Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 4 - Chương 7




Quyển 4 –

Quý Phi nói chuyện lông bông với hoàng đế


Lúc nhận được khẩu dụ thì cả nhà liền vội vàng thu dọn nhà cửa, sai mấy tên sai vặt ra ngoài, chỉ chừa lại vài người có thân phận đàng hoàng ở nhà. Chính đường sáng sớm đã được dọn dẹp, bỏ mấy đồ trang trí không cần thiết đi, chỉ bố trí đại tọa, bỏ đi toàn bộ ghế khách, đổi toàn bộ hai bên sảnh thành phòng thay quần áo tạm thời của Quý Phi. Hành lang bên ngoài nối liền với chính đường, toàn bộ mái hiên trên lầu đều được chắn lại. Nam bộc được sai đi, chỉ chừa nữ bộc lại. Trên đất toàn bộ đều lót thảm. Sửa sang ổn thỏa xong, mùng mười cả nhà dậy rất sớm, dựa theo nam nữ mà phân ra, tất cả đều đứng ở sau cửa nhà.

Bởi vì hồi tháng bảy Lạc Chính Mịch được phong tước, theo như quy chế của phủ hầu tước, nếu so với hiện tại thì lớn hơn nơi này rất nhiều. Cho nên người trong nhà Lạc Chính Mịch dự định thương lượng mua nhà để khuếch trương phủ. Nhà Lạc Chính ở vùng này cơ bản đều là địa chủ, có nhiều nhà trống. Thật ra sau khi phong tước, địa phương đã có địa chủ muốn đưa nhà cho hắn. Bất quá hắn ngại di chuyển, lại tốn kém, hơn nữa không muốn gây động tĩnh gì to tát, khiến cho hoàng thượng cảm thấy nhà bọn họ tùy tiện làm càn.

Nhưng thể diện vẫn phải có, cho nên nhà Lạc Chính quyết định khuếch trương phủ dọc theo bên ngoài nhà mình. Hiện giờ nhà Lạc Chính không giống ngày xưa, thoát khỏi thương tịch một cách triệt để mà tiến vào hàng ngũ hoàng thân quốc thích. Lạc Chính Tân hiện giờ cũng không cần tìm vườn trà ở khắp nơi, sớm biết được huynh đệ được phong tước, ngày sau trực tiếp đến Cẩm Hương là được. Cho nên chỗ mua bán cũng rất thuận lợi, chỉ chờ hoàng thượng trở về kinh liền chọn ngày lành tháng tốt phá thổ động công.

Phi Tâm dọc đường đã sớm nói rõ với những người đi cùng, cho nên đi rất thuận lợi. Trong lòng nàng vô cùng xúc động, bốn năm rồi không về nhà, thành Hoài An thay đổi như thế nào không rõ. Nhưng nàng luôn nhớ nhà, nghĩ đến bốn năm này, phụ thân đi lại bôn ba không ít. Hắn cũng sắp năm mươi rồi, hồi còn trẻ vì trong nhà mua bán nên hàng năm đều ở bên ngoài. Hiện giờ lại vì thanh danh gia đình mà thỉnh thoảng bôn tẩu, dẫn dắt mọi người, quả thật là không dễ dàng.

Hơn nữa nàng cũng rất nhớ hai vị mẫu thân, mẹ cả và mẹ đẻ của nàng. Khi còn ở nhà, đại nương vẫn luôn bồi dưỡng nàng. Mẫu thân tất nhiên là không cần phải nói, bây giờ cuối cùng có thể gặp mặt một lần. Huống chi sau lần này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Cho nên càng gần đến nơi, trong mắt cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.

Nhất thời thấy xe dừng lại, nàng cố nén không nhúc nhích, nghe bên ngoài đúng là giọng nói của phụ thân. Nàng nghe Thường Phúc bên ngoài hô một tiếng: “Đi.” Xe tiếp tục đi chậm rãi, cửa đã mở ra rồi, xe đi thẳng vào sân. Bởi vì cửa sổ khép chặt, nàng nhất thời cũng không nhìn thấy, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Tú Linh hiểu được tâm tư của nàng, nhỏ giọng khuyên: “Nương nương, ngày đại hỉ. Đừng nên khổ sở.”

Lúc này Thường Phúc chậm rãi vén rèm xe, trước mắt Phi Tâm, ở bên ngoài, cách hai con ngựa, phụ thân dẫn theo Nhị thúc, Tam thúc, huynh trưởng, Nhị huynh, Tam huynh và ấu đệ, con cháu Nhị Tam thúc đều quỳ trên mặt đất, miệng hô cung kính Quý Phi ngọc phúc kim an. Phụ thân đầu đội mũ chim yến vải sa, mặc áo bào xanh thêu tím, thắt lưng cột một miếng ngọc chàm. Đây đúng là bào phục của hầu tước. Vì ở xa, hơn nữa Phi Tâm nước mắt lưng tròng, nhất thời cũng thấy không rõ. Mờ mờ nhìn thấy mũ sa của phụ thân, nàng không nhịn được mà rơi lệ.

Sau đó, Thường Phúc vung phất trần hô: “Miễn ~”, mọi người đứng lên khom người lui ra đứng hai bên. Xe tiếp tục đi chậm, cho đến khi tới cửa chính đường, Phi Tâm chậm rãi xuống xe. Đi thẳng vào chỗ ngồi, đây là lần đầu tiên nàng bị lễ nghi này làm cho có chút tâm phiền ý loạn, nhưng lại không thể không chịu đựng. Phụ thân xem trọng nhất điều này, nàng vẫn luôn hiểu rõ.

Sau khi nàng ngồi xuống, nữ quyến trước mặt ở hai bên quỳ xuống. Mặc dù chú cháu đều là chí thân của phụ thân, nhưng phần lớn không có chức quyền mà cũng ngại vì nam nữ khác biệt, cho nên mới quỳ ở ngoại viện, còn tất cả nữ quyến có thể vào nhà chính mà lạy. Phi Tâm thấy đại nương dẫn mẫu thân cùng với hai thím liền rũ mắt xuống. Trang sức và y phục của mẫu thân đều giống như đại nương. Phía sau là hai thím, sau nữa là Ngũ muội của nàng cùng với mấy đường muội. Mọi người một chút cũng không dám ngước mắt, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Hai vị tỷ tỷ và Tứ muội của nàng đều đã xuất giá, hiện giờ chỉ có Ngũ muội còn chưa lấy chồng, mấy biểu muội nhà Nhị Tam thúc thì tuổi còn nhỏ. Thấy mọi người bái lạy, Phi Tâm liền đứng dậy qua phòng bên thay quần áo. Nàng hôm nay tuy rằng không câu nệ lễ nghi, nhưng cũng mặc y phục xuất hành của Quý Phi, thêu trăm oanh tước đỏ vàng, tay áo rộng, búi tóc phượng bát bảo, hai bên là sáu cây trâm cài tóc. Nàng mang hài trúc nạm châu ngọc, tô điểm thêm cho vẻ ngoài kiều diễm, cả người cực kỳ xinh đẹp. Hàng phục tuy rằng không bằng cát phục hoa lệ, trang sức cũng bớt lại, tay áo cũng không rũ xuống đất, vạt áo cũng sẽ không kéo dài, nhưng khi ngồi xuống giữa nhà chính, cũng như một con chim phượng, càng làm cho gia quyến bên dưới một chút cũng không dám nhìn.

Sau khi vào phòng bên, Phi Tâm thay đổi thường phục trong cung. Vẫn là trúc hồng vây mãn kim hoa lệ. Trên đầu cũng thay đổi trang sức, nhưng mà là búi tóc phi phượng, chẳng qua là tháo trâm cài xuống, thay bằng một đóa mẫu đơn lớn, đổi thành trang phục bình thường. Khuôn mặt cũng mộc mạc vài phần, vẫn thoa kim phấn như trước. Lúc này nàng không quay lại chính đường, đằng sau có Tú Linh dìu đi.

Phía nam có bố trí sân vườn, cơ bản đều có nhiều lầu. Đằng trước chính đường, đi qua sân là một tòa tiểu lâu. Phi Tâm rất quen thuộc với nơi này, với từng ngọn cây cọng cỏ. Nhớ lại trước đây, trong lòng nàng lại phập phồng. Tiểu lâu là nơi dừng chân ngắm cảnh. Phía nam là hoa viên trạch viện xinh xắn. Tòa lầu này nằm ở giữa. Lúc này một tầng đã quét sạch toàn bộ, treo một tấm rèm che, ngăn một tầng này thành hai nửa. Bên trong bố trí đại tọa, bên ngoài trống không.

Sau khi nàng ngồi xuống, cũng xem như có thể lên tiếng.

Nữ quyến trong nhà yết kiến. Hiện giờ đang ở trong nội đường, không cần giữ lễ tiết. Nữ nhân tiến vào. Phi Tâm lại không nhịn được, bỗng chốc đứng dậy. Không đợi mọi người quỳ đã quỳ xuống trước, mở miệng nói: “Hai vị mẫu thân cho nữ nhi lạy một xá.”

Mọi người đều sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đỡ dậy, miệng run rẩy: “Không được. Không được!” Bên này Tú Linh vội đỡ Phi Tâm dậy, nhẹ giọng nói: “Nương nương. Đứng dậy đi. Hiện giờ nương nương trở về nhà, nên vui mừng mới phải.” Nàng vừa nói vừa đưa tay về phía hai nữ nhân đi đầu. “Hai vị phu nhân xin đứng lên.”

Phi Tâm nhìn đại nương và mẫu thân, nhất thời hai mắt đẫm lệ. Đại nương hiện giờ đầu đã bạc, lại thêm nếp nhăn. Mẫu thân cũng vậy. Hai người đều là nữ tử tinh tế của miền nam, ngũ quan thanh tú. Đôi mắt đẹp do cuộc sống bươn chải mà khó bảo toàn theo năm tháng. Càng bởi vì nàng vào cung mà các bà lúc nào cũng cẩn thận gấp bội. Càng nghĩ đến lại càng thấy khổ sở. Nước mắt cũng không dừng được. Các mẹ thấy nàng quý khí đoan trang tao nhã, không còn nhát gan như năm đó, phong thái lại tăng thêm mấy phần. Mặt mày tất nhiên là vẫn như trước. Da thịt càng thêm trong sáng như ngọc mài. Càng bởi vậy nàng càng phải biết ơn vua, vì đã mang vinh quang vô hạn đến cho cả nhà, để cho nhà Lạc Chính gia nhập hoàng thân quốc thích. Không khỏi bị kích động cắt ngang ý nghĩ, mẹ con các nàng cầm tay nhìn nhau. Đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn đến nghẹt thở, tư ý triền miên, ôn lại nhiều chuyện cũ làm cho Phi Tâm thỏa mãn trong lòng. Vừa an ủi vô cùng lại vừa bi thương vô hạn.

Lần này về, đương nhiên là hân hoan nhiều vô kể. Lời nói ôn nhu dịu dàng tất nhiên là không cần nói nhiều. Một nhà đoàn tụ lần này, vui mừng vô biên lại càng không phải nhiều lời. Hơn nữa là nhà của mình, đương nhiên so với chỗ khác thì tự do hơn nhiều. Cho nên Phi Tâm hôm nay hào hứng, đặc biệt vui sướng, ngay cả rượu cũng uống mấy chén.

Tới giờ hợi, yến tiệc trong tiểu viện mới kết thúc. Nữ bộc trong nhà đốt đèn dẫn đường, Phi Tâm không ngồi kiệu nhỏ, mấy người Tú Linh chen chúc trở về tiểu lâu nàng ở trước khi xuất giá.

Nơi này cách tiểu viện không xa, hai tầng tường sơn trắng đến đỉnh tiểu lâu. Có một cái sân nhỏ, một tầng hai bên là hành lang vòng quanh, phía sau một loạt phòng xá dùng cho cúng bái. Một tầng là nhà chính, bốn cây cột trụ sơn đỏ, cũng mở ra tám cánh cửa. Bên trong là những tấm bình phong chạm khắc tranh thủy mặc, phía sau là một cái thang lầu xoay tròn. Nơi này còn bố trí cửa sau, trực tiếp thông ra hậu viện.

Thang lầu rất hẹp, hai người căn bản đi song song không được. Tú Linh sợ Phi Tâm vừa rồi uống rượu, lòng bàn chân bất ổn, liền để cho Thường Phúc đi lên trước, sau đó một trước một sau che chở nàng đi. Thang gỗ lâu năm, một bước kêu cót két. Cho đến lúc lên lầu, trước mắt là một dãy hành lang dài nối thẳng hai bên. Một bên tất cả đều là cửa sổ, hướng về phía vườn. Một bên bố trí phòng ốc, ở giữa là sảnh các, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng sinh hoạt chung, một bên phòng sinh hoạt chung thông với phòng tắm. Hai bên chính là hai gian nhỏ. Ngoại trừ hai gian không có cửa, ba gian khác đều thông, cách nhau bởi tấm rèm.

Tú Linh thấy ở đây ngoại trừ đồ dùng sử dụng hàng ngày, tất cả hoàn toàn không có đồ cổ, cũng không có cầm sắt phẩm cấp các loại. Sử dụng màn trướng trắng thuần, không có hoa văn, trên tường cũng không treo kiệt tác gì. Từ sau khi Phi Tâm xuất giá, nơi này đều không có ai động qua cái gì. Hết thảy đều giữ nguyên hiện trạng, đóng kín lại, chỉ là bình thường có đến quét dọn. Có thể thấy được khuê phòng của Phi Tâm vô cùng khiêm tốn đơn giản.

Tâm tình Phi Tâm rất tốt, mặc dù đêm đã khuya nhưng vẫn chưa buồn ngủ. Thay đổi xiêm y xong, sau khi uống một ly trà, nàng đột nhiên nhớ tới mình đã từng trồng một gốc hoa quế trong hậu viện. Hiện giờ là tháng tám, hương hoa quế thoang thoảng, cả phủ Lạc Chính đều phảng phất hương quế, làm cho nàng không khỏi muốn ra sau nhà xem một tí.

Nàng leo xuống, đi ra ngoài, phía sau lúc này đã không còn ai. Nàng hiện giờ đơn giản chỉ sử dụng đám người Tú Linh. Do bọn họ ở nhà dưới hai bên hành lang, cho nên tiểu viện cũng rất yên tĩnh. Phía sau có một miệng giếng, bên cạnh có một hoa viên nhỏ, đủ loại hoa cỏ. Phi Tâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bụi hoa kia, bốn năm qua cũng đã cao hơn nhiều.

“Bình thường năm sáu năm mới nở hoa.” Phi Tâm nhìn tán cây, nhẹ nhàng nói. Trên mặt đất cũng bày rất nhiều chậu hoa quế, có mấy chậu hoa vàng, mùi hương nồng tỏa ra bốn phía. Nhất thời nàng vừa cười vừa nói, “Trở về chúng ta cũng nên vui vẻ một lần, ủ một vò rượu hoa quế, uống cũng rất ngon.”

Nàng nói chuyện với Tú Linh, lại không nghe thấy mảy may trả lời. Đang lúc Phi Tâm thấy kỳ lạ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một cơn gió nhẹ. Nàng phát hoảng, còn không đợi quay đầu, một bàn tay đã vòng từ phía sau tới, che cả miệng nàng lại, nhanh chóng kéo nàng vào trong ngực! Nàng thoáng chốc ngây ngốc, toàn bộ gáy đã tê rần, thân mình cứng ngắt. Chờ lúc nàng giãy dụa theo bản năng, một giọng nói truyền đến: “Đừng sợ, là ta.”

Cả người Phi Tâm tê dại, sợ đến mức cả người muốn nhũn ra, đợi đến khi đối phương nới lỏng tay, nàng run môi, một hồi lâu mới quay đầu lại, mở nửa mắt, lại không kịp thi lễ: “Hoàng, hoàng… Hù dọa, làm thiếp sợ muốn chết.”

Nàng nhất thời sợ hãi, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Lời nói cũng quên ý tứ, tay che ngực. Nàng thấy Vân Hi một thân áo choàng màu chàm, hoa văn thêu màu bạc, tóc buộc cao, kết thành đuôi sam thô, phía đuôi cài một viên minh châu.

Từ trước ra sau không có hoa văn rồng nhưng mặc bộ y phục này cũng quá chói mắt. Phi Tâm thấy hắn hơi cau một bên mày, môi cong lên cười như có như không. Nàng sợ hãi cực độ, trực giác cho thấy phía sau lưng là một thân mồ hôi lạnh, hơn nữa hắn lại mang theo bộ dáng làm như nàng phá hỏng trò đùa quái đản của hắn, khiến cho nàng rốt cuộc cũng thốt ra: “Sao lại dọa người như vậy? Còn tưởng là cường đạo!” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có chút tỉnh ngộ, nàng vội vàng che miệng không nói nữa. Con ngươi tròn xoe, gương mặt chưa hoàng hồn, lại thêm vài phần xấu hổ.