Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 63




Mẹ kiếp, tôi không thể dừng xe.

Trên mặt Chương tổng vẫn là bình tĩnh, nắm chặt tay lái, chỉ hơi nheo mắt bởi ánh mặt trời chói mắt phía trước, mép tóc trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo anh, Chương tổng hét ra ngoài cửa sổ xe: “Thắng bị hỏng! Tôi không thể dừng lại!”

Một nhóm cảnh sát bên ngoài cửa sổ dùng loa hét vào mặt anh, “anh lái xe ra khỏi thành phố!”

Quả thực giống như đang đuổi anh đi, để cho bọn họ cùng một xe người nhanh chóng cút đi.

Giọng Bùi Dật xen lẫn trong gió gào thét: “Anh ổn định xe, tránh xa đám đông ……”

Chương Thiệu Trì: “Hiểu rồi!”

Đường đá gập ghềnh, những con dốc nhấp nhô cao thấp, kết hợp với một chiếc xe cũ kỷ đã lâu năm không được sửa chữa đáng lẽ phải được tra dầu và thay đổi lốp xe.

Theo ánh mắt đánh giá của Chương tổng, chiếc xe buýt này đã phải chết từ lâu, nên đưa vào bãi xe phế liệu, vậy mà còn được dùng làm xe đưa đón cho một công ty Trung Quốc? Gương chiếu hậu hiện lên những gương mặt kinh hoàng sợ hãi làm cho hắn đột nhiên cảm nhận được trách nhiệm nặng trĩu cùng một chút chua xót.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy” Người đàn ông ngồi phía sau anh, một người đồng hương, hoảng sợ hỏi anh, “Trên đó, trên nóc xe, là ai?”

“Không phải người tốt” Chương tổng nheo mắt trả lời.

“Ông, ông cũng là tài xế?” Nam đồng hương nơm nớp lo sợ.

“Đúng vậy!” Chương tổng lười nói nhảm, “Che vết trúng đạn kia lại và giúp hắn cầm máu.”

Trước đây anh chưa từng có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng chưa từng có hiểu biết sâu sắc như vậy, Tiểu Bùi của anh vì sao lại rời xa người nhà làm cái nghề nguy hiểm như vậy, nên ích kỷ một chút, ở hậu phương bình bình an an hưởng thụ thiên hạ thái bình, tổ quốc cường đại, lại con mẹ nó, một thằng nhóc sinh ra ở thời đại tốt đẹp hạnh phúc, rồi lẫn quẫn cái gì nhất định phải chạy tới nơi quỷ quái này?

Hành khách trên xe, ước chừng là những nhân viên kỹ thuật làm việc xuyên quốc gia từ một số tỉnh phía nam trong nước được cử đến Chi Nhánh Châu Phi. Kiếm được đồng lương để nuôi sống gia đình không dễ dàng, còn buộc mạng mình vào thắt lưng quần.

Một hồi tai bay vạ gió, nhưng lại là tình cảnh thường xuyên gặp phải có thể dự đoán được, người bị đạn lạc bắn trúng và người bị thương chảy máu, ở trong xe phát run rên rỉ, ai lại không muốn thoát khỏi nguy hiểm mà trở về quê hương.

“Trong tay đều có máy tính xách tay phải không? Đem máy tính của các người đặt lên đầu để bảo vệ cái đầu đi!” Chương Thiệu Trì hét lên.

Tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của BOSS, túi máy tính chính là lá chắn duy nhất, bảo vệ trên đỉnh đầu.

Lúc này, hai vị đại gia đánh nhau trên nóc xe, dùng tư thế chật vật bám lấy tay nắm trên nóc xe, đang liều mạng đoạt súng.

Ba ngón tay của Bùi Dật giữ chặt cổ tay Lãnh Kiêu đang cố lấy súng, bẻ ngón tay và vặn cùi chỏ của hắn ta. Khẩu súng dài nửa người đã được đè dưới thân của hai người đang đánh nhau. Trên mặt hai người đều gân xanh bạo hồng, thở dốc thô bạo, súng ở gần trong gang tấc, hàn quang ống sắt thoạt nhìn cực độ nguy hiểm.

“Phốc phốc phốc”, lại một loạt đạn bắn vào trong xe, hình như là hướng đầu xe.

Bang! Một phát súng bắn trúng bảng điều khiển phía trước ghế lái, Chương tổng đôi tay đặt trên tay lái thốt lên một tiếng.

“Ca!” Bùi Dật đỏ mắt hét lên, “Ca, anh ở đâu?!”

Anh có trúng đạn không?

Mẹ nó, không!

Trong kênh truyền đến tiếng mắng ‘mẹ nó’ quen thuộc, Chương Thiệu Trì nói chuyện mang theo tức giận: “Tôi rất tốt. Em có thể nhanh chóng giết chết tiểu súc sinh kia được không?”

Bùi Dật: “à”

Toàn bộ xe chỉ có tài xế là không có “lá chắn” trên đỉnh đầu, chỉ có thể dùng can đảm cùng dũng khí bảo vệ thân thể. Trán và lòng bàn tay của Chương Thiệu Trì đổ đầy mồ hôi, cắn chặt răng hàm.

Phía trước đã có mấy chiếc xe cảnh sát sơ tán đám đông, chỉ huy anh chạy tới chỗ trống trải. Lực lượng cảnh sát tập kết chậm chạp cùng với sự chỉ huy rời rạc, cũng chỉ mong được như vậy.

Còn việc thắng như thế nào và thắng ở đâu thì không ai dạy tài xế hay hướng dẫn tại chỗ, cứ để tài xế tự lái xe ra khỏi thành phố, mang theo một xe lao động nước ngoài, tự cầu đa phúc tự sinh tự diệt đi, Chúng tôi không quan tâm!……

Tốc độ xe rất nhanh, Chương Thiệu Trì đang vượt qua một chiếc xe tải lớn chở rau quả phía trước, giật mình phát hiện nóc xe lại bùng nổ động tĩnh. Quyền cước dùng lực mạnh như muốn xuyên thủng lay động trên đỉnh đầu, vụn sắt đập vào mặt anh.

Đội trưởng Bùi là đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ áo Lãnh Kiêu, xoay người dựng lên!

Dưới phông nền lộng lẫy của nắng đỏ biển cát sông dài, một đôi chân dài ở trong ánh sáng chói mắt lướt ngang, Bùi Dật mạnh mẽ túm lấy Lãnh Kiêu, và ném sang  xe chở rau đang lái bên cạnh.

Hai người đều bị quán tính ném lên nóc xe và lao xuống đống cà rốt, củ cải, măng tây và bông cải xanh …

Hai người kia chỉ nhoáng lên trong gương chiếu hậu bên cạnh của Chương tổng, sau đó không tìm thấy bóng dáng.

Các tòa nhà cao tầng, chợ và khu dân cư cũng mờ dần trong gương chiếu hậu, tránh xa đám đông, và một lốp xe đã bị nổ giữa đường. Không biết bị cái đồ kim loại nào vương vãi trên đường đâm vào làm thủng lốp xe, Chương Thiệu Trì hét lên với những người phía sau: “Ngồi bên phải, di chuyển vào giữa, đừng để xe lật!”

Anh phóng mắt nhìn lại, nhạy bén phát hiện ra con sông ở rìa thành phố. Các con sông trong vùng khô cằn, chỉ có mùa mưa có nước, mùa khô là một lòng sông khô nằm ở vùng ngoại ô. Vào thời điểm này, khi trời không ướt cũng không khô, sẽ có một lượng lớn phù sa tích tụ dưới đáy sông.

Chương tổng hướng ngoài cửa sổ hét lên, tôi chuẩn bị lái xe xuống sông, các người phái mấy xe cứu thương tới đón người!

Anh điều khiển tay lái một cách vững vàng, điều may mắn nhất trong cuộc đời anh có lẽ là ở tấm bằng lái xe này.

Việc này quả thật cần phải nhắc tới “Nhớ năm đó”, “Hai mươi năm trước”, khi đó một vị đội trưởng trẻ tuổi của Đại Đội Trinh Sát Không Quân, huấn luyện nhàn hạ liền quen lái một chiếc xe tải Jiefang lớn, chở đầy một chiếc xe cá được đào băng lấy lên, ở phía bắc băng thiên tuyết địa, lái xe trên sông Tùng Hoa, nơi có lớp băng dày vài mét.

Một mảnh đất trắng xóa, núi non mênh mông, thói lái xe tùy ý tung hoành đã được bồi dưỡng khi đó.

Cho nên Chương tổng thích mở ra con đường hoang dã, không quen đi đường hẹp như ruột dê bị nghẹn. Chiếc xe buýt hôm nay ra khỏi thành phố, một xe hành khách gặp nạn, là ông trời cuối cùng thưởng cho họ một chút may mắn: người lái xe được coi là rất có kinh nghiệm, lái chiếc xe buýt kêu loảng xoảng, lốp xe bị cao su lưu hoá đảo loạn so với một chiếc xe tải lớn có thể khác nhau bao nhiêu? Cảm giác gần như giống nhau.

Chiếc xe quay trở lại bờ kè, và lao thẳng xuống sông. Người lái xe cẩn thận lựa chọn tuyến đường, không đến mức bị mắc kẹt trong đầm lầy bùn, để lòng sông ẩm ướt và mềm mại giúp chiếc xe bị hỏng này giảm tốc độ …

“Nắm lấy ghế ngồi, nắm chặt! Ôm đầu, đều ôm đầu!”

Chiếc xe loạng choạng trong lúc xóc nảy, lái mấy vòng, như chạy một đoạn đường dài.

Đây là khoảng cách thắng xe xa nhất mà Chương tổng từng lái, để lại dấu vết của bánh xe lặp đi lặp lại, quanh co trên lòng sông không có nước.

“Giữ lấy, tránh bên trái! …… Ôm đầu đi!” Chương Thiệu Trì hét lên.

Tất cả hành khách đối với hắn cực kỳ tín nhiệm một mạch làm theo, ra lệnh một tiếng toàn bộ nắm chặt ghế ngồi, co lại thành một đoàn bảo mệnh.

Chiếc xe cọ qua một vách đá hoàng thổ bên trái, còn có một miếng đệm bơm hơi khổng lồ được dựng lên bởi nhân viên cứu hộ, làm vỡ thêm hai cửa sổ. Trải qua một trận tiếng mài mòn bén nhọn, kèm theo sự hoảng sợ của toàn bộ người trên xe, cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh vách đá.

Đã dừng lại.

Ánh sáng chậm rãi thấm vào khe hở của mí mắt. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu xuống lòng sông, xa xa là những cồn cát nhấp nhô.

Một chút máu chảy xuống trán và xương chân mày, dùng ngón tay lau sạch, Chương Thiệu Trì cười một tiếng, hai tay còn cầm tay lái, nằm sấp trên đó thở hổn hển, thao con mẹ nó. Trên bãi sông, cảnh sát và nhân viên cứu hộ la hét và tập trung về phía họ……

Mang theo một tia trêu chọc, anh gõ vào tai nghe báo cáo: “Đội trưởng? Tôi đã dừng xe lại.”

……

Chương tổng đợi một lúc lâu, trong kênh không truyền ra lời khen ngợi nhiệt liệt mà anh mong đợi.

Vị đội trưởng đại nhân mà anh đã nghe lệnh kia, bị lật ra khỏi một chiếc xe tải lớn chứa đầy củ cải đường. Bốn phía hoang vu, Bùi Dật loạng choạng đuổi theo, trước mặt chỉ có đồng nghiệp cũ và tên tội phạm bị truy nã Lãnh Kiêu.

Ngoài rìa khu dân cư, nắng vàng rực rỡ như ngọn lửa, dưới đất như thiêu như đốt. Bọn đang chạy trên vùng đất hoang vu, ánh sáng vàng ở giữa lông mi, trong lúc hoảng hốt giống như đang truy đuổi đảo ngược thời gian.

Lãnh Kiêu đầu tóc rối bù, trên má còn có vết thương nhỏ, thở hổn hển, không cam lòng.

“Anh thắng tôi cũng không tính là bản lĩnh.” Lãnh Kiêu quay mặt nhìn mặt trời mọc, “Bên cạnh anh luôn có một người giúp đỡ cùng hậu viện như vậy, hôm nay là tôi sơ suất.”

“Hậu viện trợ thủ bên cạnh tôi vĩnh viễn cũng không chỉ có một.” Bùi Dật kiên định nói.

Bùi Dật đứng thẳng lưng, ánh mắt cũng tràn đầy mệt mỏi, giọng nói mài cát sỏi: “Đội trưởng Lãnh, nếu nguyên nhân là vì tôi, chỉ là bởi vì tôi, để cho anh lựa chọn phản bội toàn thế giới, cùng với phản bội sự lựa chọn của anh hơn hai mươi năm qua, vậy nên tôi tiếp nhận một trận chiến. Nhưng, nhưng nếu không phải chỉ vì tôi …… thì tôi vẫn mong anh dừng lại ở đây, cùng tôi trở về đi.”

Một dòng máu chảy ra từ thái dương.

Những ngày tháng cảnh giác và tự vấn bản thân đã khiến hắn muốn trốn tránh và tránh xa những giọt máu như vậy.

Đáy mắt Lãnh Kiêu rõ ràng có xúc động sâu sắc, trong con ngươi màu hạt dẻ hiện lên hình dáng cồn cát cùng một tia nắng yếu ớt, ai trên đời này thật sự không vướng bận?…… Đáng tiếc hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt đều giương cung bạt kiếm, giống như ký giấy sinh tử lên lôi đài, đều hận không thể bóp chết đối phương. Mặt mũi và tôn nghiêm chết tiệt của đàn ông không cho phép hắn cúi đầu vào giờ khắc này, giống như ngừng chiến chính là nhận thua xin hàng.

Hối hận là một sự lựa chọn bực bội, huống chi, có một số việc tạo thành sai lầm lớn sẽ không hối hận.

“Tôi, tôi đối với anh trai anh, không có bất kỳ tình cảm dây dưa gì. Tôi từ chối anh ta và tôi giết anh ta, đó là hai chuyện khác nhau. Tôi không thẹn với lương tâm.” Đáy mắt Bùi Dật chiếu rọi ánh mặt trời, “Đội trưởng Lãnh, anh vốn lựa chọn chính là một đường ngay, lại bởi vì chính tay tôi giết một tên tội phạm, anh đã phản bội chân lý chính đạo vốn tín ngưỡng mà tình nguyện đầu nhập vào bóng tối. Giả sử hai anh em anh, đại biểu cho hai mặt đối diện của một lăng kính, tôi cho rằng tôi đuổi chặt chính là mặt tà ác của hai người, tôi không bao giờ muốn đẩy anh về mặt kia —— anh nên kiên định với lựa chọn ban đầu của mình.”

“……” Lãnh Kiêu nhìn hắn, yết hầu khẽ run rẩy.

Bùi Dật biết biết rằng có một thiết bị liên lạc được nhúng dưới da, có lẽ nhiều người có thể nghe thấy điều này.

Khi người đàn ông trước mặt yên lặng, khuôn mặt cũng tương đối điển trai. Tuy nhiên hắn vẫn có thể nhận ra từ các đặc điểm khuôn mặt và biểu hiện rất nhỏ, đây là em trai. Khuôn mặt, sống mũi và khóe miệng của Lãnh Kiêu thiếu đi vài phần cuồng dã hung hãn, còn có một chút dịu dàng. Người này tuyệt không phải cỏ cây đất đá, mà là một con vịt chết mỏ cứng.

Bùi Dật hướng đường chân trời phương xa thở dài, tôi cũng có một đứa em trai. Nếu một ngày nào đó tôi không còn trên thế giới, em trai tôi sẽ không vì tôi mà từ bỏ điều thiện và cái ác. Anh có tính cách độc lập và khả năng tư duy của mình, có cuộc sống tình cảm thuộc về anh, còn có tình yêu thương ……

Anh không có sao? Anh không hề lưu luyến sao?

Bùi Dật: “Anh cả đời này sống dưới cái bóng của anh trai mình sao?”

Lãnh Kiêu cắn môi, bướng bỉnh gật đầu: “Đúng vậy, tôi luôn sống dưới cái bóng của anh trai tôi, dưới lớp mặt nạ đó.”

“……”

Bùi Dật khi đó liền phát hiện, đằng sau những cảm xúc thờ ơ của Lãnh Kiêu, luôn ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng tự ti xâm nhập tận xương tủy. Mặt nạ mỏ chim đáng sợ, chính là phô trương thanh thế che dấu bộ mặt yếu ớt.

Các thành phố bị bao vây bởi nghèo đói và bệnh tật, đường phố hỗn loạn, và côn đồ tràn lan. Anh trai vị thành niên kéo em trai còn nhỏ hơn, lội qua đống xác người, sống sót trên núi rác …… Những năm tháng khó khăn được ghi lại trong những bức ảnh đen trắng thực sự khiến ký ức này không thể xóa nhòa. Nhưng dường như trong đó luôn có điều gì đó không thể nói ra?……

Gió mùa nhiệt đới cuốn cát từ lòng sông.

Bùi Dật bất đắc dĩ xuất ra sát chiêu, đang chuẩn bị rơi vào một hồi ác chiến ngươi chết ta sống, lúc này trên bầu trời xa đột nhiên truyền đến tiếng máy móc nổ vang dị thường.

Khói trắng bao trùm một chiếc “đại điểu”, nghiêng ngả trên không trung lung lay như sắp đổ, lao thẳng về phía bọn họ!

Đội trưởng Bùi chỉ kịp hô một câu “Chiếc máy bay kia như sắp rơi xuống”, kéo Lãnh Kiêu, “chạy mau!”

Lãnh Kiêu ngửa mặt lên cũng cả kinh, lảo đảo dừng lại, quay đầu lại nhìn Đội trưởng Bùi, có một tia hoảng hốt.

Hai người giống như hai con báo xoay người bỏ chạy, chạy như bay, song song nhảy qua đống đổ nát, thoát khỏi hiện trường.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc trong nháy mắt áp sát phía sau, áp bách màng nhĩ, bước chân chạy như bay, cảm giác được truy đuổi kinh khủng giống như đang ở phía sau bọn họ mấy chục thước, ầm ầm một tiếng nổ lớn ……

Quả cầu lửa khổng lồ màu cam bốc lên trên sa mạc, hừng hực thiêu đốt, các mảnh sắt bắn ra xung quanh. Bùi Dật cùng Lãnh Kiêu hai người toàn bộ nhào về phía trước, tư thế thoát hiểm đều giống như một sư phụ dạy ra, quay cuồng chạy trốn những ngọn lửa thiêu đốt kia, tương đối chật vật.

Một chiếc máy bay quân sự bị rơi và rơi ngay trước mặt họ, và một đám khói đen bốc lên bầu trời.

Mấy năm nay chiến loạn cùng tập kích thường xuyên xảy ra, bọn cướp hoành hành, cộng với những vụ rơi máy bay hết vụ này đến vụ khác, làm cho quốc gia này chịu đựng thương tổn, ngành du lịch đã tàn lụi. Ngay cả thành phố du lịch thịnh vượng trước đây là Sharm el-Sheikh cũng gần như biến thành một thành phố ma, khách sạn đóng cửa, thương nhân thưa thớt.

Hai phút sau, sóng xung kích dịu đi.

Bùi Dật rũ bỏ một thân hoàng thổ, từ trên mặt đất bò lên, mặt đầy khói đen cùng vảy máu.

Hắn mờ mịt nhìn chung quanh, lắc đầu tiếc nuối, hình như hắn lại bỏ lỡ mục tiêu?

Vừa rồi bị nổ đến trong chốc lát đại não trống rỗng, đầu lại bắt đầu đau, quanh thân rơi vào nhiệt độ cao, sắp làm thành thịt xiên nướng.

Lãnh Kiêu đã chạy.

Người này lại không có nhân cơ hội đánh lén hắn, không cho hắn một kích trí mạng, nhưng cũng không có dừng lại. Lãnh Kiêu đại khái là nhìn hắn thật sâu một cái, xoay người biến mất trong bão cát khói đen, lần thứ hai đào thoát.

Lúc Chương Thiệu Trì chạy tới hiện trường là ngồi xe cảnh sát, được cảnh sát đặc biệt đưa tới, khi đó trước ngực hận không thể treo một đóa hoa đỏ thẫm, lại đeo một dải ruy băng vàng “Tài xế chính của thành phố”.

Bùi Dật đứng thẳng dậy một cách khó khăn, và sau đó được bao bọc trong một vòng tay ấm áp và vững chắc.

Đôi mắt nhuốm máu giao nhau, anh siết chặt cánh tay, hoàng thổ và vết máu dính vào người đối phương.

Bùi Dật xoa xoa tóc người yêu, sống sót sau tai nạn, trên mặt lại không nặn ra một tia vui sướng, nói không nên lời, chỉ dùng đôi môi lấm lem bùn đất hôn đối phương một cái.

Người chỉ huy cô độc hành động dường như chỉ còn lại một thành viên trong đội này? Thật thảm hại, thở dài.

……

Khói đen qua đi, mái nhà dân ở xa xa, còn có một người cầm súng ẩn nấp. Hắc y bao thân, ánh mắt lạnh lùng.

Nòng súng được bọc bằng một miếng vải giảm chấn động, trong trầm mặc lâu dài hạ thấp tầm mắt, ngắm thật lâu.

Bản thân Đội trưởng đại nhân cũng không biết rõ ràng, Đội A thần dũng vô địch của hắn còn có đội viên thứ hai này. Tay súng bắn tỉa chân chính ngắm nhìn bóng dáng Lãnh Kiêu giữa khói dày đặc cuồn cuộn, nhìn bóng lưng kia chạy xa. Bởi vì góc độ không tốt và tầm nhìn quá thấp, chần chờ, cuối cùng quyết định thả thằng nhóc kia một con đường sống.

Thiết bị liên lạc vô tuyến thu nhỏ nhẹ hơn từ điển Anh-Trung và có thể điều chỉnh băng tần bất kỳ lúc nào để kênh không bị chặn.

Tay súng chậm rãi di chuyển họng súng, trong khói bụi che khuất bầu trời, cuối cùng nhắm vào bóng dáng của Tiểu Bùi.

Hắn nhắm vào tim sau lớp âu phục, sau đó di chuyển đến ngực, cuối cùng di chuyển lên mặt ……

Lệ Hàn Giang rút ngón trỏ ra khỏi cò súng, từ trong kính ngắm bắn tỉa nhìn chằm chằm mặt Bùi Dật chăm chú thật lâu, cho đến khi hai người kia ngồi xe cảnh sát rời đi.

……