Cùng Ngươi Dệt Nên Một Giấc Mộng Dài

Chương 4




Bách Dạ tính tới tính lui cũng không bằng trời tính, định bụng chọc người kia mặt đỏ tim đập nhanh nhưng tiếc là giữa đường bị bỏ gánh.

" Tiểu Dạ, khi nào con mới trở về? "

Bách Dạ ngừng viết xuống bản nháp đoạn đối thoại, hắn rũ mi xuống xoè bàn tay thon dài của bản thân ra tự thưởng thức.

Im lặng một lúc, hắn mới sâu kín ứng một tiếng: " Ngày mai "

Bách mẫu nghe được đáp án, nâng tay áo lau lau nước mắt lại chảy xuống. Bà giọng nói nghẹn ngào pha lẫn chút vui mừng nho nhỏ.

" Hảo, về là tốt rồi, về là tốt lắm rồi! "

Không cần trực tiếp giáp mặt, Bách Dạ cũng phỏng đoán ra được bên kia hiện tại đã là một trận Lê Hoa Đái Vũ.

" Tiểu Dạ lần này trở về có muốn ăn Gà Tiềm không? Hay là... " Bách mẫu vừa lau nước mắt vừa cười cười hỏi nhưng bà chưa hỏi hết câu đã bị hắn chặn lại.

" Mẹ, con không cần. " Bách Dạ lơ đãng nhìn qua đồng hồ treo trên tủ giống như chợt nhớ ra gì đó nói tiếp " Con đi nhiều năm như vậy, cha hiện tại thế nào rồi? "

Nói lơ đãng thật ra là câu từ tận đáy lòng hắn luôn muốn hỏi tới, hắn tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể bất giác căng chặt lắng tai nghe câu trả lời.

" Vẫn tốt, ông ấy không giận con nữa đâu, thật ra mấy năm nay cha con luôn rất nhớ con. Tiểu Dạ à! Chuyện năm đó đều là dĩ vãng rồi, con và cha con có thể chịu làm lành sao? "

Bách mẫu gấp gáp nói một tràng dài, dường như sợ Bách Dạ đổi ý không trở về nữa.

" Ân, con đã hiểu. Mẹ giữ gìn sức khoẻ, tạm biệt "

Bách Dạ thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại nhanh chóng ngắt máy.

Hắn biết người kia luôn nghiêm khắc với hắn từ lớn tới nhỏ, nói dễ dàng buông bỏ chuyện xưa liền buông được sao?

Nhớ năm đó, hắn tính hướng thích nam nhân bị toàn bộ mọi người biết được, bạn bè xa lánh, thầy cô trong mắt không giấu được khinh thường cùng ghê tởm. Chuyện này truyền đi rất xa, cuối cùng mới truyền được đến tai cha hắn.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị đầy đủ chờ thi xong Cao Khảo liền có thể vinh quang bước vào cánh cửa đại học Thanh Hoa người người mơ ước, đáng tiếc vì chuyện này tương lai tươi sáng của Bách Dạ bị đánh tan tành mây khói.

Bách Dạ còn nhớ rất rõ, trong lúc các bạn học đang ngồi trên ghế nhà trường hoàn thành bài thi thì bản thân hắn phải quỳ gối ở Từ Đường chịu đói chịu khát thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, cha hắn luôn rất nghiêm khắc dạy dỗ hắn. Tự tôn ông trước giờ rất cao nay mỗi khi ra đường đều bị mọi người chỉ trỏ rằng nhà ông có đứa con trai dị dạng thế này thế kia thì sao có thể nhẫn được.

Chát... Chát...

" Bách Dạ, tao dạy mày thế nào hả? Cho dù mày ngủ với con gái nhà người ta thì tao cùng lắm ném ra ít tiền rước một đứa con dâu về. Còn bây giờ thì sao, thích ai không thích sao mày cứ phải đâm đầu đi thích con trai con đứa vậy hả con? Bách Dạ, rốt cuộc mấy năm nay giáo huấn táo dạy mày, mày ném đi đâu rồi? Có còn chừa mặt mũi Bách Gia này không? " ông nghiến răng, ra tay đánh xuống roi mây không phân nặng nhẹ mà đánh hết lực lên vai lưng cậu thiếu niên mới lớn.

Bách Dạ năm đó, tính tình cứng đầu lại cố chấp không kém hơn cha hắn là bao.

Hắn mặc kệ trên lưng và vai máu thịt nát bét thế nào, giơ tay lên túm được roi mây quất tới trên đỉnh đầu, mắt hắn lúc này đỏ lừ trông vô cùng đáng sợ nhìn thẳng vào mắt cha hắn.

" Thích nam nhân thì có gì đáng xấu hổ, con không đi trộm cướp giết ai thì sao phải sợ người này người kia nói ra nói vào. Haha, hôm nay coi như cha đánh chết con thì Bách Dạ con như cũ vẫn ái thượng nam nhân. Nếu cha vẫn nhất quyết như vậy muốn uốn nắn con thì tiếp tục đánh con đến chết đi! " Bách Dạ lòng bàn tay rướm máu chậm rãi buông ra roi mây trong tay ra, một bộ quật cường chờ chết.

Bách phụ cương tại chỗ, ông ngực phập phồng lên xuống, lấy về lại được roi mây do dự giơ lên cao lại hạ xuống.

Ông cười lạnh " A, mày muốn chết đúng không? Được, hôm nay tao thà đánh chết thằng nghiệt tử như mày còn hơn có thằng con dị tật đi yêu người đồng giới "

Bách phụ lần này bị nóng giận làm mất khôn thật sự định giơ tay hạ thủ thật.

" Bách Phong, ngày hôm nay nếu ông dám đánh chết nó thì đánh chết luôn tôi đi! " Bách mẫu không biết từ đâu chạy đến hộ hắn vào ngực tựa như gà mẹ che chở gà con. Bản năng làm mẹ của bà lúc này mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Năm đó nhờ có mẹ hắn mà hắn coi như tránh được một kiếp nạn, cho nên chưa chờ vết thương khép lại hắn đã cuốn gói lấy ít đồ dùng cá nhân cho vào balo nhỏ đi mất dạng miễn cho trong thôn người gây sự với nhà hắn.

Mặc dù hắn rời đi rồi nhưng vẫn biết được từ sau lần đó chuyện về hắn đã trở thành câu chuyện trà chiều không thể thiếu của mọi người trong thôn, nhà ai có con nhỏ đều lấy hắn ra làm tấm gương để răn đe dạy dỗ.

Thời đó còn lạc hậu, người dân còn chưa tư tưởng tiến bộ như bây giờ để tiếp thu chuyện đồng tính luyến ái. Bọn họ bài xích hắn cũng là điều dĩ nhiên.

...

Ngày hôm sau ra khỏi phòng, Bách Dạ vác trên vai một cái balo nhỏ, áo phông trắng quần bò đen phối thêm một cái áo sơ mi tối màu khác hẳn thường ngày quần đùi áo thun sát tay run đùi ngồi ăn mì ly.

Ôn Hàn nhìn bộ dạng đẹp trai lai láng khác thường ngày của Bách Dạ không chớp mắt, bắt đầu lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

Ồ, đẹp trai quá ta.

Không lẽ thấy tịch mịch lâu rồi nên cầm lòng không đậu đi ra ngoài hẹn hò?

Không đúng sao đi hẹn hò lại vác thêm balo thế kia? Định hẹn hò trên núi à?

Bách Dạ viết quá rất nhiều tiểu thuyết, xem ánh mắt sáng như đuốc của Ôn Hàn soi trên người mình còn không biết y nghĩ linh tinh gì sao?

Hắn mặt lạnh như cũ, duỗi tay ra tàn nhẫn búng một cái lên trán Ôn Hàn một tiếng " phốc " lớn.

" Suy nghĩ linh tinh, tôi đi về quê. Ở nhà nhớ trông nhà cửa cẩn thận, còn nữa trở về Lão Đại mất một sợi lông thì đừng trách tôi đem tóc trên đầu cậu nhổ xuống từng cây một lắp chỗ nó "

Ôn Hàn ăn đau, nước mắt rưng rưng đáng thương đưa tay lên trán xoa chỗ bị hắn búng sưng một cục nhỏ.

Y tức nhưng không dám làm gì quá đáng, xụ mặt không vui tiễn hắn đi: " Đã biết, Bách tiên sinh đi thong thả "

Bách Dạ trông thấy y như vậy có chút buồn cười, bất tri bất giác coi quả đầu đen nhánh kia của Ôn Hàn loạn xoa như lắm lúc hắn đùa bỡn đầu của Lão Đại.

" Ừm, ngoan. "

Ôn Hàn bị hắn coi là cẩu mà khinh bạc đầu mình, bất lực trợn tròn mắt nhìn bóng lưng tên cà chớn nào đó đi khuất dần tức đến dậm chân " bịch bịch " trên sàn.

A, tên khốn nạn mặt lạnh có giỏi quay lại đây lão tử thề phải đánh ngươi phụ mẫu nhìn không ra.

Tức quá mà, đồ già mất nết cũng dám đùa bỡn y. Chán sống mà!