Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 95




Bữa tiệc đã bị hủy bỏ từ lâu, sự phô trương cũng không còn. Khoảng sân rộng rãi được lát bằng đá phiến, những lá cọ xanh mướt và đài sen thả mình trong hồ.

Tâm trạng háo hức, ăn chơi xa hoa truỵ lạc ngày của ngày hôm qua đột nhiên hóa thành một nơi lạnh lẽo của ngày hôm nay. Những ngọn núi xanh bao phủ sương mù dày đặc, và những đám mây kỳ lạ nơi chân trời.

Chương tổng và người yêu nhỏ của anh là trấn định nhất trong phòng này, uống trà ăn điểm tâm, không uổng phí khí lực tranh cãi.

Soái ca trẻ tuổi nghiêng người ngồi xuống, kê hai chiếc đệm êm ái vào lưng mới tạo thành tư thế thoải mái. Lần này không phải giả bệnh, đó là đau mông thật.

Đêm qua cả hai giống như đã chết một lần, một diện mạo hoàn toàn mới, tất cả mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Bầu trời bên ngoài điện như đã được tẩy rửa sạch sẽ, màu xanh trong suốt đến chói mắt ……

Những nhân vật khác trong hội trường cuối cùng cũng nôn nóng và khó chịu, đứng lên: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ một bữa tiệc mừng thọ bình thường lại muốn làm thành Hồng Môn Yến? Chúng tôi không được phép đi sau khi vào khu vườn này sao?

“Chúng tôi còn có chính vụ phải làm, phải đi ngay bây giờ…… Tại sao chúng tôi lại được đưa đến đây?!”

“Dựa vào cái gì ép buộc tôi ở lại đây, đồ ngu xuẩn các người nhầm rồi sao? Mời Mạo Gia tới nói chuyện, ông chủ các người đâu?”

Thời gian cứ thế trôi qua, nắng trưa ngả sau rặng cây, ánh sáng chợt mờ ảo, một làn gió thoảng qua.

Vài vị khách thân phận hiển quý, la hét ồn ào, gạt súng và bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong sân vang lên tiếng hổ gầm.

Một con mãnh thú thân hình to lớn, bước đi mạnh mẽ uy vũ gầm gừ nhảy vào tầm mắt mọi người. Cái đầu uy vũ và hoa lệ quay lại bình tĩnh nhìn chằm chằm, sau đó mở ra miệng máu, lại phát ra một tiếng hú khác.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ba chân bốn cẳng lùi lại ngã vào ngưỡng cửa, lảo đảo chạy về đại sảnh, đều bị dọa đái ra quần.

Chương tổng luôn nắm cổ tay Bùi Dật bảo vệ ở phía sau …… Cái gì ngoài sân?

Lão hổ cũng ngạo nghễ nhìn bọn họ: Vừa rồi là ai nói muốn rời đi?

Rõ ràng, đây là một con hổ Bengal được nuôi tư nhân, một con mèo Kitty lớn mà giới nhà giàu rất thích. Con mèo lớn này đi lang thang như vào chỗ không người và nhỏ vài giọt nước tiểu vào hai đầu phía đông và phía tây của sân, nhanh chóng đánh dấu lãnh địa này, hoàn toàn chiếm lấy lối vào phía trước của sân.

Cái gì gọi là “Như hổ rình mồi”? Mở rộng tầm mắt.

Khách khứa trong sảnh đều run rẫy, nhất thời lặng ngắt như tờ, còn đi cái rắm.

Bùi Dật tiến đến bên tai Chương tổng: “Lão đồng bọn của anh có thật sự bỏ vốn không? Không phải vì anh, đúng không?”

Chương Thiệu Trì nhẹ giọng mắng Tam Tự Kinh. Ở vùng đất nào sẽ dưỡng ra sự trộn lẫn vào nơi đó. Quả nhiên, có năng lực này sinh tồn ở loại địa phương này, đều là kẻ điên, một đời kiêu hùng của vùng Tam Giác Vàng đẫm máu.

Bùi Dật: “Chính là mùi vị trên người anh, lại đang thu hút đồng loại!”

Chương tổng đổi tư thế ngồi, cả người cơ bắp căng cứng, thật sự không thể nói đùa: “Con hổ này nặng ít nhất 400 ký ……”

Một chiếc ô thêu lụa vàng bước vào, gia chủ ngồi cáng tre, đi thẳng vào sảnh chính.

Trên lãnh thổ phía Bắc Myanmar, trùm ma túy tiếng tăm lừng lẫy Ngô Đình Mạo, hai tay chắp lại trước ngực, vẻ mặt Phật thái an tường, lấy lễ Phật đối đãi: Xin lỗi mấy vị lão bằng hữu, từ xa đến không cần đi vội vàng, ở thêm vài ngày, cho phép ta khoản đãi thật tốt.

Hai chữ “khoản đãi” lộ ra sự lạnh lùng, đằng sau vẻ mặt áy náy chính là nghi ngờ nặng nề.

Khuôn mặt Mạo Gia, mỗi một nếp nhăn đều lộ ra mưu đồ sâu sắc ……

“Tôi giúp Triệu tổng mang quà mừng thọ đến, người muốn tìm tôi cũng tìm được rồi.” Chương Thiệu Trì vuốt ve Bùi thiếu gia bên cạnh, “Như thế nào, không cho phép chúng ta rời đi?”

Ngô Đình Mạo nheo mắt lại: “Chương lão đệ có giai nhân ở bên cạnh, đêm qua cửu biệt gặp lại thắng tân hôn sao? Ân ái như thế, tuần trăng mật vui vẻ, không ngại lại nấn ná thêm mấy ngày.”

Biết là đêm qua bốn phía toàn bộ đều là tay mắt, phía sau bức tường đầu giường kia, đều có người nghe đến cùng! Chương Thiệu Trì cười: “Chẳng lẽ, tôi còn phải nộp tiền chuộc thân bảo bối nhà tôi mới có thể đi?”

Ha ha ha, Ngô Đình Mạo bật cười: “Vật về nguyên chủ, châu về Hợp Phố! Không dám, không dám.”

Chương Thiệu Trì: “Vẫn còn có lịch trình công tác, chậm trễ rồi.”

Ngô Đình mạo: “Chuyến bay ba ngày sau, tôi đích thân tiễn lão đệ lên đường bình an.”

Không có lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, nhưng những câu trong bông có kim, tuyệt không thả cho đi, hôm nay thật sự không đi được. Nhóm ông chủ này có thể phải dựng lều và khoan túi ngủ trong sảnh này.

“Vậy thì sao, đánh bài?” Chương Thiệu Trì phun ra một ngụm lá thuốc lá nhai nát, vỗ bàn một cái, “Nhàn rỗi nhàm chán, sờ hai ván?”

Chương tổng liếc nhìn phía sau: Em cũng tới đây?

Bùi Dật cố định, vẻ mặt không vui: “Ai nha, em đánh bài rất thối.”

Chương tổng: “Cho nên để em đến chơi với chú Mạo hai vòng!”

Bùi Dật: “Không thoải mái……”

Chương tổng: “Có thể làm cho lão tử thoải mái không?”

Soái ca trẻ tuổi dong dong dài dài đi tới, còn ghét bỏ cái ghế trên bàn mạt chược quá cứng, cần phải trải đệm đôi mới có thể ngồi xuống. Chương tổng cười lạnh lấy một viên quân bài ném vào trán hắn, Bùi tiên sinh cả người run rẩy bắt được ……

Cả hai người trong lòng ước chừng đều hiểu rằng: Bọn họ bị “Giam lỏng”.

Giam lỏng chỉ là tạm thời, bằng không với bản tính thối nát của lão trùm ma túy này, trực tiếp xuống tay trong rừng rậm cũng không phải là không có khả năng. Lão cáo già xảo quyệt Ngô Đình Mạo chính là thực hiện một kế sách khẩn cấp, nếu không cách nào xác định người nào có vấn đề, liệu có gian tế trong các vị khách này hay không, trước mắt thân phận ai nấy đều nên cẩn trọng, mỗi người đều có lợi ích, không thể lạm sát bất chấp hậu quả, vậy dứt khoát lưu lại toàn bộ, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi.

Chờ mọi việc xong xuôi, nên thả người, tự nhiên sẽ thả người.

Không có gì khác hơn là chậm trễ mấy vị ông chủ hai ba ngày nghiên cứu thị trường kiếm tiền, ông chủ Chương trong lòng bực bội, thì có thể như thế nào? Không chém không giết, không muốn mạng anh ta, xong việc bồi thường một phần lễ mọn, các nhà cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, không có chuyện gì…… Thật tuyệt vời.

Kế hoãn binh nằm ở việc “Minh Tu Sạn Đạo Ám Độ Trần Thương”. Cưỡng ép giữ người chính là không tín nhiệm, lo sợ rằng tin tức sẽ bị rò rỉ sự tình có biến —— các tổ ma túy trong vòng hai ba ngày nhất định “xuất hàng”.

Các kho chứa nguồn ma túy, tuyến vận chuyển, người vận chuyển, người mua tuyến dưới …… tất cả tội ác đều được che đậy trong một con đường bí mật đến bang Shan.

Điều tồi tệ duy nhất là không có liên lạc hoặc định vị nào trên cơ thể. Ý tốt của cha nuôi với hắn, liệu lúc này có hối hận hay không?

Ở trong rừng rậm, hắn cố ý băng qua ngựa của Chương Thiệu Trì, ôm eo sờ ngực, nhân cơ hội liền sờ soạng toàn thân Chương tổng một lần, mò mẫm đồ chơi có khả năng làm tội phạm. Chương tổng tuyệt đối không thể là một chỉ huy một mình thâm nhập, nhất định cũng có chuẩn bị.

Nó giấu ở đâu? Anh có mang theo “thứ gì đó” trên cơ thể không?

Hắn hy vọng rằng bạn đồng hành mang theo đồ vật hữu dụng, rồi lại không hy vọng những thiết bị điện tử kia cất ở trên người Chương tổng. Hắn muốn mang nó đến đây.

Những thiết bị liên lạc đó sẽ bị bọn buôn ma túy phát hiện, anh hiện tại quá nguy hiểm.

……

Con hổ kia nằm ngang ở giữa sân, ngẩn người, đang tiêu hóa thức ăn, nghe tiếng “bùm bùm” thỉnh thoảng vang lên trong sảnh.

Mấy vị đại lão chơi mạt chược đều có tính toán riêng, hầu hết thời gian họ đều im lặng không nói, buồn bực ném bài, ăn, chạm vào, sờ, thuần túy chính là hao phí thời gian.

Chương Thiệu Trì nhìn trong sân, môi khẽ động, đầu lưỡi phát ra âm thanh trêu chọc như đùa ngựa đùa chó hoặc chọc mèo: Lại đây hầu hạ?

Lão hổ cũng nhìn lại Chương tổng, không động đậy.

Ước chừng cũng nhận thấy được vị đại lão này khí chất mạnh mẽ, có chút kiêng kị, vì thế quyết định không lên bàn quấy rối, bài mạt chược lại không thể ăn.

Bùi Dật đang làm đa nhiệm trên bàn bài, sử dụng hai chiếc dũa móng tay nhỏ tinh xảo để sửa móng tay của mình, lại thuận tay đốt pháo cho Chương tổng cùng Mạo gia.

Dù sao ở bàn này hắn muốn thắng ai thì thắng, muốn ai thắng thì có thể thắng. Những chuyện còn lại hắn học nghệ không tinh nhưng đánh bạc vẫn là không tồi, bởi vì nghe nói sư phụ Sở Tuần của hắn năm đó, cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ đặc biệt giỏi đánh bài.

Bùi Dật vuốt ve ngón tay hoàn mỹ, bình tĩnh chuẩn bị cho trận chiến của mình. Qua khóe mắt, bóng dáng tao nhã tóc dài áo đen rốt cục xuất hiện ở phía cuối sân, dưới vòm hai bức tượng đá.

Tới.

Chạng vạng nghiêng ánh hoàng hôn, mặt trời huyết.

Cảnh đẹp như tranh vẽ này khiến nhiều người có mặt một lần nữa phải ngỡ ngàng. Cái gì mà “phong thần tuấn lãng” ” triều dâng sóng dậy” loại từ dùng để hình dung những khung cảnh lớn đều không dư thừa.

Lôi Phách cũng không có bất kỳ biểu hiện hung thần ác sát gì, chân không chạm đất, như thể đang trôi dạt vào. Phía trước có mãnh hổ, phía sau là mấy nòng súng nơm nớp lo sợ run rẩy.

Nói không tốt là bị Ngô Đình Mạo phái người mời tới, hay là bị họng súng ép tới.

Lôi Phách lặng lẽ liếc nhìn, nhanh chóng tìm được Đội trưởng Bùi, tầm mắt chạm vào nhau, một tia sáng dịu dàng. Dáng vẻ kiêu ngạo cô độc có sầu lo mà người khác sẽ không phát hiện …… Tiền bối là lại đây cứu con sao?

Bùi Dật khẽ cắn môi dưới, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhanh nhẹn, cái mông đau đớn cũng nhanh chóng dời ra khỏi vị trí: “Cha nuôi, cha ngồi đi, cha làm nhà cái nha.”

Lôi Phách nhìn chằm chằm hắn, cha nuôi muốn đánh con.

Chương Thiệu Trì “hừ” ném ra một quân bài.

Ngô Đình Mạo bất động thanh sắc: “Chạm vào.”

“A, Chương tổng của chúng ta sắp thua rồi, tôi cũng không chơi nữa.” Bùi Dật ai ôi một tiếng, “Cha nuôi, cha chơi thay con?”

Vị phó sở trưởng Myitkyina kia nhường chỗ trên bàn bài, mấy quân bài bị ném xuống đất: “Lão tử không chơi nữa, chịu đủ rồi, không cho tôi đi, tôi đi ngủ, các người vui vẻ đi!”

Ngô Đình Mạo thuận thế giữ chặt cổ tay Bùi Dật, siết chặt. Lòng bàn tay xúc cảm mềm mại, vừa nhìn là biết bảo dưỡng tinh tế: “Vậy cậu không cần xuống bàn, tiếp tục?”

Bùi Dật cười rất tuấn: “Được, Mạo Gia có hứng thú, tôi phụng bồi.”

……

Phong cảnh sân vô hạn, một cái lồng giam tráng lệ. Chỉ có con hổ Bengal kia là tự do, thỉnh thoảng đứng lên đi dạo, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng gào thét trầm thấp, dọa một đám Mã Tử lui ra rất xa.

Trùm ma túy không đánh, không giết, không bức cung, cũng không bắt giữ, chỉ dùng một chiêu rất nhẹ nhàng “giam lỏng”, ăn nhậu chơi bời, chiêu đãi thật tốt. Mà đội áp tải cách đó trăm dặm, có lẽ đã âm thầm xuất phát, dọc theo con đường đã định đi tới địa điểm bí mật, cùng người bán giao dịch.

Ai muốn đi ngay bây giờ? Ai dám đi thì chính là nội gián.

Bùi Dật cũng không muốn đi, không cam lòng cứ như vậy tay không trở về, như con thú ăn cỏ kẹp đuôi chạy trốn trước mặt hổ. Không, bốn người trên bàn bài này, không ai là động vật ăn cỏ yếu đuối, không một ai tử tế.

Chơi bài? Hừ. Mắt Lôi Phách lóe lên cũng không chớp một chút, nhanh chóng vừa ăn vừa sờ, ngón tay xẹt qua mặt bàn, giống như có thể sờ ra, quân bài lật là cái gì.

Chương tổng ngạo nghễ đẩy bài: “Lão tử hòa. ”

Lôi Phách đồng thời đẩy bài: “Tự sờ. ”

Chương Thiệu Trì trừng mắt nhìn người đối diện: “……”

Nếu anh không hòa, đội trưởng Lôi tuyệt đối cũng không hòa, chuyên chờ anh đẩy bài sau đó hạ uy phong anh. Dưới tay nhất định là do ý trời, cố ý, dụng tâm hiểm ác còn tranh giành tình cảm. Đây là người cha thứ 3 của Đội trưởng Bùi, và là cha vợ thứ ba của Chương tổng!

Ngô Đình Mạo mặt khẽ run rẩy: “Ai nha hai vị quý nhân, hòa khí sinh tài mà.”

Bùi Dật che mặt cười khổ, vội vàng nịnh nọt ngọt ngào: “Cha nuôi, cha thật lợi hại, cha nuôi cát tường.”

Chương tổng giận dỗi nắm chặt Tiểu Bùi điềm pháo “Yêu kê”, mà Lôi Phách cười lạnh tự sờ ném ra một đôi “Đông phong”.

Con ngươi màu hổ phách phản chiếu trong con Đông phong màu đỏ, trùng trùng điệp điệp điệp hình ảnh…… Lôi Phách biết rõ trên bàn này có người giả heo ăn hổ, rồi lại không thể ở trước mặt trùm ma túy chọc thủng gương mặt tuấn tú khôn khéo bên người, cái miệng thông minh khéo léo không có việc gì đáng giận.

Tiểu Bùi đang nghĩ điều gì, nội tâm ông biết rõ. Nhưng mà, ông chính miệng bảo đảm đối sư huynh Lệ Hàn Giang của mình, “Tôi sẽ không để Tiểu Bùi xảy ra chuyện, tôi đến che chở nó”…… Yêu tinh da mặt dày này, hiện tại còn định ăn ông.

Chương Thiệu Trì khom người cắn vành tai Bùi Dật: “Anh không lợi hại sao?”

Bùi Dật cười đến không biết xấu hổ: “Cha nuôi có chiêu diệu thủ không không này, trên bàn bài không đâu địch nổi. Anh không giống ông ấy, anh ở trên giường lợi hại, anh ở trên người em là uy phong nhất.”

Trên vách núi lửa biển lửa đi trên một sợi dây thép, tùy thời đều có thể tan xương nát thịt. Bùi Dật rũ mí mắt tiếp tục nghịch khăn trải bàn, tầm mắt của bọn buôn ma túy cùng Mã Tử từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người hắn, hắn vô cùng rõ ràng.

Bản thân hắn là người mới duy nhất trong đại sảnh này, trong khách sạn ở Myitkyina này.

Hắn nhất định là nội gian.

Ngô Đình Mạo nhất định cũng biết rõ trong lòng, ở lại chính là hắn. Trùm ma túy hôm nay tuyệt đối sẽ không thả đối tượng khả nghi nhất rời khỏi sân tòa lâu đài cổ này.

Chỉ là lúc này bên cạnh hắn có hai chỗ dựa vững chắc, ngồi bên tay trái vị ông chủ Chương, ngồi bên tay phải đội trưởng Lôi. Hai người này mặt ngoài giương cung bạt kiếm, kỳ thật đều đang liều mạng bảo vệ hắn!

Cho nên Mạo Gia ném chuột sợ vỡ bình, lật bàn trở mặt là hạ sách. lật bàn trở mặt là hạ sách. Giao hỏa hỗn chiến chính là lưỡng bại câu thương, cỡ nào cũng không có lời, có mạng sống mới có thể kiếm tiền.

Đêm nay, trong căn phòng này, ai có thể hai chân đi ra ngoài, ai nằm ngang đi ra ngoài, hươu chết về tay ai còn chưa chắc.

……

Bàn mạt chược đã bị tháo ra khi bữa tối bắt đầu, Ngô Đình Mạo sùng Phật kính Phật, dâng cơm chay chay cho khách.

Trong sân này, món mặn duy nhất là một con dê béo lớn trên mặt đất, lão hổ say sưa gặm đùi dê, không ngừng phát ra tiếng môi lưỡi “Chép chép” ……

Đại lão cả phòng bị giam lỏng, khí thế tất cả đều sợ hãi, ai cũng không dám phản kháng, im lặng ăn chay. Có người bả vai hơi run lẩm bẩm, có thể là đang tụng kinh siêu độ cho mình trước.

Ngô Đình Mạo đánh bài thua không ít tiền, lão già kỹ xảo bình thường, thua thống khoái.

Trên bàn bài đều để cho đội trưởng Lôi cùng Chương tổng thay phiên nhau thắng, mà Bùi Dật chính là thường xuyên điểm pháo cho hai vị mặt thối này, kiếm bạc chủ nhân nhà cái.

Chương Thiệu Trì ăn xong, dùng vải ăn trắng như tuyết lau môi: “Hai ngày nay Chú Mạo nhàn rỗi vậy, không cần rời núi vào thành sao?”

“Chưa tới thời điểm.” Ngô Đình Mạo cười nhạt, “Lớn tuổi rồi, hiện giờ sẽ không tự mình trèo đèo lội suối kiếm chén cơm, đều để cho bọn trẻ tuổi đi làm.”

Ngoài tiền sảnh có bàn thờ Phật và lư hương, mùi đàn hương nồng nặc xộc vào mũi, ánh đèn mờ ảo.

Ngô Đình Mạo sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống, lập tức già rồi vài tuổi: “Hôm nay, là ngày giỗ của con ta.”

Ánh mắt Bùi Dật di chuyển.

Hôm nay.

Hai người đàn ông bên cạnh không nhúc nhích. Tầm mắt Ngô Đình Mạo chậm rãi đảo qua mấy người bọn họ, muốn từ trên mặt mỗi người bọn họ xẻo ra chân tướng, quét qua tất cả khuôn mặt lặng lẽ như đang yên tĩnh trong đại sảnh.

“Hả? Việc này chúng ta quả thật không biết, Mạo Gia ông nén bi thương.” Phó sở trưởng Myitkyina giả vờ quan tâm nịnh nọt một câu.

“Cũng đã nhiều năm rồi, con trai yêu quý của ta đã mất từ ​​lâu, đứa con trai duy nhất của ta ……” Ngô Đình Mạo trong nháy mắt lâm vào cực độ bi thương, cho dù là lão hổ hung tàn cũng vẫn yêu quý huyết mạch, “Hắn bị người ta bắn chết, ta đến bây giờ còn không xác định, người bắn chết nó đến tột cùng là ai …… Ta còn tự tay chôn nó trên núi a, a, a ——”

Trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến tiếng kiêu, rất giống khóc tang, động tĩnh thật đáng sợ.

Người cha đau lòng từ trong lồng ngực phát ra tiếng rên rỉ, nức nở, vang vọng trong đại sảnh trống trải rất lâu.

Con người là loài động vật ích kỷ nhất. Cây thuốc phiện tội lỗi đã khiến vô số người táng gia bại sản, thậm chí máu tanh chết chóc trên đường phố, ngõ hẻm, hại chết con trai nhà người khác để kiếm được những tài sản bất nghĩa này. Chỉ có đứa nhỏ nhà mình làm quỷ đoản mệnh, rốt cục mới nếm được tư vị đau đớn không muốn sống.

“Nén bi thương.” Chương Thiệu Trì lạnh lùng, “Hy vọng sớm ngày bắn chết thủ phạm cự ác sau lưng.”

Lôi Phách dứt khoát hừ một tiếng. Chết một cái đồ khỉ có liên quan gì đến đội trưởng Lôi cao lãnh như hoa? Đáng đời.

“Thật sự là thảm kịch nhân gian.” Bùi Dật lẩm bẩm, “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn đoạn tử tuyệt tôn.”

“Đêm nay, chư vị quý khách làm bạn với lão phu, thắp hương cho con yêu của ta, rắc rượu, tế lễ, quét đài. Hôm nay và ngày mai không nên đi ra ngoài, không ai được đi.” Giọng Ngô Đình Mạo giống như tiếng chuông cổ đang run rẩy, không thể phản bác.

Thì ra là như vậy ……

Nội tâm Bùi Dật khó có thể kìm nén. Hôm nay quả thật chính là ngày đại đội phòng chống ma túy của chúng ta đánh chết tiểu trùm ma túy trong lúc giao hỏa trong hồ sơ, là ngày giỗ của đứa con trai riêng. Lão già sẽ làm gì? Đại khai sát giới, tắm máu biên giới, hay sử dụng một giao dịch quy mô lớn để thị uy với cảnh sát?

Đúng lúc này, bất ngờ, bên ngoài sân lại ồn ào. Tay đấm côn đồ Ba Nại Ôn mặt mũi hung bạo, hét to từ bên ngoài xông vào.

Còn nhóm Mã Tử cũng áp giải về một “tù binh” trùm kín đầu và cổ tay.

Bùi Dật nội tâm căng thẳng: bắt được ai?

Ba Nại Ôn như hiến vật quý báo cáo: “Ông chủ, người mang đến cho ông, tên nhóc này đã bị bại lộ dù sao cũng không thể quay lại, tôi xách tới để ông thẩm vấn.”

Mũ trùm đầu màu đen bị vén lên, đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe kinh hãi, run rẩy không hề có cốt khí, đặt mông ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.

Hầu hết khách ở đây đều không biết, tù binh này là ai?

Nghẹn ở cổ họng Bùi Dật đã một hơi “phì” ra, buông lỏng tay, lúc này mới phát hiện mình vừa bóp bàn tay Chương tổng đến tím tái. Chương Thiệu Trì yên lặng rút về tay, tự xoa hết nửa ngày.

Cái gọi là “tù binh” đang ngồi bệt trên mặt đất lúc này không mặc đồng phục nhưng Bùi Dật vẫn nhận ra khuôn mặt này, hắn trực thuộc cục điều tra ma túy HongKong, phụ trách điều hành phòng giám sát, Lưu Sir.

Một người đàn ông bốn mươi tuổi dung mạo bình thường, trên mặt không có một chút khí khái anh hùng nào, ném hắn vào giữa đám đông sẽ không thể nào tìm ra được. Giống như những con chuột xấu xa nằm co ro trong các ngóc ngách bẩn thỉu khó mà tìm ra.

Đêm đó Bùi Sir và Chương Sir cải trang gây sự ở phòng giám sát, còn đánh ngất xỉu nhân viên tạm thời đang làm nhiệm vụ, suýt chút nữa đã đụng độ vị Lưu Sir đang quay lại văn phòng. Bọn họ đã quay đầu chạy khỏi hành lang nên không bị đối phương bắt gặp con người thật.

Sau đó Bùi Dật còn từng truyền tin cho Phạm Cao:【 Phòng giám sát của cục điều tra ma túy có nội quỷ, điều tra 】

Hắn đã hiểu những gì đã xảy ra.

Chương tổng bên cạnh hắn cũng ngậm miệng không nói gì, gió đêm mát mẻ như thế, vậy mà hai bên thái dương và sau lưng đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh …… Con mẹ nó, oan gia ngõ hẹp.

Khi thân phận họ Lưu bị bại lộ, hắn vội vàng vượt biên, trốn chạy trên đường núi cũng trải qua muôn vàn khó khăn, đầu trói vào thắt lưng cuối cùng cũng bò đến được hang ổ của lão trùm ma túy, đến nương tựa Ngô Đình Mạo.

Hắn lúc này cũng không có chỗ để đi. Không thể quay về để khoác chiếc áo cảnh sát đó nữa, hắn không xứng.

Ánh mắt Lưu Sir lóe lên kinh hoảng, lộ ra khát vọng sống mãnh liệt: “Ông chủ, tôi, tôi có tình báo quan trọng!”

Ba Nại Ôn đưa máy tính xách tay của mình và một số tài liệu video mà Lưu Sir mang theo.

“Đây là khu mộ của Madam Liêu của cục điều tra ma tuý, có một video quay lại vài ngày trước, tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng, rất quan trọng! Ông chủ, ông phân phó tôi giám sát nghĩa trang của Madam trong hai năm, cuối cùng, cuối cùng tôi đã chụp được, báo cáo kết quả công tác.” Hai mắt Lưu Sir phát sáng, giống như một chùm ánh sáng hy vọng đột nhiên lọt ra từ trong góc tối, vội vàng nhào tới ôm đùi, có thể nói đây là một hình mẫu cho mong muốn sinh tồn từ trong nghịch cảnh.

Chương Thiệu Trì: “!”

Bùi Dật rũ mi, mèo con ngủ gà ngủ gật sau khi ăn xong trông thật xinh đẹp và lười biếng. Thậm chí hơi thở có thể phân biệt được nhịp điệu của tiếng ngáy, nhưng lại nghe không bỏ sót một chữ nào.