Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 7: 8






"Tôi từng nói tôi đã kết hôn sao?"

Chương 7.

"Bạn gái của tôi, không cần cậu chăm sóc."

Bạn gái??? Đường Chấn một mặt mờ mịt nhìn kỹ người trước mắt,  muốn xác nhận mình không nghe lầm, chỉ thấy thái độ và giọng nói của đối phương không có vẻ gì là giỡn cợt.

Đường Chấn kinh ngạc.

Mà lúc này Hạ An còn kinh ngạc hơn Đường Chấn, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, bởi vì nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra câu này sẽ từ miệng Diệp Quan nói ra.

Chịi có Diệp Quan trần thuật nhẹ như gió thổi, không một chút mất tự nhiên nào.

"Bạn...bạn gái?" Đường Chấn trùng mắt nhìn Hạ An: "Tiểu An, chuyện này...."

Hạ An và Diệp Quan bốn mắt nhìn nhau.

Một giây, hai giây....

Không cần nói nhiều, chỉ cần dùng ánh mắt, hai người lập tức hiểu ý đối phương.

"Anh cũng thấy rồi đó."  Hạ An thất thời, nhìn Đường Chấn nói: "Vậy nên sau này chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn ..."

Đường Chấn vẫn không tin, dựa vào quan hệ của hắn và Hạ An, nếu Hạ An có giao du vơi ai thì làm sao hắn lại không biết đây? 

Nhưng nghĩ kỹ lại, Hạ An làm việc ở quán bar hắn cũng không biết, tưởng rằng không có ai hiểu Hạ An hơn hắn, nhưng hoá ra quay đầu lại thì...

"Hết cách rồi, bạn gái em đặc biệt rất hay ghen." Hạ An lại nắm tay Diệp Quan, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan cười, còn hỏi ngược lại Diệp tổng: "Đúng không?"

Ánh mắt và động tác này cực kỳ giống như một thiếu nữ vừa rơi vào lưới tình.

Diệp Quan lại bị Hạ An nắm lấy lần thứ hai, cô yên tĩnh nhìn đối phương không tỏ ý kiến gì, nhưng nhìn vị Hạ tiểu thư này một giây nhập vai làm cô có mấy phần muốn cười.

Nàng nhẹ cười cũng rất đẹp.

Hạ An cười đến long lanh, đôi mắt tràn ngập 'ngọt ngào'.

Diệp Quan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An, oán thầm, đúng thật là diễn rất giỏi.

Dù cho Hạ An và Diệp Quan đều đang diễn, nhưng ở trong mắt Đường Chấn nhìn thấy thì chỉ có ám muội và ám muội.

Hạ An cười, nhưng nụ cười này không giống bình thường hay cười với hắn.

Đường Chấn lại nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sắc mặt khó coi hết sức. Từ lúc cao trung hắn đã yêu thích Hạ An vẫn luôn cam tâm tình nguyện yên lặng làm bạn,  bây giờ lại là kết quả này, làm sao chịu được?

Tuy rằng hắn không biết mình phải chờ đợi bao lâu, nhưng chí ít Hạ An vẫn luôn một mình, huống hồ Hạ Hà cũng ủng hộ hai người, vì vậy nên Đường Chấn càng cảm thấy mình có cơ hội...

Nhưng hiện tại...

Hạ An nắm tay Diệp Quan muốn đi.

Đường Chấn không cam tâm, không chút nhã nhặn ngăn cản Hạ An, chất vấn: "Chuyện khi nào? Sao anh không biết?"

Diệp Quan tiến lên một bước, che trước mặt Hạ An mở miệng: "Em ấy là bạn gái tôi, không lẽ chuyện gì cũng phải nói cho cậu biết?"

"Cô..." Đường Chấn bị nói đến nghẹn lời, nhiều năm qua hắn đã quen quan tâm Hạ An, cho rằng đó là trách nhiệm, thậm chí đã trở thành  thói quen.

"Tiên sinh, cậu dây dưa không rõ với bạn gái tôi, tôi cho rằng nên để  cảnh sát xử lý  chuyện này." Diệp Quan không muốn phí lời, cô quay đầu nói với Hạ An: "Đi thôi."

"Ừm.", Hạ An hoảng hốt đáp, khoảnh khắc Diệp Quan bước lên nửa bước bảo vệ nàng thì trong lòng nàng đã dâng lên một dòng nước ấm, mặc kệ đó có là động tác hững hờ của đối phương hay không.

Đây là lần đầu tiên Hạ An như một con cừu non tùy ý để người ta bảo vệ mình, mười sáu tuổi nàng đã phải tự lập,  tự mình nỗ lực không dựa vào ai, kể cả là người nhà.

Đi theo phía sau Diệp Quan, tay Hạ An bị người ta nắm, lòng bàn tay lại có cảm giác nóng rực.

Nàng mất tập trung cất bước.

Hạ An đã quen một mình đối mặt với tất cả, trong lòng nàng lúc này lại nổi lên một loại chờ mong không tên, chờ mong giành cho hai người...

Trước đây chưa bao giờ có.

Tuy rằng cô từng trải hơn bạn cùng lứa, nhưng Hạ An hai mươi ba tuổi vẫn là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm. Xưa nay nàng chưa có nghĩ qua phương diện này, cũng không có thời gian nghĩ tới, bắt đầu từ thời kỳ trưởng thành đã bận rộn với kế sinh nhai, bận rộn học hành, bận rộn làm cho bản thân độc lập mạnh mẽ...nào còn sức lực để nghĩ đến ái tình?

Nhưng mà hiện tại Hạ An lại có chút chờ mong, giống như  đêm nay, chờ mong bản thân mình tình cờ yếu đuối thì, sẽ có người đứng bên cạnh mình, tất nhiên người đó nên là người mình thích.

Trong lòng Hạ An tự giễu, sao nàng lại nghĩ vấn đề tẻ nhạt này, cuộc sống bây giờ đã đủ làm nàng thở không nổi rồi.

Chỉ là, chờ mong cũng không có gì xấu đi 

Không khí càng lúc càng khó chịu, cực kỳ khô nóng.

Đi xa dần Đường Chấn rốt cuộc cũng không đi theo nữa,  Hạ An xem như  đã giải quyết được một vấn đề đau đầu, nàng nới lỏng tay Diệp Quan: "Vừa rồi làm phiền chị."

Nhắc tới  cũng khó tin, hai người gặp nhau ba lần mà đã có đến hai lần dùng danh nghĩa 'bạn gái" để đối phó.

Diệp Quan nhàn nhạt nhìn cổ tay gầy gò của Hạ An, cổ tay bị nắm đến in dấu, có thể thấy được chàng trai lúc nãy dùng bao nhiêu sức.

Hạ An tùy ý xoa xoa  cổ tay, chân mày giản ra, nàng hiếu kỳ hỏi Diệp Quan: "Diệp tổng...sao chị lại đến đây?"

"Đi ngang qua ". Diệp Quan thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hạ An, tựa như chuyện bối rối lúc nãy chưa từng xảy ra.

"Trùng hợp như vậy..." Hạ An không tin tưởng lắm, chị ấy đúng lúc xuất hiện chỉ là trùng hợp sao? Lúc nãy mình và Đường Chấn tranh chấp chắc chị ấy cũng nghe được 

Nghĩ như vậy, ngoại trừ nói 'trùng hợp' Hạ An cũng không biết nói thêm gì, ngẫm lại lại nói thêm tiếng cám ơn rồi chuẩn bị rời đi.

Đoạn đối thoại của hai người Diệp Quan nghe được, ánh mắt cô rơi vào thân thể đơn bạc của Hạ An, trầm mặc suy nghĩ một chút, đến tận khi đối phương đi xa hơn hai mét thì Diệp Quan bỗng nhiên mở miệng: "Hạ An."

Hạ An dừng bước quay người lại, nhìn thấy Diệp Quan đang tiến lại gần nàng.

"Uống rượu không?" Diệp Quan nói.

Diệp tổng chủ động mời?? Hạ An hoài nghi mình nghe lầm: "Sao ạ?"

"Lần trước cô nói bồi tôi uống rượu."

"A?" Hạ An bất ngờ, nàng có cảm giác không chỉ có uống rượu đơn giản như vậy, nhìn Diệp tổng không phải dạng người thích uống rượu tiêu khiển.

Nàng nhìn Diệp Quan một chút, gật đầu: "Đi."

Hôm nay bị Đường Chấn đến quậy một trận, Hạ An cũng không còn tâm trạng đi làm: "Không đi Dạ Sắc, đi nơi khác được không? Nơi nào hơi yên tĩnh một chút."

Dạ Sắc quá ồn, nàng muốn tìm một chỗ yên tĩnh hơn.

"Ừm." Đúng lúc hợp ý Diệp Quan.

.

Hai người đi vào một quán không quá bắt mắt, nhạc trữ tình, cách thức mới mẻ, so sánh với mấy quán khác thì yên tĩnh hơn nhiều.

Hạ An không thích bầu không khí hừng hực của Dạ Sắc, nhưng hết cách rồi, ai bảo tiền lương bên đó cao như vậy.

"Bồi tôi được rồi."

"Chị đừng như vậy, em uống cũng rất được đó." Hạ An nửa đùa nửa thật nhắc nhở Diệp Quan.

"Hại thân." Diệp Quan nói xong lại cảm thấy dư thừa, vị Hạ tiểu thư này bản chất là bác sĩ mà.

"Ừm." Hạ An ngoan ngoãn gật đầu, vẫn không hiểu tại sao Diệp tổng đột nhiên rủ nàng đi uống rượu.

"Diệp tổng..." Hạ An vừa mở miệng thì điện thoại Diệp Quan kêu lên..."

"Xin lỗi, tôi nghe máy trước." Điện thoại là dì Chu gọi, phỏng chừng là bị tiểu gia hoả dằn vặt rồi.

Hạ An một mình uống rượu đưa mắt đánh giá xung quanh, Diệp Quan nói chuyện như có như không tiến vào tai nàng.

"Ừm...con về hơi trễ...dì dỗ Vãn Vãn ngủ đi... đừng cho con bé ăn ngọt..." Bàn giao vài câu, Diệp Quan cúp máy.

Ly rượu của Hạ An đã cạn, nàng nhìn nhìn Diệp Quan, tò mò hỏi: "Chồng chị?"

Diệp Quan nhàn nhạt đáp: "Không phải."

Không phải đàn ông, vậy là...

Hạ An thầm nghĩ, quả nhiên chị ấy thích phụ nữ.

Hạ An mỉm cười lại hỏi: "Vợ sao?"

Diệp Quan thả ly rượu xuống bàn, đưa mắt nhìn Hạ An, không nhanh không chậm nói: "Tôi từng nói tôi đã kết hôn sao?"

~~~~

Chương 8.

"Tôi từng nói đã kết hôn sao?"

Hạ An phát hiện Diệp tổng có năng lực một lời doạ người, câu nói này làm Hạ An phỏng đoán trong lòng hai lần, xác định được ý của đối phương, mới mềm mềm hỏi: "Chị ly hôn?"

"..."

Con gái đã lớn như vậy, Hạ An đương nhiên chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.

Diệp Quan nhìn nhìn Hạ An: "Không phải."

"Vậy con gái chị..." Giọng Hạ An nho nhỏ, bởi vì thấy phản ứng của đối phương giống như không muốn đề cập đến chuyện này, cũng bình thường thôi, mỗi người đều có chuyện riêng tư mà.

Hạ An xem như đã biết tại sao Diệp tổng luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, một mặt nghiêm túc cẩn trọng, một mặt lại không muốn cùng người khác nói quá nhiều về chuyện của bản thân.

"Hạ tiểu thư."

"Hả."

Lẳng lặng uống xong nửa ly rượu, Diệp Quan bắt đầu  vào thẳng vấn đề: "Có việc muốn thương lượng với cô."

"Với em?". Đêm nay lời nói của Diệp Quan làm Hạ An mê mang hết lần này đến lần khác, quả nhiên chị ấy tìm mình có việc, chứ không phải đơn giản chỉ là uống rượu không thôi. Nhưng Diệp tổng muốn thương lượng chuyện gì  đây?

Diệp Quan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An: "Hiện tại cô vẫn độc thân chứ?"

Lại là một vấn đề lạ, làm người ta phải có suy nghĩ kỳ quái không thôi.

"Em độc thân." Tim Hạ An đập hơi nhanh, dựa theo kinh nghiệm của nàng, dưới tình huống này thì chín mươi chín phần trăm câu nói tiếp theo sẽ là "Làm bạn gái của tôi được không?"

Trùng hợp, trong quán rượu đang mở nhạc trữ tình, cực kỳ cực kỳ thích hợp

Hạ An nhìn mặt Diệp Quan, rất đẹp, không nhuốm khói bụi trần gian, làm sao đây... Hạ An siết chặt ly rượu, cảm giác trí tưởng tượng của mình quá phong phú, không dám nghĩ nữa.

"Cô hai mươi ba?"

Diệp Quan xác nhận lại tên tuổi.

Cái hơi hướng tán gẫu này làm Hạ An càng lúc càng mờ mịt: "ừm..."

"Đã đủ tuổi kết hôn."

"Diệp tổng, chị..." Lúc này Hạ An hình như đã hiểu được chút chút, chẳng lẽ Diệp tổng có sở thích làm Hồng Nương?? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, Hạ An khó tin cười hỏi: "chị là... Muốn giới thiệu đối tượng cho em sao?"

"Không phải." Diệp Quan bình thản phủ nhận.

"Ồ..." Hạ An lại nâng ly rượu lên uống.

"Chúng ta kết hôn đi."

"Phốc!..." Hạ tiểu thư còn đang định uống thêm chút rượu, kết quả nghe Diệp Quan nói mấy chữ này, ngụm rượu uống vào mém chút làm cô sặc tới chết.

So với "Làm bạn gái của tôi" còn khiếp vía hơn.

Hạ An ho khan một trận, nàng ngẩng đầu, Diệp tổng rất tri kỷ đưa khăn giấy cho nàng, trên mặt không chút gợn sóng, nói 'chúng ta kết hôn" so với 'cùng uống rượu" còn có cảm giác bình thản hơn.

"Chúng ta...kết hôn?" Hạ An thoáng bình tĩnh, trước tiên nàng cười sau đó chống cằm: "Chị nói đùa không vui."

Dù cho Hạ An nói vậy, nhưng Diệp Quan đâu phải dạng người  thích đùa, cô đưa ra kết hôn là vô cùng nghiêm túc.

"Tôi nói là thỏa thuận kết hôn."

"Thoả thuận?",

"Tình hình của bà ngoại tôi cô cũng biết..." Diệp Quan chậm rãi giải thích.

Tình trạng cơ thể của bà Lương lâu nhất chỉ có thể kéo dài thêm hai năm, tuy rằng ngoài miệng của bà không nói gì, nhưng trong lòng vẫn trông ngóng cô kết hôn, bà sợ bản thân không chờ được tới ngày đó, điểm này Diệp Quan hiểu rất rõ, kết hôn chỉ là hình thức tạm thời, cô không muốn bà ngoài ra đi trong tiếc nuối.

Hạ An nghe xong không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng sắp xếp cuộc đối thoại tối nay, từ lúc Diệp Quan mở miệng nói ra hai chữ 'kết hôn' đến giờ, tâm nàng vẫn còn loạn.

Cùng một người gặp mặt ba lần... liền kết hôn???

"Phí phẫu thuật của cha cô còn thiếu bao nhiêu?" Diệp Quan chuyển đến đề tài nhạy cảm.

Chuyện nay đối với Hạ An mà nói là rất nhạy cảm.

Hạ An nhìn người trước mặt, trầm mặc.

Diệp Quan thấy nàng không nói gì, lại nói: "Sau khi kết hôn tôi có thể gánh chi phí phẫu thuật của cha cô, bao gồm cả tiền thuốc sau khi chữa bệnh..."

"Diệp tổng." Hạ An cúi đầu cắn cắn môi, chen ngang lời Diệp Quan, sau đó quật cường ngẩng đầu  cười nói: "Chị tìm người khác đi, việc này em không thích hợp."

Diệp Quan nghĩ trong lòng nàng có lo lắng, nói: "Yên tâm, chỉ là hôn nhân hình thức, tôi không ép cô làm gì cả."

Hạ An vẫn cố chấp lắc đầu 

Chuyện của mình, Hạ tiểu thư cảm thấy chỉ cần bản thân cắn rằng kiên trì là được, không cần dựa vào nguời khác.

Tuy rằng thoả thuận kết hôn nghe tới rất có lợi, nhưng chẳng thà Hạ An tình nguyện chịu cực cũng không muốn người khác nhúng tay.

Diệp Quan phát hiện bản thân tính sai rồi, cô tưởng rằng Hạ An sẽ đồng ý, dù sao Hạ tiểu thư bây giờ rất cần tiền, mà điều này lại là cơ hội rất tốt: "Tại sao?"

"Nhất định phải có lý do sao?",

"Tôi biết chuyện này rất đột ngột, cô có thể trở về suy nghĩ thật kỹ, không cần trả lời tôi gấp như vậy." Diệp Quan nhờ người phục vụ mang ra giấy bút, cúi đầu viết một dãy số: "Nếu đồng ý cứ gọi cho tôi."

Hạ An không trả lời, tiếp tục uống rượu.

Hoá ra cô gái này tính tình rất cứng đầu, Diệp Quan lại thay đổi ấn tượng với vị Hạ tiểu thư này,cô vốn định đứng lên rời đi, nhưng trước khi đi vẫn nhịn không được nói với Hạ An một câu: "Uống ít.",

Lúc Hạ An ngẩng đầu thì người bên cạnh đã đi, chỉ để lại tờ giấy viết số điện thoại, nàng nhìn vào nó một hồi...

Một mình ngồi trong quán không lâu, Hạ An liền đi ra ngoài nhìn bầu trời đêm, mặt trăng bị mây mù che kín, lại sắp mưa...

Hiện tại chưa tới mười một giờ, trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, vừa nhìn là biết Kha Nhược Sơ gửi vào mấy phút trước.

"Xin lỗi-----"

"Tớ không cố ý, tớ sợ cậu có chuyện."

Hạ An không nhắn lại, tiếp tục đi lung tung không mục đích. Đêm nay Đường Chấn đột nhiên tới Dạ Sắc tin nàng, không cần nghĩ cũng biết là Kha Nhược Sơ nói, bởi vì ngoại trừ nàng, chỉ có một mình Kha Nhược Sơ biết chuyện.

Vậy đó, chuyện của mình hà tất đi nói với người khác.

Tựa vào cột đèn trên đường, Hạ An ngơ ngác đứng, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng không muốn về ký túc xá, lại càng thấy bản thân không còn nơi nào để đi.

Kha Nhược Sơ gọi tới, Hạ An vẫn còn giận nên không nghe.

Cùng lúc đó, Kha Nhược Sơ vừa mới giao ban xong lòng nóng như lửa đốt, bên Đường Chấn thì gọi không được, nhắn cho Hạ An thì không thấy trả lời, gọi điện cũng không ai tiếp.

Hạ An nhất định là giận rồi.

Kha Nhược Sơ vẫn tiếp tục nhắn cho Hạ An hai từ "xin lỗi." Lòng càng lúc càng đau, sau này Hạ An sẽ chán ghét cô, làm sao bây giờ? Cô thật vất vả mới chậm rãi tới gần Hạ An...

Sau năm phút, Kha Nhược Sơ gọi tới lần thứ ba thì Hạ An mới bắt máy, nàng biết Kha Nhược Sơ có lòng, lại tâm tư rất đơn giản, nếu mình không nghe điện thoại thì cả đêm Kha Nhược Sơ sẽ lại không ngủ được.

"Rốt cục cũng nghe... Đường Chấn có làm khó dễ cậu không? Xin lỗi...tớ.."

Nghe giọng bên kia điện thoại, Hạ An biết chắc Kha Nhược Sơ đang khóc, nàng bất đắc dĩ báo một tin bình an: "Đêm nay tớ không về ký túc xá."

"Không về? Vậy cậu đang ở đâu? Ở Dạ Sắc sao? Tớ qua đó với cậu." Kha Nhược Sơ vội vội vàng vàng nói 

"Không cần, tớ ở nhà bạn." Thái độ Hạ An lạnh nhạt, không muốn cùng Kha Nhược Sơ nhiều lời.

Kha Nhược Sơ đem chuyện nói với Đường Chấn, làm lòng nàng có chút khó chịu, dù sao nàng cũng không có bạn bè gì, quan hệ hơi thân mật chỉ có Kha Nhược Sơ, vậy mà ...

"Hạ An----" Đối phương cứ vậy cúp máy, Kha Nhược Sơ biết mình gấp cũng vô dụng, phản ứng của Hạ An rõ ràng là đang giận, không muốn để ý đến mình.

Kha Nhược Sơ ấn ấn huyệt thái dương, hối hận muộn chết! Khoảng thời gian ở khoa cấp cứu, đầu óc đều bận đến choáng váng, bị bệnh hay gì mà lại đi gọi cho Đường Chấn?? Giờ thì hay rồi chọc giận Hạ An.

...

Diệp Quan vừa lên xe không bao lâu liền nhìn thấy Hạ An dựa vào cột đèn trên đường, nàng cúi đầu lấy giày cao gót đá đá lên mặt đất.

Trên mặt không có cười.

Diệp Quan nhớ tới mỗi lần chạm mặt Hạ An, khoé miệng nàng luôn cong lên, mặc kệ là ở quán bar hay bệnh viện, ngay cả buổi tối cùng người ta tranh chấp thì trên mặt vẫn có nụ cười lạnh.

Nhìn Hạ tiểu thư lúc này mặt không cảm xúc, Diệp Quan thật rất muốn cười, Hạ tiểu thư so với mình trước kia có khi còn ngang ngược hơn.

Lại một tiếng sấm rền vang lên, hạt mưa bắt đầu trút xuống càng lúc càng lớn, làm người ta trốn cũng không kịp.

Hạ An ngẩng đầu đi tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách đó không xa. Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một băng ghế dài, Hạ An ngồi xuống tùy ý lau lau nước mưa trên mặt.

Nàng đờ người nhìn bọt nước trên mặt đất, không biết đi đâu, đêm nay ngồi được bao lâu thì ngồi bấy lâu vậy.

Thật sự có chút mệt mỏi..

Hạ An tựa đầu vào tường kính của cửa hàng tiện lợi, híp híp mắt, mí mắt càng  lúc càng nặng. Nàng thừa nhận bản thân cậy mạnh, hơn nửa tháng nay giấc ngủ của nàng đều không quá bốn tiếng.

Bệnh viện, trường học,  quán bar, bôn ba qua lại, dựa vào tinh thần gắng gượng đến giờ, có đôi lúc nàng cũng khâm phục chính mình. Quả nhiên chỉ cần có áp lực, con người sẽ không biết tiềm lực của mình mạnh mẽ đến dường nào.

Ô tô màu đen dừng trước cửa hàng tiện lợi.

Mưa lớn một trận, giờ đã biến thành mưa nhỏ tí tách. 

Diệp Quan cầm ô dự phòng, xuống xe. 

Cô nhìn thấy Hạ An ngồi trên ghế đầu dựa vào tường kính ngủ, tóc váy gì  cũng bị mưa làm cho hơi ướt, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ngọn đèn, có vẻ đặc biệt tiều tụy.

Diệp Quan cúi đầu ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng, ngay cả  ngủ mà cũng căng thẳng như vậy, lộ ra loại cảm giác ngang ngược kinh người 

Hạ An ngủ không sâu, cũng không thể nói là ngủ, giống như nhắm mắt dưỡng thần đúng hơn, vì vậy khi nàng nghe thấy tiếng bước chân tới gần, nàng lập tức cảnh giác mở mắt ra.

Diệp Quan che dù xuất hiện trước mặt Hạ An,: "lên xe, tôi đưa cô về "

Mưa xối xả qua đi, làm bầu không khí nặng nề dịu lại, nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Hạ An nhìn mưa rơi, miễn cưỡng nói với Diệp Quan: "Mưa tạnh tự em về."

Hiếm khi nàng không cười khi nói chuyện, trái lại Diệp Quan lại thích dáng vẻ lúc nàng không cười. Có đôi lúc, cười còn mệt mỏi hơn không cười.

"Trong thời gian ngắn sẽ không tạnh."

Hai người cứ vậy, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, giằng co một trận

Hạ An không nói gì, nàng nghĩ Diệp Quan sẽ rời đi. Nhưng không phải.

Một lúc lâu, Diệp Quan nhìn Hạ An chủ động nói: "Nếu không biết đi đâu, thì trước đó có thể đi với tôi."

Tâm sự bị người ta tự nhiên nhìn ra...

Hạ An không dám nhìn vào mắt đối phương, làm sao người này cứ vô tình cô ý làm nàng cảm động...

"Chị không cần để ý đến em."

Diệp Quan nhàn nhạn, lần thứ hai nhìn ra tâm tư của Hạ An: "Đừng mạnh miệng."