Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 56: Khách Sạn




Lộ Chỉ buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được, cậu nhắm mắt lại trong đầu liền nhớ đến câu nói của Tần Tư Hoán “Lần sau lại gạt chú, chú sẽ đem em nhốt lại.”

Cậu có thể cảm nhận được tình cảm của Tần Tư Hoán đối với cậu không được bình thường, ánh mắt người đàn ông nhìn cậu luôn mang theo vài phần si mê, sủng ái cậu vô điều kiện.

Thậm chí buổi tối ngày hôm đó, Tần Tư Hoán còn cúi đầu hôn lên mắt cá chân cậu.

Người đàn ông đối xử với cậu không giống như người yêu, ngược lại giống như là đối xử với một món bảo bối rất trân quý, mang theo mười phần cẩn thận cùng kính trọng.

Nhưng Lộ Chỉ bỗng nhiên có chút mờ mịt. Giống như hôm nay cậu ở chung với Tần Tư Hoán vậy. Cậu vốn là muốn cho Tần Tư Hoán một bất ngờ, nhưng mà phản ứng của người đàn ông hơi ——

Cậu cào cào tóc, bực bội lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tống Du. Cậu không có nhiều bạn thân, có thể tâm sự được với nhau cũng rất ít, Tống Du cùng cậu lớn lên từ nhỏ, Lộ Chỉ mỗi lần gặp chuyện khó giải quyết là sẽ tâm sự với Tống Du.

Lộ Chỉ gửi tin nhắn thoại cho cậu ta: “Ngạn tổ, chết chưa?”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Có bệnh?”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tống Du, tôi hình như thích một người rồi.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “???”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Ai? Là em gái nào? Đẹp không? Gửi bức ảnh qua cho tôi xem?”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du “Cô em gái xinh đẹp nào mà có thể làm tiểu Chỉ của chúng ta động lòng?”

Đèn trong phòng khách sạn đã tắt, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ còn ánh sáng phát ra từ điện thoại của Lộ Chỉ, chiếu sáng lên phân nữa khuôn mặt của cậu.

Cậu mím môi, thận trọng gõ chữ.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Không phải con gái.”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Ngạn tổ, là con trai.”

Bên kia Tống Du bị tin nhắn của cậu làm cho sợ ngây người, trực tiếp gọi điện qua cho Lộ Chỉ.

Tống Du rít gào: “Nhóc con! Cậu nói cái gì???”

Lộ Chỉ: “Ngạn tổ……”

Tống Du không nghe: “Cậu thích ai?!”

Lộ Chỉ bất đắc dĩ: “Con trai……”

Tống Du giọng rất cao: “Cậu thích con trai?! Con trai? Tôi bị mù rồi sao? Cậu thích ai?”

Lộ Chỉ mệt mỏi đỡ trán, “Tống Du.”

Tống Du bên kia im lặng một lát.

Sau một lúc lâu, Tống Du hít một hơi khí lánh, kinh khủng hỏi: “Lộ Chỉ! Cậu cmn không phải đang tỏ tình với ông đây?!”

Lộ Chỉ: “……” Người anh em! Cậu có thể đừng có bổ não lớn như vậy có được không?!

Trầm mặc hồi lâu, Tống Du lại lắp bắp nói: “Người anh em, tôi thật sự không ngờ được cậu lại thích con trai…… Lại còn…… Còn thích tôi.” Nếu Lộ Chỉ không phải thích cậu, làm gì mà hơn nữa đêm còn nhắn loại tin nhắn này cho cậu?!

“Chuyện là……” Tống Du do do dự dự: “Người anh em, không phải tôi không tjisch cậu, là…… Tôi, tôi, tôi có bạn gái rồi! Tôi không thể, rất xin lỗi tôi có bạn gái, không thể ở bên cậu! Cậu……”

“Tống Du! Cậu nghe tôi nói hết có được không?!” Lộ Chỉ thật là chịu thua cậu ta rồi.

Tống Du nhỏ giọng: “Vậy…… Vậy cậu nói.”

Lộ Chỉ lời ở bên miệng, lại nuốt xuống lời tính nói. Cậu căn bản không thể nói ra khỏi miệng…… Cảm thấy cmn quá thẹn?

Cậu cúp điện thoại, trở lại giao diện WeChat, bắt đầu cùng Tống Du nói chuyện phiếm.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Đầu tiên, ngạn tổ, ba ba con không thích con.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Vậy cậu thích ai?”

Lộ Chỉ nhịn không được che mặt. Cậu đến bây giờ còn chưa nói thích Tần Tư Hoán nữa đó, làm sao không biết xấu hổ mà nói cùng Tống Du.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tôi thích ai không quan trọng / mặt nghiêm túc.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Thì, thì chỉ cần không phải ba ba tôi là được. Người đó có thích cậu không? Không phải…… Hắn rốt cuộc là ai? Hắn ta đối với cậu như thế nào? Cậu như thế nào bị hắn ta bẻ cong? A? Nhóc con?”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “……”

Nói chuyện với Tống Du quả nhiên là quyết định sai lầm, Lộ Chỉ vô tâm cũng bị cậu chọc cười, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tôi cùng hắn ở chung, chúng tôi…… Tình cảm của chúng tôi hình như xuất hiện vấn đề.”

Tống Du lập tức biểu hiện giống nhue một người anh trai tận tâm.

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Xảy ra vấn đề gì? Ba ba có thể giúp con giải quyết?”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “……”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tống Du đi chết đi, ông đây mới là ba ba cậu! / khinh bỉ”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tôi cùng anh ấy ở bên nhau, nhưng tôi cảm thấy, anh ấy giống như đặc biệt mẫn cảm, chính là, Tống Du, anh ấy đối tôi rất tốt, ừ…… Đặc biệt tốt, chính là có đôi khi anh ấy biểu hiện hơi quá, nếu như tôi lập tức rời xa anh ấy. Lần trước anh ấy còn nói làm chết tôi.”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Là, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc. Giống như thật sự muốn làm chết tôi.”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Hơn nữa hắn thường xuyên uy hiếp tôi như vậy.”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Chuyện là…… Anh ấy có hay không thật sự muốn tôi chết?”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “......”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “?????? Người anh em, cậu đây là đang tú ân ái sao?”

Tống Du cũng biết là Lộ Chỉ có bao nhiêu ngây thơ. Trước kia hai người bọn bọ cùng nhau xem phim, Lộ Chỉ cũng có thể ngủ ngon lành, mấy cái lời thô tục người anh em này cũng biết một ít, nhưng cũng không biết nhiều lắm.

Nhưng…… “Làm chết. Em” này cmn khôbg phải là một câu tình thú à?! Tại sao người anh em của cậu có thể nói.......... Hình như anh ấy thật sự muốn làm chết cậu???

Tống Du bị nhét một miệng đầy cơm chó, triệt để nổi giận.

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Lộ Chỉ, tôi nói nghiêm túc, tính cách của cậu cần phải sửa.”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “???”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Tính cách tôi rất tốt, có gì phải sửa?”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: "Cậu nói đối tượng của cậu rất mẫn cản, giống như cậu sẽ lập tức rời đi. Lộ Chỉ, tôi cảm thấy…… Ừm, nếu cậu nói người đó đối xử với cậu rất tốt, vậy hẳn là không phải vấn đề của hắn ta……”

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “…… Vậy là vấn đề của ai?”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Chính là, nhóc con, cậu có cảm thấy, có đoii lúc con người cậu quá lãnh đạm rồi? Cậu xem quan hệ của hai đứa mình tốt như vậy, nhưng có đôi khi cậu cũng cho tôi cảm giác không quá chân thực.”

Lộ Chỉ nâng mặt, nhìn tin nhắn của Tống Du có chút buồn rầu nhíu mi.

Cậu cũng không phải không biết có nhiều lúc cậu cũng quá lãnh đạm, chính là…… Thể hiện rõ ràng như vậy?

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Nói sao đây. Nếu không phải hai đứa mình lớn lên với nhau từ nhỏ, với tính tình lãnh đạm của cậu, khả năng lớn quan hệ chúng ta cũng không tóit được như bây giờ.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Cậu thật sự quá lãnh đạm, bên ngoài thì đối với ai cũng tốt, rất tùy tiện, nhưng trên thực tế ai cũng không thể đi vào lòng cậu được. Tôi biết tính cách này của cậu hình thành cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng nếu đã yêu đương, với tính cách này của cậu, thì người đó khẳng dfijnh trong lòng không dễ chịu.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Lộ Dao có đôi khi còn nói với tôi, cô cảm thấy anh trai không thích cô. Bởi vì anh trai cô lúc bào cũng đối xử với cô như vậy, rất ít khi thiên vị cô.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Kỳ thật tôi đối với đồng tính luyến ái cuzng không có cái nhìn gì khác, cậu nếu là thật thích hắn, thì đối xử với hắn tốt chút, ít nhất…… Ừm…… Ít nhất cũng nói với người ta một câu ‘em thích anh’?”

Lộ Chỉ kinh ngạc.

- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: “Cậu tại sao biết được tôi còn chưa nói thích anh ấy???!!!”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “……”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Chúng ta trước kia…… Cậu cũng đâu có nói với người khác chúng ta là anh em tốt.”

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Có lúc tôi hỏi cậu, cậu nói người đàn ông này hay làm ra vẻ. Cho nên cũng có thể lý giải cho dù cậu có thích người ta cậu cúng sẽ không mở miệng nói O(∩_∩)O”

Lộ Chỉ yên lặng rũ mắt. Cậu không nói, không phải cậu nghĩ làm như vậy là ra vẻ, cũng không phải là cảm thấy thẹn thùng. Đại khái là bởi vì sợ, sợ nếu khẳng định quan hệ với đối phương, đối phương liền sẽ không còn coi trọng cậu nữa. Quả thật cậu biết Tần Tư Hoán thích cậu, nhưng Lộ Chỉ từ nhỏ chưa được ai yêu thương như vậy…… Cho nên cậu rất sợ Tần Tư Hoán sẽ bỏ đi.

Nhưng khi cậu nhìn tin nhắn của Tống Du, nhịn không được nghĩ…… Cậu không nói thích, chú có hay không cảm thấy bất an?

Cậu có phải là đối xử với chú chưa đủ tốt?

- nhóc con ấu trĩ tiểu du: “Thôi không nói với cậu nữa, tôi đi ngủ.”

Lộ Chỉ nhìn màn hình điện thoại tối đen, bức rèm màu trắng lại đột nhiên phát sáng, tiếng sấm ầm vang, thành phố L lại mưa.

Lộ Chỉ vô ý thức cắn ngón tay, chậm rì rì mà, nhắn tin cho Tần Tư Hoán.

- “Chú, trời mưa, anh…… Anh có muốn tới khách sạn ở bên em không?”

Nhắn xong tin nhắn cậu nới ý thức được đã hơn 21 giờ, trời đã khuya rồi.

Tần Tư Hoán không biết có ngủ hay chưa?

Nhưng không tới một lát người đàn ông đã trả lời tin nhắn.

- Chó Tần: “Sợ?”

Lộ Chỉ quấn chặt chăn, đem mặt vùi vào gối đầu. Cậu thật sự đã không còn thấy sợ nữa, giống như là được ở cùng Tần Tư Hoán, cậu được hắn yêu thương lo lắng, đối với những chuyện xảy ra lúc còn nhỏ đã không còn lo lắng nữa.

—— rốt cuộc là cậu còn có chú không phải sao.

Điện thoại ong ong run nhẹ.

- Chú Tần: “Chú lập tức đến. Em mở đèn lên, chơi game, nếu thật sự sợ thì gọi video cho anh.”

Lộ Chỉ thấy mấy lời này, trong lòng ấm áp.

Mùa đông, trời đổ mưa rất lạnh, cậu co người nằm trong chăn, nghĩ nghĩ vẫn mở điều hòa của khách sạn, gió ấm thổi qua, độ ấm trong phòng cao hơn.

Cậu mở đèn, mặc áo lông ngồi ở trên giường mới nhớ đến, trời lạnh như vậy, còn mưa, cậu gọi Tần Tư Hoán đến ngay lúc này, có quá đáng quá không?

Lộ Chỉ cầm điện thoại, lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Cậu không thể chỉ biết nhận lấy như vậy, nói chút tốt, không phải chỉ nói rồi thôi.

Hắn đứng dậy mở valy lấy ô ra, mặc thêm cái áo, mang dép lê ra khỏi phòng, một lần nữa nhắn tin cho Tần Tư Hoán.

- “Chú, lái xe chậm một chút, cẩn thận. Còn có, mặc nhiều áo, trời rất lạnh, anh đừng để bị cảm. Yêu anh /[ ][ ]”

Cậu lần đầu tiên lớn gan nhắn tin cho Tần Tư Hoán như vậy.

Nhắn tin xong, cậu đi thang máy xuống lầu, ra cửa chờ Tần Tư Hoán.

Lộ Chỉ muốn nỗ lực một lần, cậu thích Tần Tư Hoán, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thích một người. Cậu muốn cùng Tần Tư Hoán ở bên nhau mãi mãi.

Cậu không muốn Tần Tư Hoán cảm thấy bất an, cũng không muốn Tần Tư Hoán sẽ rời xa cậu.

Cậu muốn nói cho chú biết, cậu rất yêu chú.

Trước cửa khách sạn mưa rất lớn, xe chạy đến chạy đi, hơn 21 giờ xe trên đường đã không còn nhiều, chỉ có vài người mặc áo mưa che ô trên đường.

Lộ Chỉ ra cửa, quên mang khăn quàng cổ, gương mặt bị gió lạnh thổi đến đau, nghĩ đến Tần Tư Hoán, trong lòng cậu lại có nhiều dũng khí hơn.

Xe Audi màu đen xé tan màn đêm, đem xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Lộ Chỉ vội vàng mở dù đi vào trong làn mưa, dép đi trên mặt đất nhanh chóng bị xối ước, mắt cá chân cậu cũng bị ước theo.

Xe Audi dừng ở chỗ tối, Tần Tư Hoán mở cửa xuống xe.

Hắn đi hơi vội, quên mang theo ô, mưa to nhanh chống làm ước áo khoát đen trên người hắn.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, nửa người ẩn ở đêm tối, ánh đèn ngay cửa khách sạn chiếu sáng nữa gương mặt hắn, hắn cũng không thèm để ý nhiều, nhanh chân đi vào khách sạn.

Một bóng dáng nhỏ bé đang chạy chậm lại đây.

Tần Tư Hoán ngước mắt nhìn, nước mưa xối ở trên mặt hắn, hơi che khuất tầm mắt, nhưng mà bóng dáng kia hết sức quen thuộc, không cần nhìn rõ mặt, hắn cũng biết người đang chạy đến là ai.

Người đàn ông sắc mặt vốn đang bình tĩnh nháy mắt đen thui, hắn nhấc chân đi nhanh về phía người kia.

Hai người đều đi về phía nhau, rất nhanh Tần Tư Hoán đã đứng trước mặt Lộ Chỉ.

Nhóc con chớp mắt một cái cười ngọt ngào, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, mắt đào hoa sáng lấp lánh, cho dù dưới ánh đèn, gương mặt cậu vẫn rất trắng.

Nhóc con ngọt ngào nói: “Chú, anh đến rồi!”

Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, trong ánh mắt đầy vẽ không vui, giọng điệu ba phần hung dữ, như là trách cậu: “Em xuống đây làm gì?”

Lộ Chỉ chớp chớp mắt, có chút mê mang nhìn hắn, giống một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, miệng cũng hơi mở ra.

Cậu cắn cắn môi, nhìn gương mặt hắn được ánh đèn chiếu sáng, rụt rụt cổ, tay đều run rẩy, cậu duỗi tay muốn đem dù che qua cho Tần Tư Hoán.

Dưới làn nưa, người đàn ông cơ hồ cả người ướt đẫm, ngay cả trên mặt cũng bi dính nước mưa.

Lộ Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh, đồng thời càng thêm áy náy.

Cậu nên nhắc chú mang theo dù, lại mặc thêm áo mưa, như vậy mới không bị ướt.

Nhưng mà giờ phút này cậu bị người đàn ông dọa sợ, chỉ có thể trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn hắn, giọng mềm mại lấy lòng nói: “Chú, anh, anh với em cùng đi lên thôi.”

Tần Tư Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, cúi đầu chui vào dù, giọng của hắn so với trời mưa còn lạnh hơn, ẩn ẩn lộ ra quan tâm: “Em xuống đây làm gì? Bị lạnh làm sao bây giờ?”

Hắn giơ tay cần lấy ô trong tay Lộ Chỉ, ô che mưa là giành cho một người, ô không lớn, vì thế hắn đem dù nghiêng về phía Lộ Chỉ, mặc cho vai bị xối ướt.

Mùa đông, trời mưa quả thật rất lạnh, Tần Tư Hoán chính mình đều bị lãnh co rúm lại một chút.

Cho nên lúc nhìn thấy Lộ Chỉ cầm ô chạy trong màn mưa, hắn mới có thể cảm thấu giận, Lộ Chỉ tại sao không quan tâm bản thân.

Cậu là bảo bối nhỏ, hắn yêu thương còn không kịp, nếu thật sự bị bệnh, hắn không đau lòng đến chết sao.

Lộ Chỉ ấp úng lại bắt đầu lúng túng.

Cậu thật sự không dám nói ra câu kia.

Phòng cậu ở lầu 8, Tần Tư Hoán vừa vào khách sạn liền hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Thành phố L đa số mọi người đều nhận ra hắn, biết hắn là tổng tài của Tuấn Thành, cũng biết hắn là người không thể đắc tội được. Tạp chí Thương Nghiệp của thành phố L đa số mỗi kì đều nhắc đến hắn, người đàn ông chưa lập gia đình, tự phụ, văn nhã lãnh đạm, là đối tượng mơ ước của bao nhiêu cô gái.

Nhưng lúc này, người đàn ông lại cả người ướt đẫm, dẫn theo một nhóc con cúi đầu, bộ dáng như làm sai chuyện đi vào khách sạn.

Nữ tiếp tân đôi mắt sáng ngời, tiến lên đang muốn mở miệng nói chuyện, người đàn ông lạnh lẽo ánh mắt quét về phía cô, nữ tiếp tân liền im như ve sầu mùa đông, bị ánh mắt của hắn liếc nhìn không dám lên tiếng.

Người dsafn ông giọng cũng dễ nghe, giống như là hai miếng ngọc thạch gõ vào nhau, còn mang theo một cổ từ tính: “Làm phiền đem lên môht ly trà giừng nóng.”

Nữ tiếp tân nhìn thấy rõ mặt hắn.

Gương mặt đặt biệt soái, mang theo mùi vib đặc trưng của người đàn ông, so với cô nhìn thấy được trên tạp chí còn hấp dẫn người ta hơn.

“Vâng, ngài còn chuyện gì cần dặn dò không?”

Lộ Chỉ bổ sung một câu: “Đưa hai ly đi.”

Người đàn ông rũ mắt liếc nhìn cậu, đuôi mắt thu lại, mắt đen chứa ba phần ý cười, nhẹ giọng cười nói thêm: “Lại đưa thêm hai ly sữa, thêm đường.”

Lộ Chỉ lại cúi đầu, chỉ cảm thấy hắn cười lên hết sức đẹp trai.

Lão già này một ngày không câu dẫn cậu là sẽ chết à!

*

Tần Tư Hoán vừa vào cửa liền ra lệnh kêu Lộ Chỉ thay quần áo nằm lên giường, hắn xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Đèn trong phòng sáng lên, ngoài cửa sổ mưa to vẫn không ngừng, Lộ Chỉ lần đầu tiên cảm thấy trong lòng yên bình đến vậy.

Chỉ là…… Cậu vẫn chưa yên tâm lắm.

Trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác!

Cậu nằm trong chăn, suy nghĩ đến tóc muốn bạc luôn rồi!

Làm sao mà nói thích hắn được bây giờ!

Rõ ràng Tần Tư Hoán đã đối xử với cậu tóit như vậy.

Người đàn ông tắm rất nhanh, chưa đến ba phút đã xong, trên ngưòi hắn mặc áo tắm khách sạn, đai lưng không thèm buộc, cầm khăn lông lau tóc.

Hắn từ phòng tắm đi đến mép giường, chỉ vài bước ngắn ngủn, Lộ Chỉ trong lòng cũng hốt hoảng.

Lập tức tỏ tình……

Chú sẽ có phản ứng như thế nào?

Vui?

Cũng không cảm thấy bất ngờ như trong dự kiến?

Hay là cảm thấy cậu tỏ tình rất buồn cười, không thể tin được?

Mấy suy nghĩ này ở trong đầu cậu đảo quanh, cậy khẩn trương nhắm mắt lại, trở mình đưa lưng về phía Tần Tư Hoán, chỉ nghĩ nằm giả chết, như vậy là có thể không nói.

Nhưng người đàn ông dĩ nhiên không có ý định buông tha cho cậu.

Người đàn ông đứng ở mép giường, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, đoii mắt hẹp dài đen láy, nhìn chăm chú cậu như một con rùa nhỏ rụt đầu. Giọng hắn rất nhẹ nhàn: “Bảo bảo? Ngủ rồi sao?”

Lộ Chỉ lông mi run rẩy, cắn răng, trong lòng lộn tùng phèo, giơ tay kéo chăn thấp xuống, mở mắt ra, mở miệng, nói lắp không thành câu: “Không…… Không, không ngủ!”

Người đàn oing hầu kết lăn lăn, mắt đen phản ánh lại bộ dáng của Lộ Chỉ lúc này.

Nhóc con vùi nữa gương mặt vào trong góii mềm khách sạn, tóc đen tôn lên làn da trắng của cậu, gương mặt lại ửng đỏ, giống như đánh má hồng, môi cũng hồng hồng, khóe miệng còn có nho nhỏ vảy, buổi chiều hắn còn hôn qua.

Tần Tư Hoán bụng nhỏ hơi nóng.

Hắn đem xoa đầu cầm lấy khăn lông, đưa cho Lộ Chỉ, tiếng hít thở trầm thấp, ánh mắt có chút dục, giọng ra lệnh: “Lau tóc cho chú, hửm?”

Lộ Chỉ liếm liếm môi, tay từ trong chăn dò ra đi, cầm lấy khăn lông, “Được, được……”

Tần Tư Hoán cười như không cười nhìn cậu một cái, hỏi: “Run cái gì?”

“Em…… Không, không run!”

Người đàn ông từ mép giường bò lên trên giường, xốc lên chăn, ngồi vào, hắn nửa dựa vào đầu giường, vươn tay ôm lấy vai Lộ Chỉ: “Không run?”

Lộ Chỉ tự mình ngồi dậy từ trên giường, cậu thậm chí khẩn trương run run rẩy rẩy, đoii mắt cũng không có gan nhìn Tần Tư Hoán.

Cậu cầm khăn lông, lau lung tung trên dầu Tần Tư Hoán.

Người đàn ông ở trong chăn ôm lấy chân cậu, đem bàn chân Lộ Chỉ dán vào ngực mình.

Hơi ấm từ lòng bàn chân truyền đến ngực, Lộ Chỉ hơi hơi trợn to mắt: “!!!”

Người đàn ông cúi đầu, dịu ngoan tùy ý cậu sát tóc, giọng cũng thấp: “Như vậy chân còn lạnh không?”

Tác giả có lời muốn nói:

- ---------------***-------------------------