Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 82: Treo học tịch, tính toán




Edit: windy

Thứ hai, Mặc Khuynh Thành theo ước định với nhà trường tham gia cuộc thi.

Mặc Khuynh Thành vừa mới tới cổng, cũng cảm giác xung quanh có rất nhiều tiếng thảo luận truyền tới.

“Cho nên Mặc Khuynh Thành xin treo học tịch, các người nói có phải cô ta quá tự đại không?”

“Tại sao có thể nói như vậy, không có thấy giờ cô ta nổi tiếng thế nào sao, lúc này cô ta nhất định phải nắm bắt được cơ hội, học tập có là gì, ra khỏi trường thành người nổi tiếng, hiệu trưởng Hàn khẳng định rất vui vẻ, tôi đảm bảo, cuộc thi lần này chỉ là hình thức thôi!”

“Vậy theo cậu nói như vậy, trường học cũng quá không công bằng rồi, dù nổi tiếng, có thể so sánh cùng với Trác Tuân sao?”

“Cũng đúng, nhớ ngày đó Trác Tuân xin treo học tịch, trường cũng không đồng ý, thật là không công bằng.”

“Mấy người a, cuộc đời này lấy đâu ra nhiều công bằng như vậy, với gia thế của Mặc Khuynh Thành, muốn vào đại học nào chả được.”

“Nhưng mà lần này là cô ta không cần suy nghĩ, hình như tôi thấy có phóng viên, hơn nữa cuộc thi ngay trước mặt chúng ta, tôi cũng không tin, cô ta ở ngay trước mặt chúng ta, có thể làm giả được.”

“Đúng! Chúng ta mau đến trường thi, sau đó tìm vị trí tốt nhất!”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Mặc Khuynh Thành cách đó không xa, nhìn bóng dáng họ rời đi, chân mày cau lại.

Phóng viên?

Hiện trường cuộc thi?

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Cô không nhớ rõ ngày hôm qua Hàn Hồng Đào ở trong điện thoại nói qua mấy thứ này, cho nên...

Cặp mắt Mặc Khuynh Thành thâm trầm mang theo ý vị không rõ thần sắc, nếu là thật sự tính toán cô, liền chuẩn bị gánh chịu hậu quả!

Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt thu lại, bước chậm về phía trường thi.

Đầu người nhốn nháo trong trường thi, chỉ thấy ở giữa sân cỏ, đặt một cái đài cao, sau lưng dựng một phông rõ lớn, trên đó viết: Địa điểm cuộc thi treo học tịch.

Mặc Khuynh Thành nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm châm biếm, đặc biệt vì mình xây dựng đài thi treo học tịch, gọi một đống phóng viên tới, trường thật là làm đầy đủ nha.

Mượn danh tiếng của mình để lấy tiếng, nếu là mình qua ải, một bên vừa thể hiện rõ trình độ giáo dục của trường, mà nếu mình thi không qua, phóng viên cũng sẽ nói là cô không tự lượng sức mình, trường học cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Thảo nào, không trách được lòng người khó dò được, cô còn quá ngây thơ rồi!

Lúc Lê An An ở trong đám người thấy được Mặc Khuynh Thành, cả người run lên.

“Khuynh Thành, sao cậu lại cười âm trầm như vậy?” Lê An An xoa xoa cánh tay, lạnh quá.

Chân mày Mặc Khuynh Thành cau lại, “Là sao? Sao mình lại không cảm thấy như vậy.”

“Đương nhiên rồi! Không tin cậu hỏi Tiểu Bảo với Thiên đi.”

Tống Tiểu Bảo cùng Tô Nhạc Thiên ở dưới tầm mắt Mặc Khuynh Thành gật đầu một cái.

“Đừng nói trước mấy thứ này, ai có thể nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không?” Mặc Khuynh Thành có chút biết rõ còn hỏi.

Lê An An nghe được chuyện trên đài, gương mặt tức giận, “Khuynh Thành, hiệu trưởng không nói cho cậu biết?”

Mặc Khuynh Thành nhún nhún vai, bày tỏ việc bản thân cũng không biết trước.

“Mình cũng biết, cậu vẫn luôn khiêm tốn, làm sao sẽ làm cao chuyện này được, Hàn Hồng Đào thật là quá đáng! Không được, Khuynh Thành, chúng ta đi tìm ông ấy nói chuyện đòi công đạo!”

Tô Nhạc Thiên ngăn Lê An An lại, “An An, cậu bình tĩnh chút, hiện tại tìm thầy ấy có lợi ích gì, chuyện cũng đã truyền ra ngoài, phóng viên cũng đều ở đây rồi, cho dù Khuynh Thành trước đó không biết, cũng chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua.”

“Đây không phải là giống ngày hội mùng một tháng năm sao?”

“Không sai.”

“Chẳng lẽ liền không có cách khác?” Lê An An chưa bỏ ý định hỏi.

Đáng tiếc, trả lời cô chỉ có mọi người lắc đầu.

Lê An An cảm giác trong lòng nuốt một ngụm khí, lên không lên được xuống không xuống được, nín nhịn, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu: “Khốn khiếp!”

Mặc Khuynh Thành nắm tay của cô, cười nói: “An An, đừng nóng giận, mình không có chuyện gì mà.”

Lê An An hắng giọng nói: “Mặc Khuynh Thành, nếu cậu thi không qua, mình giúp cậu phá hủy trường học!”

Biết rõ là nói bốc đồng, Mặc Khuynh Thành nghe được, lại cảm thấy nghe dễ cảm động như vậy.

“Khuynh Thành, cậu có nắm chắc không?”

Gương mặt Tống Tiểu Bảo lo lắng, cậu biết người ra bài thi chính là các thầy cô nổi danh nhất khoa, thậm chí bộ giáo dục cũng phái người đến.

“Mỏi mắt mong chờ.” Chỉ bốn chữ, để cho mọi người kéo tảng đá xuống.

“Rung, rung...”

Mặc Khuynh Thành lấy điện thoại di động ra, tên Hàn Hồng Đào xuất hiện ở trên màn hình.

Khóe miệng nhếch lên, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, không thèm để ý đến nó.

Lê An An hỏi: “Khuynh Thành, là hiệu trưởng gọi?”

“Ừ.”

“Người này còn có mặt mũi gọi điện thoại cho cậu? Khuynh Thành, mình cho cậu biết, cậu không được nhận!”

Nói xong, trực tiếp lấy điện thoại của Mặc Khuynh Thành ra, đem pin tháo hết ra.

“Lần này liền an tĩnh rồi.”

Mặc Khuynh Thành yên lặng cầm điện thoại, trong lòng thở ra, cách này thật là thô bạo.

Tống Tiểu Bảo hỏi: “Tiếp theo làm sao bây giờ?”

“Chờ cá mắc câu.”

Vì vậy, bốn người liền yên lặng đứng ở một góc trường thi, nhìn Hàn Hồng Đào dẫn người đang tìm kiếm khắc nơi.

“Hiệu trưởng, Mặc Khuynh Thành rốt cuộc đang ở đâu?” Chủ nhiệm Tống Quốc Trạch lau mồ hôi trên trán.

“Tôi cũng muốn biết đây!” Trong lòng Hàn Hồng Đào cóchút ấm ức, gọi một lần nữa, vẫn như cũ là “Điện thoại ngài gọi đã tắt máy”.

“Hiệu trưởng, điện thoại di động Mặc Khuynh Thành còn tắt máy sao? Có phải em ấy đã nghe thấy cái gì không, cho nên...”

“Thầy nghĩ lúc em ấy đến trường sẽ không biết?”

“Vậy làm sao bây giờ, chuyện như vậy vốn là chúng ta đuối lý, nếu là trong cơn tức giận em ấy trực tiếp rời đi, trường học biết tìm người ở đâu.”

Theo như lời Tống Quốc Trạch, cũng là lo lắng trong lòng Hàn Hồng Đào.

Đột nhiên, ánh mắt Tống Quốc Trạch sáng lên, lớn tiếng hô: “Hiệu trưởng, Mặc Khuynh Thành ở kia!”

--- ----

An Nhiên: Không thành được học bá, tôi sẽ để cho nữ chủ trở thành học bá!

Mặc Dận: ...

An Nhiên: Anh không nói gì sao?

Mặc Dận: Đó là cô ngu ngốc.

An Nhiên: ... Anh nha, một ngày không chọc tôi liền không thoải mái có phải hay không! Anh chờ đó!

Mặc Dận: Tôi ở đây chờ.

An Nhiên: Không biết xấu hổ!

Mặc Dận: Đúng vậy, cô là mặt của tôi, tôi không cần cô nữa.

An Nhiên: ... Đây!