Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 271: Chính Văn Hoàn




" Đầu tiên, ba người thu hoạch được xà lách lớn nhất "Thôn Nấm" theo thứ tự là: " [Lê Bạch], [Phùng Thu], [Mãnh hổ xuống núi], trọng lượng xà lách lần lượt là 55,5kg, 50,3 kg, và 49,8 cân, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cho bọn họ, mời ba người lên sân khấu nhận thưởng!" Trưởng thôn dẫn đầu vỗ tay, nói thêm, "Cây xà lách của thôn dân [Lê Bạch] cũng là cây lớn nhất của tất cả các thôn, giành được hạng nhất!"

Bạch Lê cùng hai người chơi khác đi lên bục lĩnh thưởng trong ánh mắt h4m hộ của tất cả mọi người, nhận lấy hoa tươi trong tay Hoa nữ, lại nhận lấy huy chương cũng gói quà thưởng trong tay phu nhân trưởng thôn.

Đồng thời, xà lách bọn họ nộp lên cũng được để ra triển lãm như đã nói trước đó. Ba cây xà lách siêu to, có thể thấy rõ cây xà lách của Bạch Lê so với hai cây còn lại thì to hơn một vòng, phiến lá màu xanh lục của cây súp lơ trải rộng trên mặt đất, đường kính phải đến gần hai mét.

Khán giả nhìn mà trợn tròn hai mắt, chờ hồi thần lại, hai mắt không khỏi đờ đẫn, lầm bầm thảo luận.

"Cây rau này cũng lớn quá rồi đó?? Tôi tưởng cây mình trồng được đến 30kg đã là hết cỡ rồi, không ngờ cây Lê Lê nộp lên gần như to gấp ba cây của tôi, từ bao giờ mà xà lách có thể lớn lên to được như vậy..."

"Shh ⸺⸺! Xà lách to như vậy, gộp cả ba cây lại đủ để người cả thôn chúng ta làm một bữa tiệc nướng đấy nhỉ?"

"Lê Lê quả không hổ là người thiết kế ra con game này, tôi hoàn toàn không thấy bất ngờ khi cậu ấy có thể trồng được cây xà lách lớn như vậy! Tôi có một linh cảm không tốt lắm... Đừng nói cái nào Lê Lê cũng giành hạng nhất nhé?"

"À, cái này thì tôi thấy không đâu, từ mấy hoạt động trước xem ra, Lê Lê ở phương diện này dường như đang tránh hiềm nghi, sẽ không làm ra chuyện ăn thông tất cả phần thưởng đâu. CHờ trưởng thôn công bố xong, chúng ta có thể thấy kết quả xếp hạng rất cả các loại nông sản, đến lúc đó rồi xem!"

Thảo luận trong phút chốc, không ít người nhớ ra muốn đi chụp ảnh chung, thì vậy tranh nhau tiến lên, chụp lách ta lách tách một hồi, tình cảnh nhất thời có hơi hỗn loạn.

[Phùng Thu] và [Mãnh hổ xuống núi] hiếm khi được tận hưởng cảm giác nở mày nở mặt như vậy, trong lúc chụp ảnh chung vô cùng phối hợp, tự hào phát biểu cảm tưởng khi nhận giải của mình, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, bọn họ sẽ không ngừng cố gắng, cố gắng vào ngày nay sang năm trồng được cây xà lách càng lớn hơn!

Bạch Lê còn chưa học được cách từ chối với đám đông nhiệt tình, cuối cùng vẫn là Văn Tinh Diệu nhịn cười, cứu cậu từ trong đám người ra. Còn cây xà lách giúp cậu giành được hạng nhất toàn game thì bị bỏ lại chỗ cũ, có không ít người chơi đang xếp hàng chờ chụp ảnh chung với nó kia kìa!

"Má ơi, lần đầu tiên em cảm thấy trong thôn đông đúc như vậy, trước cứ nghĩ 5 nghìn người là vừa xinh!" Bạch Lê sợ hãi không thôi xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó đắc ý nhìn Văn Tinh Diệu, "Thế nào, thấy em lợi hại không, xà lách nặng 55,5 kg, trực tiếp giành lấy hạng nhất, ha ha!"

Dứt lời, cậu lại cầm gói quà mình vẫn chưa bỏ vào ba lô, diễu trước mặt Văn Tinh Diệu một vòng.

Văn Tinh Diệu nhéo má cậu, đầu tiên là chúc mừng Bạch Lê, sau đó cười khổ nói: "Xem ra hoạt động lần này, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi chính là em rồi."

Chẳng trách hôm trước mua cân về xong, Bạch Lê lại nói với hắn muốn tách ra cân riêng đồ của từng người, hóa ra là đang chờ sẵn ở đây.

Bạch Lê kéo tay đối phương ra khỏi mặt mình, gật đầu xong lại lắc đầu: "Lời này của anh, xem như nửa đúng nửa sai đi. Để em nói luôn cho anh là được, em không nộp tất cả những cây rau mình đã chuẩn bị kỹ lên, mà chia chúng nó làm ba phần, lúc giao nộp thì chọn ngẫu nhiên một phần. Nếu em nhớ không nhầm, thì xà lách và khoai tây không phải trong cùng một nhóm đâu. Cho nên... Chúc mừng anh nha, thượng tướng Văn, ít nhất trong phần thi trọng lượng khoai tây, em sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh của anh."

Cậu cũng chỉ phân chia các loại cây trồng trong mục này, còn ba mục khác thì đều nộp lên như bình thường.

Trái tim Văn Tinh Diệu mềm nhũn thành một vũng nước, người trước mặt hắn đây, luôn có thể cân nhắc đến mọi khía cạnh, khiến người ta không thể bắt được lỗi sai. Không cần biết "Ngẫu nhiên" trong lời cậu có phải là thật không, hắn đều cảm nhận được tâm ý của đối phương.

Chỉ mong, đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy, có mình Bạch Lê thôi là đủ.

Ba cây xà lách lớn rất nhanh đã được đưa xuống, tiếp theo là đến phiên củ cải trắng. Loại củ trắng tuyết, thon dài, toàn thân mọng nước như ngọc thạch này vừa ra trận, cũng lập tức thu hút vô số ánh nhìn.

Củ cải trắng được Bạch Lê nộp lên nằm trong hai phần khác, cho nên trao giải lần này không có phần cậu. Trái lại, hạng mục này Văn Tinh Diệu giành được giải nhất, đáng tiếc lại chỉ xếp hạng 57 toàn game, không lấy được thứ hạng cao như xà lách của Bạch Lê.

Người "Thôn Nấm" dần dần không hứng thú với kết quả của cuộc thi nữa, thay vào đó là phất cờ cổ vũ cho Văn Tinh Diệu.

"Oa! Thượng tướng giành được hạng nhất kìa, đây không phải là cùng Bạch Lê, chồng chồng nắm tay nhau giành huy chương sao? Chờ lát nữa trưởng thôn công bố xếp hạng của khoai tây, hi vọng hạng nhất vẫn là thượng tướng, mọi người cũng hiểu rồi đấy!"

"Thượng tướng cố lên! Chỉ cần ngài làm được, bọn tôi vừa làm nhà ngoại vừa làm nhà nội, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc cho hai người nha!"

"Tôi phát hiện ra chân tướng của hoạt động lần này, chính là để chứng kiến cảnh tượng lịch sử, thượng tướng cầu hôn thành công! Tuy lời ngỏ ý của thượng tướng đăng trên diễn đàn có hơi nhà quê, nhưng cũng là sự lãng mạn độc nhất vô nhị của người nông dân!"

"Chốt! Sau này là có người muốn cầu hôn tôi, nhất định phải xách theo con cá nặng hơn trăm cân tôi mới đồng ý, meow ~"

"..."

Tai Văn Tịnh Diệu rất thính, nghe được không ít lời liên quan đến mình, vành tai không khỏi đỏ lên một chút, may mà có tóc che đậy, nên không bị ai phát hiện ra. Đáng ghét! Đám người chơi này sao lại thích tự biên tự diễn như vậy, đề tài đã kéo đến việc có cần tìm thầy bói để tính xem ngày nào thì thích hợp cưới hỏi rồi...

"Cuối cùng, lão sẽ công bố ba người trồng được khoai tây lớn nhất của "Thôn Nấm" chúng ta." Trưởng thôn dừng lại mấy giây để gây sự tò mò, "[Yêu Tinh], [Lưu Anh Tuấn], [Mi có gan không], trọng lượng khoai của từng người lần lượt là 166, 105 và 103,8kg. Hiển nhiên, trọng lượng khoai tây [Yêu Tinh] trồng được vượt xa người dân các thôn khác, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu số một, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cho ba người họ!"

Vừa dứt lời, củ khoai tây nặng đến 166kg trong lời trưởng thôn cũng xuất hiện trước tầm mắt của tất cả mọi người. Đây là một củ khoai tây cực kỳ đẹp mắt, vỏ ngoài bóng loáng, có rất ít vết rỗ, tròn vo như một quả bóng lớn. Nhưng mà trước trọng lượng 166kg của nó, tất cả những thứ này đều trở nên không đáng nhắc tới.

Củ khoai dựng thẳng lên cao gần bằng một người trưởng thành, ai nhìn thấy mà không thấy ê răng chứ?

Văn Tinh Diệu lần thứ hai lên bục nhận thưởng trong sự chú ý của mọi người, người chơi cùng thôn luôn có cảm giác rằng, họ có thể đọc được sự hào hứng phấn chấn trên khuôn mặt vô cảm của hắn.

Nhưng mà, cho dù không phát hiện ra chuyện này, hình ảnh bên cạnh thượng tướng vũ trụ có một củ khoai to như người, trông cũng vô cùng thú vị.

Công bố xếp hạng khoai tây xong, trưởng thôn tạm rời đi, một bản danh sách hoàn chỉnh được gửi đến tay từng người chơi, còn cẩn thận tinh tế cài đặt cả chức năng tìm kiếm.

Sau đó người chơi liền phát hiện, trong bảng xếp hạng hơn một trăm loại rau màu này, chỉ có một phần ba là có tên Bạch Lê, hai phần ba còn lại đều hiển thị không có người này. Mà chỉ riêng một phần ba này cũng giúp cậu thu hoạch được rất nhiều, 15 cái top một toàn game, 47 cái hạng nhất thôn, xếp hạng của những loại rau củ khác cũng khá cao, đếm những phần thưởng có thể nhận được, người chơi ai nấy đều nước ao đến độ, nước mắt chảy ròng ròng từ khóe miệng.

Thậm chí có người còn nói: "Đội ơn Lê Lê đã không tham gia tất cả các hạng mục, để tôi lấy được giải hạt vừng lớn nhất game, hu hu!"

Nhưng ngay sau đó lại có người tạt một chậu nước lạnh: "Hê, sống lại đi ông! Tuy Lê Lê không tham gia toàn bộ, nhưng đừng quên bên cạnh cậu ấy có một thượng tướng Văn đang phát cuồng nhé! Loại nào ngài ấy cũng nộp lên một phần, tuy chất lượng không sánh bằng Lê Lê, những về phương diện số lượng vẫn rất có ưu thế, thống kê các loại giải giành được, cũng chỉ ít hơn Lê Lê có một hai cái top một toàn game thôi!"

Những người chơi bình tĩnh lại: "Ờ hờ, hình như đúng đó, rốt cuộc chúng ta ở đây vui mừng cái gì chớ?!"

Vì thế những người này không tiếp tục cổ vũ nữa, bắt đầu dùng tâm thái bình thường đối với ba tiếng bình xét tiếp theo, thậm chí còn âm thầm đánh cược với nhanh, xem rốt cuộc heo Văn Tinh Diệu nộp lên có phải heo nặng nhất toàn game không.

"Các anh em, tôi giúp mọi người lượn qua nhà thượng tướng xem, sân nhà ngài ấy... Nói thế nào nhỉ, đã mở rộng đến mức đứng từ đầu này không nhìn thấy đầu kia đâu nữa rồi! Không có phương tiện đi lại, thì từ cổng đi vào đến nhà phải mất tận hai chục phút đấy, nếu ngài ấy trang trí lại thật cẩn thận, đại khái là có thể sánh ngang với vườn hoa lớn của nhà trưởng thôn luôn đó ~"

"Ui má! Quả nhiên là người lập chí khai khẩn được nhiều đất nhất có khác, có tiền thì muốn thì cũng có, năng lực hành động cũng bay lên theo đường thẳng đứng!"

"Hiện giờ đất đai đã khai khẩn đến tối đa, khoai tây lớn nhất cũng chọn ra được rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là heo béo thôi. Sớm biết muốn cưới Lê Lê chỉ cần ba bước đơn giản như vậy thì tôi cũng xung phong!"

"Ban ngày ban mặt mà sao mơ xa thế? Không nói đến những cái khác, đầu tiên ông phải có tiền. Thứ hai ông phải có tiền. Cuối cùng là có thật nhiều tiền! Ông nghĩ làm được ba điều này dễ lắm chắc, ở trong mắt tôi, bọn nó đều được xây bằng tiền mặt đấy!"

"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, sắp đến chín giờ rồi, rất nhanh là biết được kết quả thôi."

Buổi tối, khoảng 20h50, người chơi đang đi dạo trong ngoài thôn nối đuôi nhau, lũ lượt tập trung về quảng trường ở trung tâm.

Lúc này, quảng trường được thắp đèn đuốc sáng choang, gần chỗ đài phun nước, một đống củi lớn đã được dựng lên, bên trái là vô số pháo hoa được đặt ngay ngắn, còn bên kia là quầy ăn vặt do người chơi bày bán tự phát, gió đêm mát mẻ thổi qua, mùi đồ ăn bay ra khắp chốn, khiến con sâu tham ăn trong bụng những người chơi xung quanh đều rục rịch.

Chờ lúc trưởng thôn bắt đầu công bố bảng xếp hạng con gà béo nhất thôn, hầu như trên tay người chơi nào cũng đang cầm một xiên thịt nướng, hoặc là một ly nước đá.

Chủng loại vật nuôi không nhiều, sau khi được toàn bộ người dân trong thôn bỏ phiếu biểu quyết, ba loại được trao giải trực tiếp là gà mở khóa ở level năm, cùng hai loại gia súc hình thể lớn là heo và bò.

Sau đó, hiện trường buổi lễ xuất hiện tình cảnh náo động hoàn toàn khác ba phần trao giải trước đó. So với cây trồng, hoa quả và cá không có chân, không có ý thức và không thể di chuyển, mấy con vật nuôi này, thực sự là quá hoạt bát.

Ba người đứng đầu có tay nuôi gà thiện nghệ buộc phải ôm chặt con gà béo của mình trong lòng, để đề phòng bọn nó bay nhảy tung lung, còn phải không ngừng dọa nạt chúng nó.

"Khép cái cánh vào, mày cũng có bay được đâu, phạch cánh làm cái gì, còn lộn xộn nữa là tao cho mày vào nồi, nấu canh gà đấy nhé!"

"Đừng chạy đừng chạy, mày không muốn cái cẳng gà của mình cữa đúng không? Đúng lúc dạo này tao cũng đang thèm ăn nộm chân gà rút xương đây, không biết gà què chân thì còn sống được nữa không thôi!"

"Ây da, trong số mấy con gà béo, mày đúng chuẩn gà chiến đấy, sao mà cứ kêu "Cục cục cục" mãi thế, đừng nói là mày muốn... À, không sao, phần trứng của ngày hôm nay vừa mới đẻ rồi..."

Người nuôi gà đứng đầu "Thôn Nấm", cầm quả trứng mới vẫn còn âm ấm trong tay, choáng váng luôn.

Nhưng người vây xem cũng đơ ra, dồn dập nói mấy lời, tỷ như "Tôi và anh em bạn bè đều sợ ngây người", "Đậu má, vậy mà cũng được nữa hả", "Trứng này to thật đấy, nhìn là thấy bổ rồi", "Con gà giành hạng nhất sao chỉ đẻ ra được trứng thường vậy, ít nhất cũng phải là một quả trứng vàng chứ"... Đồng thời còn không quên chụp ảnh lại, đây cũng được xem như một trong những hình cảnh đặc sắc nhất của "Mùa bội thu" đi!

Hoạt động trao giải diễn ra một lượt khoảng tầm 20 phút, trưởng thôn đang định công bố ba người chơi có heo đoạt giải thì bị người chơi ngăn lại, hỏi có thể công bố bò đoạt giải trước không.

Chuyện này không có gì là không được, cũng chỉ chênh lệch có đâu 20 phút mà thôi, trưởng thôn hoan hỉ đồng ý, trực tiếp công bố ba người chơi có bò nặng nhất.

Trong có một phút ngắn ngủi, tâm trạng Văn Tinh Diệu y như đang ngồi chuyến tàu siêu tốc tử thần, cứ tưởng có thể đối mặt với sự lựa chọn của số phận ngay đây rồi, thì lại nhận được thông báo, số phận tắc đường, phải 20 phút nữa mới tới nơi.

Cái loại cảm giác thấp thỏm, không ai có thể thẩm được.

Cố tình ngay lúc này, hắn nghe được trưởng thôn thông báo tên mình và tên Bạch Lê. Với cách biệt chỉ 1,2kg, tên Bạch Lê xếp ngay trước hắn.

Ngơ ngơ ngác ngác đi lên bục nhận thưởng, lại được người khác nhắc nhở phải lấy cỏ khô ra cho con bò đang có chút bồn chồn của mình ăn, Văn Tinh Diệu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.

Bình tĩnh lại xong, hắn nghiêng đầu nhìn sang Bạch Lê bên cạnh, phát hiện đối phương vừa vặn cũng đang nhìn mình, còn len lén nháy mắt với hắn hai cái, khóe miệng vui vẻ cong lên.

"Căng thẳng ạ?" Bạch Lê dùng khẩu hình miệng để hỏi.

Cái Bạch Lê hỏi không phải lượt trao giải này, mà là hạng mục được công bố cuối cùng. Dù sao cậu cũng thắng hắn ở hạng mục nuôi bò, chưa biết chừng heo cậu nuôi cũng nặng hơn heo của hắn một cân.

Văn Tinh Diệu chầm chậm lắc đầu một cách đầy khó khăn.

Căng thẳng, lo lắng, nhưng mà tôi không nói đâu.

Trao đổi âm thầm của hai người bị tất cả mọi người phát hiện, nữ game thủ hưng phấn che miệng, túm tụm lại một chỗ nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, còn người chơi nam thì dưới sự dẫn dắt của Mạc Tụng, chạy đi đặt cược ở bàn cá cược mới mở chưa bao lâu.

Nội dung cược chính là, liệu cuối cùng heo Văn Tinh Diệu nuôi có thể lấy được top một toàn game không.

Rốt cuộc cũng đến hạng mục trao giải cuối cùng, thần thái của trưởng thôn dùng mắt thường cũng có thể thấy là đã thả lỏng hơn, có niềm vui sướng khi sắp được tan ca về nhà. Hoàn toàn không biết rặng, chuyện ông chuẩn bị công bố, đối với một vài người mà nói, là vô cùng quan trọng.

"Được rồi, mọi người trật tự lại nào, tiếp theo đây, chúng ta sẽ nghe thông báo thôn dân được trao giải công khác trong hạng mục cuối cùng của hoạt động "Mùa bội thu". Ba người có heo nặng lý nhất của thôn theo thứ tự là: [Lê Bạch], [Yêu Tinh] và [Vảy Xám]! Trọng lượng heo lần lượt là 944kg, 943,9kg và 838kg. Hơi đáng tiếc là heo của [Yêu Tinh] chỉ thua [Lê Bạch] đúng 0,1kg, nhưng đây vẫn là hai còn heo lớn nhất trong tất cả các thôn, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cho ba người bọn họ!"

Khi kết quả được công bố, toàn trường lặng như tờ, không ai có thể ngờ, kết quả cuối cùng lại kịch tính như vậy, chỉ chênh lệch có 0,1kg, vậy mà lại khiến thượng tướng Văn – Văn Tinh Diệu lỡ mất cơ hội biến ước mơ thành sự thật.

Chờ phản ứng lại, mọi người đồng loạt đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, quả nhiên thấy sắc mặt người sau tái nhợt đi, tiếp đó bao phủ toàn thân là sự mờ mịt cùng luống cuống.

Trải quả một thời gian dài trồng trọt canh tác trong game, được các loại nhạc cụ xoa dịu, nội tâm của nam nữ game thủ bạo lực ban đầu cũng dịu lại, lúc này đều không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với thanh niên xui xẻo – thượng tướng Văn. Ầy, sao lại chỉ kém đúng 0,1kg chứ, nếu trước khi nộp heo lên cho nó ăn nhiều thêm mấy miếng, kết quả sẽ hoàn toàn khác đấy.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết đến bao giờ thượng tướng mới cầu hôn lần hai thành công nữa.

Bạch Lê cũng bị kết quả này làm cho kinh ngạc, lập tức thấy nhức hết cả đầu, 0,1kg... Cái này có chút khó xử lý nha.

Văn Tinh Diệu thì trái lại, tuy mới đầu cũng có chút khó chấp nhận, nhưng sau khi vượt qua một thoáng mất mát khổ sở đấy, tâm trạng rất nhanh đã hồi phục như cũ. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, chủ động nắm lấy tay Bạch Lê, cũng cho cậu một ánh mắt có thể coi là động viên, cười nói: "Không sao, không có chuyện gì, tôi có thể tìm một cơ hội thích hợp khác để cầu hôn em."

Bạch Lê đánh một dấu chấm hỏi, há mồm định nói gì đó, lại bị một giọng nói kinh ngạc cách đó không xa truyền đến cắt ngang.

"Oái, đậu má! Con heo này chạy đến trước mặt tôi hồi nào vậy?? A a a, mày đừng có tới đây, tao với mày ngày xưa không có thù, ngày nay không có oán, có việc gì thì cứ đi tìm chủ của mày ý a a a a! Mày mày mày, mày muốn ăn mực chiên xù của tao hả? Vậy sao không nói sớm, này cho mày, cho mày hết đó, ăn hết đi, ăn xong nhớ đi về đi nhé, hốt hết cả hoảng, híc híc híc!" Có người chơi vừa khóc tu tu vừa dâng con heo mới xông đến chỗ mình một đống xiên mực chiên nguyên con.

Mực vừa mới rán xong, bên trên được bọc một lớp bột xốp giòn, lúc cắn xuồng còn nghe được tiếng vang ròn giụm, thơm nức cả mũi.

Heo mập nhịn đối năm, sáu tiếng đồng hồ ăn ngon lành, đầu cũng không buồn nâng lên lấy một cái.

Cách chừng bốn năm giây, mới có một người rụt rè lên tiếng hỏi: "Ờm này... Con heo này của của ai vậy, có thể dắt nó đi chỗ khác trước không?"

"Hình như là của thượng tướng!" Lại có người hưng phấn la lớn, "Mực xiên nhiều như vậy, kiểu gì cũng phải nặng hơn 0,1kg chứ đúng không? Trưởng thôn, trưởng thôn ơi, bây giờ cân nặng của con heo nhất định là tăng lên rồi, có thể cân lại một phát không? Xin ông đó, chuyện này đối với thượng tướng của bọn tôi... À không, đối với [Yêu Tinh] rất là quan trọng!!"

Trưởng thôn khó xử: "Chuyện này... Trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy..."

Ai mà ngờ được vật nuôi dự thi lại ăn ăn uống uống ngay tại hiện trường, dùng cách này để tăng lên trọng lượng của mình chứ?

Người chơi như vừa tỉnh giấc chiêm bao, quyết tâm đấu tranh vì hạnh phúc của thượng tướng và Lê Lê tăng vọt! Vì thế mỗi người một câu, thay nhau thuyết phục.

"Quy tắc đặt ra chính là để phá vỡ! Trước đây chưa từng có thì có thể biến hôm nay thành lần đầu tiên được mà! Hơn nữa hoạt động "Mùa bội thu" vẫn chưa chính thức kết thúc, theo lý thuyết thì nên để vật nuôi dự thi có cân nặng tối đa, cân lại một nữa như vậy mới là công bằng nha ~"

"Xin ông mà, ông trưởng thôn thân yêu ơi, ông xem con heo đi, nó cố gắng thế kia cơ mà, vì để giúp chủ nó giành thắng lợi nó mới làm ra hành vi bất ngờ như vậy! Ở quê tôi á, heo thông mình như vậy là sẽ được cho đi học đấy!"

"Chưa từng có tiền lệ là vì trước kia chưa từng có heo hay vật nuôi nào ăn cơm tại chỗ, đây cũng không phải là do mọi người ép nó, tất cả đều do nó chủ động! Hơn nữa, không phải bây giờ vẫn chưa chính thức phát thưởng sao, chỉ cần nhón tay đổi vị trí người hạng nhất với người hạng hai một cái thôi, hết sức đơn giản!"

Người chơi ở một bên ra sức khuyên lơn, làm khó trưởng thôn, một bên ném ánh mắt áy náy cho Bạch Lê, hức hức hức, xin lỗi Lê Lê, biểu cảm ban nãy của thượng tướng đã hạ gục bọn tôi rồi, bọn tôi muốn vì hạnh phúc của hai người cố gắng thêm một chút!

Cuối cùng trưởng thôn bị người chơi cuốn lấy không còn cách nào khác, dưới thái độ dở khóc dở cười, ngầm đồng ý của Bạch Lê, mở một cuộc biểu quyết toàn game. Vào lúc này, những người chơi ở thôn khác hoặc là cư dân mạng biết được câu chuyện kịch tính này thông qua livestream, qua topic diễn đàn đều đồng loạt cảm động rớt nước mắt vì tình cảm của thượng tướng Văn và em heo đang ăn uống điên cuồng kia, cũng ấn chọn vào ô "Đồng ý tiến hành cân lại".

Kết quả rõ ràng, sau khi ăn hết chỗ xiên mực chiên kia, cân nặng của em heo đã tăng lên 0,7. Thành công vượt qua em heo của Bạch Lê, cùng thực lực của mình giành lấy vị trí số 1.

Vì thế, Văn Tinh Diệu hoang mang không hiểu sao, thuận lợi hoàn thành mục tiêu của mình. Dùng một phương thức khiến người ta phải nhớ mãi không quên.

Nông sản người chơi nộp lên, sau khi kết thúc hoạt động sẽ được trả lại toàn bộ. Văn Tinh Diệu dùng ánh mặt phải nói là vô cùng sến sẩm buồn nôn nhìn "Ân heo cứu mệnh" của mình mấy lần, tạm thời thu nó vào trong ba lô, quyết định sau này sẽ giữ nó lại nuôi cả đời.

Nói thế nào thì nó cũng được coi như một nửa ông mai bà mối... Không, là "Heo" mai.

Lễ trao giải đến đây là kết thúc, hai tiếng còn lại, đủ để cho mọi người thỏa thích ăn mừng.

Văn Tinh Diệu kéo Bạch Lê lặng lẽ rời đi, người chơi bị pháo hoa ở chỗ lửa trại đột nhiên bắn lên thu hút sự chú ý, hò reo phấn khích. Trưởng thôn còn cố ý nhắc nhở một câu, mọi người có thể sử dụng thỏa thích chỗ pháo hoa đặt ở đó, sẽ có người (Hệ thống) bổ sung liên tục, để người chơi thỏa thích tận hưởng hai tiếng còn lại của "Mùa bội thu".

Sau khi Bạch Lê và Văn Tinh Diệu trở về sân của mình, leo lên nóc ngôi nhà được nâng cấp nhiều lần, đã trở thành một sân thượng siêu đẹp, đúng lúc có một viên pháo hoa màu vàng kim nở bung đầy lộng lẫy trong màn đêm, cùng mới vài viên pháo hoa nhỏ khác, chiếu sáng cả góc trời.

Tiếng cười vui náo nhiệt của người chơi từ trung tâm thôn lan ra xung quanh, khi truyền tới chỗ của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu thì chỉ còn là tiếng vang xầm xì. Văn Tinh Diệu ôm bả vai Bạch Lê, để cậu dựa lên người mình, hai người yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp khi pháo hoa nở rộ.

"Bạch Lê." Văn Tinh Diệu nhẹ giọng nói, "Mục tiêu của tôi, bây giờ đã hoàn thành ba việc rồi, em có đồng ý giúp tôi hoàn thành việc cuối cùng không?"

"Việc cuối cùng của anh là gì?" Bạch Lê biết rõ còn hỏi.

"Cưới được người đáng yêu nhất." Văn Tinh Diệu nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói.

Bạch Lê cười, nhìn thẳng vào đối phương, lần này không trốn tránh như trước nữa, nói cho Văn Tinh Diệu biết câu trả lời của mình: "Đương nhiên là được, em đồng ý."

Gần như ngay giây phút Bạch Lê nói ra câu đồng ý, Văn Tinh Diệu đã không chờ kịp nữa, dùng môi mình lấp kín môi câu.

"Bùm" một tiếng, lại có một viên pháo hoa mày trắng bạc bay vút lên, tỏa ra từng đóa tứng đóa hoa màu bạc trên nền trời đêm, mà ở một góc mà những người khác không nhìn thấy, có hai bóng người chồng lên nhau vội vàng biến mất khỏi thế giới game.

_________________

Chính Văn Hoàn