Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 12: Một mình nhớ nhung




Cuối tháng mười hai, Khinh Văn tham gia kỳ thi tiếng Anh cấp sáu, đầu tháng một nhà trường cho học sinh nghỉ, những sinh viên trong ký túc đã sớm về với gia đình. Trần Kiều Kiều cũng chẳng đợi lâu mà vội vã bay đến bên cạnh người yêu, Từ Phân cũng đã về quê từ lâu, nhà Tô Nghệ tuy ở thành phố G nhưng cô và anh họ đã hẹn đi du lịch nên cũng thu dọn đồ đạc để đi, chỉ còn một mình cô lười nhác một thời gian dài trong trường. Tết Nguyên đán nhà hàng đóng cửa, nhưng điều đó không có nghĩa là Phạm Như Sênh được rảnh rang hơn, anh bận rộn đi làm thêm khắp nơi cho nên thời gian ở bên cô cũng chẳng tăng thêm là bao. Khinh Văn liền mượn chìa khóa nhà hàng của ông chủ, khi Như Sênh đi làm thêm, cô một mình ở trong bếp của nhà hàng để nghiên cứu các món ăn, mỗi ngày đều nấu rất nhiều các món ngon khác nhau để anh thưởng thức.

Từ mười hai giờ đến một giờ rưỡi là thời gian nghỉ trưa, cô luôn xuất hiện rất đúng giờ, mấy nhân viên khác đều nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn trêu đùa: “Ây da, thật là tuyệt đấy, bạn gái đã xinh đẹp lại còn biết chăm sóc người khác nữa chứ!”. Người này là một fan hâm mộ của Châu Kiệt Luân, thậm chí còn hơi quá đà, khi nói chuyện, mỗi câu đều không quên thêm vào câu kinh điển của thần tượng: “Ây da, thật là tuyệt đấy!”.

“Bạn gái”, mỗi lần cô nghe thấy từ này, tận đáy lòng như có đóa hoa đang bừng nở, thế là ngày hôm sau, trong khi đợi đồ ăn được hầm chín, cô còn làm thêm khá nhiều đồ điểm tâm để mời bọn họ.

Ngày mùng ba Tết không còn bận rộn như ngày mùng một nữa, lúc nghỉ trưa, cô vẫn đến như thường lệ, có giọng trêu ghẹo của ai đó cất lên: “Như Sênh, bà xã cậu đến rồi kìa, còn không mau ra đón!”.

Hai từ “bà xã” khiến cho trái tim cô muốn bay khỏi lồng ngực, ngay cả khi đã quen với hai chữ “bạn gái” thì đối với hai chữ này cũng vẫn đỏ bừng mặt. Thấy Như Sênh đi đến bên cạnh, cô bưng hộp giấy trong tay như đang dâng châu báu và nói: “Anh đã đói chưa, hôm nay em nấu rất nhiều cơm đấy!”.

-“Ây da, thật tuyệt vời, định vỗ Như Sênh thành heo đây mà, hôm nào cơm cũng nhiều cả!”. Ai đó tiếp tục chòng ghẹo.

-“Cậu đang ganh tị đấy hả? Đừng có ở đây cản trở người khác hàn huyên tâm sự. Ây da, biến mất đi!”. Một cái đầu khác ló ra.

-“…”.

Khinh Văn nhìn bộ dạng hai người họ mà tự nhiên bật cười thành tiếng, mỗi lần anh ta nói “Ây da”, cô đều cảm thấy thật buồn cười.

-“Đừng để ý đến bọn họ!”. Như Sênh đưa cô đến gần cửa sổ, nhìn cô bày ra từng món ăn, quả nhiên là quá nhiều, nụ cười trên môi anh tắt hẳn: “Chẳng phải đã nói là đừng làm nhiều đồ ăn như thế này rồi sao? Anh không ăn hết được!”.

Nhưng Khinh Văn lại không nghĩ như vậy, Như Sênh quá gầy, điều này mang đến cho cô một thứ ảo giác kỳ lạ - như kiểu chớp mắt một cái là đã chẳng thấy anh đâu.

-“Dù sao thì em cũng chẳng có việc gì, cứ nấu mãi nấu mãi rồi thành ra nhiều như thế này!”. Cô đang biện hộ cho chính mình: “Đây là món thịt kho tàu mà em thích nhất, anh nếm đi, xem có ngon hơn hôm trước chút nào không?”.

-“Ừ!”. Như Sênh gật đầu, ăn một miếng rồi nhận xét một câu khiến Khinh Văn suýt thổ huyết: “Có vị của mẹ!”.

Cô giận dữ giậm chân: “Em không phải là mẹ, em là bạn gái anh!”.

-“Vậy xin hỏi bạn gái, khi nào thì em về nhà?”.

-“Mấy ngày nữa nhé!”. Cô nói: “Cho dù có về sớm thì cũng chẳng có việc gì, hơn nữa em sẽ rất nhớ anh!”.

Anh cười vui vẻ nhìn cô: “Chỉ có một tháng thôi mà, em có cần phải thế không?”.

-“Hừm. Anh nghĩ ai cũng “máu lạnh” giống anh hả?”. Khinh Văn giận dữ nói, “Đợi đến lúc không có em ở cạnh, anh cẩn thận kẻo ngày nào cũng hắt xì hơi đấy nhé!”.

Anh hỏi: “Vì sao?”.

-“Bởi vì đó là lúc em đang nhớ anh!”, cô trả lời rất trơn tru.

Tuyến xe buýt 202 cứ mười phút lại có một chuyến. Khinh Văn đã lên xe, nghĩ lại lời “trù ẻo” của mình khi nãy, không nhịn được liền bật cười, cô vốn cho rằng Như Sênh sẽ lạ giáo huấn mình, nhưng không ngờ anh lại cười cười nói: “Nhờ phúc của em đấy! Sau này, mỗi lần anh bị hắt xì hơi đều sẽ nhớ đến em!”.

Nghĩ đến dáng vẻ anh khi nói câu đó, cô lại không nhịn được cười.

Nhưng anh muốn cô về nhà sớm, anh như thế là sao? Lẽ nào anh không muốn cô ở thêm mấy ngày bên cạnh anh sao? Có những lúc, cô phát hiện ra mình vẫn không hiểu anh đang nghĩ những gì nữa? Từ ngày bắt đầu yêu nhau đến nay, anh cũng chưa từng một lần nói câu: Anh thích em!

Cô thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không phát hiện ra những người bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt khác thường: Con bé này làm sao ấy nhỉ? Vừa mới cười ngoác miệng chưa được bao lâu lại bắt đầu thở dài ngao ngán.

Cuối cùng Khinh Văn cũng lên đường về nhà, nguyên nhân vì Như Sênh không muốn cô chẳng có việc gì lại cứ suốt ngày lãng phí thời gian trước mặt anh như vậy. Trong thâm tâm cô biết rõ Như Sênh ghét nhất là chuyện đó, anh cảm thấy lãng phí thời gian là một việc vô cùng xa xỉ, trong thế giới của anh, mỗi ngày làm những gì, phải hoàn thành việc gì, thậm chí đến thời gian biểu trong tương lai đều đã được lên kế hoạch dày đặc, cũng giống như chiếc lô cốt hồi nhỏ anh đã từng đắp, không gian kín mít, không có lấy một khe hở, mà có lẽ cô là cánh cửa duy nhất.

Ngày cô về nhà, Như Sênh dậy sớm đi tiễn cô, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bực bội, anh thực sự không quan tâm đến cô chút nào sao? Một chút biểu hiện của sự bịn rịn khi chia tay cũng được mà…Nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi ngày, giống như anh đang đi tiễn một người dưng vậy.

-“Anh về đi, em đợi xe một mình cũng được mà!”. Giọng cô pha lẫn chút bực bội. Cho dù là đầu gỗ thì cũng phải có chút cảm giác chứ? Anh không nói những lời ngọt ngào thì chẳng trách làm gì, nhưng cả quãng đường dài mà chẳng nói với cô một lời, cứ giữ im lặng như bình thường.

Làn môi mỏng của anh hơi nhếch lên, hình như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Sau đó, anh quay người đi thật, Khinh Văn lặng người nhìn theo bóng dáng anh, cố nén niềm chua xót đang dâng lên trong lòng và kiềm chế để khóe mắt không ầng ậng nước. Cô không dám tin rằng anh thực sự đã bỏ lại cô một mình ở nơi này, dường như chỉ trong một tích tắc cô đã bắt đầu hối hận – im lặng thì im lặng chứ sao, thực ra cô cũng đã quen rồi, việc gì mà phải so đo tính toán? Cô quay phắt người, muốn gào lên bảo anh dừng lại, nhưng bến xe đông người quá mà bong dáng anh chẳng biết đang ở nơi nào? Hành khách vẫn ùn ùn qua lại, bến xe cực kỳ náo nhiệt nhưng cô cảm thấy sao cô đơn đến thế.

Khinh Văn có một ảo giác, liệu anh có trở lại nữa hay không? Cô mím chặt môi và cảm thấy nỗi tủi thân đang dâng trào. Thực ra, trước giờ cô chưa bao giờ nói ra, ngay cả đến Tô Nghệ cũng không biết, cô không phải là người rộng lượng đến thế, trong lòng cô luôn canh cánh một cảm giác không an toàn, mỗi lần sau khi Như Sênh đưa cô về ký túc, cô đều nghĩ rằng, đây liệu có phải là một giấc mơ, liệu sau khi ngủ dậy, Như Sênh có trở lại vẻ lạnh lùng xa cách như thưở ban đầu? Quen nhau đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa nhận được một lời hứa nào. Tuy hầu hết các cô gái đều nói rằng không nên tin vào lời hứa của đàn ông, nhưng khi đã yêu thì tất cả bọn họ lại đều mong chờ một cách ngây ngô, cho dù biết rằng cuối cùng vẫn chẳng thể thực hiện được, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, sự mãn nguyện ngắn ngủi cũng đủ để cô vui vẻ hết cả ngày, điều đó chẳng đúng sao?

Thế nhưng, đến lời nói dối đó anh cũng keo kiệt với cô.

Cô ngây người ra nhìn những người qua lại, trong lòng tràn ngập hoài nghi, Như Sênh, rốt cuộc anh có thích em không? Nếu như thích thì tại sao chẳng bao giờ nói ra? Nếu như không thích thì tại sao lại cho em cái ảo giác rằng anh thích em?

Cho đến tận khi một bóng râm trùm lên trước mắt cô, theo bản năng Khinh Văn ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn người vốn đã bỏ đi, nay lại đang đứng trước mặt cô.

-“Như Sênh…”. Cô lao vào lòng anh, tay ôm lấy eo anh, giọng nói run run: “Em tưởng anh đã đi thật rồi, em tưởng anh đã thực sự bỏ em lại…Anh thật là đáng ghét!”.

Người Như Sênh dường như cứng lại, anh đỡ cô ra, lau lau hàng nước mắt đang lăn trên má cô, nhíu mày nói: “Anh đi mua đồ ăn sáng cho em mang lên xe ăn mà!”.

Nói như thế có nghĩa là anh không hề muốn đi? Hơn nữa còn chu đáo nghĩ đến chuyện cô chưa được ăn sáng.

Không phải là cô không cảm động, kỳ thực lồng ngực cô đang nghèn nghẹn, bức bối không thể diễn tả bằng lời. Cô lại cười híp mí, giành lấy chiếc túi trên tay Như Sênh: “Để em xem anh mua được những gì…”, có một bình sữa đậu nành nóng và hai chiếc bánh mì ruốc. Cái cảm giác nghèn nghẹn trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn, bình thường Như Sênh rất tiết kiệm, bữa sáng chỉ cần hai cái bánh bao là xong chuyện, nhưng bữa sáng anh mua cho cô, đối với những người bình thường khác thì không nói làm gì, nhưng đối với anh mà nói, nó đáng giá bằng cả ba bữa ăn trong ngày của anh.

-“Như Sênh, số điện thoại nhà anh như thế nào? Trong kỳ nghỉ, em có thể gọi điện cho anh được không?”.

-“Nhà anh không có điện thoại!”. Anh lắc đầu, đón lấy túi hành lý trong tay cô, chỉ để Khinh Văn cầm bữa sáng mà anh vừa mua về.

Tống Khinh Văn! Mày đúng là đồ ngốc. Cô ân hận sao mình lại lỡ lời như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, muốn nói nếu trong kỳ nghỉ, lúc nào có thời gian em và anh sẽ nói chuyện qua điện thoại nhé, rồi lại nghĩ tiếp, tiền điện thoại đắt như thế, chẳng phải là còn phải tiết kiệm sao? Là ai đã từng nói, khi người con gái bắt đầu tiết kiệm tiền cho người con trai thì điều đó chứng tỏ là cô ta đã yêu chàng trai ấy, không nghi ngờ gì, yêu anh đã là chuyện từ rất lâu, rất lâu về trước, còn tiết kiệm tiền cho anh thì mới là lần đầu.

-“Thế thì anh nhớ phải nhớ em đấy nhé!”. Cô sợ anh lại im lặng, không để anh có cơ hội mở miệng liền tiếp tục nói: “Hay anh về trước đi, chút nữa vẫn còn phải đi làm, rất vội mà!”.

Anh lắc đầu: “Anh đợi cùng em!”.

Như Sênh vẫn kiệm lời như mọi khi, trong giờ khắc đó, cô chỉ muốn bật khóc, chỉ vẻn vẹn với bốn chữ nhưng đã làm cho cô xúc động, một thứ cảm giác mà trước nay chưa từng có. Cảm giác bi ai vừa cô đơn lại vừa hạnh phúc cứ tự nhiên len lỏi vào tâm hồn cô. Khinh Văn nghĩ, có lẽ cả đời nay cô sẽ ghi nhớ lời nói ấy, đó chính là ký ức của riêng mình cô.

-“Đã uống thuốc chống say chưa?”. Anh hỏi.

Cô gật đầu và cảm thấy thật mừng vì anh vẫn nhớ là cô hay bị say xe. Đó là vào một lần khóa trên có tổ chức đi tham quan. Tất cả mọi người đều đi xe của trường, cô đã say xe cả một ngày, cuối cùng còn nôn cả vào người anh.

Lần này vì tất cả học sinh đều được nghỉ nên vé tàu rất khó kiếm, ngay từ đầu cô đã không muốn về nhà sớm như thế này, mua không được vé tàu nên chỉ có thể đi bằng ô tô. Tuy lộ trình chỉ kéo dài bốn, năm tiếng đồng hồ nhưng như thế cũng đủ để làm cô mệt lử rồi.

-“Những thứ cần mang theo không quên gì chứ?”.

-“Vâng!”.

Cô “Vâng” một tiếng, cuộc nói chuyện này thật là thương cảm.

-“Nếu như về đến nhà rồi thì gửi tin báo bình an qua chỗ Tào Châu nhé!”, anh nói, “để anh biết là em đã về nhà an toàn!”.

-“Được rồi…”. Cô đang nhìn xuống đầu ngón chân mình, cuối cùng không chịu được, một giọt nước mắt to tròn rơi xuống, tiếp đó là cả thác nước đổ ào ạt.

Cô nghe thấy tiếng anh thở dài, đặt hành lý xuống và nâng cằm cô lên, vẫn điệu chau mày như cũ: “Chưa từng thấy người nào mít ướt như em!”.

Cô vẫn còn đang khóc, bờ vai rung rung, thút tha thút thít đến nỗi nói cũng không được rõ ràng: “Em, thật sự là em không nỡ xa anh!”.

-“…”. Anh nhìn cô cười khổ, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Cô sụt sịt mũi rồi nhìn anh thật đáng thương: “Như Sênh, để em ở lại hai ngày nữa được không? Chỉ hai ngày thôi mà, có nhiều đâu, em hứa là sau hai ngày em sẽ ngoan ngoãn về nhà!”.

Anh không cười nữa: “Đừng bướng bỉnh nữa, ở lại hai ngày cũng chẳng làm được việc gì, hơn nữa, anh cũng không có nhiều thời gian như thế để đi tiễn em, thôi về đi nhé!”.

Đột nhiên tiếng loa phóng thanh của bến xe vang lên: “Hành khách đi từ thành phố G đến thành phố H, xin mời lên xe, xe đang chuẩn bị chuyển bánh!”.

Niềm hy vọng của Khinh Văn cuối cùng cũng bị động tác cất hành lý của Như Sênh phá tan.

Anh kéo cô lên xe, chọn một ghế ở gần cửa sổ, dặn dò vài câu rồi đi xuống.

Cô mở cửa sổ, nhìn anh xuống xe sau đó gio tay vẫy vẫy, anh liền đến trước cửa sổ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

-“Không có việc gì!”. Cô nói giọng buồn buồn, đôi mắt ầng ậng nước nhìn anh, cái nhìn như muốn đem hình bóng anh khắc sâu vào tâm trí, “Chỉ là muốn nhìn anh thật kỹ!”.

-“…”.

-“Em sẽ quay lại trường sớm thôi!”. Cô nói: “Em về đến trường là sẽ đi tìm anh ngày!”.

-“Ừ!”.

-“Anh phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy, đừng vì quá bận mà lại bỏ cơm, em đã nhờ ông chủ để ý đến anh rồi đấy!”.

-“Ừ!”.

-“Còn nữa…”. Cô ngập ngừng, cảm giác cay xè xộc lên sống mũi, nước mắt lại chảy xuống như mưa, “Còn nữa, anh nhất định phải nhớ đến em nhé!”.

-“Được!”. Lần này, anh hạ thấp giọng nói thật nhẹ nhàng.

-“Vậy…vậy anh đi đi, em kéo cửa sổ lại đây!”. Nói xong cô bặm môi, nhìn anh một lần cuối, quyết tâm đóng cửa lại và không nhìn anh nữa. Đột nhiên một nỗi oán hận trào lên, chẳng có việc gì sao cha mẹ lại chuyển đến thành phố H làm gì?

Cuối cùng xe ô tô cũng bắt đầu chuyển bánh.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng thật buồn bã, giống như vừa bị mất đi một thứ gì đó.

Cuối cùng cô vẫn không chịu được, lại kéo cửa sổ ra. Trong biển người đông đúc, chỉ cần nhìn lướt qua là đã tìm thấy anh.

Anh vẫn đứng một mình ở nguyên chỗ cũ, ngược với ánh sáng, thân hình cao ráo, cân đối, mái tóc mềm mại bóng mượt đang nhẹ nhàng tung bay theo gió buổi sớm, anh lặng lẽ nhìn theo hướng xe cô đi. Trong chốc lát, tất cả như biến thành hư vô, âm thanh xung quanh dường như không tồn tại, chỉ có ánh mắt giao nhau.

Ánh dương trên đỉnh đầu soi rõ khuôn mặt sáng như tuyết và còn có thể nhìn rõ đường vân trên làn môi của anh.

Khinh Văn đột nhiên thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng tay bắc loa, hét lớn: “Nhớ là phải nghĩ đến em…”. Nhớ là không được quên em.

Trong mông lung, cô dường như nhìn thấy làn môi hoàn hảo của anh đang nhẹ nhàng cong lên.

Khinh Văn say xe đến choáng váng đầu óc, cô gọi điện cho Tào Châu báo rằng mình đã đến nơi, hình như bên đó đang rất bận, Tào Châu nói Như Sênh đang giúp khách gọi món và còn hỏi cô có muốn nói chuyện với anh không, mặc dù Khinh Văn rất muốn nhưng lại thôi, cô nói: “Anh giúp em báo với anh ấy một câu là được rồi!”.

Gác điện thoại xong cũng vừa lúc xe dừng, cô là người xuống xe cuối cùng, bên ngoài, cha mẹ đã đứng đợi ở đó. Khinh Văn lao đến, ôm chầm lấy mẹ. Nghe mẹ ca thán sao cô gầy đến mức này, nhưng cô lại cảm thấy thực ra mình rất hạnh phúc.

Một tháng nghỉ đông, đến quá nửa thời gian cô nhớ nhung Như Sênh, nửa còn lại cô quấn quýt bên người thân, cùng cha mẹ hàn huyên tâm sự. Khi nói chuyện, Khinh Văn cũng kể về chuyện của mình và Như Sênh, cha nói: “Thảo nào con gái cha lại thích như vậy, lúc nào đưa cậu con trai đó về nhà xem thế nào nhé!”.

Khinh Văn cười “hi hi” đầy ngây ngô: “Có muốn cũng chẳng được, anh ấy bận rộn thế cơ mà!”.

-“Nghe có vẻ là một chàng trai tốt, rất hiểu chuyện!”. Ông Tống nói: “Con ngần này tuổi rồi, cha cũng chẳng phản đối chuyện tình cảm của con làm gì, nhưng phải biết có chừng có mực, những chuyện gì nên làm, những chuyện gì chưa nên làm, cha nghĩ con phải hiểu rõ!”.

Những chuyện chưa nên làm ấy, tất nhiên Khinh Văn biết rõ ý cha là gì. Khi học cấp ba, có lần vô tuyến đưa tin, có đề cập đến chuyện thanh thiếu niên sớm nếm “trái cấm”. Khi ăn cơm, ông Tống ca thán ngay bên bàn rằng thanh niên thời nay trưởng thành quá sớm, yêu đương u mê đến quên đường về, kết quả mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đầu đã mang thai khiến gia đình lo lắng vô cùng…

Khinh Văn biết thực ra là ông đang nói cho mình nghe.

Nhưng lúc đó cô vẫn còn là một cô gái ngoan ngoãn, không có gì phải lo lắng. Nhưng bây giờ? Thực ra cũng chẳng phải lo lắng làm gì? Giữa bọn họ, lúc thân thiết nhất trao nhau nụ hôn mà thôi, trước nay Như Sênh chưa bao giờ làm một việc gì vượt quá giới hạn, về điểm này ai cũng biết rất rõ, huống hồ người chủ động chính là cô! Nói cho cùng, so với anh dường như niềm khao khát trong cô còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Thời gian nghỉ Tết đó, họ hàng lần lượt mời cơm và đều tổ chức ở những nhà hàng sang trọng, Khinh Văn ăn nhiều đến nỗi cứ nhìn thấy thịt cá là lại muốn ói, những lúc đó, cô đều nghĩ, không biết hiện tại Như Sênh đang làm gì?

Đêm giao thừa, cô gọi điện cho Tô Nghệ, ở nơi xa, cô vẫn có thể nghe thấy không khí háo hức chúc mừng năm mới vọng vào điện thoại, còn có cả tiếng pháo hoa nổ khắp trời.

Khinh Văn liền hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy? Sao ồn ào vậy?”.

Tô Nghệ nói: “Bị Bánh Bao lôi ra vườn đốt pháo, lớn như vậy mà vẫn còn như trẻ con ấy! Cậu cũng biết, gần đây cậu ta rất buồn bã, nghe nói cậu và Như Sênh hẹn hò với nhau, mấy lần gặp tuy không ra mặt trách móc, nhưng mình thấy hình như cũng chẳng vui vẻ gì, cũng may cậu ta không phải là người trọng tình khinh bạn…Nhưng dù thế cũng không thể trách mình được, cậu và cậu ta không hợp nhau, mà cậu ta đâu có hành động gì, lúc nào cũng luôn mồm nói “Nature, nature”, đến cuối cùng chẳng phải là để cậu cho người khác cuỗm đi hay sao? Mấy hôm nay tâm trạng cậu ta khá hơn, đến lôi mình đi, mình không thích cũng không thể từ chối được!”.

-“Thế chẳng phải là sau này mình gặp lại cậu ta sẽ rất ngại hay sao?”. Khinh Văn nói: “Mình cũng chẳng nghĩ sự việc lại như thế này. Cậu nói xem, có phải mình là người không biết nghĩ đến người khác không?”.

-“Cậu đừng nghĩ lung tung, mình kể cho cậu nghe chuyện này không phải để cậu tự trách mình, chỉ là nghĩ nên cho cậu biết trên đời này không phải chỉ có mình Như Sênh là một chàng trai tốt, đừng chỉ biết ôm cây chờ chết thế!”.

Sau đó, hai người còn nói đến vài chuyện nữa, sau cùng cô còn nghe thấy tiếng Thang Bồng gọi Tô Nghệ, anh giục cô ấy nghe điện thoại nhanh nhanh để còn đi chơi tiếp, sau đó điện thoại ngắt ngay lập tức.

Gác điện thoại xong, Khinh Văn lại nghĩ, có thực là Tô Nghệ không hề thích Thang Bồng không?

Kỳ nghỉ đông nói dài cũng chẳng dài mà ngắn cũng chẳng ngắn, chẳng mấy chốc đã trôi qua, Khinh Văn cũng vội vang quay lại trường, cha cô cứ trách,con gái lớn rồi, có bạn trai rồi nên không cần cha mẹ nữa. Trong lòng cô có chút buồn rầu nhưng cứ nghĩ đến việc sắp được gặp Như Sênh là trái tim lại trở nên rộn rã.

Lúc lên tàu, thấy cô gái ngồi cạnh khóc lóc thảm thiết, trên tay vẫn còn ôm một bó hoa. Nguyên nhân thì chỉ cần nhìn là biết ngay vì bó hoa tươi chỉ độc một bông hồng. Cô vô cùng ngưỡng mộ, chẳng phải cô gái nào cũng thích hoa sao? Tuy rằng khi chứng kiến cảnh người ta nhận hoa trước mặt mình cũng không suy nghĩ gì nhiều, đó cũng chỉ là hoa mà thôi! Muốn mua thì mình cũng có tiền, hơn nữa bông hoa đó chỉ chốc lát sẽ tàn ngay, thật quá lãng phí tiền của. Nhưng trong lòng vẫn vô cũng ngưỡng mộ, hoa mình tự mua và hoa của người khác tặng không hề giống nhau, cho dù sẽ mau tàn nhưng đó cũng là một tấm chân tình.

Khi tàu bắt đầu rầm rập chuyển bánh, Khinh Văn nhìn thấy cảnh vật vùn vụt lùi lại phía sau, hôm nay thời tiết thật đẹp, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa. Tâm hồn cô cũng rạo rực như muốn cất lời ca.

Cô đến nơi rất sớm, trường vẫn còn rất vắng vẻ, một mình cô xách hành lý vào phòng, dọn dẹp qua loa rồi vội vàng đi tìm Như Sênh. Giờ này chắc anh đang ở nhà hàng, vì hôm nay là thứ bảy, đến ngày tháng cô cũng tính toán kỹ lưỡng.

Cô trở lại trường nhưng không báo trước với Như Sênh hay bất kỳ một người nào khác, định bụng đem đến cho anh một sự kinh ngạc, nhưng, có lẽ anh sẽ lại chau mày và nói: “Tống Khinh Văn, em không có việc gì sao về trường sớm vậy, lại để lãng phí thời gian hả?”.

Cô có thể tưởng tượng ra những phản ứng của anh, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần được gặp anh sớm hơn thì dù có bị giáo huấn thì cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Cô nhớ dáng vẻ anh khi lên lớp cô biết bao, hầu hết mọi người đều cảm thấy anh là người trầm tĩnh, nhưng cho dù là người trầm tĩnh đến mấy thì cũng có lúc bị cô chọc phát điên, mỗi lần như vậy cô càng cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì chỉ với những người mà anh để ý thì Như Sênh mới bộc lộ sự bất mãn trong lòng mình. Mải suy nghĩ, dù đi một mình trong sân trường, cô cũng không nhịn được và bật cười thành tiếng.

Khinh Văn ra khỏi trường, bởi vì cô đang rất nóng ruột nên quyết định bắt xe tới nhà hàng. Nhưng sợ Như Sênh trông thấy lại cho rằng cô xa xỉ, nên khi còn cách tiệm ăn hai trăm mét, cô đã bảo bác tài dừng lại và xuống xe.

Hiện tại đã gần ba giờ chiều, đúng lúc nhà hàng vắng khách, từ khá xa đã có thể nhìn thấy cửa ra vào vẫn đang rộng mở, qua cửa kính có thể nhìn thấy rõ bên trong không có người ăn cơm. Đi đến cửa, trước tiên cô thò đầu vào thám thính, không nhìn thấy bóng dáng Như Sênh đâu, cô lễ mễ xách hai túi quà quê bước vào trong.

Đúng lúc đó, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn mặc đồng phục nhân viên từ trong đi ra, đó chính là Tiểu Phàm. Tiểu Phàm vừa đi ra đã nhìn thấy Khinh Văn đang đứng ở cửa, cô ấy tỏ ra vô cùng bất ngờ: “Khinh Văn? Sao cậu chẳng nói một tiếng mà đã tới rồi? Trời ơi, “một năm” không gặp, giờ cậu lại càng xinh đẹp!”.

Những người khác nghe thấy thế đều nhìn cô, bất luận là lúc nào, người đẹp bao giờ cũng được hoan nghênh, huống hồ khi làm việc ở đây mọi người đều rất quý mến cô, cho nên thấy cô xuất hiện đột ngột như vậy tất cả đều vô cùng nhiệt tình.

Khinh Văn đặt túi đồ trong tay lên bàn, cười tít mắt nói: “Đây là đồ mình mang từ nhà tới, chẳng phải là cao lương mỹ vị gì, chỉ là một ít đặc sản quê nhà, các cậu thử nếm xem nhé!”.

Mấy anh con trai nhanh nhẹn mở túi đồ ra, rất nhiều đồ điểm tâm, lại còn có mấy thứ như cổ cánh vịt tỏa hương thơm phưng phức khiến người ta chỉ muốn được ăn ngay.

-“Vậy chúng mình không khách sáo đâu nhé!”. Tất cả mọi người liền lao vào đống đồ ăn, nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn.

-“Không có gì, vốn là mang đến để ăn mà!”. Khinh Văn sốt ruột ngó nghiêng khắp nơi, lúc vừa đến cô cũng đã nhìn qua khắp một lượt, không thấy bóng dáng Như Sênh đâu, lúc này anh đang đi đâu nhỉ?

Có người nhìn thấy ánh mắt của cô, bật cười: “Như Sênh về nhà rồi, đợi chút nữa sẽ quay lại!”.

Làm sao đây, sao anh lại về nhà? Cô vẫn còn muốn tạo bất ngờ cho anh, bây giờ thì làm thế nào? Tâm trạng háo hức mong chờ của cô nay lại trở thành thất vọng.

Tào Châu xán đến cạnh cô, thì thào: “Em định làm cậu ta ngạc nhiên chứ gì?”.

-“Vốn định là thế, nhưng bây giờ còn gì là ngạc nhiên nữa!”. Khinh Văn phản bác một cách yếu ớt: “Thật đen đủi!”.

Tào Châu vui vẻ, nói với vẻ thần bí: “Vậy thì chưa chắc!”.

Khinh Văn không hiểu, nghi ngờ nhìn anh ta, chỉ thấy ánh mắt anh ta đổi hướng, cô cũng nhìn theo.

Ở cửa lớn, một bóng hình vô cùng tuấn tú đang bước vào. Vẫn ấn tượng xưa, vẫn cái thói quen không để ý đến người bên cạnh, cho dù có cách xa bao nhiêu đi chăng nữa, Khinh Văn vẫn có thể nhìn rõ mắt anh, đôi đồng tử đen nhánh, đen như màn đêm tĩnh lặng. Đột nhiên anh dừng lại, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía cô, cho dù ở giữa rất nhiều người, anh cũng có thể ngay lập tức nhìn vào mắt cô.

Khinh Văn dụi dụi mắt, hai người nhìn nhau một hồi, cô rảo bước tới, Như Sênh nhìn thấy cô nhưng vẫn giữ thái độ lãnh đạm như cũ.

Cô đứng trước mặt anh, hít một hơi thật sâu, đúng là một cảnh gây cảm động lòng người, cô có thể nghe thấy mọi người phía sau đã ngừng ăn, không gian tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập rạo rực của trái tim mình.

Như Sênh vẫn nói với thái độ vô cùng bình tĩnh: “Sao em đã đến rồi?”.

Thực ra, anh chẳng thấy ngạc nhiên chút nào!

Trái tim Khinh Văn đang rừng rực cháy bỏng bỗng phút chốc va ngay vào núi băng, tự động tắt ngúm, lần này đúng là vô cùng thất vọng. Cúi đầu ủ ê, cô nghe anh nói: “Em đợi anh một chút, anh đi lấy đồ rồi sẽ đưa em về ký túc!”.

Sao lại vội vàng về ký túc làm gì? Cho dù khi đã gặp cô, anh không hề kinh ngạc như những gì cô đã tưởng tượng, nhưng…dù sao thì cũng phải biểu lộ một chút thích thú chứ, giả bộ cũng được mà!

Nhưng ai mà không biết với Phạm Như Sênh giả bộ là việc làm vô cùng khó khăn.

Như Sênh đi vào một lúc rồi quay ra ngay, Khinh Văn u oán nói lời tạm biệt với mọi người, sau đó lại ai oán bước theo sau Như Sênh, vẻ mặt như bị người ta ức hiếp nhiều lắm.

Họ qua đường, đến cổng lớn của trường, đi được một đoạn, Khinh Văn mới phát hiện ra Như Sênh đang đưa cô đến con đường nhỏ ngoằn ngoèo mà họ vẫn thường hay qua.

Cô hơi buồn một chút, nghĩ hiện giờ trong trường làm gì có người qua lại, sao lại muốn đi vòng qua đây? Cô khiến anh thấy xấu hổ thế cơ à? Trong lúc không để ý, cô va ngay vào lưng người đi trước.

Anh quay lại nhìn cô: “Đi đường luôn không nhìn đằng trước, em đi kiểu gì vậy?”.

Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc nãy nhịn bao lâu, cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Anh còn quản em đi thế nào à, từ nhỏ đến lớn đều đi như vậy có đâm vào xe đâu, nếu anh…”

Bốn từ “thích quản mọi việc” chưa kịp bật ra thì anh đã tiến lại hôn lên môi cô, anh miết mạnh môi, một thứ cảm giác ấm áp dịu dàng chưa từng có trước đây khiến cô hụt hơi, làn môi hé mở. Liền đó, anh bắt đầu hôn sâu và đẩy cô dựa vào gốc cây bên cạnh, toàn thân trong nháy mắt đã bị ôm chặt, đầu lưỡi anh bắt đầu tìm lưỡi cô, mơn trớn thăm dò, rồi mạnh bạo lùa sâu vào bên trong. Khinh Văn bị anh làm cho giật mình, trong chốc lát vẫn chưa hoàn hồn, để mặc cho anh điên cuồng xâm chiếm.

Cô chưa bao giờ thấy Phạm Như Sênh mất kiểm soát như vậy, có lẽ…thực ra không chỉ có mình cô nhớ anh. Trong cơn mơ màng, ý nghĩ ấy chợt nảy ra trong đầu cô, tay cô đã chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh và càng ngày càng mãnh liệt.

Hai người họ như hai con mãnh thú bị bỏ đói cả mùa đông dài, quấn lấy nhau không rời, tìm kiếm sự an ủi từ đối phương, tận hưởng những nụ hôn say đắm triền miên không dứt.

Không biết nụ hôn đã kéo dài bao lâu, cô cảm thấy mình sắp hụt hơi đến nơi nhưng vẫn không nỡ buông ra, rất có tinh thần thà chết còn hơn là ngừng hôn. Thế nhưng trận cuồng phong bão tố đột nhiên dừng lại, cô ngất ngây nhìn anh, và thấy anh cũng đang nhìn cô chăm chú.

Một lúc sau, anh buông cô ra, hôn là một chuyện, khi hôn xong lại là một chuyện khác. Khi nãy giống như một kẻ du đãng phóng túng nhưng bây giờ lại cư xử như chưa từng xảy ra bất cứ một việc gì. Nhưng cô lại phát hiện ra mình đã trở thành một chú tôm luộc chính cống, mà lại là tôm hùm nữa chứ, tất cả máu đều đổ dồn lên mặt, không thể không dùng hai bàn tay xoa xoa để hạ nhiệt.

Phạm Như Sênh kéo tay cô dẫn đi, ánh mắt thâm trầm của anh ánh lên những tia sáng khác lạ dưới ánh mặt trời, anh nói: “Anh vẫn chưa ăn cơm, em cùng anh đi ăn trước nhé!”.