Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 106




"Tích Tích, chị ra đây làm gì?" Cổ Nhạc Nhạc đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy bé gấu đã bò ra từ phòng ngủ.

"Chít chít." Khúc Kim Tích khổ vì không thể nói chuyện, dùng móng vuốt lay chân Cổ Nhạc Nhạc, lại chỉ ra ngoài cửa.

Vừa rồi ở trong phòng ngủ, cô nghe được tiếng nói chuyện ở phía ngoài, biết Túc Hướng Địch dẫn 【  Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】 đến tìm cô, trực giác bất thường mách bảo cô là Giang Lưu có thể tin.

Trước đó, lúc chơi game, cô thường xuyên nghe đồng đội khác gọi Giang Lưu là Thần Côn, nhưng cô không để ở trong lòng. Nhớ tới trước đó, chị Thu một mực nói muốn dẫn cô đi tìm đại sư, Khúc Kim Tích quyết tâm liều mạng. Nếu đã như thế, không bằng tìm Giang Lưu.

"Ý của chị là để cho em đi tìm thầy Túc?" Cổ Nhạc Nhạc suy đoán ý của nó.

Bé gấu gật đầu.

Cổ Nhạc Nhạc quýnh lên: "Nhưng mà, bọn họ sẽ thấy chị đấy..."

Khúc Kim Tích dùng móng vuốt đẩy cô ấy về phía cửa lớn.

"Em biết rồi! Chị cảm thấy người thầy Túc mang tới có thể là đại sư à, muốn cho anh ta giúp chị xem chuyện biến thân sao?" Đẩy đẩy, đầu óc của Cổ Nhạc Nhạc bị bé gấu đẩy đến tỉnh táo.

Khúc Kim Tích thở dài, cuộc giao lưu của hai người cuối cùng cũng suông sẻ

Cổ Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy không an toàn, chuyện lớn như vậy sao có thể tùy tiện để một người không xác định có phải đại sư hay không biết được chứ.

Hơn nữa, nếu như người kia biết thì chẳng phải là Túc Hướng Địch cũng biết sao?

"Kim Tích, Kim Tích, em cảm thấy, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi, không cần gấp gáp như vậy." Cổ Nhạc Nhạc ôm lấy cô, "Hoặc là chờ tổng giám đốc Thẩm trở về, chúng ta lại bàn bạc tiếp?"

Lỡ như người ta đi rồi thì sao.

Khúc Kim Tích lắc đầu, cô tin tưởng trực giác của mình, có đôi khi, trực giác con người trong bất kỳ tình huống nào đều chuẩn xác hơn.

Cổ Nhạc Nhạc không lay chuyển được Khúc Kim Tích, đành phải đồng ý. Cô ấy cầm điện thoại di động lên, ra khỏi phòng, nhưng chuyện lớn như vậy, cô ấy thực sự không dám tự tiện giải quyết, thế là cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, vẫn gọi điện thoại cho Tần Tang.

Studio, Tần Tang nhận được điện thoại của Cổ Nhạc Nhạc thì giật nảy mình. Sau khi cúp điện thoại, cậu ta lại vội vàng báo cáo tin tức cho Thẩm Thính vừa mới diễn xong.

"Sếp, cô Khúc cho rằng một người bạn thân của anh Túc là đại sư, muốn gặp vị đại sư này."

Mi tâm của Thẩm Thính lập tức nhíu lại: "Lúc nào?"

Tần Tang: "Ngay lúc này, Cổ Nhạc Nhạc vừa mới cho tôi biết."

Thẩm Thính đứng lên, nhanh chân đi về phía Minh Ngọc Sênh. Người kia đang nhìn máy quay, nhìn thấy anh đi tới thì hỏi: "Sao tế? Sao vẻ mặt lại khó chịu vậy?"

"Tôi xin nghỉ một tiếng." Thẩm Thính rất ít khi vì việc tư mà trì hoãn chuyện chính, anh nói: " Cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, tôi đi tiếp khách."

Minh Ngọc Sênh hiểu rõ anh. Nếu như không phải việc đột xuất khẩn cấp, Thẩm Thính sẽ không đến mức đột nhiên xin phép nghỉ. Ông ta sảng khoái gật đầu đồng ý: "Đi đi."

Thẩm Thính vừa đi vừa dặn dò Tần Tang: "Gọi điện thoại cho Cổ Nhạc Nhạc, bảo cô ấy giữ người thật chặt, chuyện gì thì cũng phải chờ tôi trở về rồi hãy nói."

"Vâng."

Tần Tang nhìn thấy Thẩm Thính thực sự tức giận, nhịn không được lo lắng thay Khúc Kim Tích. Chuyện lớn như vậy, làm sao cô Khúc lại tự tiện làm quyết định chứ.

Hiện giờ cô đang là quốc bảo đấy, tùy tiện dùng thân phận như vậy đi gặp "đại sư", ai biết người gọi là đại sư như thế nào.

Chẳng lẽ lại bởi vì vị "đại sư" này là bạn của Túc Hướng Địch nên cô tin tưởng vô điều kiện sao?

Tần Tang bỗng nhiên hiểu ra, ông chủ tức giận có lẽ cũng là vì điều này.

……..

"Cậu kéo tôi lại làm gì?!" Giang Lưu bị Túc Hướng Địch kéo về phòng của mình.

Túc Hướng Địch tức giận nói: "Lại để cho cậu đứng như trời trồng ở đó, quỷ cũng bị cậu chọc giận đấy."

"Cái đầu này của cậu chỉ riêng để tăng thể diện, không tăng trí tuệ được sao?" Giang Lưu bị chọc giận quá phá cười: "Tôi đã nói rồi, lời tôi nói chính là thật, bình thường cậu không tin thì thôi, nhưng cậu không thể ngăn cản người khác tin được. Tôi là vì em gái mà thôi."

Túc Hướng Địch không để ý tới Giang Lưu, anh ta có chút lo lắng, lỡ như trợ lý của Khúc Kim Tích thuật lại lời vừa rồi Giang Lưu nói cho Khúc Kim Tích, cô có thể hiểu lầm hay không?

Nào có ai đi lên đã lải nhải, nói phòng không bình thường, chẳng lẽ không phải là đang đe dọa à?

Giang Lưu dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, quyết định tự mình đi tìm Khúc Kim Tích ―― Trong game, Khúc Kim Tích kết bạn với Wechat của bọn họ, nhưng mà bình thường không tán gẫu với nhau bao giờ.

Anh ta tìm ra Wechat của Khúc Kim Tích, vừa muốn nhắn tin thì đã bị Túc Hướng Địch giật điện thoại: "Cậu yên tĩnh một chút đi."

Nếu vào lúc bình thường, Giang Lưu sẽ không giải thích gì thêm, dù sao anh ta đã quen rồi, hơn nữa anh ta cũng không phải một người thích xen vào chuyện của người khác.

Nhưng nghĩ đến căn phòng kia cho anh ta cảm giác không thoải mái...

"Địch Tử, tôi hỏi cậu, nếu căn phòng kia thật sự có vấn đề, em gái xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cậu sẽ làm thế nào?"

Túc Hướng Địch khẽ giật mình.

Giang Lưu không nói thêm gì nữa, tự cầm đồ ăn vặt trên bàn mà ăn, để tự anh ta suy nghĩ thật kỹ.

"Tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút." Nghĩ một hồi, Túc Hướng Địch đưa ra quyết định, "Nhưng mà, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, đợi lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy."

Giang Lưu gặm cá khô cay, nhẹ nhàng  ‘hừ’ một tiếng, tình yêu chốn hồng trần khiến con người ta trở nên hèn mọn.

Khúc Kim Tích ở trong phòng lo lắng chờ đợi, tính thời gian, Cổ Nhạc Nhạc đi tìm người hẳn là không lâu lắm.

Thật tình không biết, Cổ Nhạc Nhạc đang ngồi trên mặt thảm ở cửa ra vào. Nhận được mệnh lệnh, cô ấy nào còn dám đi tìm Túc Hướng Địch nữa. Nhưng nếu trở về phòng, hình ảnh bé gấu trúc luôn tỏ ra dễ thương làm cô ấy chống cự không nổi, đành phải lựa chọn cách nhìn không thấy này.

Đợi hơn mười phút cũng không có thấy Cổ Nhạc Nhạc trở về, Khúc Kim Tích: "..."

Khúc Kim Tích đi lay thoại di động của mình trên ghế sa lon, nhưng mà chân cô thực sự quá ngắn, cô mò mẫm nửa ngày cũng không đụng được điện thoại, ngược lại, đã ngã xuống đất vì đứng không vững.

Bé gấu chổng bốn chân lên trời nằm dưới đất không nhúc nhích, ưu sầu thở dài.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cô sắp ngủ thiếp đi thì chợt nghe tiếng khóa cửa vang lên, bé gấu trúc mơ màng bỗng nhiên mở mắt ra, đứng phắt dậy. Nhưng mà người tiến vào không phải là Cổ Nhạc Nhạc, mà là một cái khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như sương.

?

Thẩm Thính?

"Chít chít?" Tại sao anh đã trở về rồi?

Cổ Nhạc Nhạc đi theo sau Tần Tang, người kia không dám nhìn Khúc Kim Tích, từ lúc nhìn thấy hơi thở âm trầm của Thẩm Thính, cô ấy đã cảm thấy có chút không ổn.

"Các người đi ra ngoài trước đi." Thẩm Thính thản nhiên nói.

Hai người yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Khúc Kim Tích: "?"

Thẩm Thính xoay người, ôm bé gấu mang gương mặt ngờ vực lên, như là trừng phạt mà nhéo nhéo lỗ tai đen như nhung của cô: "Có phải rất tò mò vì sao tôi lại trở về lúc này hay không?"

Khúc Kim Tích gật đầu.

"Không về nữa thì trơ mắt nhìn em ngu ngốc bán mình à."

"..." Khúc Kim Tích không hiểu, người đàn ông này vừa về đến đã công kích cô, bé gấu mất hứng, dùng móng vuốt cào anh để biểu đạt sự bất mãn của mình.

Thẩm Thính thầm thở dài.

Xưa nay anh không cảm thấy mình là người thích sắc đẹp, nhưng mà cơn tức giận trong lòng sau khi nhìn thấy bé gấu lại biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại chút sợ hãi.

Trên đường trở về, nghĩ đến cô nhóc này suýt chút nữa đã lộ mình ra ngoài, tinh thần của anh liền không có một giây buông lỏng.

"Kim Tích." Thẩm Thính ngồi lên ghế sô pha, tiếng nói của anh làm Khúc Kim Tích sửng sốt, không phải là bởi vì giọng điệu của anh quá dịu dàng mà là cách anh xưng hô.

Trong trí nhớ, Thẩm Thính sẽ không gọi cô như vậy, nếu có gọi thì cũng là gọi cả họ tên đầy đủ của cô chứ chưa từng gọi cô như vậy.

Thật giống như...

Cô nói không ra cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp.

Lỗ tai nhung đen của bé gấu trúc nhẹ nhàng run lên, ánh mắt dời đi không dám nhìn anh. Nếu như Thẩm Thính cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện thời khắc này, bé gấu trúc đang xấu hổ.

Tâm thần của anh đều đặt ở một chuyện khác: "Chị Thu đang tìm đại sư đáng tin cậy ở trong nước, chờ tìm được rồi, dù gặp mặt cũng phải là em đang trong tình trạng bình thường đi gặp đại sư, em hiểu chưa?"

"Huống chi, bây giờ em đang trong trạng thái biến thành quốc bảo, nếu em mang hình thái như thế này đi gặp một người không xác định là loại người gì, em cảm thấy có thích hợp không?" Anh nhìn con mắt của cô "Em tin tưởng đối phương như thế cũng bởi vì anh ta là bạn của Túc Hướng Địch à?"

Khúc Kim Tích bị Thẩm Thính nói liên tù tì làm cho phản ứng không kịp, nhưng cô nghe thấy câu cuối cùng vô cùng rõ ràng, vội vàng lắc đầu.

"Chít chít chít chít!" Trực giác! Là trực giác của phụ nữ!

Lông mày đẹp mắt của người đàn ông nhíu lại.  Mặc dù anh nghe không hiểu bé gấu trúc nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô, là đang đáp lại câu nói sau cùng của mình.

Anh vừa muốn nói chuyện, điện thoại Khúc Kim Tích đặt ở trên ghế sa lon bỗng nhiên sáng lên, biểu hiện một tin Wechat mới, là Túc Hướng Địch nhắn ――{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

"Kim Tích, cô đã tỉnh chưa?"

"Hôm nay yêu tinh tới đây, anh ta tên thật là Giang Lưu, thường ở chùa Tề Vân. Liên quan tới phòng của cô, anh ta có mấy lời muốn nói với cô, nếu có dịp, chúng tôi đến tìm cô được không?"

Thẩm Thính cầm điện thoại di động lên, đầu tiên là nhíu mày nhìn, chợt ánh mắt rơi vào phía trên ba chữ "chùa Tề Vân", anh lâm vào trầm tư.

Hình như anh từng nghe Ngũ Lập Thu nhắc qua cái tên này.

"Chít chít?" Khúc Kim Tích không rõ Thẩm Thính làm sao đột nhiên biến thành pho tượng, Thẩm Thính dùng id [Thần Đình Phán Xử] có ở trong tiểu đội của game, thỉnh thoảng lại online, đương nhiên biết [Luôn có yêu tinh hãm hại tôi].

Thẩm Thính mắt nhìn bé gấu trúc, cảm xúc trong ánh mắt khiến đầu Khúc Kim Tích đầy dấu chấm hỏi, tiếp theo, cô nhìn thấy Thẩm Thính bấm số điện thoại của Ngũ Lập Thu.

"Chị Thu, là tôi."

"Thời gian này, không phải anh đang ở studio à? Tại sao lại dùng điện thoại của Kim Tích gọi điện thoại cho tôi?" Ngũ Lập Thu luôn tóm được trọng điểm chính xác.

Thẩm Thính trực tiếp xem nhẹ vấn đề của chị ấy, trầm giọng nói: "Lần trước chị nói muốn tìm đại sư, là chùa miếu nhà ai?"

"Giang đại sư, chùa Tề Vân." Ngũ Lập Thu nói, "Quên nói cho anh, tôi đã liên hệ lão Hứa, lão Hứa nói Giang đại sư đang đi chơi, có thể đến năm sau mới trở về chùa."

"Vừa rồi tôi có liên hệ với một người bạn, em dâu của anh ta trước đó xảy ra chuyện, đứng trước bờ vực phá sản, sau đó nghe người ta giới thiệu, đi tìm vị Giang đại sư này. Đại sư nói, anh ta đã lấy tiền tài bất nghĩa gì đó, làm hỏng tài vận cho nên mới bị phá sản. Về sau được đại sư chỉ bảo, nghe nói bỏ ra ít tiền, chịu chút khổ cực, sau khi qua cái ngưỡng cửa này, sự nghiệp lại trở nên tốt hơn."

Ngũ Lập Thu thuật lại tình huống chị ấy mới nghe được cho Thẩm Thính.

"Chúng ta cứ chờ đến năm sau, khi Giang đại sư trở về chùa, sẽ mang Kim Tích qua, nhìn xem vị đại sư này có biện pháp gì giải quyết loại tình huống này của Kim Tích hay không."

Thẩm Thính: "..."

Bé gấu trúc cũng nghe rõ ràng: "..."

Thẩm Thính tỉnh táo hỏi: "Vị Giang đại sư kia tên thật là gì?"

"Cái này thì tôi không biết, chỉ gọi là Giang đại sư." Ngũ Lập Thu nhạy bén phát giác được cái gì đó, "Sao vậy?"

"Chúng tôi có lẽ đã..."  Câu nói này của Thẩm Thính, nói đến chính anh cũng có chút không tưởng được, tình huống phát triển nằm ngoài dự đoán của anh: "Gặp được Giang đại sư."

Ngũ Lập Thu: "?"

Chùa Tề Vân, Giang đại sư, Giang Lưu ―― không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.

Cúp điện thoại, người đàn ông tuấn tú hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hai người giao nhau.

Một lát sau, Thẩm Thính thản nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói: "Yêu tinh đại lão tới tìm Túc Hướng Địch, chúng ta và anh ta cũng coi như bạn trên mạng, gặp người bạn trên mạng một chút cũng không có gì."

Khúc Kim Tích: "..."

Mấy phút trước đó, anh cũng không nói như vậy!