Cung Khuyết

Chương 141




Lý Dật cứ như vậy mà xuất hiện. Hoàn toàn khác với hàng ngàn cảnh gặp lại Lý Dật mà ta đã tưởng tượng ra.

Lần này thực sự gặp được Lý Dật đang đè nén cơn giận, nhìn toàn bộ người trước mắt với ánh mắt gần như muốn nổi điên.

Mũi kiếm của Phùng Mại dừng lại trên mặt Lý phu nhân, gần đến mức chỉ cần hắn run tay thì tính mạng của Lý phu nhân sẽ khó lường.

Lý Dật đứng ở cửa nhìn mẫu thân của hắn như vậy. Kinh ngạc, giận dữ cùng với thật sự lo lắng.

Ta giật mình, giống như hắn không phải là Lý Dật mà ta đã gặp ở kiếp trước. Ở kiếp trước, khi ta lết thân thể gần chết này rời khỏi vườn hoa về phía Môi Sơn, chính là người này đã lạnh lùng theo sau thân ta từng bước một, không hề bỏ qua cảnh ta tuyệt vọng đến chết.

Hắn là tổng quản thị vệ của ta, từng theo ta rất nhiều năm, ta ban thưởng cho hắn không hề thua kém người khác, nhưng đến lúc ta chờ chết, hắn lại chỉ thờ ơ đứng nhìn ta, ngoài ra không có một chút cảm tình dư thừa nào khác.

Ta còn nhớ rõ, sau khi ta uống ly rượu độc câu hôn của Phùng Yên Nhi, hắn liền xuất hiện trước mặt ta, vẻ mặt như âm hồn không tan đứng bên cạnh chờ thu hoạch thành quả của hắn. Hắn không trực tiếp đánh nhau với ta, điều duy nhất hắn muốn làm chỉ là đứng nhìn. Nhìn kẻ thù trong lòng hắn tuyệt vọng đến chết ở trước mắt hắn. Hắn không định đánh nhau với ta như những nam nhân chân chính, cái hắn muốn chỉ là cao cao tại thượng mà nhìn ta chết. Như vậy còn khiến ta nhục nhã hơn cả việc hắn tự tay giết ta.

Mà lúc đó, ngay cả việc liều mạng với hắn ta cũng không đủ sức lực.

Đây mới là nguyên nhân khiến ta âm thầm ghi hận.

Lúc này, trong sân hoàn toàn yên ắng, dường như ngay cả mấy con ve sầu cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ lúc này nên đều ngừng tiếng kêu.

"Ngươi buông mẹ ta ra." Lý Dật phun ra từng chữ một.

Hắn nhấn mạnh mấy chữ "mẹ ta" này.

Điều này không hề buồn cười.

Ta hiểu rõ tình cảm của một đứa con đối với mẹ mình, huống hồ Lý Dật này lại là mất mà có lại.

Trên tay hắn vẫn cầm cây đao, khiến cho câu nói của hắn càng thêm uy lực.

Ta có chút bội phục sự bình tĩnh của Lý Dật, nếu đổi lại là ta thì có lẽ lúc này đã hoảng lên rồi.

Trong mắt Phùng Mại có chút chế giễu, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, không hiểu được rằng phải kính sợ người tài giỏi hơn mình: "Con hoang thì rốt cuộc cũng chỉ là con hoang." Tiểu tử này nói.

Trong ánh mắt Lý Dật xuất hiện sát ý.

Trước kia ta luôn cảm thấy, tổng quản thị vệ trầm ngâm ít nói của ta là một người chững chạc thận trọng. Ít nhất hắn cũng không dễ dàng rút đao ra, trừng đôi mắt đỏ rực như thể muốn liều mạng với người khác như lúc này.

Nhưng rốt cuộc Lý Dật vẫn không hành động, mẹ của hắn đang đứng dưới mũi kiếm của người khác, hắn không thể không kìm chế.

"Ngươi muốn thế nào?" Hắn bình tĩnh hỏi Phùng Mại.

Lý Dật trước mặt cũng mặc đồ đen giống như ta, nhưng vẻ âm trầm của hắn không giống như cố làm ra vẻ mà giống như trời sinh hắn đã gắn liền với bóng tối như thế, hoặc là nói hắn không muốn nhìn thấy ánh sáng.

"Thả mẹ ta ra!" Hắn lạnh lùng lặp lại: "Thả mẹ ta ra, ta sẽ hoàn toàn buông bỏ tất cả những thứ dính dáng tới Phùng gia các ngươi." Hắn thật sự đang thương lượng với Phùng Mại.

Ánh mắt Phùng Mại sáng lên.

Nhưng ta biết, nếu như Phùng Mại tin lời này của Lý Dật thì hắn quá u mê rồi. Lý Dật là người không thể tin được.

Lý Dật là người chỉ cần nhìn thấy kết quả, không biết đến hai chữ "uy tín". Thật ra điểm này có chút giống Phùng Ký.

Chỉ là hôm nay Lý Dật đứng ở trước mặt ta như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy thật ra dáng vẻ của hắn cũng rất giống hai đứa con trai khác của Phùng Ký.

Ta cân nhắc tình hình hiện tại một chút, huynh đệ Phùng gia dẫn theo không biết bao nhiêu người đến, lúc này cả trong và ngoài sân đều có người của bọn hắn, còn Lý Dật chỉ có một thân một mình, còn có mẹ của hắn cần hắn phải để tâm.

Nhưng võ công của huynh đệ Phùng gia không đáng nhắc đến, còn Lý Dật, ta biết võ công của hắn gần như có thể sánh ngang với ta, là được chọn lọc trong số rất nhiều nhân tài của Đại Triệu. Người này cũng không phải là không có năng lực, không phải chỉ dựa vào mấy lời như gió thoảng bên tai ta của Phùng Yên Nhi mà làm đến chức tổng quản thị vệ. Dựa vào bản lĩnh và mưu lược của hắn thì hai huynh đệ Phùng gia căn bản không phải là đối thủ của Lý Dật.

Mà mấy người Phùng gia kia đều là bọn vô dụng, chớ nhìn bọn họ nhiều người, bởi vì bình thường cách Phùng Ký luyện binh phần lớn thời gian luôn là dung túng, rất ít khi nghiêm khắc huấn luyện nên quân của hắn đều là mấy kẻ láo xược gây chuyện, không có năng lực, lúc đánh nhau chưa chắc đã nghe lệnh của huynh đệ Phùng gia. Bọn hắn hoàn toàn khác với binh lính do huynh đệ Nguyên gia chúng ta dẫn ra ngoài.

Mặc dù lực lượng hai bên cách xa nhau, nhưng nếu thật sự đấu đá nhau thì cũng chưa chắc đã đoán được ai thắng ai thua.

Ngược lại ta rất muốn nhìn bọn họ đánh nhau.

Chỉ là hiện giờ A Nam còn ở giữa đám người kia.

"Ta còn lâu mới đánh nhau với loại nữ nhân lẳng lơ như thế này." Phùng Mại thu kiếm của hắn lại, không ngừng nháy mắt với Phùng Tiến: "Mẹ con ngươi hiện giờ đều đã bị người của ta bao vây, cho dù có chắp cánh cũng khó lòng thoát được. Nhưng để chứng minh cho lời ngươi nói, hôm nay ngươi phải để lại một cánh tay lại làm bằng chứng trước rồi mới được rời đi."

Quân của Phùng gia đồng loạt giơ cung lên về phía Lý Dật.

Tim ta lại bắt đầu đập thình thịch, lúc này bọn họ tuyệt đối không được bắn, A Nam vẫn còn ở trong sân đấy.

Quy Mệnh hầu đánh liều bò đến bên cạnh Lý phu nhân, vỗ vào mặt Lý phu nhân cho tỉnh lại: "Ngươi còn không mau đứng lên đi, ngươi và con trai của ngươi mau đi đi!" Hắn vừa nói vừa khóc nức nở: "Đừng đánh nhau ở đây! Các ngươi đánh nhau ở đây, sau này ta còn đường sống sao?" 

Ta nghĩ hắn cũng là kẻ tự biết mình, hiện giờ hắn không được ai yêu mến, cho dù là ta, là Phùng gia hay là Lý Dật đều biết rõ hắn là hạng người gì. Người như vậy không giết, chẳng lẽ còn muốn giữ lại sao? Ta đã sớm nói qua, Quy Mệnh hầu là một người đáng ghét, đáng bị tất cả mọi người ghét.

Lý phu nhân nhìn thấy con trai của mình.

Ánh mắt nữ nhân kia lập tức sáng đến mức dọa người: "Dật Nhi!" Nàng ta kêu to một tiếng, gần như là nhảy dựng lên khỏi mặt đất, chạy vội đến trong lòng con trai: "Dật Nhi, rốt cuộc con tới cứu ta rồi!" Nữ nhân này khóc lóc vô cùng yểu điệu.

Ta rùng mình một cái.

A Nam liền nhân cơ hội này mà nhanh chóng quay người chui vào trong xe ngựa.

Ta biết chắc A Nam nhanh trí, nàng dường như cũng nghĩ giống như ta, hiện giờ trong sân đầy mũi tên đang chĩa thẳng cũng không phải là đùa giỡn, trước tiên phải giấu mình mới là chuyện quan trọng. Hơn nữa A Nam trốn đi thì Đặng Hương mới có thể thoải mái hơn một chút, lúc đối phó với những người này cũng có thêm phần thắng.

Đặng Hương nhìn A Nam chui vào trong xe ngựa xong cũng lập tức nhảy lên càng xe, hắn muốn đưa A Nam lao ra khỏi cái sân đang loạn lên này.

"Không thể thả nàng ta được!" Đúng lúc này, Quy Mệnh hầu liều mạng ôm lấy càng xe ngựa chở A Nam: "Không thể để Nam Hương công chúa rời khỏi đây!" Hắn kêu to: "Nàng ta đã nghe thấy hết rồi! Nàng ta sẽ nói cho hoàng thượng biết tất cả!" 

Mọi người đều nhìn về phía Quy Mệnh hầu.

"Nàng ta biết chuyện mà chúng ta đang làm." Quy Mệnh hầu vừa lo lắng vừa sợ hãi: "Các ngươi còn chưa hiểu sao? Chuyện đến nước này đã không thể giấu diếm được nữa rồi, vậy mà các người còn muốn ở đây đánh nhau." Hắn tỏ vẻ van xin: "Các ngươi ở đânh đánh nhau, một kẻ tù binh đầu hàng sắp chết như ta không nói làm gì, các ngươi còn không ngẫm lại chính mình sẽ như thế nào đi!" 

Quy Mệnh hầu có lẽ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi nhất mà ta từng gặp trong cả hai kiếp làm người.

Hắn là muốn chĩa mũi giáo về phía A Nam. A Nam là cháu ruột của hắn, thế mà hắn lại có thể không có một chút tình thân nào.

"Sở Tư Nam vốn đã có thể trở thành nữ hoàng của Nam Sở đấy! Các ngươi đã quên rồi sao?" Quy Mệnh hầu gào lên như một kẻ tâm thần.

Đây mới là điều mà hắn để ý nhất.

Sau một hồi yên lặng, Phùng Mại lên tiếng: "Đúng, Sở Hiền phi cũng không thể đi được." Hắn cười ác ý: "Tất cả người trong cái sân này đều không thể đi được, trừ khi..." Hắn là nói A Nam, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Dật.

Phùng Mại chắc chắn muốn giết A Nam, nhưng hắn cũng không coi lời của Quy Mệnh hầu ra gì.

Không có ai để ý đến những lời Quy Mệnh hầu nói.

A Nam gả cho ta, trở thành phi tần của Đại Triệu. Cuộc sống hoàng gia của nàng không còn nữa, vì vậy mà bọn họ xem thường nàng sao? Ta cảm thấy rất xấu hổ. Cho dù là nói theo phương diện nào đi chăng nữa thì ta cũng không xứng với A Nam. Đúng là ta đã hại nàng, hoàn toàn thay đổi cuộc đời nàng, khiến cho nàng gặp phải nhiều khổ sở như vậy.

"Nam Hương công chúa?" Lý Dật lại trầm ngâm, dường như hắn rất để ý đến cái danh xưng này: "Ta đã gặp nàng ta." Trong lòng hắn vẫn ôm Lý phu nhân đang khóc từ nãy giờ, nhẹ nhàng vuốt ve như dỗ một đứa trẻ.

Hẳn là vừa rồi Lý Dật không phát hiện ra A Nam, đến bây giờ mới nhớ tới chuyện này.

Ta có chút căng thẳng, đương nhiên là Lý Dật đã từng gặp A Nam. Lần gặp trên thuyền hoa ở Kim Lăng kia chính là lần đầu tiên chúng ta giao đấu. Ta tin rằng lúc đó chúng ta đều có ấn tượng sâu sắc về đối phương.

Một nữ nhân như A Nam quả thật khiến người ta khó mà quên được nàng.

"Ngươi sẽ không có cái chủ ý xấu xa gì chứ?" Phùng Mại cười lạnh vẻ chế giễu: "Coi chừng tiểu kỹ nữ trong cung kia giận điên lên."

Lý Dật không để ý đến Phùng Mại, nhưng sắc mặt hắn đã nói rõ hắn vẫn còn nhớ A Nam.

"Thì ra là nữ nhân kia!" Hắn cắn răng nói, quả nhiên là đã ghi hận đối với A Nam: "Chỉ là chuyện này cũng không quan trọng." Lý Dật cười lạnh: "Dù sao thì cũng đều sẽ phải chết." Hắn nói, đồng thời đẩy Lý phu nhân đang ở trong lòng ra, để nàng ta dựa vào cánh cửa phía sau.

"Mẹ, hãy nhìn xem con giết sạch đám người trong sân này như thế nào." Hắn nói rất bình tĩnh: "Vì mẹ, con sẽ khiến bọn hắn không thể sống tới ngày mai."

Hắn lấy một dải lụa đen từ trong ngực ra, vô cùng bình tĩnh buộc lên mắt mình: "Đến đây đi." Hắn rút đao từ bên hông ra: "Đao của ta cũng muốn uống máu rồi."

Trong sân im phăng phắc, lúc này ta lại chỉ hối hận vì đã phái quá ít người đến chỗ này của Quy Mệnh hầu. Trước đó ta chỉ nghĩ phủ Quy Mệnh hầu không có gì cần phải canh giữ, mà Quy Mệnh hầu và Lý phu nhân cũng đều không có công phu gì, cho nên chỉ bảo Tào Định phái mấy người tới trông chừng. Vừa rồi ta cũng không mang người tới.

Ta còn tưởng rằng nơi này không thể xảy ra chuyện gì lớn, làm sao ngờ được rằng mấy con cá lớn kia đều sẽ dồn hết lại đây.

May mà ở đây ngoài ta ra còn có Đặng Hương. Hai người chúng ta cộng lại ắt là có phần thắng rất lớn. Hiện tại ta không thể không thầm cảm thấy may mắn vì có một vị bằng hữu như Đặng Hương. Không sai, ta đã coi hắn như bằng hữu của ta, chính A Nam đã cho chúng ta cơ hội được gặp nhau.

"Ngươi che mắt lại làm gì?" Lúc này Phùng Mại thế mà lại không sợ hãi, đoán chừng hắn không biết cao thủ võ công trong thiên hạ là cái gì: "Ngươi khinh thường chúng ta sao?" Phùng Mại cảm thấy bị sỉ nhục.

"Đúng vậy! Ta không muốn nhìn thấy dòng máu bẩn thỉu của các ngươi." Lý Dật trả lời.

Ta nhớ tới chuyện Lý Dật bị trúng thuốc hồng nhan của A Nam.

Chỉ là chuyện này không quan trọng, ta phải nghĩ lại xem phải làm thế nào để đưa A Nam ra ngoài mà không ngăn trở bọn chúng đánh nhau.

Thế mà lúc này A Nam lại thò đầu ra khỏi xe ngựa, cặp mắt đen lúng liếng của nàng đảo quanh mấy vòng: "Ta không đi." Nàng vô cùng bình tĩnh, thế nhưng vẫn có vẻ tinh ranh: "Ta không biết võ công, ai trong số các ngươi thắng thì ta mặc cho người đó định đoạt. Các ngươi cứ đánh nhau đi." Nàng nói, lại chui đầu vào bên trong xe.

Đặng Hương lập tức quay người che cửa xe lại.

Không ngờ tới chính là lúc này Quy Mệnh hậu lại càng bám chặt lấy càng xe, mục tiêu của hắn rõ ràng chính là A Nam, mà trong tay của hắn còn có một cây dao găm, chỉ thấy lóe lên một cái, dao găm đâm thẳng về phía A Nam.