận: Được. (đã cút.)

An Nhiên: Quay lại, cậu quay lại cho tôi! Người này suốt ngày chỉ biết bày trò quậy phá! Cậu muốn để bà đây chết đói à!

Mặc Dận: Hệ thống thông báo, người này đã log out.

An Nhiên:…